Tôi chớp mắt, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo một chút.
Đưa tay ra, nhéo nhéo cánh tay mình thật mạnh “Á——”
Đau quá, đau quá, đau quá.
Không phải mơ.
“Em, em không sao chứ?” Nó nhìn tôi, con ngươi thẳng đứng thanh mảnh tràn đầy vẻ đau lòng, thân hình cực kỳ gầy yếu đột nhiên di chuyển tới.
“Để tôi xem xem.”
“TÔI–”
“Đừng nhúc nhích.”
Giây tiếp theo, đầu của nó tiến lại gần hơn, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã có một cái chạm nhẹ vào cánh tay tôi.
Tôi hoàn toàn choáng váng.
Đây, tình hình quái quỷ gì đây?
Kỳ lạ hơn là, cơn đau ở cánh tay của tôi giảm dần từng chút một, cái đau vừa rồi dường như biến mất.
“Anh đã làm gì vậy?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Tiểu Hắc Xà như có chút thẹn thùng, đuôi cẩn thận móc lấy ngón út tôi: “Nhà chúng tôi trời sinh có khả năng trị thương.”
Nói xong, còn có chút lo lắng nhìn tôi “Em, em có sợ hong?”
Tôi lập tức lắc đầu.
Trời ơi, khả năng chữa bệnh của Tiểu Hắc Xà cũng tuyệt quá đi!
“Ủa vậy, sao hôm nay anh không tự mình sơ cứu cho người đó?” Tôi hơi khó hiểu.
Thân thể Tiểu Hắc Xà cứng đờ trong chốc lát, từng chút một cuộn tròn cái đuôi, cuối cùng cuộn lại thành một vòng tròn nhỏ.
Sau cùng, vùi đầu vào đó, giọng nói cực kì vô tội “Tôi, tôi quên mất.”
Nhìn bộ dạng tội nghiệp đó của Tiểu Hắc Xà, trái tim tôi dịu đi ngay lập tức.
Ai có thể từ chối một Tiểu Hắc Xà dễ thương như này cơ chứ—Tôi vội vàng đưa tay ra, vừa định đặt lên đầu nó để an ủi thì ngón tay lại khựng lại.
Tôi, nói thật thì tôi vẫn có chút sợ hãi.
Giây sau, một cái đầu nhỏ mịn màng, lạnh lẽo cọ vào lòng bàn tay tôi.
Tựa như lấy hết can đảm: “Em, thật tốt!”
Sau đó, lại giống như chạy trốn, anh ta phóng như một chiếc xe hơi biến mất dưới ghế sofa.
TÔI: “?”
Sau một hồi đứng hình, cuối cùng tôi cũng đột nhiên phá lên cười hahaha.
Cảm giác buồn vì chia tay trước đó cũng đỡ hơn rất nhiều-
Tôi nhìn xuống dưới ghế sô pha, thấy trong bóng tối là một con rắn gầy đang cuộn mình trên chân ghế sô pha, hai mắt to tròn nhìn tôi.
Tôi không khỏi bật cười “Dưới sô pha hôm nay chưa dọn, dơ lắm.”
Cơ thể Tiểu Hắc Xà cứng đờ trong giây lát, sau ba giây, nó lao vào phòng tắm.
Tôi nghĩ, rắn có bơi được không?
Nhìn về hướng phòng tắm, tôi lo lắng bước tới.
Lúc tôi vừa bước vào thì một con rắn ướt sũng nước bước ra, nó ngước nhìn tôi, giọng nói như vẻ đã nhận sai: “Tôi tắm sạch rồi, em không ghét tôi nữa có được không?”
Tim tôi như bị thứ gì đó đâm vào, vừa chua vừa đập mạnh.
“Sẽ không.”
Tiểu Hắc Xà trông rất vui mừng, ngay lập tức leo lên bàn, nhìn vào món cơm chiên trước mặt.
Anh ta háo hức nói: “Mau ăn đi, không ăn sẽ nguội đó”.
Tôi nhìn xuống, nhìn cái đuôi mảnh mai của nó, sao nó có thể khéo léo cuốn được một thứ nặng như vậy nhỉ?
Tôi cầm thìa lên nhấp một ngụm, kinh ngạc nhìn Tiểu Hắc Xà.
Món này cũng ngon đi!
“Thế nào thế nào ngon không?” Nó trông có vẻ mong đợi.
“Ngon lắm.”
Tôi sắp xếp một cái ổ tạm thời cho Tiểu Hắc Xà rồi nằm lên giường “Ngủ ngon.”
Tiểu Hắc Xà “Ngủ ngon.”
Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không thể ngủ được, nhưng thật kỳ diệu, một đêm trôi qua mà không hề mộng mị.
Có điều–
Sao tôi ngủ mà cứ thấy chật chật thế nào ấy, cứ như đang ôm một cái gối lớn để ngủ vậy?
Làm gì có cái gì.
Lẽ nào chỉ là do sự ảo tưởng của mình?
Tôi từ trên giường ngồi dậy, nhìn Tiểu Hắc Xà vẫn đang ngoan ngoãn cuộn mình trong ổ của chính mình, chớp chớp mắt, xuống giường, cẩn thận ngồi xổm ở bên cạnh anh ta.
Do dự vươn tay gõ nhẹ đầu anh ta “Ngủ chắc ngon lắm đây.”
Tiểu Hắc Xà đột nhiên mở mắt ra, ngay lúc nhìn thấy tôi, trong mắt hiện lên vẻ yêu thương vô bờ bến.
“Em tỉnh rồi à? Để giờ anh đi nấu cơm cho em.”
Nói xong thân thể đứng lên.
Tôi chưa kịp nói thì anh ta đã nhanh chóng đi về phía nhà bếp.
“Đợi một chút–”
Tôi chưa kịp từ chối thì bóng dáng kia đã biến mất.
Tôi tắm rửa sạch sẽ, ngay khi bước ra khỏi phòng tắm, tôi đã ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng.
Bước vào bếp, tôi thấy Tiểu Hắc Xà đang cuộn mình trên bệ bếp, cái đuôi quấn quanh chiếc thìa, liên tục khuấy cháo trong nồi.
Trong nồi là món cháo trắng nấu với hột vịt bách thảo cùng thịt nạc yêu thích nhất của tôi.
Tôi ngạc nhiên bước tới “Sao anh biết em thích ăn cháo thịt nạc và trứng bách thảo nhất?”
Anh ta quay đầu lại, trong mắt tràn đầy hạnh phúc “Em thích là được rồi.”
Thấy tôi định chủ động làm việc, anh ta vội vàng đứng thẳng dậy, lắc đầu nguầy nguậy: “Mình anh làm được rồi, em cứ nghỉ ngơi đi.”
Tôi buộc phải ra khỏi bếp, xem giờ rồi chỉ đơn giản ngồi trên sofa.
Nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, tôi nghĩ, thuê một Tiểu Hắc Xà chắc cũng không tính là phạm pháp đâu ha?
Ăn sáng xong, cửa hàng thú cưng gọi điện, hẹn hôm nay phẫu thuật.
Vừa định đi ra ngoài thì đã nhìn thấy Tiểu Hắc Xà đang ngoan ngoãn cuộn mình bên cạnh chiếc túi.
Lúc thấy tôi nhìn sang, anh ta ngay lập tức đứng thẳng người, cẩn thận ghé sát vào người tôi, cẩn thận móc ngón út của tôi bằng đuôi của mình.
“Có thể đưa tôi đi cùng được không? Tôi sợ lắm.”
“Nhưng mà, trong cửa hàng thú cưng có nhiều người lắm.” Tôi do dự.
Nếu bị phát hiện sẽ rất rắc rối.
“Tôi nhất định sẽ rất ngoan!”
Cơ thể anh ta cứ cọ vào tay tôi, lớp vảy lạnh như băng cọ vào maùa hè như này rất dễ chịu.
Hai mắt còn ngấn nước đầy chờ mong.
“Được rồi.”
Tôi thừa nhận, tôi không có lập trường gì cả.
Trước khi đi ra ngoài, tôi mở điện thoại, Dư Đồng từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa gửi cho tôi một tin nhắn nào.
Tôi cười tự giễu.
Là tôi tự mình đa tình.
Đến cửa hàng thú cưng thì tôi mặc quần áo đi làm rồi bắt đầu làm việc. Khách hàng đầu tiên là một con chó rất nặng, tới để triệt sản.
Nhìn kích thước khổng lồ của nó tôi định nhờ ai đó giúp đỡ.
Đột nhiên, con chó trước mặt được nâng lên.
TÔI “!!!!!!”
Không phải tôi đang bị hoa mắt đấy chứ? Ngay khi tôi chuẩn bị thét lên, một giọng nói nhỏ vang lên “Tôi giúp em.”