CHƯƠNG
“Xin lỗi, tôi không thể nhận tiền của ngài được, không làm gì mà có ăn, ngài chỉ cần trả cho tôi hai trăm bảy mươi nghìn là được rồi.”
Nghe nói như thế, Hà Đồ nhìn Sở Vĩnh Du, người kia trả lại thẻ ngân hàng cho Hà Đồ, sau đó quét mã thanh toán hai trăm bảy mươi nghìn.
“Tinh Hà dọn dẹp một chút đi, đi ra ngoài với tôi một chuyến.”
Nhìn Sở Vĩnh Du, trên mặt Chiêm Tinh Hà vô cùng nghi hoặc.
“Tôi… tôi không biết lời này của ngài là có ý gì?”
Nói dứt lời, có một chiếc Mercedes G lao đến, có một người đàn ông trung niên bụng phệ bước xuống xe, bởi vì quá căng thẳng cho nên thiếu chút nữa là đã té lăn ở trên đất.
Đầu tiên là đạp một đạp làm Lưu Phong ngã ở trên đất, sau đó nắm lấy tóc của anh ta kéo đến trước bàn của Sở Vĩnh Du, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Sếp Hà, xin ngài bỏ qua cho con trai của tôi, nó ấu trĩ vô tri, không biết ngài là ai, cầu xin ngài.”
Sở Vĩnh Du nghe vậy thì bật cười.
“Trẻ người non dạ hả? Hay cho câu trẻ người non dạ.”
Chỉ là một câu này, còn thêm ánh mắt lạnh như băng của Hà Đồ, người đàn ông trung niên bị dọa sợ, nắm lấy cổ áo của Lưu Phong, trái một bạt tay phải một bạt tay.
Nhìn một màn này, tất cả mọi người đều há to miệng, trước kia Lưu Phong là người mà bọn họ không dám trêu chọc, bây giờ lại có kết quả như vậy?
Ánh mắt không khỏi nhìn về phía ba người Sở Vĩnh Du, đồng loạt suy nghĩ rốt của người này có lai lịch gì, quả thật là phất tay thành mây phất tay thành mưa.
Kinh ngạc nhất chính là Chiêm Tinh Hà ngơ ngác nhìn tất cả những chuyện này, mà anh ta cũng cảm nhận rõ ràng một chuyện, đó chính là ba người này, hình như người thanh niên tên là Sở Vĩnh Du đứng đầu, không biết tại sao anh ta lại có loại cảm giác này, hơn nữa tình huống hiện tại như là đang ra mặt cho anh ta.
“Được rồi, bồi thường tiền đi.”
Mãi cho đến khi Sở Vĩnh Du lên tiếng một lần nữa, người đàn ông trung niên mới dừng động tác, lúc này Lưu Phong đã bị đánh thành một cái đầu heo.
“Ở đây… ở đây có ba mươi tỷ, nếu như không đủ thì tôi lập tức đi lấy thêm.”
Người đàn ông trung niên đầy mồ hôi, đối mặt với một quái vật khổng lồ nhà giàu nhất ở thành phố Khuông như là Hà Đồ, muốn để cho một người bén rễ ở thế lực ngầm như ông ta biến mất cũng chẳng khác gì so với việc giết chết một con kiến.
“Tinh Hà, tính toán tổn thất của Lưu Phong gây ra cho cậu đi.”
Nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, đầu óc Chiêm Tinh Hà nhanh chóng quay trở lại, há miệng nói.
“Ba tỷ là được rồi.”
Sở Vĩnh Du cau mày, vẫn may là Chiêm Tinh Hà giải thích nhanh.
“Số tiền đó ngoại trừ cửa hàng của tôi bị tổn thất, còn có hàng xóm cộng lại, cũng xêm xêm con số này.”
Nhẹ gật đầu, Sở Vĩnh Du chỉ người trung niên.
“Chuyển ba tỷ qua, số tiền còn thừa để cho con trai của ông đi làm việc thiện, nếu không thì sớm muộn gì ông cũng phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Người trung niên cảm kích liên tục gật đầu.
“Đúng đúng, tôi sẽ đi quyên góp tiền, tôi đi làm từ thiện, tôi đảm bảo là con trai của tôi sẽ không làm ác nữa, sẽ không làm nữa.”