Chẳng mấy chốc đã đến ngày bộ phim được công chiếu.
“Sơn Hải” được xem là tác phẩm mới của đạo diễn Trần Trùng, được đặt nhiều kỳ vọng, nhiều phương tiện truyền thông đã xem buổi chiếu thử cũng tự tuyên truyền bằng tài khoản của mình.
Nhưng dẫu sao《Sơn Hải》vẫn là một bộ phim mang hơi hướng văn học và cảm xúc cá nhân, rất khó có thể trở thành lựa chọn hàng đầu của những khán giả bình thường.
Khi Chu Tiêu Tiêu và Tạ Tinh Từ đến rạp chiếu phim, điều họ nhìn thấy là rất nhiều người đang xếp hàng dài xem bộ phim hiệu ứng đặc biệt mới phát hành, cửa soát vé của 《Sơn Hải 》lộ rõ sự vắng vẻ.
Một cô gái chỉ vào tấm áp phích《Sơn Hải 》cảm thấy hứng thú nói: “Tạ Tinh Từ cũng đóng phim ư? Hay là chúng ta xem đi?”
Bạn trai bên canh cô gái tỏ ra khá khinh thường: “Lưu lượng muốn kiến tiền thôi, việc gì chúng ta phải chịu thiệt chứ!”
“Cũng đúng.”
Chủ đề cuộc trò chuyên của đôi tình nhân nhỏ nhanh chóng xoay chuyển, hi hi ha ha rời đi.
Chu Tiêu Tiêu đang ôm một hộp bỏng ngô lớn, lặng lẽ liếc nhìn Tạ Tinh Từ bên cạnh, mặc dù có đeo khẩu trang nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được từ lúc sang sớm khuôn mặt của người bên cạnh đã rất tệ rồi, bây giờ lại tệ thêm một chút.
“…”
Chu Tiêu Tiêu mím môi cam chịu số phận, tự cầu phúc cho mình.
Việc soát vé diễn ra nhanh chóng, không đến hai phút hai người đã tiến vào trong rạp.
Ánh sáng trong rạp đột nhiên bị tắt, Chu Tiêu Tiêu cố gắng nhìn rõ đường đi trước mặt, nhưng vì trong ngực ôm hộp bỏng ngô lớn, việc này hiển nhiên trở nên khó khăn hơn một chút.
Cô chỉ có thể đi theo sau Tạ Tinh Từ, nhìn chằm chằm bước chân của anh, áng chừng bước đi bằng trực giác.
Nhưng vẫn xảy ra chuyện không may, cô bước hụt chân, thân thể không kiểm soát được ngã về phía trước.
Tiêu rồi, nếu mà bị té như chó ăn phân trong rạp chiếu phim thì quá mất mặt.
Chu Tiêu Tiêu chấp nhận số phận nhắm hai mắt lại.
Tạ Tinh Từ lanh tay lẹ mắt đỡ lấy bả vai cô.
Trong bóng tối, Chu Tiêu Tiêu nhìn thấy Tạ Tinh Từ hơi nhíu mày, rõ ràng anh có vẻ chê bai.
Cô hậm hức đứng thẳng người lại, nhỏ giọng nói, “Tôi sẽ cẩn thận.”
Chu Tiêu Tiêu cầm bỏng ngô trong tay một cách khó khăn, chuẩn bị lấy điện thoại ra bật đèn pin lên.
Bỏng ngô ôm trong ngực bị anh lấy đi ngay trong giây tiếp theo
Tạ Tinh Từ một tay cầm bỏng ngô, một tay nắm lấy cổ tay cô.
Mùi hương lạnh lẽo từ trên xuống dưới trên người anh phả ra, khuôn mặt khó ở, giọng điệu lạnh lùng nói: “Theo sát tôi.”
Chu Tiêu Tiêu và Tạ Tinh Từ ngồi ở hàng ghế cuối cùng của rạp chiếu phim.
Bởi vì trong rạp còn dư rất nhiều chỗ, cho nên mọi người đều chọn vị trí tốt nhất để xem phim, ở dãy phía sau ngoại trừ bọn họ thì không có người nào khác, lộ rõ sự trống vắng.
Bỏng ngô mà Tạ Tinh Từ vừa lấy đi giờ đã nằm trong lòng của Chu Tiêu Tiêu.
Không biết anh nghĩ gì, rõ ràng là anh đang tức giận, nhưng khi vừa vào rạp chiếu phim anh vẫn mua phần bỏng ngô lớn nhất và nước ép trái cây nhét vào trong tay Chu Tiêu Tiêu, cứ như đang dắt một đứa nhóc đi xem phim vậy.
Chu Tiêu Tiêu khẽ liếc Tạ Tinh Từ, hình như anh cảm thấy ngột ngạt nên cởi khẩu trang ra.
Sắc mặt của anh nhìn vẫn chưa tốt lên mấy, không có một biểu cảm gì trên khuôn mặt như tạc tượng, đôi môi xinh xắn biến thành một đường thẳng.
Chu Tiêu Tiêu có chút chôt dạ.
Phải nói, thật sự đây là lỗi của cô.
Rõ ràng đã hẹn cùng anh đi xem phim từ mấy ngày trước rồi, nhưng sáng sớm hôm nay Lượng Lượng đột nhiên cảm thấy khó chịu, khi Tạ Tinh Từ đến tìm cô, ngay cả quần áo cô còn chưa thay, thậm chí còn hỏi có thể để hôm khác đi xem phim được không.
Chu Tiêu Tiêu vừa nói xong lời đề nghị này đã hối hận, nhưng mà muộn rồi.
Tạ Tinh Từ tức giận, hơn nữa nhìn dáng vẻ này hình như anh vẫn còn tức giận tới tận bây giờ.
Chu Tiêu Tiêu nhìn lướt qua một vòng, thấy không có ai để ý đến bên này, bèn kéo kéo góc áo của anh, nói nhỏ: “Tôi sai rồi, anh đừng tức giận nữa được không?”
Tạ Tinh Từ liếc cô một cái, hừ lạnh một tiếng mà không nói lời nào.
Chu Tiêu Tiêu bị anh phớt lờ, cô cũng không xấu hổ.
Cả người cô mất tự nhiên lại gần Tạ Tinh Từ dò xét, cầm vé xem phim, ho nhẹ hai tiếng, nói với giọng điệu cực kỳ khoa trương: “Oa! Bộ phim này có anh đóng này! Tôi rất mong chờ đấy!!”
Tạ Tinh Từ vẫn không động đậy như cũ.
Vẫn không nhận được hồi đáp, Chu Tiêu Tiêu có chút nản lòng.
Cô bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm: “Không phải là tôi cùng anh đi xem rồi sao? Đồ quỷ hẹp hòi.”
Tạ Tinh Từ đang duy trì dáng vẻ kiêu ngạo, nghe được những lời này thì không nhịn được.
“Ai cần em đi cùng! Tôi tự đi xem cũng được!”
Chu Tiêu Tiêu cố ý nói: “Vậy tôi đi đây!”
Nhìn thấy Chu Tiêu Tiêu thật sự để bỏng ngô xuống rồi đứng dậy, Tạ Tinh Từ nổi giận túm cô lại: “Chu Tiêu Tiêu!”
Những khán giả ở hàng ghế đầu tò mò liếc nhìn khi nghe thấy động tĩnh phía sau.
Tạ Tinh Từ vội vàng cúi đầu, nhưng vẫn không buông tay Chu Tiêu Tiêu, hạ giọng cảnh cáo: “Nếu em dám bỏ đi, hai chúng ta sẽ tuyệt giao!”
Chu Tiêu Tiêu cong môi, thấy tình hình đã ổn nên quay lại.
Cô mỉm cười ngồi lại bên cạnh Tạ Tinh Từ, đem nước trái cây vừa mua nhét vào tay Tạ Tinh Từ: “Hạ hỏa, hạ hỏa nào.”
Chu Tiêu Tiêu: “Làm sao tôi có thể cam lòng rời đi! Đây chính là bộ phim đầu tiên mà anh đóng, tôi thực sự rất mong chờ! Tôi không chỉ phải xem nghiêm túc, mà khi trở về nhà tôi sẽ viết cho anh bài đánh giá dài tám trăm chữ!”
Chu Tiêu Tiêu nịnh nọt đấm bóp tay, bóp vai cho Tạ Tinh Từ.
Rõ ràng biết cô đang giở trò để dỗ dành mình, khóe môi Tạ Tinh Từ vẫn không nhịn được cong lên trong bóng tối.
Anh âm thầm tính toán, anh không phải người dễ dỗ dành như vậy!
Nhưng thôi quên đi, tha thứ cho cô lần này.
Tạ Tinh Từ hài lòng cầm ly nước trái cây lên.
Có chút ngọt.
Bộ phim rất nhanh sẽ bắt đầu chiếu.
Câu chuyện trong《Sơn Hải》cũng không phức tạp, kể về mâu thuẫn và hòa giải của hai cha con sống trên núi, xem như là một bộ phim mang nửa tự truyện của đạo diễn.
Cả bộ phim mang khí chất văn nghệ, không có cốt truyện kịch tính, ngược lại miêu tả cực kỳ chi tiết đối theo dòng cảm xúc, cộng với khung cảnh ẩm ướt trên núi và không khí mang hơi hướng hoài cổ, khiến khán giả trong rạp bất giác cũng bị cuốn theo những cảm xúc.
Ở trong phim, Tạ Tinh Từ đóng vai bạn của nam chính, một cậu bé cũng bị mắc kẹt trong núi, muốn chạy trốn nhưng không thể trốn thoát được.
Tạ Tinh Từ không có nhiều cảnh quay và chỉ xuất hiện ở nửa sau bộ phim.
Nhưng dù vậy, khi anh vừa xuất hiện, trong rạp chiếu phim vẫn vang lên những thanh âm kinh ngạc.
Thời điểm đó, Tạ Tinh Từ vừa trải qua sóng gió vì việc rời nhóm, cả người nhanh chóng sụt cân, mặc một chiếc ba lỗ đơn giản, lộ ra bả vai gầy gò, cũng không có gì kỳ quái, ngược lại còn tăng thêm một chút cảm giác cứng rắn cho nhân vật.
Anh vào vai cậu bé Tiểu Hải, cha mẹ đều mất khi họ gặp tai nạn bất ngờ trên đường đi làm, chỉ còn anh và bà cụ hơn tám mươi tuổi bị mắc kẹt trên núi. Cuộc đời vô cùng khổ cực, nhưng trên mặt anh luôn treo nụ cười, dáng vẻ vui vẻ hạnh phúc.
Mãi cho đến khi nam chính Tiểu Sơn cuối cùng cũng trúng tuyển vào trường đại học ngoài núi, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Lần đầu tiên trên mặt Tiểu Hải lộ vẻ hâm mộ “A Sơn, cuối cùng cậu cũng có thể biết được hương vị của biển.”
Mấy chục năm sau đó, Tiểu Sơn cuối cùng cũng trở về núi lần nữa, anh ấy không hề quên giao ước năm đó của anh với bạn mình, mang theo một chai đầy nước biển trở lại.
Nhưng mà người bạn tốt của anh ấy cuối cùng vẫn không thể nếm mùi vị của biển cả.
Cậu bé tên Tiểu Hải đó, vào năm thứ hai sau khi Tiểu Sơn rời đi, lên núi đào rau dại, vô tình bị rơi xuống núi và tử vong.
Sơn cuối cùng cũng rời khỏi núi, nhưng Hải thì không chờ được biển.
Tạ Tinh Từ sau khi xem xong đoạn này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đạo diễn không lừa gạt anh, anh quả thật đã thể hiện tốt hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng.
Anh có chút mong đợi nghiêng đầu nhìn Chu Tiêu Tiêu, chờ cô cong mắt tán dương anh.
Không ngờ rằng, chóp mũi của Chu Tiêu Tiêu đã đỏ bừng, trên khuôn mặt có chút lấp lánh, vừa nhìn đã biết là cô khóc.
Tạ Tinh Từ đột nhiên trở nên luống cuống.
Anh sờ túi trên người, cuối cùng cũng tìm được một gói khăn giấy, chọc chọc vào cánh tay cô, nói nhỏ: “Đừng khóc, đấy đều là giả.”
Kết quả Chu Tiêu Tiêu còn chưa thoát khỏi cảm xúc, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Tinh Từ, khóe miệng mếu lại, khóc càng thương tâm.
“Hu hu hu, tôi sẽ không giận anh nữa. Anh quá đáng thương …”
Tạ Tinh Từ: “…”
Bộ phim kết thúc.
Chu Tiêu Tiêu ngồi ở ven đường, vành mắt chóp mũi đều đỏ ửng, Tạ Tinh Từ đi tới gian hàng trong rạp chiếu phim cách đó không xa mua hai cây kem, chuẩn bị cho cô gái nhỏ ăn chút đồ lạnh để trấn áp đi nỗi buồn.
Tạ Tinh Từ trở về, ngồi cách cô gái nhỏ xa xa, đem que kem trong tay đưa ra: “Cho em này.”
Chu Tiêu Tiêu nhận lấy, giọng mũi ồm ồm: “Cảm ơn anh.”
Tạ Tinh Từ nhìn Chu Tiêu Tiêu yên lặng ăn kem, đột nhiên có cảm giác hối hận.
Lẽ ra anh không nên tin lời Trần Trùng, dẫn Chu Tiêu Tiêu đi xem phim.
Bây giờ thì hay rồi, cũng không biết Chu Tiêu Tiêu có chút rung động nào với anh không.
Ngược lại thì anh được một thứ, đó là di chứng khi cô vừa nhìn thấy anh sẽ không nhịn được mà khóc vô cùng thương tâm.
Làm hại anh bây giờ cũng không dám đến gần cô.
Tạ Tinh Từ ão não đứng dậy, quay lưng về phía Chu Tiêu Tiêu buồn buồn nói: “Đi thôi, về nhà thôi.”
Chu Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên nói: “Tạ Tinh Từ, anh thật lợi hại.”
Tạ Tinh Từ dừng bước chân, nghe thấy cô gái nhỏ nói: “Anh biết ca hát, sáng tác nhạc lại còn biết diễn xuất, hình như dù cho anh có làm cái gì cũng sẽ trở thành người tỏa sáng.”
Trong giọng nói của Chu Tiêu Tiêu vẫn còn mang giọng mũi nghẹn ngào, nhưng những gì cô nói ra đều chân thành và làm người khác cảm động.
Tuy Tạ Tinh Từ vẫn đang đeo khẩu trang nhưng nụ cười càng ngày càng tươi, nhưng anh vẫn quay lưng lại, giả bộ bình tĩnh: “Cũng tạm thôi.”
Tạ Tinh Từ vui vẻ đi về phía trước.
Xung quanh người đi đường tấp nập, ánh mặt trời rực rỡ tản ra khắp nơi.
Chu Tiêu Tiêu đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng thẳng tắp mà kiêu ngạo của Tạ Tinh Từ, khóe miệng cong lên, trong lòng lại dần sinh ra cảm xúc buồn bã.
Bóng lưng của anh Chu Tiêu Tiêu vẫn luôn quen thuộc, cao rộng, gầy nhưng yếu ớt.
Dù anh vui vẻ hay là không vui thì cũng sẽ vô thức bước nhanh hơn, cảm xúc trong lòng luôn thẳng thắn, giống như một cậu bé to xác bình thường.
Tuy nhiên, rất nhiều người vừa ra khỏi rạp chiếu phim đã bàn luận sôi nổi về nội dung phim, lâu lâu lại có những thanh âm truyền đến có liên quan đến Tạ Tinh Từ.
Nó dường như đang nhắc nhở Chu Tiêu Tiêu, bọn họ vốn là người của hai thế giới.
Anh đã được định trước là để tỏa sáng và được hàng nghìn người yêu mến.
Mà cô, chẳng qua chỉ là một người bình thường không có gì đặc biết nhất trong đám đông.
Chu Tiêu Tiêu không biết từ bao giờ cô đã quen với sự tồn tại của Tạ Tinh Từ, quen với bữa ăn sáng nhốn nháo hỗn loạn mà anh mang đến mỗi sáng, quen với những tin nhắn ngắn không ngớt của anh mỗi ngày, quen với câu chúc ngủ ngon khi màn đêm buông xuống.
Nhưng bây giờ cô chợt nhận ra.
Có lẽ một ngày nào đó, Tạ Tinh Từ cũng sẽ đột ngột rời đi giống như cách anh đột ngột bước vào cuộc sống của cô vậy.
Không biết lúc đó, cô có cảm thấy khổ sở hay không.
Chu Tiêu Tiêu suy nghĩ không đầu không đuôi, đột nhiên cổ tay bị một người nhẹ nhàng nắm lấy, dùng sức nhẹ nhàng kéo vào trong lồng ngực ấm áp.
Sau lưng vang lên âm thanh chạy như bay của mô tô.
Tạ Tinh Từ đem cô bảo vệ trong ngực, bất mãn hét về phía xa: “Có biết lái xe hay không vậy! Đây là vỉa hè!”
Bà cụ ngồi bên đường cười tít mắt nói: “Cô gái nhỏ, bạn trai của con rất lo lắng cho con đó.”
Cả hai sững sờ trong giây lát.
Tạ Tinh Từ buông Chu Tiêu Tiêu ra, quay đầu giải thích: “Con không phải bạn trai cô ấy.”
Chu Tiêu Tiêu nhìn Tạ Tinh Từ đang cau mày, vẽ ra đường thẳng ngăn cách, một cảm xúc chua xót không thể giải thích nổi lên trong lòng cô.
Đôi môi vốn tươi cười ngọt ngào lại hơi có chút cô đơn, cô nhìn bà cụ giải thích: “Chúng con chỉ là bạn thôi ạ.”
Bà cụ xua tay cười như không nghe thấy được họ nói gì.
Cách đó không xa, một cụ ông bưng chiếc bánh nhân đậu đi đến, đỡ bà cụ đứng dậy.
Hai cụ tay trong tay chậm rãi bước đi.
Tạ Tinh Từ và Chu Tiêu Tiêu nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên có chút mập mờ.
Tạ Tinh Từ: “Đi thôi.”
Chu Tiêu Tiêu: “À, được.”
Hai người chậm rãi bước đi, Tạ Tinh Từ chủ động chuyển ra phía ngoài Chu Tiêu Tiêu.
Suy nghĩ của Chu Tiêu Tiêu dần trôi đi, trên cổ tay cô lại truyền tới chút ấm áp.
Tạ Tinh Từ lại nắm cổ tay cô.
Tạ Tinh Từ lắp ba lắp bắp: “Cái này, nơi này nhiều xe, em ngốc như thế, nên tôi vẫn nên dắt em đi sẽ yên tâm hơn, em đừng suy nghĩ nhiều!”
“Ồ, được.” Chu Tiêu Tiêu ngây người đáp.
Hai người chậm rãi đi trên con đường ồn ào dành cho người đi bộ.
Chu Tiêu Tiêu trong lòng nghĩ…
Có lẽ là mùa xuân sắp đến rồi.
Tâm trạng cũng được cải thiện hơn.