CHƯƠNG
“Khẩu khí lớn quá chứ, kêu ba của tôi đến đây nhận người hả? Được thôi, ông lái Mercedes Maybach đúng không, vậy tôi nói cho ông biết ngồi cho vững đó, đừng có bị dọa rồi ngã xuống đất, ba tôi là Lưu sẹo đứng đầu trong thế giới ngầm ở thành phố Khuông. Sao nào, sợ chưa?”
Lưu Phong bị bốn người kéo lấy đi qua bên kia, vừa la hét, đồng thời vừa ra hiệu cho thủ hạ đừng động thủ, tình huống hiện tại ai ra tay trước thì người đó chịu thiệt thôi, trừ phi đến một nơi không có camera giám sát.
“Hà Đồ, cái danh nhà giàu có đứng đầu này của ông không làm được rồi nha.”
Nam Cung Vô Phong trêu ghẹo một câu, Hà Đồ lại khẩn trương.
“Gia chủ Nam Cung bớt giận, con người của tôi… thật sự không thích lộ diện, bình thường tạp chí hay là đài truyền hình gì đó đều là do con trai tôi đi, cho nên người địa phương hoàn toàn không thể nhận ra. Nhưng mà ngài yên tâm đi, chuyện này sắp được giải quyết rồi, cái tên Lưu sẹo này ấy à, tôi… tôi còn chưa nghe nói tới.”
Ông ta đường đường là một người giàu nhất, danh xưng Lưu sẹo rõ ràng cũng chỉ là một con chuột hơi lớn một chút ở trong rãnh nước bẩn mà thôi, chưa nghe qua cũng là chuyện bình thường.
Hà Đồ chưa từng nghe tới, nhưng mà hình như một tên vệ sĩ đang kéo Lưu Phong có biết được, đã lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Mà lúc này, Chiêm Tinh Hà bưng một cái khay đi tới, ở trên đặt ba bát súp dê.
“Ồ… mùi đó không tồi nha.”
Nam Cung Vô Phong nói xong, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Hương vị nghe có vẻ không tệ, không biết là ăn như thế nào?”
Chiêm Tinh Hà vội vàng đảm bảo nói.
“Đây là tay nghề cổ truyền của gia đình chúng tôi, lúc đầu chúng tôi không phải là người thành phố Khuông, là di chuyển đến đây, cho nên cứ yên tâm đi.”
Nói xong còn nhìn thoáng qua Lưu Phong đang la hét không ngừng, sau khi nhận điện thoại thì lập tức giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, lông mày Chiêm Tinh Hà nhíu lại, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mấy phút sau, Sở Vĩnh Du lau miệng trước.
“Ngon đó, mùi vị này có thể được nói là xếp thứ nhất trong số súp dê tôi đã được ăn.”
Nam Cung Vô Phong cũng gật đầu.
“Đúng là ngon đó.”
Hà Đồ lại càng trực tiếp hơn, đặt một cái thẻ ngân hàng lên trên bàn.
“Này cậu nhóc, đây là tiền cho ba bát súp dê.”
Nhìn thoáng qua cái thẻ ngân hàng, Chiêm Tinh Hà lắc đầu.
“Thật ngại quá, buôn bán nhỏ, không quẹt thẻ được.”
Cười cười, Hà Đồ khoác tay.
“Không có kêu cậu quẹt thẻ, trong cái thẻ này có ba tỷ, đây chính là tiền cơm của cậu.”
Cái gì!
Không nói tới Chiêm Tinh Hà đang trợn tròn mắt, những người xem náo nhiệt xung quanh cũng đều há hốc mồm.
Ba bát súp dê lại thanh toán ba tỷ, chỉ sợ là cái này đang ăn vàng… chẳng lẽ, rốt cuộc Chiêm Tinh Hà cũng đã gặp được quý nhân rồi?