Chuyển ngữ: AnhTuc.
Giang Vấn Nguyên thu lại ngón út từ tinh thể, lựa chọn trở về hiện thực.
Thời gian trò chơi quy về hiện thực ngắn đến mức có thể xem nhẹ, nhưng cảm giác tiến vào và đi ra mạnh như đi tàu lượn siêu tốc, cần một ít thời gian mới có thể hòa hoãn lại. Sau khi Tả Tri Ngôn biết Lý Na muốn vàn màn thì vẫn ngốc tại sơn trang không rời khỏi, hắn một bên công tác trong văn phòng, một bên chú ý tình huống hai người qua Camera.
Trên màn hình, đột nhiên Giang Vấn Nguyên sửng sốt vài giây, tay vòng ngang ngực như đang ôm thứ gì. Lý Na cũng đột nhiên giật mình khẽ phát ra tiếng kêu đau đớn, dùng tay trái ôm lấy vai mình, trên vai trái cô có máu thấm ra. Khi Tả Tri Ngôn trông thấy tất cả chuyện này thì biết rõ hai người đã thuận lợi qua màn. Tả Tri Ngôn nói với Dịch Khinh Chu đang ăn vạ trong văn phòng mình, không có hình tượng nằm bẹp trên so pha đã khách chơi PSP: "Bọn họ sống sót trở về rồi."
Dịch Khinh Chu nhìn không chớp mắt màn hình PSP trong tay, tay nhanh đến mức chỉ thấy bóng mờ. Y chậm chạp đứng lên, dựa vào trí nhớ đối với văn phòng của Dịch Khinh Chu, đi hơn phút mới lần mò tới cửa.
Tả Tri Ngôn thẳng tay cắt ngang động tác lề mề của Dịch Khinh Chu, dẫn y đến phòng Giang Vấn Nguyên và Lý Na đang ở. Tả Tri Ngôn không thể hiểu được suy nghĩ của y, nói Dịch Khinh Chu thờ ơ thì y không cần phải ngốc ở sơn trang này đợi màn chơi kết thúc như vậy; nhưng nói y quan tâm Giang Vấn Nguyên và Lý Na thì không nhìn được bộ dáng này giống quan tâm chỗ nào.
Khi Tả Tri Ngôn đến nơi thì Giang Vấn Nguyên đang nhanh chóng xử lý vết thương cho Lý Na, hắn liếc mắt đã thấy con rối hoa tiên tử nằm trong phòng. Con rối của trò chơi Bàn tròn không thể bị nhìn ra dưới bất kỳ hình thức gì trong thế giới thực, chir có người chơi mới có thể trông thấy chúng. Quả nhiên khi nãy hắn trông thấy Giang Vấn Nguyên vòng tay trước ngực trong màn hình giám sát là thực, cậu ta lại lấy được rối trong trò chơi.
Tả Tri Ngôn nói với hai người: "Hai người cảm thấy cơ thể thế nào? Còn chỗ nào khó chịu không? Tôi đã thông báo cho bác sĩ rồi, trong ba phút sẽ tới đây."
Vết thương trên vai Lý Na không sâu nhưng khiến cô đau nhăn mặt, "Em không sao, vẫn may trò chơi hết nhanh, nếu không em phải liều mạng với mấy con quái vật bóng đen kia rồi. A ... đau đau đau ..." tay phải cô đè lên miệng vết thương cầm máu, không thể với tay, chỉ có thể dùng chân khều chiếc đũa bạc ra, "Vũ khí anh Tưởng Chiến cho em dùng khá tốt, không chỉ gϊếŧ được hai con đâu! Nên khi cảm thấy đã đến lúc rời khỏi trò chơi thì em quyết định cầm chắc nó mang về đây."
Tả Tri Ngôn cầm đũa lên, quan sát một lúc vẫn không nhìn ra chỗ nào đặc biệt. "Đây chỉ là chiếc đũa bên ngoài bị dơ thôi, sau khi rửa sạch tôi sẽ trả lại."
Trong khi họ đang nói chuyện thì Dịch Khinh Chu và bác sĩ đến nơi.
"Tả tổng, mọi người, buổi tối tốt lành. Chỉ có tiểu thư Lý Na cần cấp cứu thôi đúng không?" Hơi thở bác sĩ trực ban gấp gáp, chứng minh là chạy vội tới.
Dịch Khinh Chu vẫn chưa chơi xong, chính xác tìm được một ghế sô pha đơn trong phòng rồi ngồi xuống tiếp tục gϊếŧ quái, "Ngoại trừ thân thể yếu đuối của Lý Na tiểu thư, bác sĩ cho rằng còn ai vào đây nữa?"
"Dịch Khinh Chu, không thể nghe được câu nào tử tế từ miệng cậu cả!" Lý Na giận đến vết thương nhói lên, song vừa dứt lời, cô lại nhớ đến Lữ Anh Kỳ – người đối xử rất tốt với mình. Dù tên Dịch Khinh Chu này có đáng ghét đến đâu thì so với Lữ Anh Kỳ vẫn còn điểm cộng thành thật.
Giang Vấn Nguyên nhường chỗ mình, nói với bác sĩ: "Tôi bị thương vì vật sắt, cần một ít rượu thuốc."
Bác sĩ đang xử lí vết thương cho Lý Na, tạm thời không thể giúp ngay, "Bị thương nghiêm trọng không, nếu cảm thấy quá đau thì phải chụp kiểm tra xem có bị nứt xương không. Nếu không đau lắm thì quan sát một ngày, ngày mai đến bệnh viện kiểm tra. Trong túi thuốc có dầu hoa hồng và bột thuốc Vân Nam, cậu xem rồi chọn đi."
"Vẫn còn tốt, không đau lắm, có lẽ không nghiêm trọng." Giang Vấn Nguyên lấy hai bình thuốc bên trong, cầm hoa tiên tử từ góc khuất trong tầm nhìn của bác sĩ, "Tả Tri Ngôn, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh, chúng ta đến nơi khác nói chuyện."
Sau khi Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đi rồi, trò chơi của Dịch Khinh Chu cũng gần kết thúc. Y tung một lúc kỹ năng, đánh thanh máu của Boss cuối về không. Nhìn chữ "WIN" trên màn hình và hai nút "tiếp theo", "tạm dừng", y do dự một chút mới ấn tạm dừng, bỏ máy chơi game vào túi.
Dịch Khinh Chu đến chỗ Lý Na muốn xem cô bị thương thành gì rồi. Kết quả y vừa đến đã gặp cảnh Lý Na đang khóc. Nhìn Lý Na khóc sắp thành mèo hoa, Dịch Khinh Chu thường ngày mạnh miệng lúc này lại nghẹn lời, không nói được một chữ nào. Trước đây dù y khiêu khích thế nào, Lý Na tức nổ phổi nhưng chưa hề khóc, đây là lần đầu tiên y trông thấy cô khóc.
Dịch Khinh Chu hơi mất tự nhiên, hung dữ nói: "Khóc cái gì mà khóc, sợ vết thương để lại sẹo hả? Bác sĩ cho cô dùng thuốc tốt nhất, cũng dạy cẩn thận chuyện xử lý sao rồi. Nếu cuối cùng vẫn để lại sẹo thì tôi dẫn cô đi bắn laser xóa được chưa? Đừng khóc!"
Lý Na lắc đầu, cô khóc vì áp lực trong trò chơi giờ mới bùng nổ. Từ chuyện Thần Thụ đến chuyện người ở tiểu lâu xung đột sống chết với thôn dân, rồi đến chuyện Lữ Anh Kỳ phản bội, còn chuyện một mình ở cùng ba con quái vật nữa... Nhưng bác sĩ là người bình thường, cô không thể nói ra được. Cô nấc hai cái rồi nói với Dịch Khinh Chu: "Đưa tay cho tôi."
Dịch Khinh Chu không nói gì đưa tay đến, nếu Lý Na đùa dai lúc này thì y vẫn sẽ nhận. Khi Lý Na viết ba chữ "kẻ phản bội" xuống lòng bàn tay y thì y mới sửa lại thái độ tùy tiện ban nãy, vững vàng hỏi: "Thật sao?"
Lý Na ngơ ngác gật đầu, "Cậu đến tìm Tả tổng và anh Giang đi, chắc họ vừa bắt đầu nói chuyện thôi."
"Hai người cuồng công việc đó nói chuyện với nhau, dùng ngón chân tôi cũng biết được nhàm chán đến cỡ nào, phân tích lý luận này nọ nghe đến đau đầu. Tôi không thèm đi." Dịch Khinh Chu bĩu môi ngồi xuống cạnh Lý Na, thuận tay sờ vào máy PSP trong túi, cuối cùng vẫn nhịn không lấy ra, ngồi chờ bác sĩ xử lý vết thương.
Hai người Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên bị hình dung là "nhàm chán" đang thảo luận, từ lúc bắt đầu đã như ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn vượt khỏi tầm tưởng tượng của Dịch Khinh Chu ——
Văn phòng Tả Tri Ngôn.
Tả Tri Ngôn rất hoài nghi có phải bản thân gặp ảo giác không, hắn hỏi lại cậu một lần nữa: "Xin lỗi, lúc nãy tôi không nghe rõ lắm, chuyện trọng yếu cậu nói là chuyện gì?"
Giang Vấn Nguyên lặp lại rõ ràng từng chữ: "Tôi hỏi anh, người khi ăn cơm sẽ ăn phần mình thích nhất trước, khi ăn đồ ngon hạnh phúc ngập tràn, hai mắt sẽ sáng lấp lánh, sau khi ăn xong phần mình thích thì ánh sáng kia sẽ bình thường trở lại. Kiểu người có thói quen ăn cơm thế này, anh cảm thấy có nhiều không?"
Tả Tri Ngôn đen mặt, thì ra hắn không gặp ảo giác. Trí nhớ hắn rất tốt, căn cứ vào miêu tả của Giang Vấn Nguyên thì lập tức nghĩ đến hai người, "Cậu đang nói Trương Thần hay là Bạch Mai? Tôi nhớ thói quen ăn uống của hai người kia không khác lắm với hình dung của cậu."
Giang Vấn Nguyên cúi đầu trầm mặc, không chỉ có Trương Thần và Bạch Mai, còn có Lộ Viễn và Tưởng Chiến. Thói quen ăn uống của bốn người này rất giống nhau, mà vừa hay Trần Miên cũng như vậy. Giang Vấn Nguyên luôn cảm thấy động tác ăn cơm của hắn rất đáng yêu, mỗi khi cùng ăn cơm thích nhìn hắn, nhìn thế nào cũng không chán.
Vốn cậu vẫn nghĩ nếu có gặp người có thói quen giống Trần Miên đi chăng nữa cậu vẫn sẽ không dao động, nhưng cậu lại cảm thấy điều gì đó không ổn chỗ Bạch Mai. Thói quen của Bạch Mai trong trò chơi và hiện thực chỗ nào cũng giống, chỉ riêng thói quen ăn cơm là thay đổi độ, Bạch Mai trong hiện thực sẽ giữ món mình thích nhất cuối cùng mới ăn.
Từ khi nhận ra chuyện này từ chỗ Bạch Mai, Giang Vấn Nguyên lập tức liên hệ đến Trương Thần. Đúng lúc sáng Trương Thần đến tìm cậu chưa ăn gì nên cậu mua rất nhiều đồ ăn. Qua quan sát, cậu thấy thói quen ăn uống của Trương Thần trong hiện thực rất tùy ý, không quan trọng ăn gì trước cả, hơn nữa lúc ăn món mình thích cũng không biểu hiện hạnh phúc, hoàn toàn không giống trong trò chơi.
Vì nguyên nhân đó nên khi Giang Vấn Nguyên gặp Tưởng Chiến có thói quen giống với Trần Miên thì không thể tưởng tượng được. Giang Vấn Nguyên vẫn luôn âm thầm thử Tưởng Chiến trong trò chơi, thậm chí còn ôm chặt hắn. Lúc họ ôm nhau rõ ràng cơ thể không có bất kỳ độ phù hợp nào nhưng trong nội tâm cậu lại cảm thấy thỏa mãn kỳ lạ.
Giang Vấn Nguyên không biết có phải mình điên rồi không mới có thể cảm thấy Trần Miên vẫn còn sống trong trò chơi Bàn tròn, nên lúc trở lại hiện thực cậu mới xác nhận chuyện thói quen ăn cơm với Tả Tri Ngôn. Qua lời Tả Tri Ngôn nói, ít nhất cậu đã có thể xác nhận được điểm khác thường của Bạch Mai và Trương Thần, không phải cậu nhớ Trần Miên đến mức sinh ra ảo giác.
Vậy, Trần Miên ...
Giang Vấn Nguyên hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định trái tim đang đập ngày càng nhanh của cậu. Chuyện này không hấp tấp được, lỡ đây là cái bẫy ngọt ngào của trò chơi Bàn tròn dành cho những người chơi nguyện vọng "bất lương" như cậu thì sao.
"Cám ơn anh đã giải đáp nghi vấn của tôi." Giang Vấn Nguyên xử lí tốt suy nghĩ cá nhân thì mới nói chính sự với Tả Tri Ngôn. Cậu cởi dây thừng đen trên cổ tay đưa hắn, "Thí nghiệm này thất bại, tôi không được phân đến cùng chỗ với Lý Na."
Tả Tri Ngôn không biểu lộ mất mát gì.
"Thí nghiệm loại này muốn thành công một lần duy nhất cũng không thực tế, mà tôi vốn phản đối lại thí nghiệm thành công trăm phần trăm trước đó, đội chúng ta buộc lại cùng tiến vào trò chơi. Tôi biết lần này cậu không yên tâm mới đi cùng Lý Na nên không ngăn cậu. Lý Na đã qua hai màn, tôi cảm thấy với tố chất hiện tại, dù không lấy được rối nhưng cô ấy vẫn có thể sống được đến cuối. Nói thật, tốc độ phát triển của Lý Na mới là bình thường, tôi chưa từng gặp người mới nào như cậu, từ vòng đầu tiên đến giờ đều lấy được rối. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không tin còn có người mới lợi hại như vậy."
Giang Vấn Nguyên không biết đáp lại lời bông đùa của hắn như thế nào nên lướt thẳng qua, "Chúng tôi gặp kẻ phản bội trong vòng này."
Tả Tri Ngôn thu lại khuôn mặt đùa cợt, nghiêm túc trở lại, "Nói chi tiết tôi nghe đi."
Giang Vấn Nguyên rót đầy một ly trà, kể tỉ mỉ chuyện lạ cho Tả Tri Ngôn, "Tôi cảm thấy trò chơi Bàn tròn đã cảm nhận được hack vật lý là nhẫn nên mới chọn người mới như Lữ Anh Kỳ làm kẻ phản bội, còn tặng vòng sáng tân thủ cho kẻ phản bội trong trò chơi."
Giọng Giang Vấn Nguyên hơi nặng nề, "Tôi không nhìn thấy cảm giác tội lỗi trên người Lữ Anh Kỳ, vòng này đêm lại hoạt động nhiều hơn ban ngày, Lữ Anh Kỳ bị liệt ngồi xe lăn, người biết mặt cậu ta chỉ có ba người tôi, Lý Na và Tưởng Chiến. Nếu người chơi cũ trở thành kẻ phản bội cởi nhẫn giả làm người mới thì vẫn có khả năng bị phát giác. Lữ Anh Kỳ lạ mặt, lại liệt nửa người, nếu cậu ta giả làm người mới tham gia hoạt động xử lý kẻ phản bội thì không gây ra nhiều nghi vấn lắm. Nếu buông trôi, Lữ Anh Kỳ rất có thể trở thành ác mộng của người chơi bình thường."
Tả Tri Ngôn mở một bưu kiện trên máy tính, nói với Giang Vấn Nguyên: "Cậu miêu tả đặc điểm nhận dạng, khẩu âm, cách ăn mặc linh tinh của Lữ Anh Kỳ một chút. Lữ Anh Kỳ mới vào màn, nếu cậu ta không giấu tên thật thì căn cứ vào tin tức cặn kẽ có khả năng lớn sẽ khóa được mục tiêu."
Giang Vấn Nguyên thở dài, "Nếu tôi có con rối chụp lại bề ngoài người chơi kia của anh thì tốt rồi, chụp một cái là xong. Con rối kia của anh là loại dùng một lần à? Chỉ dùng chụp ảnh thôi không thể cho dùng nhiều thêm mấy lần sao?"
Tả Tri Ngôn vừa liên tiếp đánh chữ vừa phân chia tập trung trả lời Giang Vấn Nguyên, không cẩn thận lỡ miệng, "Tôi làm gì có con rối dùng tốt như vậy."
Động tác đánh máy của Tả Tri Ngôn dừng lại, hắn quay đầu nhìn Giang Vấn Nguyên: "..."
Giang Vấn Nguyên nhìn hắn chằm chằm, "Anh nói chụp lén tôi trong trò chơi mới căn cứ vào ảnh tìm tôi. Tôi nhớ chỉ có thể mang vàng bạc hoặc con rối về hiện thực, ảnh chụp trong trò chơi cũng thuộc phạm vi bàn tròn nên khi về hiện thực sẽ biến thành mosaic. Nên lần trước anh nói chụp tôi bằng điện thoại, tôi nghĩ anh đang phòng ngừa bị nghe trộm mới ví năng lực con rối như chụp ảnh. Bây giờ anh nói với tôi anh không có con rối nào như vậy?"
Mosaic: Mosaic là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được làm từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác. Nó thường được sử dụng trong trang trí cho vật dụng hoặc trang trí nội thất.
Tả Tri Ngôn lớn như vậy, lần đầu tiên cảm thấy người quá thông minh là một chuyện rất đáng ghét.
Hắn mở khóa ngăn kéo, rút ra mười sáu tấm giấy vẽ bên trong ra, hình vẽ trên giấy sống động như thật, cảm giác như có một tấm gương đang phản chiếu lại Giang Vấn Nguyên vậy. Hình vẽ phức tạp như vậy không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, một giờ sau khi cậu trở về từ màn chơi dịch bệnh thì Tả Tri Ngôn đã liên lạc với cậu. Trừ đi thời gian điều tra của đội công nghệ thông tin, thời gian Tả Tri Ngôn vẽ nhiều nhất chỉ có phút, sao có thể làm được?
Vậy nên, kết luận là ...
Khi tầm mắt Giang Vấn Nguyên từ giấy vẽ chuyển đến người Tả Tri Ngôn lần nữa, mức độ chán ghét người thông minh của hắn đã tăng thêm một chút, giọng điệu không tốt cho lắm, "Không sai, sau khi qua màn trò đường hầm xe lửa tôi đã bắt đầu vẽ. Chính xác là từ lần đầu gặp tôi đã muốn lập đội với cậu, được không?" anhhtucc.worspress.com
"Cám ơn anh đã đánh giá cao tôi như vậy, phác họa này coi như quà tặng tặng tôi đi." Giang Vấn Nguyên xếp gọn bản vẽ lại, nếu tiếp tục đề tài này Tả Tri Ngôn sẽ nổ mất, nên Giang Vấn Nguyên rất thức thời chuyển sang chuyện khác.
"Nhẫn đối phó kẻ phản bội là AJWY phát minh, đến giờ đã có ba năm lịch sử, hiệu quả về sau chỉ sợ sẽ càng ngày càng kém. Chúng ta có thể thì liên hệ với AJWY tranh thủ sự tín nhiệm, nói chuyện Lữ Anh Kỳ cho anh ta để anh ta sửa chữa nhẫn phù hợp với hack một chút. Người trên diễn đang có thể sửa nhẫn và làm cho người khác thích ứng với quy tắc mới chỉ có thể là AJWY thôi."
Tả Tri Ngôn lắc đầu, "Đề nghị của cậu không tồi, nhưng AJWY có thể sẽ không nghe được đâu. Tin tức này chỉ một phần nhỏ người chơi được biết, người sở hữu tài khoản AJWY nhiều năm trước đã mất rồi. AJWY là cây cổ thụ tinh thần của người chơi nên tin tức này bị phong tỏa, người tiếp quản tài khoản này trên diễn đàn, phát miễn phí thiệp hoa quả ngẫu nhiên là bạn tốt của anh ta. Bây giờ cậu hiểu chưa. Nếu AJWY còn sống thì đề nghị này của cậu rất khả thi, nhưng tài khoản AJWY đã đổi chủ rồi, người kia không đủ năng lực và quyết đoán chống đỡ cái danh này, có thể duy trì tài khoản đã không dễ gì, đề nghị của cậu rơi trên tay người đó cũng chỉ như ném đá xuống biển mà thôi."
Giang Vấn Nguyên là người không dễ chịu thua, AJWY đã chết, người trên diễn đàn không thể tìm được người thứ hai có năng lực mạnh hơn anh ta, muỗn bồi dưỡng nên một người giống vậy tính khả thi không cao. Ý tưởng cải tiến nhẫn của Giang Vấn Nguyên chỉ có thể ngâm nước nóng.
Tả Tri Ngôn cũng không định anh ủi tâm trạng mất mát của Giang Vấn Nguyên, hắn chưa quên chuyện đống bản vẽ kia. Hắn nói với Giang Vấn Nguyên: "Lần này cậu vào màn với Lý Na có thu hoạch không tồi, lấy được con rối, mở rộng tin tức về kẻ phản bội, còn hoàn thành thí nghiệm dây thừng số một. Nhưng hình như cậu vẫn chưa báo mục tiêu quan trọng nhất, lần này cậu có phát hiện hạt giống tốt nào không? Chuyện đồng đội chúng ta rất cần máu mới."
Khóe môi Giang Vấn Nguyên giật giật, yên lặng thầm mắng cái tên Tả Tri Ngôn đáng chết theo chủ nghĩa hoàn mỹ này, "Tôi không phải nói với anh rồi à, vòng chơi này vì Lữ Anh Kỳ gϊếŧ người chơi nên thúc đẩy tuyến chuyện xưa, thời gian chúng tôi ngốc trong trò chơi tính đi tính lại chỉ có hai ngày. Hai ngày có thể khảo sát được tố chất thành viên nào chứ?" vvattpad anhtuc
"Cái người tên Tưởng Chiến kia đâu?" Trí nhớ Tả Tri Ngôn vẫn rất tốt, "Lý Na nói cô dùng đũa của Tưởng Chiến gϊếŧ được hai quái vật, người này chắc là đồng đội của hai người. Cậu cảm thấy hắn thế nào?"
Giang Vấn Nguyên lắc đầu, "Tôi không định tìm cậu ta."
Trong lòng Giang Vấn Nguyên còn phiền muộn chuyện Trần Miên, đang gỡ rối mớ đay trong lòng, cậu chưa định liên lạc với Tưởng Chiến ngoài hiện thực.
"Cậu cướp rối của hắn?" Tả Tri Ngôn im lặng một lúc, suy bụng ta ra bụng người, nói lời thấm thía, "Có một số thời điểm, một đồng đội đáng tin quan trọng hơn một con rối không rõ năng lực là gì rất nhiều."
Hội nghị tổng kết Vòng thứ nhất – trước sau vẫn chưa tìm được tên cho tổ chức – trò chơi tan rã trong một nửa không vui.
Tại sao thêm "một nửa" trước cụm "không vui"? Là vì cặp oan gia như nước với lửa Lý Na – Dịch Khinh Chu sau đoạn thời gian ngắn ngủi ở chung này mà quan hệ chuyển tốt một cách thần kỳ. Tuy vẫn thường xuyên cải nhau nhưng so với trước kia đã thu lại rất nhiều, cũng coi là chuyện đáng mừng.
ngày lại trôi qua, vết thương của Lý Na đã hoàn toàn bình phục, không để lại sẹo.
Thời gian vui vẻ không kéo dài quá lâu, vì lượt chơi của Dịch Khinh Chu và Tả Tri Ngôn đã tới. Lượt của Tả Tri Ngôn là ngày mai, của Dịch Khinh Chu là ngày kia.
Tối đó, bốn người họ hiếm thấy cùng ngồi lại ăn tối.
Bất luận là lúc nào dáng vẻ Tả Tri Ngôn cũng rất bình tĩnh, tâm trạng không tồi thưởng thức đồ ăn ngon. Một tuần nay Dịch Khinh Chu sụt mười cân bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, trạng thái không tốt như Tả Tri Ngôn. Thế nhưng luận về thích tìm chết, Dịch Khinh Chu nhận thứ hai, trên bàn này không dám giành thứ nhất.
Dịch Khinh Chu quả nhiên rất muốn chết đưa ra một đề nghị, y không thể nuốt trôi đồ ăn, tống rất nhiều rượu vang vào bụng. Y ung dung lắc lư ly đế dài, nói với mọi người: "Tên tổ chức chúng ta mãi vẫn chưa quyết được, cũng không phải không có cách nào. Nếu không thì vậy đi, trong bốn người chúng ta, ai có thể mang về thành viên mới cả đội đều công nhận đầu tiên thì được quyền đặt tên tổ chức."
Lý Na là người hiểu Dịch Khinh Chu nhất trên cái bàn này, trong lòng cô thầm vang lên cảnh báo, "Tuy tôi cảm thấy cơ hội cậu thắng không lớn nhưng tạm thời vẫn muốn hỏi chút, lỡ may cậu thắng thì cậu muốn lấy tên gì?"
Dịch Khinh Chu lắc lư ly rượu, nheo mắt, "Thuyền Noah..."
Tâm trạng Lý Na thả lỏng, tên rất bình thường.
Kết quả Dịch Khinh Chu chêm thêm một vế, "Hậu cung thuyền Noah của đại gia Giản Dịch!"
Ba người Giang Vấn Nguyên, Tả Tri Ngôn, Lý Na: "........................"
Tả Tri Ngôn lấy khăn lau miệng, "Tôi chấp nhận đề nghị này. Lấy việc chiêu mộ thành viên thứ năm đánh cược, ai tìm được thành viên thứ năm trước sẽ được quyền đặt tên tổ chức."
Khóe miệng Giang Vấn Nguyên kéo lên, nói thật, tên tổ chức vẫn chưa quyết được là do ai nêu ý kiến cũng bị phản đối. Nói thật, tên mà Tả Tri Ngôn cậu ngẫm một lúc cũng thấy thẹn, ngựa chạy trong đầu. "Sau khi anh vào màn, nếu không tìm được người thích hợp vẫn có thể sang màn tiếp theo, tận đến khi tìm được người mới thì thôi. Nếu vậy thì có phải không công bằng lắm không."
Tả Tri Ngôn nói giọng đương nhiên: "Sau khi chọn được người thích hợp thì còn phải tiến hành khảo sát, đủ tư cách mới có thể đem đến cho các người, đều là thời gian cả đấy. Nếu không muốn bỏ quyền đặt tên thì hai người nhanh vào màn tìm người đi."
Giang Vấn Nguyên yên lặng lướt diễn đàn người chơi, lượt chơi tiếp theo của cậu còn mười ngày nữa, căn bản không kịp.
Lý Na không dám lướt diễn đàn trên bàn cơm, chờ đến tối lúc nghỉ ngơi mới trùm chăn lướt điện thoại muốn tìm nhiệm vụ kế tiếp. Về lý mà nói Lý Na chưa cảm thấy mình đủ tư cách làm nhiệm vụ lắm, nhưng trình độ đặt tên của ba vị còn lại kia quá kém thì biết sao giờ. Tuy Lý Na rất sùng bái Giang Vấn Nguyên nhưng cũng không thể khen cậu trái với lương tâm được, trình độ đặt tên của cậu với Tả Tri Ngôn là kẻ tám lạng người nửa cân!
Cả đêm Lý Na bị đủ loại tên tổ chức đáng sợ khiến mình gặp ác mộng.
...