Chuyển ngữ: AnhTuc.
Băng thiên tuyết địa: Đất trời đều là băng tuyết, chỉ những nơi lạnh lẽo âm u.
Tả Tri Ngôn vào trò chơi đến nay đã gần bốn năm, so sánh với ba người Giang Vấn Nguyên thì cảm nhận thời gian vào màn chuẩn xác hơn nhiều, thông qua dụng cụ theo dõi từ trường không gian và kinh nghiệm bản thân thì đoán thời gian mình vào trò chơi là khoảng buổi chiều tầm hai đến bốn giờ.
Đến nỗi dáng vẻ đối xử với trò chơi bàn tròn của hắn, người thường học không tới.
Bỏ qua người thường không tính, đem Giang Vấn Nguyên ra làm ví dụ. Ngày cậu phải vào trò chơi Bàn tròn sẽ bỏ tất cả những chuyện hao tâm tổn sức ngoài hiện thực, cố gắng duy trì trạng thái tốt nhất. Nhưng Tả Tri Ngôn không như vậy, sáng h hắn đã đến văn phòng, bắt đầu làm việc cường độ cao, sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi thì buổi chiều lại điên cuồng làm việc, giống như sức lực dùng mãi không hết.
Phòng điều khiển yên tĩnh cách vách văn phòng Tả Tri Ngôn.
Giang Vấn Nguyên nhìn Tả Tri Ngôn tinh thần sáng láng trên màn hình, cảm thấy ba người họ cả ngày chưa làm gì cả, ngồi chờ Tả Tri Ngôn hoàn thành vòng chơi hơi dưa thời gian.
Bỗng dưng Giang Vấn Nguyên trông thấy Tả Tri Ngôn đang nghe điện thoại trên màn hình nôn ra một ngụm máu, cậu vội vàng đứng lên, "Lý Na, Dịch Khinh Chu, Tả Tri Ngôn trở lại rồi!"
Ba người nhanh chóng sang phòng bên cạnh, Tả Tri Ngôn đã ngắt điện thoại ném sang bên cạnh, hắn vẫn còn ho ra máu, run rẩy ấn chuông cấp cứu trên bàn làm việc. Giang Vấn Nguyên thay hắn ấn nút đỏ đại diện cho tình huống nguy cấp, đỡ hắn tựa lên ghế. Tả Tri Ngôn bị nội thương nghiêm trọng, khi chờ bác sĩ tới vẫn chưa di chuyển bình thường được.
Trên sàn cạnh ghế dựa của Tả Tri Ngôn có một con rối, đầu nó là một quả táo có vẽ mắt mũi miệng, cơ thể là do mấy nhánh cây buộc lại tạo thành, rất đơn sơ. Nhưng Giang Vấn Nguyên không nhặt nó ngay mà phủ một chiếc khăn lên người nó, tạm thời cất trong túi mình.
Đến tận khi bác sĩ đặt Tả Tri Ngôn lên giường đẩy đi, ba người Giang Vấn Nguyên vẫn chưa nói được một câu nào với hắn. Chuyện hắn có gặp được đồng đội vừa ý không càng không biết.
Gan và lá lách Tả Tri Ngôn bị rạn, nhưng cũng may giải phẫu thuận lợi nên không nguy hiểm đến mạng sống. Sau khi phẫu thuật xong Tả Tri Ngôn luôn trong tình trạng hôn mê, tận khi Dịch Khinh Chu sắp vào màn vẫn chưa tỉnh lại. Không thể không nói, trạng thái bây giờ của Tả Tri Ngôn tạo nên áp lực tâm lý nhất định cho Dịch Khinh Chu, ban đêm hơn nửa thời gian không ngủ, khi ăn sáng liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
Lý Na ngồi đối diện Dịch Khinh Chu, trông thấy bộ dạng nửa chết nửa sống của y thì ăn không vào nữa, "Này, tối qua cậu thức đêm làm gì vậy, không lo điều chỉnh tốt trạng thái, định chết trong trò chơi à?"
"Vì không muốn chết nên mới thức đêm đó." Dịch Khinh Chu lại ngáp dài, y lấy mảnh giấy viết tay hơi nhăn nhúm trong túi ra, "Phải đọc lại lần nữa, tuyệt đối không thể để đến khi nguy cấp thì không biết dùng cái nào."
Mặt Lý Na đầy chấm hỏi, "Vào trò chơi còn muốn đọc gì nữa."
"Tò mò lắm hả, vậy cho cô nhìn một chút." Dịch Khinh Chu đặt tờ giấy lên bàn.
Lý Na cầm giấy lên, nhìn nét chữ xấu đến đáng sợ đó hồi lâu mới miễn cưỡng hiểu được nội dung. Cô không thể tin nói: "Đây là danh sách năng lực đặc thù của con rối? Ghi chép con rối phía trên toàn bộ là của cậu? Cậu có tận con?!"
Dịch Khinh Chu vênh váo hừ một tiếng, "Đương nhiên. Khâm phục tôi rồi?"
Tam quan Lý Na đổi mới, không ngờ Dịch Khinh Chu thâm tàng bất lộ như vậy, cô bội phục: "Số rối đó là cậu mua? Không ngờ cậu lại có nhiều tiền vậy."
Giang Vấn Nguyên nghe được lời Lý Na nói thì không nhịn được cười khẽ, suy đoán của Lý Na quả thực có liên hệ với chân tướng, thế nhưng dưới ánh mắt khủng bố của Dịch Khinh Chu, Giang Vấn Nguyên vẫn cho y chút mặt mũi, không vạch trần chuyện số rối kia là y cướp được. Giang Vấn Nguyên nhắc nhở: "Dịch Khinh Chu, tôi khuyên cậu không nên quá ỷ lại vào con rối, có một số màn chơi sẽ ảnh hưởng đến ý thức người chơi, làm cậu quên mất sự tồn tại của con rối, nên nhất định phải duy trì cảnh giác."
Trước khi vào màn Dịch Khinh Chu hồi hộp nhiều ngày liền, không nghĩ đến lại vào màn lúc ngủ. Dịch Khinh Chu đang nằm trên giường bỗng dưng chấn động cả người, lưng áo trắng nhanh chóng nhiễm vết máu. So với tình trạng của Tả Tri Ngôn, hai vết thương trên lưng y vẫn còn nhẹ. Đây là vết thương ngoài da, không cần may lại, rất nhanh sẽ chuyển tốt. Nhưng đáng tiếc là Dịch Khinh Chu không kiếm được rối mới còn tiêu mất hai con trong trò chơi.
Bác sĩ giúp y băng bó vết thương, đúng lúc Tả Tri Ngôn đã hôn mê cả ngày cũng tỉnh lại.
Dịch Khinh Chu chịu đau đớn đến trước mặt Tả Tri Ngôn, "Anh có tìm được đồng đội mới không?"
Sắc mặt Tả Tri Ngôn hơi tái nhưng lời nói rất bình thường, lực công kích siêu mạnh, "Nôn nóng chứng thực chuyện đồng đội mới với tôi như vậy chứng minh cậu đã vào màn rồi, hơn nữa còn không tìm được đồng đội thích hợp."
Tính chính xác của lời công kích này rất cao. Dịch Khinh Chu nổi giận, "Tôi không tìm được đồng đội thích hợp vì gặp phải tên mình kết thù oán trước kia, có hắn ngăn ở giữa sao tôi tìm người nào được!"
Giang Vấn Nguyên cười cười, Tả Tri Ngôn và Dịch Khinh Chu bình an trở về khiến tảng đá lớn trong lòng cậu cũng buông xuống, có tâm tình gia nhập đề tài gay gắt này. "Tả Tri Ngôn không trả lời trực tiếp chuyện này xem ra cũng không có thu hoạch gì rồi. Cảm ơn hai người nhường quyền đặt tên tổ chức lại cho tôi, tôi nhất định sẽ vì mọi người chọn một cái tên thật hay!"
Dịch Khinh Chu: "... ..."
Tả Tri Ngôn: "... ..."
Nghĩ đến phong cách đặt tên của Giang Vấn Nguyên, họ lập tức cảm thấy vết thương trên người đau âm ỉ.
Tám ngày sau, rốt cuộc đến lượt Giang Vấn Nguyên vào màn.
Vết thương ngoài da của Dịch Khinh Chu đã khỏi hẳn, Tả Tri Ngôn chỉ cần không vận động kịch liệt thì vẫn có thể hoạt động bình thường. Bốn người đã hình thành thói quen ăn sáng cùng nhau, bữa trưa và tối thì không cần thiết ăn cùng. Trên bàn ăn sáng, Giang Vấn Nguyên hoàn toàn không nhìn ra sự hòa nhã gì trên người Dịch Khinh Chu và Tả Tri Ngôn, đến nụ cười của Lý Na cũng hơi miễn cưỡng.
Đuôi lông mày cậu giật mạnh mấy lần, "Mọi người, tôi phải vào màn rồi. Là đồng đội với nhau mọi người không thể cho chút tình bằng hữu, quan tâm thêm một chút à?"
Tả Tri Ngôn tiếp tục ăn sáng, "Biểu cảm của tôi luôn như vậy, nhưng thật tâm tôi rất quan tâm cậu."
Vừa hay Dịch Khinh Chu nảy ra một ý kiến ngu ngốc, "Giang Vấn Nguyên, nếu anh gặp được người nào nhân phẩm và năng lực không tồi, có ý muốn mời người đó gia nhập thì phải giới thiệu tên tổ chức chúng ta một chút, thuận tiện nói luôn tên đó là anh đặt."
Lý Na đang bụm miệng nhịn cười, nghe được lời Dịch Khinh Chu thì cười ra tiếng, hai mắt phát sáng, thốt lên: "Đúng đúng đúng, anh Giang trước tiên nên giới thiệu tên tổ chức chúng ta rõ ràng, hỏi người kia xem có đồng ý gia nhập không."
Giang Vấn Nguyên: "... ... ... ..."
Những người này thật không có mắt thẩm mỹ, không thể hiểu được phong cách đặt tên của cậu. Trần Miên không giống vậy, mặc kệ cậu lấy dạng nick name gì hắn cũng sẽ đặt tên cặp với cậu, chưa từng than câu nào.
Giang Vấn Nguyên đặt con rối hoa tiên tử và mình người đầu chim trên người, khi cảm giác quen thuộc lúc vào không gian bàn tròn vây lấy cậu thì hai con rối cùng nhau tiến vào không gian đặc thù.
Cảm giác choáng váng ngắn ngủi qua đi, Giang Vấn Nguyên thuần thục quan sát tình huống trên bàn tròn.
Màn chơi này ghế trống vẫn ở vị trí cũ nằm bên tay trái cậu, Giang Vấn Nguyên là người chơi năng lực mạnh nhất được bàn tròn đánh giá. Màn chơi này có người, vị trí cuối và ở giữa có bốn người mang bộ dạng hoảng hốt mơ hồ, có vẻ là người mới. Cậu chú ý nhất vẫn là người chơi mới ngồi giữa. So với người cũ có khả năng đã có đoàn đội, cậu vẫn thích săn hạt giống mới hơn.
Sau khi nhớ kỹ dáng vẻ người kia, Giang Vấn Nguyên thu lại tầm mắt, chờ con rối đến thu vé vào cửa.
Con rối màn này là một người máy inox nhỏ, giọng nói cũng máy móc, độ cao mỗi chữ giống nhau, "Hoan nghênh đến với trò chơi Bàn tròn – . Bây giờ bắt đầu thu vé vào cửa, mong người chơi kiên nhẫn chờ đợi."
Phương pháp thu vé của người máy này là chiếu laser vào người chơi, hiệu suất khá cao. Vận khí Giang Vấn Nguyên lần này không tốt lắm, người máy thu hai phần ba năng lực tim phổi của cậu, tương đương với việc đoạt đi giá trị vũ lực của cậu. Giang Vấn Nguyên chỉ có thể hy vọng màn chơi này không phải vận động quá nhiều.
Sau khi thu vé xong, người máy trở lại ghế trống, giây đếm ngược bắt đầu.
Trong lúc nó đếm, người chơi cạnh Giang Vấn Nguyên đụng tay cậu, vốn chỉ cần đụng nhẹ xác nhận vị trí là được, người kia lại dùng sức nắm chặt tay cậu. Giang Vấn Nguyên hơi đau, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Cậu hoàn toàn không ngờ mình lại trông thấy một gương mặt quen thuộc đến mức đã khắc sâu vào tâm trí, là khuôn mặt Trần Miên...
Hắn buông tay Giang Vấn Nguyên, trong vài giây cuối cùng thì mấp máy môi nhẹ nhàng làm khẩu hình: Anh là Trần Miên.
Giang Vấn Nguyên cảm giác trái tim thiếu mất hai phần ba năng lực của mình sắp vỡ ra.
Đếm ngược kết thúc, ánh sáng cắt ngang, người chơi tiến vào màn.
Đoàn người đang ở trong một ngôi biệt thự, một nữ quản gia thân hình thon gầy nói với họ: "Bây giờ tuyết lớn phủ kín núi, đường đi duy nhất đã bị tuyết lở chắn mất, cần bảy ngày mới có thể khai thông. Lão gia tốt bụng, đồng ý trợ giúp đoàn khách leo núi gặp tai nạn này, ông ấy giao ta sắp xếp các vị ở lại một thời gian. Mong các vị cẩn thận một chút, không nên đi lung tung, nếu phát sinh sự cố gì chúng tôi không chịu trách nhiệm."
Một người chơi nữ mặc váy dài, dáng vẻ đáng yêu cười hi hi hỏi nữ quản gia: "Tại sao không đi lung tung được ạ? Biệt thự có chuyện gì sao ạ?"
Nữ quản gia lạnh nhạt nhìn người chơi nữ kia, giọng nói chứa đầy tử khí u ám.
"Lão gia nhà chúng tôi họ Giả, là kỳ thủ cờ vua đứng đầu trong nước, đại diện quốc gia giành được rất nhiều vinh dự. Lão gia có một cặp song thai nữ, hai tiểu thư giống ông ấy, có thiên phú cờ vua rất cao, là niềm kiêu hãnh của ông, cũng là tương lai cờ vua của đất nước chúng ta. Mấy hôm nay lão gia mời bạn bè thân thích đến chơi mấy ngày, tối qua ông ấy mở tiệc nhỏ trong biệt thự, hai tiểu thư bỗng nhiên mất tích. Chúng tôi đã tìm khắp biệt thự nhưng vẫn không tìm được tung tích gì. Sáng nay các người lại vào biệt thự xin giúp đỡ, đầu bếp phát hiện tóc và vụn da mơ hồ cùng mảnh nhỏ quần áo tiểu thư trong thùng rác. Có người gϊếŧ hại tàn nhẫn hai tiểu thư, hung thủ chắc chắn còn ở trong biệt thự!"
Sau khi làm rõ tình huống, nữ quản gia hơi cúi người với người chơi rồi rời khỏi phòng cạnh biệt thự.
Giang Vấn Nguyên đi về phía người chơi mới cậu nhìn trúng trong bàn tròn, vươn tay với y, "Chào cậu, tên tôi là Giang Soái. Tôi nghĩ cậu có rất nhiều thắc mắc, lập đội với tôi, tôi sẽ nói chuyện cậu muốn biết cho cậu."
Người chơi mới còn do dự, người chơi nữ lúc nãy hỏi chuyện nữ quản gia đã che miệng thốt lên, "Người anh em này con do dự gì nữa, ngồi ngay bên phải ghế trống, là lão đại trong màn chơi này đó. Đại lão mời cậu nhập đội vậy mà còn do dự. Hì hì hì, Đại lão Giang Soái à, không thì anh lập đội với tôi đi, tên tôi là Trần Nhan."
"Phòng cho khách chắc là bốn người một gian, mang theo tôi cũng vừa đủ. Chào các cậu, tôi là Trần Miên." Trần Miên rất tự nhiên đi đến cạnh Giang Vấn Nguyên chào hỏi mọi người.
Trần Nhan vui vẻ hoan nghênh, "Xếp hạng bàn tròn lão nhị này, nhiệt liệt hoan nghênh nhiệt liệt hoan nghênh! Quá tuyệt vời!"
Người chơi mới kia dưới sự thổi phồng của Trần Nhan thì bắt đầu dao động. Y lấy hết can đảm bắt tay Giang Vấn Nguyên, "Đại lão Giang Soái, tôi là Tần Khải Nguyệt. Tôi gia nhập nhóm!"
Giang Vấn Nguyên nắm tay với Tần Khải Nguyệt sau đó nhìn Trần Nhan và Trần Miên. Ẩn dưới đáy mắt cậu là sóng gió cuộn trào, giọng nói lạnh hơn ba phần với băng tuyết ngoài kia, "Bốn người chúng ta lập đội."
...