Tâm trạng vui vẻ của Tạ Tinh Từ kéo dài cho đến khi bữa tối bắt đầu.
Anh là kẻ luôn không thích các hoạt động trong bếp, nhưng hiếm khi anh lại giúp mang các món ăn lên.
Nhìn thấy Chu Tiêu Tiêu tử phòng bếp đi ra, anh lập tức ân cần kéo ghế bên cạnh ra.
Ý đồ vô cùng rõ ràng.
Ai biết Chu Tiêu Tiêu chỉ nhìn lướt qua, không có đi tới cạnh anh, mà xoay người ngồi xuống phía bên kia, còn kéo ghế ra, khoanh tay cười tít mắt: “Lượng Lượng, ngồi ở đây.”
Tạ Tinh Từ: “!!!”
Đã nói là đối xử bình đẳng rồi cơ mà?
Tại sao đến tối lại lật lọng?
Tôn Du nhìn thấu oán giận của Tạ Tinh Từ, nhịn cười ngồi ở bên cạnh anh.
Tôn Du hạ giọng nói: “Lượng Lượng chỉ là một đứa trẻ.”
Tạ Tinh Từ tức giận: “Còn nhỏ thì có thể hiên ngang đón nhận ưu đãi sao! Đây chính là kỳ thị tuổi tác!”
Tôn Du không nhịn được cười thành tiếng.
Chu Tiêu Tiêu ngước mắt lên mới chú ý đến bọn họ đang thì thầm, không biết là đang nói cái gì.
Chu Tiêu Tiêu vừa giúp Lượng Lượng gắp đồ ăn vừa thắc mắc hỏi: “Sao hai người không ăn đi?”
Tạ Tinh Từ lầm bầm hai tiếng: “Em còn biết quan tâm đến chúng tôi ư?”
Tạ Tinh Từ cầm đũa gắp miếng thịt bò trong nổi lẩu lên, thì bị đánh lên đũa một phát.
Chu Tiêu Tiêu cau mày: “Anh không được ăn cái đó.”
“?”
Tay Tạ Tinh Từ lơ lửng trên không, thật lâu sau mới phản ứng được là mình vừa bị Chu Tiêu Tiêu gạt đũa, anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, trong con mắt lộ ra vẻ bị tổn thương.
Đây là có ý gì?
Cơm cũng không cho anh ăn luôn phải không?
Anh nên tức giận!
Chuyện này không thể dỗ dành được.
Tạ Tinh Từ để đũa xuống vang tiếng “bốp”, thanh âm dứt khoát.
Tôn Du vội vàng ra mặt giảng hòa: “Tiêu Tiêu biết anh bị đau dạ dày, không thể ăn cay. Những thứ này đều là do cậu ấy đặc biệt làm cho anh.”
Tôn Du đem mấy món ăn thanh đạm đẩy tới trước mặt Tạ Tinh Từ.
Tạ Tinh Từ nhìn thấy Chu Tiêu Tiêu bất lực gật đầu, biết lời của Tôn Du không phải là cố ý dỗ dành anh, sắc mặt vốn đang không mấy tốt bỗng chốc xoay chuyển, sáng sủa trở lại.
“Phiền phức.” Tạ Tinh Từ ngoài miệng thì kiêu ngạo, nhưng động tác trên tay không ngừng lại.
Cầm đũa gắp lên một quả trứng gà, cho vào trong miệng chỉ mới vừa nhai hai lần đã cười tít mắt nói: “Ngon lắm”.
Tính tình cáu kỉnh của Tạ Tinh Từ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Chu Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ đáng ghét của anh cũng không kìm ánh mắt cong lên.
Lượng Lượng vẫn luôn im lặng không lên tiếng, đột nhiên nói: “Cô giáo Tiêu Tiêu, con cũng muốn ăn trứng gà.”
Tạ Tinh Từ lập tức bảo vệ đồ ăn: “Không được! Đây là món đặc biệt làm cho anh!”
Lượng Lượng tủi thân.
Tạ Tinh Từ liếc nhìn Chu Tiêu Tiêu, sau đó bất đắc dĩ bỏ cánh tay bảo vệ đồ ăn xuống: “Được rồi, chia cho em một ít… nhưng không thể ăn quá nhiều! Anh ăn rất nhiều! Anh sẽ không no!” “
Tạ Tinh Từ vô cùng chân thành bổ sung.
Lượng Lượng: “…”
Chu Tiêu Tiêu: “…”
Tôn Du: “Ọe.”
Vị chua của tình yêu, khiến cho cô ấy có hơi buồn nôn.Ăn xong, Tôn Du dỗ Lượng Lượng đi ngủ, Tạ Tinh Từ giúp Chu Tiêu Tiêu thu dọn bát đĩa trong bếp.
Ngay khi Chu Tiêu Tiêu chuẩn bị đeo găng tay vào rửa bát, Tạ Tinh Từ đã giật lấy cái găng tay.
Tạ Tinh Từ: “Để tôi.”
Thảm kịch hâm trưng gà trong lò vi sóng buổi sáng vẫn còn sờ sờ trước mắt, Chu Tiêu Tiêu có chút không yên tâm đứng bên cạnh nhìn, không ngờ Tạ Tinh Từ lại thật sự rửa chén.
Trong phòng bếp chỉ bật một ngọn đèn trần nhỏ, ánh đèn màu cam khiến dáng vẻ của Tạ Tinh Từ trông vừa tinh xảo vừa dịu dàng.
Không hiểu sao, Chu Tiêu Tiêu lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó Tạ Tinh Từ dường như luôn đều đeo mặt nạ lạnh lùng, nụ cười bất cần đời và lời nói luôn cay độc.
Lúc đó cô chỉ cảm thấy hai người bọn cô là hai kiểu người khác biệt hoàn toàn như vậy, chứ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hai người sẽ ngồi chung trên một bàn ăn, giải quyết những chuyện vụn vặt củi gạo dầu muối trong cuộc sống.
Nhưng mà, chuyện này cũng không tệ, trong lòng Chu Tiêu Tiêu thầm nghĩ.
Tạ Tinh Từ sắp xếp bát đĩa ngay ngắn, tháo găng tay ra.
Thấy dáng vẻ Chu Tiêu Tiêu ngẩn người nhìn mình, con ngươi trong veo nhẹ nhàng, cũng không biết đang nghĩ tới cái gì.
Anh cong ngón tay gõ gõ đầu cô: “Em còn có lương tâm hay không, tôi giúp em rửa bát, em lại đứng thất thần bên cạnh tôi.”
Chu Tiêu Tiêu hoàn hồn, xoa trán có chút ngượng ngùng: “Tôi sai rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ không còn cách nào khác của cô, trong lòng Tạ Tinh Từ dâng lên một chút rung động, anh cam chịu số phận giơ tay lên, vén tóc mái trên trán cô ra, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Giọng nói vốn dĩ lạnh lùng không biết là có phải do màn đêm phụ trợ, mà trở nên dịu dàng.
Đàn ông thường chơi nhạc cụ ngón tay sẽ có vết chai mỏng, khẽ chạm qua trán cô, mang đến một chút ngứa ngáy.
Âm thanh trái tim đập nhanh truyền đến màng nhĩ của Chu Tiêu Tiêu đột nhiên bị phóng đại lên.
Thanh âm đập mạnh làm cô hốt hoảng.
Cô lùi lại một bước như để tự bảo vệ mình, kéo ra khoảng cách giữa hai người, ánh mắt bối rối, lông mi khẽ run, nói lắp bắp: “Không, không đau.”
Tạ Tinh Từ cảm thấy buồn cười: “Không đau thì không đau, em cà lăm cái gì?”
Chu Tiêu Tiêu chột dạ, không nói lời nào.
Tạ Tinh Từ nhìn dáng vẻ tránh né của Chu Tiêu Tiêu, nghĩ rằng hành vi vừa rồi của anh khiến cô gái nhỏ cảm thấy mình đã vượt quá giới hạn nên cố ý né tránh anh.
Trong lòng anh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ ung dung nói: “Thời gian cũng không còn sớm, vậy tôi về đây.”
Chu Tiêu Tiêu hoang mang: “Ồ, được.”
“Tôi có một cuộc phỏng vấn vào sáng mai, sẽ đi rất sớm. Tôi kêu trợ lý chuẩn bị thêm chút đồ ăn sáng, đến lúc đó đặt trước cửa nhà em, em… buổi sáng em có thể ngủ thêm một chút, sau khi ngủ dậy thì đem đồ ăn hâm nóng lại một chút là có thể trực tiếp ăn.”
“Ừ.” Chu Tiêu Tiêu gật đầu.
Không khí yên tĩnh trở lại.
Tạ Tinh Từ đã nói hết những điều nên nói, cũng không có lý do gì để kỳ kèo nán lại, anh nhìn dáng vẻ Chu Tiêu Tiêu vẫn đang tránh né ánh mắt của mình, cho dù có chút luyến tiếc nhưng anh cũng biết đã đến lúc phải rời đi.: “Vậy… tôi đi đây, ngủ ngon.”
Tạ Tinh Từ xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Chu Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ tới mình còn có việc chưa làm xong, bèn nắm lấy cổ tay của anh.
Tạ Tinh Từ nhìn Chu Tiêu Tiêu lục lọi tìm kiếm trong túi nhỏ, cuối cùng cũng tìm được món quà đã chuẩn bị trước đó nhét vào tay anh: “Cho anh.”
Tạ Tinh Từ xòe lòng bàn tay ra, một cái móc khóa hình con sóc nhỏ ôm quả thông hiện lấp lánh trong lòng bàn tay anh.
Dưới ánh đèn màu cam, Chu Tiêu Tiêu che giấu vẻ mất tự nhiên của mình: “Quà đáp lễ quả cầu pha lê.”
Trong lòng Tạ Tinh Từ dâng lên cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, không nhịn được cố ý trêu chọc cô: “Tôi đã nói quả cầu pha lê là quà của nhãn hàng, em thế mà lại dụng tâm chuẩn bị cho tôi một món quá đáp lễ. Không phải là em thích…”
Chu Tiêu Tiêu đỏ mặt: “Tạ Tinh Từ!”
Tạ Tinh Từ thu lòng bàn tay lại, mỉm cười: “Được rồi, được rồi, không trêu chọc em nữa. Lần này tôi đi về thật đây.”
Chu Tiêu Tiêu chán ghét quay lưng lại: “Đi thong thả, không tiễn.”
Tạ Tinh Từ nhìn bóng lưng tức giận của cô gái nhỏ, cong môi, ánh mắt dịu dàng: “Ngủ ngon.”
Một phút sau.
Tiếng khóa cửa vang lên sau lưng.
Chu Tiêu Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đặt tay lên ngực, trái tim rung động, không biết đang hoảng sợ vì cái gì.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trợ lý lái xe và Tạ Tinh Từ vội vàng chạy đến cuộc phỏng vấn.
Hôm nay có một quảng cáo cần quay chụp, lúc xế chiều còn phải đi tham gia buổi chiếu thử một bộ phim.
Tạ Tinh Từ vốn dĩ sẽ không tham gia những hoạt động vượt chuyên ngành như này, nhưng lần này anh có thể đi vì anh có đóng một vai trong bộ phim chiếu thử này.
Tuy nhiên, vì sự cố trang phục nên buổi quay chụp quảng cáo không kết thúc đúng giờ, khi Tạ Tinh Từ đến thì buổi chiếu thử phim đã kết thúc, đạo diễn đang trên sân khấu nhận phỏng vấn của giới truyền thông.
Không được xem bộ phim, Tạ Tinh Từ cũng không bực tức.
Đối với chuyện này anh vốn không có nhiều nhiệt huyết lắm, cũng may anh được trực tiếp đến phòng nghỉ ngơi chờ đạo diễn, vừa chờ đợi vừa cúi đầu gửi tin nhắn cho Chu Tiêu Tiêu, tích cực thảo luận bữa tối nên ăn cái gì.
Thật ra có lúc Tạ Tinh Từ cũng thấy phiền não, anh có rất nhiều điều muốn nói với Chu Tiêu Tiêu.
Ví dụ như công việc gần đây xảy ra chuyện gì thú vị, anh nghe được bài hát nào hay, cảm hứng sáng tác xuất hiện thời điểm gần đây là gì, nhưng lại sợ Chu Tiêu Tiêu nghe không hiểu hoặc không có hứng thú, cảm thấy anh nhàm chán, vì vậy những gì có thể thảo luận mỗi ngày chỉ có thể là bữa sáng ăn, bữa trưa ăn và bữa tối ăn gì.
Nhưng cho dù chỉ có những chủ đề này, chỉ cần Chu Tiêu Tiêu trả lời, Tạ Tinh Từ sẽ cảm thấy vô cùng thú vị.
Tạ Tinh Từ vui vẻ nhìn sticker con mèo quýt nhỏ do Chu Tiêu Tiêu gửi tới, trong ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng lại có tia mật ý.
“Tinh Từ! Tuyệt vời! Thật sự quá tuyệt vời!”
Đạo diễn Trần Trùng đột nhiên đẩy cửa đi vào, khuôn mặt luôn luôn thật thà mang theo mấy phần hưng phấn, nguời đàn ông hơn bốn mươi tuổi lôi kéo Tạ Tinh Từ vừa xoay vừa nhảy.
Tạ Tinh Từ biết Trần Trùng khi anh mới vào nghề, lúc đó ông ấy vẫn chỉ là một đạo diễn nhỏ của chương trình tuyển chọn, tuổi đã lớn nhưng luôn bị những người tuổi còn trẻ coi thường, nhưng ông không cảm thấy có chỗ nào không ổn, bất kể là bị nhắm vào như thế nào, trên khuôn mặt của Trần Trùng mập mạp ngốc nghếch luôn mang theo nụ cười mãn nguyện.
Lúc đó mọi người cũng nói to nói nhỏ, Trần Trùng Trần Trùng, thật sự giống như cái tên này, rõ ràng là bùn không kiếm được tiền, cũng không có tý phấn đấu nào.
Nhưng chính người đàn ông này lại đột nhiên từ chức vào năm bốn mươi tuổi chuyển nghề sang làm đạo diễn phim.
Làm trái nghề không đơn giản, chưa kể đến yêu cầu chuyên môn của nghề đạo diễn phim cực kỳ cao.
Không ai có cái nhìn lạc quan về ông ấy, nhưng ông ấy thực sự tự mình từng chút một xây dựng tổ đội riêng cho mình.
Sau đó, khi Trần Trùng mang kịch bản “Sơn hải” do ông ấy viết đi tìm Tạ Tinh Từ, Tạ Tinh Từ mới biết hóa ra Trần Trùng vẫn luôn muốn làm phim nghệ thuật.
Xuất thân của Trần Trùng không phải đạo diễn chính quy, muốn làm phim quả thật giống như mơ mộng hão huyền, khi còn trẻ vô cùng vất vả mới có thể tiến vào làm việc vặt cho một chương trình tuyển chọn, vừa làm vừa học hỏi, sau này năng lực ngày càng tiến bộ, cũng không leo lên được, ông ấy biết rõ địa vị càng cao trách nhiệm càng nặng, bị cám dỗ cũng nhiều hơn, ông ấy sợ mình bị quyền lợi, bị các quy tắc trói buộc, quên mất ý định muốn làm phim ban đầu của mình.
Ẩn náu nhiều năm như vậy, cuối cùng ông ấy cũng cảm thấy rằng đã đến lúc mình phải đi ra xông pha.
Nhưng việc làm một bộ phim gặp nhiều khó khăn hơn Trần Trùng tưởng tượng rất nhiều, cơ bản là kinh phí của ông ấy không đủ, lúc ở trong show tuyển tú còn có một số mối quan hệ nhưng cũng rất khó dựa vào chút giao tình này, vì vậy đã mang tiền trong tay giao cho một nhân viên thiếu kinh nghiệm.
Trần Trùng đến nhà thăm hỏi từng người một với kế hoạch riêng của mình, chịu không ít lần bị từ chối gặp mặt, cuối cùng mới tìm được Tạ Tinh Từ.
Lúc đó Tạ Tinh Từ vẫn còn ở trong nhóm, độ nổi tiếng đang như mặt trời ban trưa, người ngoài luôn cảm thấy anh vô cùng rực rỡ, nhưng mà anh cảm thấy anh đã đánh có điều gì đó mà anh luôn kiên trì.
Buổi chiều hôm đó Tạ Tinh Từ nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, nói về lý tưởng và tương lai trước mặt mình, ánh mắt còn lóe lên ước mơ nhiệt huyết như một đứa trẻ, trong lòng dường như có điều gì đó làm động lòng.
Anh đã mang tất cả số tiền kiếm được kể từ khi gia nhập vào giới giải trí cho tới nay đưa cho Trần Trùng, còn nói nếu như có gì cần giúp đỡ cho bộ phim, ông ấy có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào.
Sau đó, Tạ Tinh Từ nổi lên scandal rời nhóm, một thời gian lâm vào cảnh sa sút.
Trần Trùng đã giúp đạo diễn một bộ phim thanh xuân kinh phí nhỏ trong quá trình chuẩn bị bộ phim kia, bộ phim đó nổi tiếng đã nổi đình nổi đám một thời.
Sau đó, “Sơn hải” chuẩn bị ghi hình, Trần Trùng đã mời Tạ Tinh Từ đến đoàn phim của mình và giao cho anh vai nhân vật nam thứ quan trọng nhất.
Tạ Tinh Từ không muốn nhận.
Trần Trùng lại nói: “Tôi không phải là thương hại cậu, nhân vật này chỉ có thể để cậu diễn. Cậu đã bỏ tiền rồi, xem như là có trách nhiệm với bộ phim của mình đi.”
Tạ Tinh Từ bất lực, ngoài miệng thì nói thử một lần, nếu không được thì nhanh chóng thay đổi người, nhưng trên thực tế vì để diễn tốt vai này anh đã dụng tâm hơn bất kỳ ai.
Sau đó, Tạ Tinh Từ thuận lợi vào đoàn phim.
Bộ phim đóng máy suôn sẽ, lúc Tạ Tinh Từ rời khỏi đoàn phim, anh giống như một con người khác, tài năng của anh bộc lộ rõ ra ngoài và anh cũng trở thành nên vô cùng hấp dẫn người khác.
Mấy năm trôi qua, đôi bạn “khố rách áo ôm” Tạ Tinh Từ và Trần Trùng ngược lại càng ngày càng phát triển.
Xem ra phản ứng sau buổi chiếu thử phim không tệ, Trần Trùng kéo Tạ Tinh Từ nhảy cẫng lên, một chút khí chất điềm tĩnh của đàn ông trung niên cũng không có.
Tạ Tinh Từ bị ông ấy đong đưa làm cho chóng mặt, chán ghét hất tay ông ấy sang một bên, uể oải ngồi trên sô pha.
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi, đại đạo diễn Trần. Chúc mừng ông, lần này lại giành được quán quân phòng vé.”
“Đâu chỉ có vậy!” Trần Trùng không khách khí chút nào, ngồi ở bên cạnh anh lớn tiếng nói, “Lúc đó tôi nói quá đúng mà, nhân vật này chỉ thể để cho cậu diễn! Sau khi kết thúc buổi chiếu thử phim, mọi người đều không ngớt lời khen ngợi cậu. Không ít chuyên gia truyền thông nói yêu cậu, đặc biệt là các nữ chuyên gia… “
Tạ Tinh Từ thờ ơ lắng nghe, ánh mắt lóe lên khi nghe được câu này: “Thật sao?”
“Đúng vậy!” Trần Trùng không ngừng huyên thuyên, “Cậu yên tâm, đến lúc đó các khán giả nữ đến xem phim, lúc bước vào rạp chắc chắn sẽ bị cậu mê hoặc!
Khóe miệng Tạ Tinh Từ khẽ mỉm cười.
Dường như anh đã tìm được cách khiến cho Chu Tiêu Tiêu rung động với anh rồi.
Vài ngày sau, sau bữa tối.
Chu Tiêu Tiêu xuống lầu vứt rác, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tạ Tinh Từ đi theo xuống lầu.
Chu Tiêu Tiêu đã quen với cảnh này, mấy ngày nay, Tạ Tinh Từ vẫn luôn đi theo sau cô y hệt một con ruồi, dính người hơn cả bọn trẻ ở mầm non.
Chu Tiêu Tiêu thuận miệng hỏi: “Anh lại ăn nhiều rồi nên đi dạo à?”
Dưới ánh đèn, thân hình Tạ Tinh Từ rất cao, bởi vì vừa mới tắm xong, tóc tai rũ rượi mềm mại, cả người nhìn giống như đang xù lông.
So với hào quang của đại minh tinh đứng trên sân khấu cao kia, bây giờ anh giống như cậu bé nhà bên hơn.
Đôi mắt Tạ Tinh Từ hơi cong, tính khí tốt nói: “Tôi đặc biệt đến tìm em.”
“Tìm tôi?” Chu Tiêu Tiêu có chút nghi ngờ.
Có chuyện gì không nói được ở trên lầu, còn cố ý trốn xuống dưới lầu?
Chu Tiêu Tiêu có chút cảnh giác lùi lại một bước: “Tôi không làm những việc vi phạm pháp luật.”
“…”
Tạ Tinh Từ nhìn Chu Tiêu Tiêu không nói nên lời, có lúc anh rất muốn bổ đầu cô gái nhỏ này ra xem bên trong rốt cuộc là chứa những cái gì!
Anh đưa vé xem phim trên tay ra, giận dữ nói: “Tôi cũng sẽ không làm những chuyện vi phạm pháp luật! Cuối tuần em cùng tôi đi xem phim đi.”
Chu Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Không phải chỉ là đi xem một bộ phim thôi sao? Còn thần thần bí bí như vậy.
Cô nhận lấy vé xem phim, mượn ánh đèn đường nhìn thấy cái tên trên đó.
“Sơn hải?” Chu Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói, “Chính là bộ phim…”
Tạ Tinh Từ nghe thấy lời cô nói, lưng dần dần đứng thẳng: “Không sai, chính là…”
“Là tác phẩm mới của đạo diễn Trần Trùng! Đúng không!” Chu Tiêu Tiêu cướp lời, “Tôi nghe nói kịch bản này do ông ấy tự mình viết, hình như là đề tài về cha con ở trấn nhỏ, nghe nói ông ấy vì muốn bù đắp cho những tiếc nuối của ông ấy và cha ông ấy cho nên mới viết ra. Tôi đã mong chờ nó từ rất lâu rồi!”
Gió đêm thổi qua, một cảnh tượng im ắng.
“Chỉ có như vậy ư?” Tạ Tinh Từ không thể tin được. “Em không muốn nói liên quan tới bộ phim này nữa?
“Không có.”
“Em suy nghĩ thật kỹ lại đi.”
Chu Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút: “Quả thực còn có một chuyện.”
Tạ Tinh Từ nhìn cô đầy mong đợi.
Chu Tiêu Tiêu chân thành: “Chỉ có hai chúng ta đi thôi à? Tôn Du và Lượng Lượng…”
Sắc mặt Tạ Tinh Từ lập tức tối sầm.
“Không còn vé! Chỉ có hai chúng ta! Muốn cũng không còn nữa!”
Nói xong, Tạ Tinh Từ vẫn còn chưa hết giận xoa xoa làm rối tóc Chu Tiêu Tiêu.
Chu Tiêu Tiêu đi theo sau lưng anh, tức giận nhìn bóng lưng của anh, lẩm bẩm nói: “Không có thì không có, tức giận mau già đó, chú Tạ!”
“Rầm”, Tạ Tinh Từ đóng sầm cửa lại.
Tác giả có điều muốn nói:
Đúng là ông già có tính nỏng nảy.