Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

lại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hồ Lại vừa dứt lời, ba người còn lại mỗi người đều có một phản ứng khác nhau.

Thẩm Chứng Ảnh vừa bực vừa buồn cười, xem ra con bé này lấy lại tinh thần nhanh thật, mới nãy còn hậm hực mà bây giờ đuôi cáo bắt đầu ngoe nguẩy rồi.

Cả gan hỏi một câu xanh rờn.

Giang Ngữ Minh trợn mắt, thầm rủa Hồ Lại là đồ hồ ly tinh gian manh, "Lát nữa còn phải xuống lấy mẫu, có khi phải thức trắng đêm, ngủ cái gì mà ngủ. Sao cô không hỏi sáng mai ăn gì luôn đi?"

Trong suy nghĩ của Giang Ngữ Minh, Hồ Lại chính là hồ ly tinh thèm thuồng mẹ mình nhỏ dãi, lúc nào cũng rình rập toan cướp mất tình thương mẹ dành cho mình.

Hồ Lại mỉm cười, "Đó là chuyện của sáng mai, xong hôm nay mới qua hôm sau. À, cậu sợ tôi làm lộ chuyện cậu định đục nước béo cò chứ gì?" Dứt lời, Hồ Lại khẽ đảo mắt sang Du Tử Toàn, làm ai cũng hiểu đục nước béo cò nghĩa là gì.

Du Tử Toàn còn trẻ, tính lại rụt rè nên mặt mũi mau chóng đỏ bừng.

Thẩm Chứng Ảnh tét mạnh lên đùi Hồ Lại, "Em bớt nói linh tinh đi."

Lệnh cách ly ập đến đột ngột, ai cũng không tránh khỏi cảm giác uể oải. Với tư cách chủ nhà cũng như người lớn duy nhất ở đây, Thẩm Chứng Ảnh thấy mình cần nói mấy câu xoa dịu tình hình. Cô có thái độ trung lập về Du Tử Toàn, nhưng Thẩm Chứng Ảnh tự nhủ cô bé đã bước vào cổng nhà cô thì cô phải có trách nhiệm, dù với tư cách giảng viên hay mẹ của Giang Ngữ Minh đi chăng nữa. Chuyện ngủ lại nhà bạn trai trước khi lấy nhau, phàm gia đình nào xét nét một chút đều cấm tiệt. Cho dù mình không có ý kiến, gia đình đằng gái cũng sẽ có ý kiến, huống hồ gì mình chắc chắn phải có nghĩa vụ thông báo với ông bà nhà bên đó.

"Phải rồi, tiểu Du." Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng Thẩm Chứng Ảnh quyết định gọi như vậy, không quá xa cách cũng không quá thân mật. "Cháu đừng nghe Hồ Lại đùa dai. Cả bốn chúng ta sắp ở chung hai tuần liền, nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn, dù sao vẫn phải đồng lòng. Từ hôm nay trở đi, cháu ngủ trong phòng Minh Minh đi, để Minh Minh nó dọn ra phòng khách ở tạm. Minh Minh, con nhớ thay vỏ gối và chăn cho tiểu Du. Bây giờ trễ rồi, gọi người nhà cháu mang đồ đạc đến e sẽ làm phiền anh chị bên đó, mà cũng chưa chắc quản lí đã cho mang vào. Nhà có bàn chải mới và khăn sạch, cháu với Hồ Lại chia nhau dùng nhé, cần gì thêm thì cứ bảo cô."

Thẩm Chứng Ảnh thấy mình nên tỏ ra nhiệt tình hơn, chẳng hạn như siết tay hoặc khoác vai tỏ ý động viên, nhưng cô thật sự không làm được. Nghĩ đến việc cô bé rụt rè trước mặt có thể trở thành vợ của con trai, đưa mình lên chức mẹ chồng, Thẩm Chứng Ảnh liền cảm thấy mất tự nhiên. Muốn trở thành mẹ chồng cũng cần chuẩn bị.

Tuy vậy Thẩm Chứng Ảnh vẫn nói với Du Tử Toàn một cách nhẹ nhàng nhất có thể: "Tiểu Du, cháu cứ bình tĩnh ở lại đây, cô sẵn lòng hỗ trợ. Nhớ phải gọi về báo tin sớm kẻo gia đình lo. Cứ bình tĩnh, trình bày cặn kẽ cho cha mẹ yên tâm."

Hiểu được ý tốt của Thẩm Chứng Ảnh, Du Tử Toàn bèn cảm kích gật đầu, liếc sang người yêu. Giang Ngữ Minh vội nói: "Em vào phòng anh gọi cho bố mẹ đi, không hai bác lại lo." Du Tử Toàn ngoan ngoãn nghe theo.

Thẩm Chứng Ảnh giao việc cho con trai: "Con đi lấy chăn bông, thay drap giường cho tiểu Du đi. Mở thêm điều hòa chắc sẽ không lạnh đâu."

Giang Ngữ Minh nhanh chóng đáp, "Con nhớ rồi, mẹ yên tâm." Dứt lời, cậu ta hơi ngần ngừ nhìn Hồ Lại rồi lại nhìn mẹ mình. Cuối cùng, Giang Ngữ Minh liều mạng nói: "Mẹ, mẹ còn đồ lót nào không? Tử Toàn tính hay ngại, không dám hỏi mượn mẹ đâu.""Có đây, để một lát mẹ đưa cho con bé."

Hồ Lại cau mày, "Để cô ấy mặc đồ của mẹ cậu làm gì, sao cậu không đưa đồ của mình cho Du Tử Toàn đi. Tôi cũng không có đồ lót đây này, tôi cũng muốn mặc của mẹ cậu."

Vừa dứt câu, Giang Ngữ Minh và Thẩm Chứng Ảnh đều trừng mắt nhìn cô.

Hồ Lại chẳng ngán ai, còn trừng ngược trở lại. "Nhìn tôi chằm chằm làm gì, cho bạn gái mượn đồ lót mặc, trải niệm đâu phải ai cũng có, biết đâu bảy tám chục tuổi lại ngồi nhớ về một thời trai trẻ phong lưu. À thôi tôi hiểu rồi, gia tài của cậu nhõn một cái quần lót mặc tới đóng vảy, không chịu mua mới chứ gì. Suýt chút nữa quên mất, đàn ông, hầy, đúng là đàn ông. Thôi, xem như tôi chưa nói, chưa nói gì nhé."

Nhìn kiểu gì cũng thấy con nhỏ này khó ưa, vô liêm sỉ đến thế mà mẹ còn phải lòng cô ta. Giang Ngữ Minh rít lên: "Tôi mỗi ngày mỗi đổi! Đây đầy ra! Một tủ! Muốn thì để tôi cho cô mượn!!""Trước mặt mẹ mà dám thở ra những câu thế này. Chậc chậc, Giang Ngữ Minh, cậu thật bậy bạ hết sức." Hồ Lại giật nhẹ tay áo của Thẩm Chứng Ảnh, cố tình làm ra vẻ nũng nịu, "Chị xem con trai chị kìa."

Nghe giọng đã biết phường hồ ly hại nước hại dân.

Thẩm Chứng Ảnh bó tay, chỉ biết bất lực cười rồi vỗ lưng Hồ Lại, mở ngăn tủ kiếm đồ.

"Mẹ, cho cô ta ngủ xó xỉnh nào bây giờ?" Nhìn điệu cười này, Giang Ngữ Minh nhắm mắt cũng biết mẹ mình dính bùa mê thuốc lú của tiểu yêu, à không, ả hồ ly quái ác kia.

Chưa cần Thẩm Chứng Ảnh lên tiếng, Hồ Lại lập tức trả lời giúp: "Đương nhiên là ngủ với mẹ cậu, chẳng lẽ chen chúc ngoài sô pha với cậu sao."

"Tuyệt đối không được! Cô qua ngủ chung với Tử Toàn ấy, đừng làm phiền mẹ tôi."

"Cô ta ngủ giường cậu, bốn bỏ năm lên xem như ngủ với cậu rồi, không lẽ còn muốn kết nạp thêm tôi? Với cả không sợ nửa đêm tôi gạ gẫm bạn gái cậu à?"

Giang Ngữ Minh cười lạnh: "Tiểu Du đồng ý thì tôi sẵn sàng chúc phúc cho hai người, cô ấy thấy thích là được."

"Ồ, vậy cũng được, tôi thì không có vấn đề gì. Cô ấy ngủ có ngáy hay lăn lộn gì không?"

"Sao tôi biết được, đang chờ cô phổ cập cho tôi đây này."Hồ Lại hỏi câu này thật ra có ý đồ giăng bẫy, đặc biệt là trước mặt Thẩm Chứng Ảnh. Nếu Giang Ngữ Minh ấp úng hoặc lắp bắp, đồng nghĩa gạo đã thành cơm. Nhưng thấy Giang Ngữ Minh trả lời dứt khoát, Hồ Lại cũng khá bất ngờ: "Hóa ra cả hai chưa lên giường à?"

"Hờ hờ." Đáng lẽ Giang Ngữ Minh dự định Noel, nhưng đêm đó lại xảy ra chuyện kinh hoàng, cơ hội cũng tịt ngòi theo.

Có câu tâm linh tương thông, Hồ Lại lập tức hiểu ý của Giang Ngữ Minh, cũng học theo cười phớ lớ, "Phắn đê."

Thẩm Chứng Ảnh xong việc vẫn thấy hai người đốp chát hăng say. Quá chướng mắt nên cô lên tiếng: "Em muốn qua ngủ với tiểu Du à? Cũng được, vậy để chị kiếm cho em cái chăn khác, sợ cái kia hơi mỏng..."

"Không không, là em nói bậy, em nói bậy!" Hồ Lại nhảy dựng lên, cuống quít bào chữa, sốt sắng chạy đến đỡ đồ đạc trên tay Thẩm Chứng Ảnh đặt lên bàn, "Em đùa thôi. Lỡ đâu nửa đêm con trai chị mò vào nhận lầm người thì sao. Không thay đổi gì nữa hết. Giáo sư Thẩm, em chỉ muốn ở cùng chị thôi. Tư thế ngủ của hai ta nghiêm chỉnh, đảm bảo có thể đánh một giấc ngon lành đến sáng."

"Cái gì!" Giang Ngữ Minh cũng nhảy dựng lên, "Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao tôi lại không biết?"

Hồ Lại nghiêng đầu lườm, "Liên quan gì đến cậu, chuyện người lớn chẳng lẽ cái gì cũng kể với cậu sao. Mau đi thay chăn cho bạn gái đi."

Gầm ghè xong lập tức quay đầu, cười khì khì nịnh nọt nhìn Thẩm Chứng Ảnh.

Muốn bao nhiêu điêu toa có bấy nhiêu điêu toa.

Gương mặt này, miệng mồm này, làm cho người ta vừa yêu vừa giận.

Thẩm Chứng Ảnh véo mặt Hồ Lại, "Đừng cãi nhau với Minh Minh suốt, cũng đừng bắt nạt tiểu Du." Quay sang con trai, Thẩm Chứng Ảnh dặn tiếp, "Phải hòa thuận, vẫn còn hai tuần nữa, nhớ chưa."

Giờ phút này xem như Giang Ngữ Minh đã hiểu, mẹ mình bị hồ ly tinh này mê hoặc đến mức quẳng tim xuống sông Tô Châu.

Hồ Lại hài lòng ngồi xuống bàn ăn, lôi bút và sổ trong túi ra: "Nào, trong nhà có thiếu gì không để tôi lập danh sách. Thực phẩm không lo, lỡ bộ phận mua hộ quá tải chúng ta cũng tự đặt mua, cùng lắm thì nhờ cha tôi mang sang. Cách ly kiểu này chắc ai cũng đổ xô mua hàng trên WeChat, chả biết các cụ lớn tuổi không rành công nghệ có xoay sở nổi không nữa."

Hồ Lại thở dài xót xa, Giang Ngữ Minh chưa kịp trao danh hiệu người đẹp nhân ái thì đã thấy Hồ Lại ôm mặt mếu: "Ôi, lát nữa còn phải gọi cấp trên xin phép, tháng này thế nào cũng bị xén bớt lương. Tiền ơi tạm biệt mi."

Chưa từng nghe bạch phú mỹ nào sống nhờ tiền lương, Giang Ngữ Minh khịt mũi: "Mấy đồng lương còm mà cô cũng tiếc?"

"Tiếc! Có là chân muỗi cũng rỉa được vài ba sớ thịt. Con mẹ nó, hứa danh dự khi nào gỡ hàng rào dịch, tôi sẽ cho tên chó chết kia một trận."

"Người ta bị thế đã đủ đáng thương rồi, có ai muốn mình nhiễm bệnh đâu." Mỗi khi Giang Ngữ Minh thấy ca nhiễm mới, cậu ta chỉ có một suy nghĩ: Ai cũng khổ như ai, bán mạng mà sống, xui xẻo dính virus còn người đời bị rủa xả.

"Cậu có biết vì sao hắn nhiễm bệnh không? Đáng thương?!" Hồ Lại luôn luôn thích nói chuyện bằng sự thật, mở tin tức cho Giang Ngữ Minh xem, "Đây, loại người vô công rồi nghề, ngày nào cũng cắm mặt ngoài quán net rồi về lây cho vợ."

"Khốn nạn, khi nào đi nhớ ới tôi, tôi lấy mười tệ thôi."

"Mười tệ? Ha." Hồ Lại nhìn về phía Thẩm Chứng Ảnh – người vừa bị tra tấn lỗ tai bởi những câu vặc nhau vô nghĩa của Giang Ngữ Minh và Hồ Lại, vừa tính toán đồ đạc thiếu đủ thế nào. "Sao con trai chị bào quá vậy?"

Thẩm Chứng Ảnh vuốt vuốt trán, "Chắc là do mẹ nó nghèo."

Buổi tối đầu tiên, Hồ Lại và Giang Ngữ Minh không ngừng ăn miếng trả miếng, um sùm bát nháo, chẳng khác gì hai đứa nhóc hai tuổi cởi truồng cãi nhau ngậu xị.

Thế thì mười bốn ngày tiếp theo biết làm thế nào!

"Thẩm Chứng Ảnh! Chị nói đi, chị theo phe nào? Hừ, quên đi, cậu ta là con trai chị." Bỗng Hồ Lại sực nhớ, "Thôi chết, cổ họng chị thế nào rồi, còn khó chịu không?"

Thẩm Chứng Ảnh thử nuốt nước bọt, "Một chút, nhưng mà không sao đâu, cũng đã xử lý xong rồi mà."

"Sao thế! Mẹ, mẹ bị gì vậy?" Giang Ngữ Minh vội hỏi.

"Không có gì, chuyện nhỏ thôi."

Hai ba tháng nay, Giang Ngữ Minh nghe câu này đến nhàm cả tai. Bây giờ có Hồ Lại, cậu ta không thèm hỏi mẹ nữa mà quay sang Hồ Lại: "Mẹ tôi làm sao thế?"

Thấy Thẩm Chứng Ảnh không ngăn nên Hồ Lại thấp giọng nói: "Trưa nay mẹ cậu bị hóc xương, tôi phát hiện nên nhất quyết lôi chị ấy đến bệnh viện gắp ra."

"Mẹ tôi là vậy đấy, cứ nghe đi viện là sợ, nhất là buổi tối. Cảm ơn cô kiên nhẫn đưa mẹ tôi đi."Thấy Giang Ngữ Minh nghiêm túc, Hồ Lại mỉm cười: "Chuyện nhỏ."

Nhờ Thẩm Chứng Ảnh, hai người tạm thời đình chiến, bầu không khí trở nên hiền hòa chưa từng có.

Khi bước khỏi phòng Giang Ngữ Minh, Du Tử Toàn bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.

Thú thật, nhìn Hồ Lại thân thiết với Thẩm Chứng Ảnh, không phải Du Tử Toàn không băn khoăn, dù gì thì Hồ Lại cũng là người yêu cũ của con trai giáo sư Thẩm. Nếu không phải có quyết định cách ly quá đột ngột, Du Tử Toàn sẽ đinh ninh rằng Thẩm Chứng Ảnh đạo diễn vở kịch ba người, ngầm ám chỉ Du Tử Toàn không xứng với Giang Ngữ Minh.

Sau một thoáng bối rối, Du Tử Toàn bắt đầu tự hỏi.

Thẩm Chứng Ảnh ở nhà và ở trường như hai người hoàn toàn khác, nếu không nghe Giang Ngữ Minh gọi mẹ, Du Tử Toàn không tài nào thấy bất kỳ mối liên hệ nào giữa một giảng viên lập dị và một Thẩm Chứng Ảnh điềm tĩnh ân cần. Thảo nào Giang Ngữ Minh khen mẹ không ngớt.

Hôm Du Tử Toàn và Giang Ngữ Minh cãi nhau, thấy Hồ Lại khiêu vũ cùng bà chủ nhà hàng, Giang Ngữ Minh liền phát rồ gặng hỏi ráo riết, còn không ngừng lên án Hồ Lại mèo mả gà đồng. Lúc ấy chỉ nghĩ Giang Ngữ Minh ghen mất kiểm soát, mãi đến khi tâm sự với bạn mới phát hiện vấn đề. Nhạc lên chị em ra sàn nhún nhảy với nhau vài điệu chẳng lẽ là sự lạ? Việc gì Giang Ngữ Minh phải nổi đóa?

"Đây là, Du Tử Toàn phải không, gọi điện báo phụ huynh rồi chứ?" Hồ Lại lanh mắt, tia thấy Du Tử Toàn thập thò từ xa nhìn ba người bèn mau mắn nói, "Chưa giới thiệu chính thức với cô, tôi là Hồ Lại, người làm việc cùng giáo sư Thẩm trong dự án mới bên công ty tôi. Tôi không liên quan gì đến Giang Ngữ Minh nhà cô, cũng không có ý nối lại tình xưa, cứ yên tâm nhé. Chúng ta còn phải sống chung hơn mười ngày, không cần kèn cựa nhau vì một gã đàn ông."

Nhìn Hồ Lại nói thản nhiên như không, Du Tử Toàn thấy mình nên tỏ vẻ khó chịu, nhưng ba cặp mắt sáng ngời xung quanh khiến cô không hậm hực nổi, cũng tự giới thiệu rồi tò mò hỏi: "Thế, hai người bọn cô đã làm lành chưa?"

"Hở? Với ai cơ?"

"Lần trước Giang Ngữ Minh nói, cô với bạn của anh ấy..."

Giang Ngữ Minh và Thẩm Chứng Ảnh cứng đờ, chỉ riêng Hồ Lại cười phá lên, "À, ý cô là người kia ấy hả. Rồi rồi, hòa rồi."

===

Tác giả có lời muốn nói

Hồ Lai Lai: Sắp rồi, sắp rồi

Giáo sư Thẩm: Phải, sắp rồi

Giang Ngữ Minh: (`??)=3

Truyện Chữ Hay