Phong tỏa quá bất ngờ nên trong ngoài chỗ nào cũng nháo nhác, xe cấp cứu và xe cảnh sát lần lượt xuất hiện. Người dân thấy nhốn nháo bèn mở cửa sổ ngó nghiêng, người thì hỏi hàng xóm, người đi thẳng xuống lầu xem. Chẳng mấy chốc, khu tập thể vốn im ắng hằng ngày ồn như vỡ chợ.
Hồ Lại muốn đưa Thẩm Chứng Ảnh ra ngoài nên lái xe tới cổng, nhưng dù đã giải thích mỏi mồm rằng mình không sống ở khu này, bảo vệ lẫn ban điều hành khu phố đều không đồng ý cho ra. Một tài xế taxi mới vào tầm ba bốn phút thả khách xuống cũng kẹt lại.
Nhìn sang bác tài cùng cảnh ngộ, Hồ Lại tự hiểu mình xong đời rồi. Cô còn phải đi làm, một khi đã cách ly là 14 ngày ròng, đó là trong trường hợp may mắn, còn nếu xui rủi thì... Thông báo kêu gọi người dân hợp tác không ngừng lặp lại trên loa. Hợp tác hợp tác, nghĩ đến đủ loại rắc rối phát sinh, Hồ Lại không khỏi bực mình.
Đang cáu nên Hồ Lại hỏi quản lý chung cư bằng giọng hơi sẵng: "Để xe qua đêm bình thường có tính phí. Nhưng chắc hôm nay tôi không bị thu phí đâu nhỉ?"
Thật ra bảo vệ cũng đang định thu tiền khách vãng lai, Hồ Lại nói tiếp: "Nếu thu phí thì cho tôi ra ngoài. Còn không cho tôi ra mà vẫn muốn lấy phí thì phải đưa hóa đơn đây."
Quản lý khu tập thể vội bảo: "Miễn phí, miễn phí mà. Những lúc khó khăn thế này phải chung lưng đấu cật, ai lại chi li từng đồng. Nhưng em gái nhớ tìm chỗ nào vắng hộ tôi, không lại va quẹt xe khác."
Quản lý ở đây họ Trương, là một người đàn ông trạc bốn mươi, trên đầu chỉ còn một dúm tóc. Ông ta biết khu này đa số là nhân viên và giảng viên Đại học H, trên lý thuyết ai cũng nghĩ làm việc với dân trí thức dễ hơn, nhưng thực tế lại không đơn giản.
Giảng viên ngồi ghế phụ là dân khu này, sau khi lên làm quản lý ông vẫn thường xuyên bắt gặp. Còn phần cô gái trẻ bên cạnh, tuy ông không biết mặt nhưng chiếc Mercedes Benz cô cầm lái lại không lạ lẫm. Mercedes Benz là hãng xe phổ biến, có điều mẫu này khá hiếm người chạy. Theo kinh nghiệm của quản lý Trương, các cô kiểu này là khó làm việc nhất, không phải sợ đối phương làm um lên mà chỉ e họ đòi giấy này tờ nọ, tự dưng mình lại mang tiếng lợi dụng COVID- 19 kiếm chác thì chết dở.
Phong tỏa là quyết định tạm thời, bây giờ mới là thời khắc mấu chốt, ai cũng đang theo dõi tình hình sát sao, lỡ làm gì phật ý người dân là toang ngay, cứ yên bình được chút nào hay chút ấy. Với cả, giả sử thu được tiền cô nàng rồi, chẳng lẽ thu luôn bác tài tội nghiệp? Như vậy quá vô lương tâm.
Người quản lý vui vẻ làm việc tốt, thu xếp cho hai người có chỗ đỗ xe.
Bác tài dở khóc dở cười, cuối năm ngoái còn cười đồng nghiệp, bây giờ lại đến lượt mình. May mà ông chú đã có kinh nghiệm, biết chắc không đủ 14 ngày thì không ai cho ra, đành đỗ xe rồi hỏi xem mình được xếp chỗ ở đâu, đồng thời xin làm tình nguyện viên.Thấy thái độ hợp tác tích cực của bác tài, cán bộ khu phố rất hài lòng, hứa chắc nịch rằng sau khi lấy mẫu xong sẽ ưu tiên sắp xếp chỗ cho ông. Không riêng gì ông bác, những nhân viên được điều đến cũng cần có chỗ ngả lưng.
Hồ Lại nắm chặt vô lăng không buông, sắc mặt trông không tốt lắm. Bao kế hoạch lẫn sắp xếp cho công việc đều đột ngột bị đình trệ.
Một bàn tay ấm áp đặt lên tay Hồ Lại. Nãy giờ Thẩm Chứng Ảnh vẫn im lặng, cô mải nghĩ ở nhà có thiếu hay cần thêm thứ gì không, con trai mình thế nào rồi, nó đã tiễn bạn gái về chưa. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ban ngày hóc xương đi bệnh viện, tối đến lại dội cho một tin động trời, đến Thẩm Chứng Ảnh cũng đơ ra.
Cảm giác được tâm tình Hồ Lại không tốt, Thẩm Chứng Ảnh nhẹ nhàng nói: "Sao nào, em sợ bị lây bệnh hay lo nhà chị không có chỗ cho em ở à? Đã đến thì an tâm ở lại đi. Đằng nào cũng không ra được, chi bằng thoải mái chấp hành quy định, tính ra cũng chỉ hai tuần. Đây là việc đột xuất nên cơ quan sẽ thông cảm thôi, hoặc không thì để chị tìm Dương Hồi trình bày. Trường học dạy trực tuyến được thì công ty sẽ tổ chức work from home được, tệ nữa thì xin nghỉ mấy ngày. Hay cơ bản là em không vui khi phải đến nhà chị đúng không?""Không phải, đúng ra em nên cảm thấy vui, nhưng mà đột ngột quá, chưa kịp chuẩn bị gì cả."
"Chuẩn bị bằng cách nào? Làm sao em dự đoán tương lai được."
"Chậc, phải chi đừng phong tỏa bên đây. Chẳng thà bọn mình bị nhốt ở nhà em cho rồi."
Dễ dàng cảm nhận được ẩn ý chê bai toát ra trong câu.
Thẩm Chứng Ảnh gõ mu bàn tay Hồ Lại, véo nhẹ một cái, "Ý gì đây, chê nhà chị không thoải mái bằng nhà em à?"
Hồ Lại xoa xoa tay, thành thật nói: "Cái đấy là chị nói chứ không phải em nói nhé. Ý em là, bên em đầy đủ cái gì cũng có, có thể tận hưởng thế giới riêng của đôi ta, em với chị, chị với em, chỉ hai bọn mình. Còn bên này..." Không hai thì cũng một bóng đèn lù lù trong nhà, muốn làm gì cũng phải rào trước đón sau, gò bó.
Thẩm Chứng Ảnh đau đầu, "Không biết Minh Minh tiễn bạn gái về chưa." Nếu Du Tử Toàn cũng kẹt trong nhà thì còn rắc rối hơn."Chị mau gọi điện hỏi xem. Tuyệt cà là vời nhất là Minh Minh nhà chị tiễn người yêu về rồi kẹt bên ngoài, nếu được như vậy thật thì đừng quay trở vào. Cứ đặt phòng khách sạn ở tạm đi, em xuống tiền." Có điều bây giờ đã 9h kém 5 phút, Hồ Lại cảm thấy hy vọng rất mong manh.
Thẩm Chứng Ảnh tức giận trừng Hồ Lại nhưng vẫn lấy điện thoại gọi cho Giang Ngữ Minh. Chuông vừa reng, đầu dây bên kia đã bắt máy.
Giang Ngữ Minh cũng đang định gọi hỏi mẹ đang ở đâu.
Vừa tiễn người yêu về thì Giang Ngữ Minh cũng nghe tiếng bàn tán xôn xao. Nhìn xuống thì thấy cổng khu tập thể bị khóa chặt. Giang Ngữ Minh cũng nghĩ như Hồ Lại, định bảo mẹ còn bên ngoài thì đừng quay lại, cứ ở tạm nhà Tôn Thư Tuyết, nhà Hồ Lại hay khách sạn. Nghe Giang Ngữ Minh liệt kê mình trong danh sách, Hồ Lại vô cùng ưng bụng, gật gù cộng điểm thiện cảm cho cậu ta.
"Hồ Lại à, em ấy sẽ ở nhà mình. Mẹ với Hồ Lại đang ở tầng dưới, con đang ở đâu?"
"Cái gì, Hồ Lại cũng sang á, nhà mình bé tí như vậy, chỗ đâu cho cô ta ở. Mẹ bảo cô ta ngủ trên xe đi, xe con nhỏ ấy xịn, ngủ trên xe được rồi."
Câu này cũng bay vào tai Hồ Lại nốt. Ngay lập tức, giám khảo Hồ Lại thẳng tay trừ 10 điểm, hiện tại điểm thiện cảm dành cho thí sinh Giang Ngữ Minh là âm chín phẩy năm.
Giang Ngữ Minh, cứ chờ mà xem.
Âm thầm rủa xả Giang Ngữ Minh không dưới 30 lần, nhưng trước mặt Thẩm Chứng Ảnh Hồ Lại vẫn ra vẻ đáng thương. Thò tay giật nhẹ áo người bên cạnh, Hồ Lại nhép miệng mếu: "Không được đâu, huhu".
Thẩm Chứng Ảnh phì cười, nhẹ nhàng phê bình Giang Ngữ Minh nói lung tung, "Hay nhỉ, thế con tự ra xe Hồ Lại mà ngủ nhé."
Hồ Lại nghĩ thầm trong đầu: Còn muốn leo lên xe cơ à? Hứ, thằng nhóc này phải cho ngủ dưới gầm xe."
Sau khi chỉ chỗ cho Giang Ngữ Minh và dặn con với người yêu nhớ đeo khẩu trang, Thẩm Chứng Ảnh cúp máy, thở dài: "Bạn gái thằng bé cũng kẹt ở đây."
Hồ Lại cũng học cô thở dài, "Con trai chị lẫn bạn gái cậu ta đều kẹt ở đây."
"Chắc lấy mẫu xong sẽ thông báo một số thứ. Đi qua đó nghe thôi."
Đeo khẩu trang xong, thấy Hồ Lại lúi húi kiểm tra xe, Thẩm Chứng Ảnh sực nhớ ban nãy Hồ Lại ngầm chê nhà mình nên nhắc khéo: "Quên nữa, em xem có gì thì mang hết lên đi, kẻo cần lại không có mà dùng."
"Thôi, em chỉ có mấy chai nước, mang lên cũng không uống được mấy ngày, muốn hòa nhập thì hòa nhập từ bây giờ đi." Nghĩ đến cảnh bốn người nhồi trong một căn hộ, Hồ Lại chân thành thở hắt một hơi thật dài.
"..."
Thẩm Chứng Ảnh không thèm để ý, im lặng quay đầu đi tiếp, chưa được mấy bước đã nghe phía sau nheo nhéo: "Ối ối, giáo sư Thẩm, đừng bỏ rơi em. Em sợ lắm huhu."
"..."
Ước gì kiếm được hòn đá nhét vào miệng con bé này.
Dưới sân bây giờ chật ních người. Thẩm Chứng Ảnh và Hồ Lại kéo khẩu trang thật kín, cố tránh đám đông hết mức. Giang Ngữ Minh cùng với Du Tử Toàn đang đứng ở bồn hoa sảnh dưới nhà, thấy mẹ đi tới, Giang Ngữ Minh giơ tay ra hiệu.
Không hiểu vì lý do gì, tự dưng bốn người đều cảm thấy hơi xấu hổ.
Người cảm thấy lúng túng nhất là Du Tử Toàn. Lần đầu tới nhà người yêu chơi, mẹ anh ấy đã tâm lý tránh đi, đùng cái... Lại còn những mười bốn ngày không phải ít. Mười bốn ngày này vừa phải sống với bác gái, vừa phải sống với bạn gái cũ của người yêu.Du Tử Toàn thực sự không hiểu, tại sao chỗ nào cũng có mặt Hồ Lại?
Dù Giang Ngữ Minh đã nhiều lần giải thích Hồ Lại là bạn của mẹ mình, tính tình thì ngoa ngoắt vô cùng, cứ lơ đẹp đi, đừng chọc con nhỏ đó động rồ lên, song Du Tử Toàn vẫn cảm thấy có gì không ổn.
Mới kịp gật đầu chào nhau, tổ trưởng đã cầm micro thông báo lệnh phong tỏa để khử khuẩn và lấy mẫu ngay trong đêm. Nếu sau 14 ngày không phát sinh thêm ca bệnh, nhân viên y tế sẽ kiểm tra kháng thể lần hai. Để tránh tình trạng lây nhiễm chéo, từng tốp sẽ lần lượt xuống lấy mẫu theo điều phối, mong mọi người thông cảm nếu có phải chờ lâu. Những cá nhân dưới 18 tuổi hoặc người cao tuổi cần hỗ trợ vui lòng liên hệ trước.
Vấn đề nhu yếu phẩm là vấn đề mọi người quan tâm nhất, cán bộ phường khẳng định, rút kinh nghiệm từ những lần phong tỏa trước đó, địa phương sẽ phối hợp với các doanh nghiệp để có thể phân phối đủ và đa dạng hàng hóa tới tay người dân.
Về phần mình, Hồ Lại chỉ lấn cấn rằng có được nhận chuyển phát hay không. Bí thư phường cho biết, sẽ lập một trạm nhận bưu phẩm ngay cổng, nhân viên khử khuẩn xong sẽ mang lên tận nhà. Được thế thì Hồ Lại yên tâm ngay. Vậy nên tới khi loa kêu gọi tình nguyện viên, cô cũng không nghe nửa chữ.
Nhóm đầu tiên lấy mẫu ở lại xếp hàng, còn lại đều rục rịch trở vào nhà. Việc nơi ở bất ngờ xuất hiện ca nhiễm mới lẫn bị phong tỏa đột ngột tác động mạnh đến tâm lý của một số người dân, có người còn mất bình tĩnh tới nỗi lao vào gây gổ với ban quản lý.
"Kệ bọn họ đi, chúng ta về trước." Khu của Thẩm Chứng Ảnh được sắp xếp lấy mẫu lúc 11 giờ rưỡi, nhưng thể nào cũng trễ hơn dự kiến bởi một số người không hợp tác. Sau khi Thẩm Chứng Ảnh chào hỏi một số giảng viên công tác chung đang đứng gần đó xong, cả bốn quay lên lầu.
Vừa mở cửa bước vào, hơi ấm của gian phòng chầm chậm lan tỏa, bên cạnh đĩa dâu tây và cherry là nửa chai rượu vang đỏ.
Không cần nói nhưng ai cũng biết, kể từ khoảnh khắc này, mọi thứ đều sẽ đảo lộn.
Không đến nỗi suy sụp như ba người kia, biết giai đoạn tới đã có shipper cứu cánh, Hồ Lại vực lại tinh thần đầu tiên, giả vờ ngây thơ hỏi: "Giáo sư Thẩm, chị định sắp xếp chuyện ngủ nghỉ cho mấy người chúng ta thế nào đây?"
===
Tác giả có lời muốn nói:
Hồ Lai Lai: Tự dưng hai đứa nhóc kia xuất hiện làm chìii, cháng ~~~~~_(:з"∠)_