Tôi thề, tôi không say cũng không phải đang mơ.
Bây giờ, tôi đang tận mắt nhìn thấy một con rắn đang mở to hai mắt thẳng thừng nhìn tôi, không biết có phải là tôi lại cảm giác sai không nữa nhưng nó có vẻ hơi buồn.
Tôi nuốt nước bọt, không chắn chắn hỏi: “Là, là mày đang nói đó sao?”
Con rắn trước mặt lập tức gật đầu, giọng nói dễ nghe đến lạ thường, giống như tiếng gió va vào chuông gió “Ừm á”
Nhìn người bên cạnh, anh ta xoắn đuôi một cách tội lỗi: “Tôi lỡ cắn anh ta rồi, xin hỏi giờ phải sơ cứu sao đây?”
Tôi vội vàng chạy tới, nhanh chóng kiểm tra vết thương của người nằm trên mặt đất.
Có một dấu răng rắn nhưng không có vết rách da, thậm chí cũng không chảy máu.
Người này–
Tôi hơi không nói nên lời, rất có thể là vì sợ hãi nên mới ngất đi.
“Anh ấy không sao, anh ấy chỉ bị ngất thôi.”
“Vậy may quá rồi.”
Tiểu Hắc Xà thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đứng bất động, nuốt nước miếng, lén lút lùi từng bước chân: “Bây giờ anh ấy cũng không sao rồi, tôi, tôi đi trước đây?”
Mặc dù tôi là bác sĩ thú y nhưng mà tôi vẫn rất sợ rắn đó, chu mi a!!!
Tiểu Xà liếc nhìn tôi, đầu đuôi cụp xuống, cẩn thận trườn đến bên cạnh tôi, giọng điệu bất lực.
“Xin lỗi, em có biết cách đến Coil Snake Village không?”
Coil Snake Village?
Tôi suy nghĩ một hồi liền nhanh chóng lắc đầu “Tôi không biết.”
Tiểu Xà lại cuộn mình thành một quả bóng, hơn nữa đầu cũng rũ xuống, giọng nói cực kỳ trầm thấp.
“Tôi bị lạc rồi, không thể về nhà.”
Không thể về nhà?
Là một bác sĩ thú y, những lời như vậy là những lời tôi không muốn nghe nhất, trái tim tôi lập tức co thắt.
Tôi vừa lấy điện thoại ra vừa nói: “Anh chờ một chút, tôi sẽ kiểm tra bằng bản đồ cho anh.”Lúc tôi vừa mở khóa, một cuộc gọi đã nhảy tới, nhìn thấy số trên đó, tôi vội vàng nhấc máy.
“Dư Đồng, anh đợi em một chút, em-”
“Chu Chi, em có đặt những lời anh nói trong tim không! Hôm nay anh say rượu, em đã hứa sẽ tới đón anh, vậy mà giờ em xem xem bây giờ là mấy giờ rồi!”
Tim tôi thình lình “lộp bộp” một cái, tôi nhìn lướt qua thời gian, vừa vội vàng vừa thận trọng nói: “Dư Đồng, anh có thể đợi em một chút nữa được không? Em cam đoan, nửa giờ nữa sẽ tới nơi!”
“Chu Chi anh nói cho em biết, có rất nhiều người đang muốn làm bạn gái anh đấy. Em không muốn thì để người khác.”
“Mười lăm phút! Mười lăm phút nữa mà em không đến, chúng ta chia tay!”
Tôi chưa kịp nói thì điện thoại đã cúp máy.
Từ phía nam thành phố đến phía bắc thành phố, mười lăm phút, làm sao kịp.
Những ngón tay tôi nắm chặt lại.
Nhìn Tiểu Hắc Xà trước mặt, tôi hít sâu một hơi rồi nhanh chóng mở bản đồ, trên bản đồ không có “Coil Snake Village “.
“Xin lỗi, tôi không tìm thấy Coil Snake Village, hay là anh hỏi người khác thử đi, bây giờ tôi có việc phải làm mất rồi, tôi đi trước đây.”
Nói xong mấy lời xin lỗi có chút ngại ngùng này tôi liền nhanh chóng chạy vào lề đường, sốt ruột bắt taxi.
Thôi xong, quá trễ rồi.
“Xin lỗi, tất cả đều là do tôi, khiến em phải lãng phí thời gian rồi.”
Bên cạnh, một giọng nói hối lỗi vang lên.
Tôi cúi đầu, nhìn Tiểu Xà bên cạnh, vội vàng lắc đầu “Không phải lỗi của anh.”
Là tôi đã chủ động đến đây, làm sao có thể đổ lỗi cho anh ta… ừm … rắn được.
“Có điều, sau này anh không được dễ cắn người như vậy nữa.” Tôi không yên tâm cảnh báo.
Tiểu Xà cúi đầu áy náy: “Đã mấy ngày liền tôi không được ăn rồi. Người đàn ông đó còn vươn tay ra muốn bắt tôi nữa, nói muốn ngâm rượu gì đó. Tôi hoảng hốt quá nên mới cắn anh ta thôi.”
“Tôi không cố ý làm vậy đâu.”
Đã mấy ngày liền tôi không được ăn rồi…
Tim tôi như ngừng đập, nhìn Tiểu Xà trước mặt, chắc là do bị đói, cả người rắn vừa gầy vừa nhỏ trông rất đáng thương.
Chiếc taxi dừng lại.
Tôi nhanh chóng quay người, vừa lên xe thì nhìn lại Tiểu Hắc Xà bên ngoài đang đứng trong bóng tối, cắn cắn môi.
Để con rắn ở đây lỡ nó chết đói thì sao đây?
Nó còn nhỏ như vầy nữa-
Tôi ngay lập tức mở cửa, chạy đến chỗ anh ta, mở túi của mình ra.
Sợ mình lại nuốt lời, tôi vội nói: “Anh vào đây đi”.
Tiểu Hắc Xà ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó, không chút do dự chui vào túi tôi.
“Cảm ơn em.”
Lúc đến quán bar thì đã bị muộn năm phút, tôi lao vào phòng, nhìn mọi người bên trong rồi lo lắng hỏi.
“Dư Đồng đâu?”
Lúc mấy người bên trong nhìn thấy tôi, họ lập tức cười lớn “Hahahahahaha, cô tìm Dư Đồng à, anh ta vừa mới rời đi với một cô gái xinh đẹp rồi.”
“Bây giờ mà cô đi xuống có khi nhìn thấy được họ đấy.”
Tim tôi “lộp bộp” một cái, vội vàng chạy xuống cầu thang.
Tới cửa, tôi nhìn thấy Dư Đồng đang cùng một cô gái ngồi trong xe, cô gái dựa vào vai anh ta hết sức thân mật, hai người còn vừa trò chuyện vừa cười đùa.
Sa đó, xe phóng đi.
Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, gửi cho anh ta một tin nhắn “Dư Đồng, em đến rồi.”
Lúc xe lướt qua người tôi, tôi thấy Dư Đồng đã liếc điện thoại, nhưng sau đó khóe môi anh ta nhếch lên như kiểu chế nhạo rồi trực tiếp tắt máy.
Tôi sững sờ đứng đó, hai mắt đỏ bừng, cuối cùng, tôi gửi cho anh ta một tin nhắn “Dư Đồng, chúng ta chia tay thôi.”
Từ đó vẫn không có hồi âm.
Lúc này rất khó bắt xe.
Tôi cứ đứng ở ven đường, nửa tiếng trôi qua vẫn chưa bắt được xe, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tôi đưa tay gạt nước mắt.
Không có gì to tát cả.
Không phải chỉ là chia tay thôi sao, dù sao anh ta cũng chưa từng thích mình mà.
Cuối cùng, một người tài xế tốt bụng cũng cho tôi lên xe, về đến nhà, tôi mở điện thoại lên, vẫn không có một tin nhắn nào gửi đến.
Tôi mở túi ra, Tiểu Hắc Xà bên trong đột nhiên xuất hiện, anh ta nhìn tôi, trong mắt long lanh như có nước.
“Em…làm sao vậy?”
“Không sao.”
Tôi che đôi mắt đỏ hoe, đi đến bên cửa sổ, cố kìm nước mắt.
Lấy một hộp giun đất nhỏ rồi đặt nó bên cạnh Tiểu Hắc Xà.
“Xin lỗi, trong nhà chỉ có giun quế thôi, là từ hai hôm trước mua cho bố câu cá. Anh ăn một ít thử xem.”
Giọng rắn đầy háo hức: “Như này là tốt lắm rồi, cám ơn em”.
Tôi gật đầu, mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, nhắm mắt lại.
“Em có đói không?”
Không biết từ khi nào, Tiểu Hắc Xà đã đến bên cạnh, thập phần quan tâm nhìn tôi.
Tôi sờ sờ bụng, hôm nay bận mổ chó con nên đã quên ăn, vừa mổ xong thì nhận được lời kêu cứu từ anh ta, cứ thế đến tận bây giờ.
“Để tôi đi nấu cơm cho em!”
Tiểu Xà lập tức xoay người nhanh chóng đi về phía phòng bếp.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, rắn còn nấu được cơm à?
Tiểu Hắc Xà vào bếp, trèo lên cửa tủ lạnh một cách điêu luyện rồi mở tủ lạnh.
Dùng cái đuôi mảnh mai của mình cuộn lấy quả trứng, sau đó lại lấy xúc xích của tôi ra, rồi hành tây, khoai tây, cà rốt, thức ăn thừa.
Từng thứ từng thứ một, đâu vào đấy.
Tôi lo lắng đứng ở cửa bếp, kinh ngạc nhìn anh ta bóc rồi cắt từng miếng nguyên liệu thành từng miếng kích cỡ y hệt nhau.
Tiếp đó, cho dầu vào nồi, cho rau vào, xào chín tới, thêm cơm vào, nêm gia vị.
Động tác cực kì điêu luyện.
“Xong rồi, em ăn đi.”