Kỳ Xán không thay đổi được yêu cầu của mẹ mình, đành phải ở lại, ngồi trong phòng khách nói chuyện với Thiệu Niệm Anh. Thiệu Niệm Anh bắt đầu hỏi Kỳ Xán về cuộc sống trong khoảng thời gian từ khi tận thế xảy ra đến nay.
Kỳ Xán cân nhắc mãi, quyết định không nói chuyện bạn gái là zombie cho mẹ biết vội. Anh chỉ nói trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn ở bên Tân Đàm, còn quen được một số người bạn khá đặc biệt.
"Cái gì gọi là người bạn đặc biệt?" Thiệu Niệm Anh tò mò hỏi.
Kỳ Xán ngẫm nghĩ, vừa định trả lời thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa và tiếng xe tắt máy.
Ạnh còn tưởng là bố anh Kỳ Dư An trở về, nhưng Thiệu Niệm Anh lại nói: "Là Ninh Ninh tới."
Kỳ Xán nhíu mày, Thiệu Niệm Anh đã kéo anh ra cổng. Một chiếc xe ô tô màu trắng đỗ cách đó không xa, sau khi tài xế ngừng xe lại thì lập tức vòng ra ghế sau mở cửa.
Một đôi giày cao gót màu be nhanh chóng đập vào mắt họ, tôn lên đoạn mắt cá chân lộ ra bên ngoài có vẻ vô cùng trắng nõn, ngay sau đó, một cô gái mảnh mai xinh đẹp bước từ trên xe xuống. Cô ta mặc một chiếc váy lông thỏ ngắn, bên ngoài phủ thêm một chiếc áo choàng màu be. Mặt cô ta trắng nõn xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ, cười rộ lên có một cặp lúm đồng tiền nho nhỏ, khiến người trìu mến.
"Ai đây?"
"Thằng nhóc này, không nhận ra à? Đây là con gái của bác Chu con, khi còn bé thường đến nhà ta chơi. Cho dù lúc con còn bé nghịch ngợm thường chạy ra ngoài chơi không có ở nhà, chỉ gặp con bé vài lần, nhưng các con học cùng trường tiểu học và cấp hai đấy, chẳng lẽ con lại không biết con bé à?"
"Không có ấn tượng." Kỳ Xán lạnh nhạt nói.
Thiệu Niệm Anh vừa định nói chuyện thì cô gái kia đã sải bước trên đôi giày cao gót cộc cộc cộc chạy tới, mỉm cười nói với Thiệu Niệm Anh: "Dì Thiệu, nghe nói hôm nay chú Kỳ sẽ chấp hành nhiệm vụ trở về ạ, cháu cố ý tới ăn chực!"
"Được, ông ấy còn chưa về đâu, hai cục cưng của dì đều đã về rồi." Thiệu Niệm Anh vỗ lên tay Kỳ Xán, nói: "Đây là con trai dì, Kỳ Xán, vừa về đến nhà. Tiểu Xán, đây là Chu Nhược Ninh. Các con làm quen một chút đi."
"Cháu biết anh Kỳ Xán mà." Chu Nhược Ninh nháy mắt với Kỳ Xán, nói: "Chúng ta học cùng trường tiểu học và cấp hai, em học lớp A1, anh học A5. Chắc chắn anh Kỳ Xán biết cháu."
Đương nhiên là Kỳ Xán nhớ rõ Chu Nhược Ninh, nhưng người anh nhớ đương nhiên không phải Chu Nhược Ninh lớp A1, mà là Chu Nhược Ninh trong bức thư tình khuya hôm trước Tân Đàm đọc cho anh nghe.
Thiệu Niệm Anh thấy con trai không có phản ứng gì, lại nhẹ nhàng vỗ anh một cái. Kỳ Xán lấy lại tinh thần, nói: "Chào cô."
"Anh có thể gọi em là Ninh Ninh nhé."
Kỳ Xán không lên tiếng, anh không nhịn được lấy điện thoại di động ra ấn mở khung hội thoại với Tân Đàm. Tân Đàm chưa trả lời anh, cũng không hỏi sao anh còn chưa tới. Chu Nhược Ninh vẫn đang nói chuyện, anh càng nghe càng bực bội, sau khi nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp đến buổi trưa thì có phần không kìm nén được nữa.
"Mẹ, cô ấy trò chuyện với mẹ, con có chút việc nên đi trước nhé." Kỳ Xán nói xong thì thừa dịp Thiệu Niệm Anh không chú ý, chạy nhanh như làn khói.
Thiệu Niệm Anh gọi anh hai tiếng, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Thằng nhóc này, sao lại không thích ở nhà như thế chứ?"
"Dì Thiệu đừng nghĩ tới chuyện này nữa, có phải chú Kỳ sắp về rồi không?" Chu Nhược Ninh nhìn bóng lưng Kỳ Xán, nhanh chóng thu hồi ánh mắt rồi hỏi.
"Đúng vậy."
Gần như là chân trước Kỳ Xán vừa đi ra ngoài, chân sau một chiếc xe đã lái vào trong cổng. Thượng tướng Kỳ mặc quân phục phẳng phiu nhìn thấy bóng lưng Kỳ Xán, hàng lông mày đen rậm của ông ấy nhíu lại: "Tiểu Xán về rồi à? Nó lại muốn đi đâu thế?"Kỳ Xán cũng không biết đoạn nhạc đệm xảy ra sau đó, bởi vì nhà anh cách Viện Khoa học không xa lắm, anh chạy mười phút là đến, không có gì bất ngở xảy ra anh lại bị ngăn lại.
Kỳ Xán thở hổn hển, lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn cho Tân Đàm.
[(.)]: Đàm Đàm, mình vừa tới, buổi sáng mẹ mình nhất quyết bắt mình đợi bố về. Cậu xong chưa?
[(.)]: Mình chờ cậu ngoài cổng chính [/gâu gâu chờ mong].
...
Làm kiểm tra toàn thân rất phiền phức, lại thêm giáo sư Lâm muốn đảm bảo thân phận Tân Đàm không bị tiết lộ nên chỉ chọn mấy nghiên cứu viên đáng tin đến hỗ trợ.
Tân Đàm ngồi trong phòng kiểm tra rộng rãi sáng ngời, cô mới bị đẩy vào trong khoang kiểm tra rà quét toàn thân, lại bị rút máu. Sau một trận lăn lộn cô cũng hơi mệt mỏi, hiện tại đang vừa ăn sô cô la mà giáo sư Lâm cho vừa nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Chờ đợi hơi nhàm chán, cô mới muốn lấy điện thoại đi dộng ra nhìn một cái, nhưng lúc muốn cầm điện thoại cô mới nhớ cô để quên điện thoại trong phòng nghỉ.
Trong phòng nghiên cứu bên cạnh phòng Tân Đàm đang ngồi, mấy nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng đang tiến hành nghiên cứu thông qua những số liệu mà dụng cụ tinh vi đưa ra và tư liệu về mẫu máu, mẫu tóc của Tân Đàm.
Một nghiên cứu viên trẻ tuổi trong đó đang ghi chép số liệu, anh ta hơi nhàm chán, bèn thấp giọng nói với người bên cạnh: "Tôi vẫn không thể tin được cô gái kia thật sự là zombie! Lại nói tiếp lúc nãy rút máu cho cô ấy, tôi còn sợ cô ấy sẽ bất ngờ vồ về phía tôi!"
Nghiên cứu viên đứng bên cạnh anh ta còn chưa kịp nói chuyện, giáo sư Lâm đã gập đốt ngón tay lại nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn một cái, bà ấy nói: "Tiểu Trịnh, đừng bàn tán sau lưng người khác, hành vi này vô cùng không lễ phép."
Nghiên cứu viên Tiểu Trịnh lập tức nói xin lỗi, nghiên cứu viên cạnh anh ta nhẹ nhàng đẩy Tiểu Trịnh một cái, bảo anh ta nhìn máy theo dõi trong góc. Trên màn hình, cô gái zombie trẻ tuổi ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha, đang nghiêm túc gặm sô cô la. Bởi vì khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô mà đôi răng nanh nhỏ lộ ra lúc cô hé miệng cũng trở nên đáng yêu.
"Những zombie bên ngoài cũng đáng yêu giống như Tân Đàm thì tốt rồi." Tiểu Trịnh cảm thán từ tận đáy lòng.
Muốn phân tích ra số liệu hiện có để tiến hành tính toán là một công trình lớn. Lúc gần chạng vạng tối, giáo sư Lâm tuyên bố ăn cơm tối xong lại tiếp tục, cũng lần nữa căn dặn bọn họ rằng phải giữ bí mật tuyệt đối về nghiên cứu lần này.
Sau khi tất cả nghiên cứu viên đều gật đầu hứa hẹn, giáo sư Lâm mới thả người đi, sau đó đi tới phòng kiểm tra bên cạnh gọi Tân Đàm. Tân Đàm đã chờ đến ngủ thiếp đi, nhưng khi bà ấy đẩy cửa vào cô lập tức tỉnh lại.
Giáo sư Lâm hỏi cô: "Có phải là hơi nhàm chán không?"
"Vẫn ổn." Tân Đàm trả lời.
"Đúng là sẽ hơi nhàm chán, bây giờ cháu cũng không thể rời khỏi Viện Khoa học..." giáo sư Lâm ngẫm nghĩ, nói: "Dù sao chuyên ngành của cháu cũng khớp, cháu có thể làm trợ thủ cho chúng ta, bạn nhỏ, có hứng thú không?"
Đúng là Tân Đàm hơi rung động, cô ưu tú từ nhỏ tới lớn, đương nhiên sẽ không nghi ngờ mình không làm được, thế là sau khi suy nghĩ một lát, cô vui vẻ đồng ý.
Bởi vì ban đêm còn phải làm việc nên giáo sư Lâm và Tân Đàm tăng nhanh tốc độ ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, bọn họ lại chìm vào trong công cuộc nghiên cứu.
Đối với bọn họ mà nói, nghiên cứu giống như có được sức hấp dẫn khó nói lên lời, khiến cho người ta mê muội, một khi bắt đầu nghiên cứu thì khó có thể nhận ra sự trôi qua của thời gian. Nhất là Tân Đàm, mặc dù năm nhất năm hai cô cũng làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, có điều thật sự bắt tay vào làm như thế này vẫn là lần đầu tiên. Nhưng cô vẫn có thể hoàn thành vô cùng tốt, khiến một đám nghiên cứu viên thổi phồng khen ngợi cô vô cùng có thiên phú.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mãi đến khi kim đồng hồ trên chiếc đồng hồ treo tường chỉ đến mười hai giờ, bọn họ mới giải tán. Tân Đàm sửa sang xong một xấp giấy A4 trong tay, đưa cho Tiểu Trịnh.
Tiểu Trịnh vội vàng nhận lấy, đối diện với đôi mắt đỏ sáng long lanh của Tân Đàm, anh ta lắp bắp nói: "Cảm, cảm ơn!"
"Đừng khách sáo." Tân Đàm nhìn trên mặt bàn toàn là tài liệu hôm nay đã dùng, Tiểu Trịnh còn đang in bản sao lưu. Cô hỏi: "Hôm nào cũng phải sao lưu những tài liệu này à?"
"Ừ, để đề phòng ấy mà. Mỗi ngày đều phải sao lưu những tài liệu này sau đó cất vào phòng hồ sơ." Tiểu Trịnh vừa sao chép vừa nói: "Tân Đàm, cô có thể lấy giúp tôi một túi đựng hồ sơ không?"
Tân Đàm theo lời đi lấy túi đựng hồ sơ trong ngăn kéo, nhưng bên trong rỗng tuấch. Cô nói: "Dùng hết rồi."
"Không sao, trong phòng hồ sơ cũng có túi đựng, chờ lát nữa tôi cất tài liệu xong đi lấy thêm một xấp nữa."
Tân Đàm gật đầu, nói: "Tôi đi đây, tạm biệt."
"Bye bye!"
Sau khi Tiểu Trịnh sao chép xong một xấp tài liệu dày thì ôm tài liệu rồi khóa cửa phòng nghiên cứu lại. Bởi vì lúc này đã muộn, anh ta sốt ruột về ngủ nên không nhịn được bước nhanh hơn một chút. Lúc này Viện Khoa học còn có không ít người, Tiểu Trịnh vừa không chú ý một cái thì lập tức đụng phải một nghiên cứu viên khác, tài liệu trong tay cũng rơi đầy đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Những nghiên cứu viên đi ngang qua xung quanh thấy vậy vội vàng ngồi xổm xuống hỗ trợ nhặt tài liệu, một xấp tài liệu dày một lần nữa về tới tay Tiểu Trịnh. Tiểu Trịnh vội vàng nói cảm ơn với đồng nghiệp, sau đó bước chậm lại đi về phía phòng hồ sơ.
Không có người phát hiện, một tờ giấy A4 trong đó theo gió bay xuống sau một bồn hoa xanh biếc.
...
Sau khi Tân Đàm rời khỏi phòng nghiên cứu thì cũng không về phòng nghỉ ngơi ngay. Bởi vì vừa rồi đắm chìm trong nghiên cứu nên hiện tại cô vẫn vô cùng hưng phấn, chỉ muốn đi ra cổng chính Viện Khoa học nhìn một cái, không thể thấy Kỳ Xán thì hít thở bầu không khí mới mẻ cũng được.
Nghĩ vậy, Tân Đàm lập tức đi về phía cổng chính Viện Khoa học. Hiện tại đã là đêm khuya, nhưng Viện Khoa học vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ. Ánh mắt Tân Đàm nhìn ra phía ngoài, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng dáng cao to ngoài cổng chính Viện Khoa học, là Kỳ Xán.
Kỳ Xán đứng ở cổng chính, đang cúi đầu mân mê điện thoại, nhìn động tác tay thì hẳn là đang chơi trò chơi. Tân Đàm đứng ở đằng xa nhìn Kỳ Xán, sĩ quan trông coi cửa chính lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, cảnh cáo cô đừng manh động.
Tân Đàm cũng không đi lên trước thêm nữa, cô chỉ đứng tại chỗ nhìn Kỳ Xán, nhìn rất lâu rất lâu, lâu đến mức ánh mắt hai sĩ quan đứng gác chuyển từ người cô sang Kỳ Xán.
Lúc này Tân Đàm mới chậm rãi tiến lên, cô thử thăm dò đi vài bước. Sau khi phát hiện hai sĩ quan kia không có phản ứng quá lớn, cô lập tức đi tiếp, mãi đến khi đi đến cổng chính, giữa cô và Kỳ Xán chỉ cách một lớp cửa sắt.
"A Xán."
Bàn tay đang ấn điện thoại của Kỳ Xán run lên một cái, nhân vật trò chơi do anh điều khiển tử vong, anh không quan tâm, thuận tay ấn tắt điện thoại nhìn về phía Tân Đàm.
Hôm nay Tân Đàm cũng mặc váy dài màu trắng, thiết kế thắt eo càng khiến cô trông gầy gò, dưới chân là một đôi giày vải màu trắng, mũi giày trắng tinh, không nhiễm bụi trần.
"Đàm Đàm!" Kỳ Xán ngạc nhiên gọi tên cô.
"Cậu đợi ở đây bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm. Vừa định đi." Kỳ Xán tới gần cổng sắt, cách Tân Đàm càng thêm gần: "Hôm nay Đàm Đàm đều làm gì thế?"
"Làm rất nhiều chuyện." Hai mắt Tân Đàm chậm rãi sáng lên, kể cho Kỳ Xán nghe chuyện cô cùng nghiên cứu với nhóm nghiên cứu viên. Cuối cùng cô nói: "Dựa theo tiến độ hiện tại, hẳn là còn cần mấy ngày nữa mới có thể biết kết quả cuối cùng."
Lúc Tân Đàm nói chuyện, trong đôi mắt ửng đỏ tràn đầy ánh sáng, do Kỳ Xán thắp sáng. Nhưng khuôn mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, giờ phút này lại tăng thêm chút sức sống.
"Thế thủ tục làm xong chưa?"
"Giáo sư Lâm hẹn với mình chắc chắn có thể làm xong thủ tục trước khi có kết quả."
"A~." Kỳ Xán kéo dài giọng, nói: "Vậy bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi là được, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, cho dù là kết quả gì cũng sẽ không khiến chúng ta thất vọng."
Tân Đàm gật đầu, sau đó bọn họ bắt đầu không coi ai ra gì tâm sự trước mặt hai sĩ quan đứng gác. Mãi đến khi Tân Đàm lộ ra vẻ mặt buồn ngủ, Kỳ Xán mới vội bảo Tân Đàm mau về nghỉ ngơi, sáng mai anh lại đến đưa bữa sáng cho cô.
"Không cần đâu, hiện tại đã muộn lắm rồi." Tân Đàm ngẫm nghĩ, cô cũng muốn nhìn thấy Kỳ Xán mỗi ngày, bèn nói: "Mỗi ngày sau năm giờ chiều sẽ có một đoạn thời gian hoạt động, đến lúc đó cậu đến thăm mình là được."
"Nhưng mình muốn nhìn thấy cậu cả buổi sáng buổi trưa, không thì cậu bưng cơm tới chỗ này chúng ta ăn cùng nhau?"
"À... Mình không biết đồ ăn trong căn tin có được mang ra ngoài không, ngày mai mình hỏi bọn họ xem sao."
"Được~."
Sau khi Kỳ Xán bảo Tân Đàm trở về, bọn họ lại nói chuyện nửa tiếng mới lưu luyến không rời tạm biệt. Hai sĩ quan mặt không biểu cảm nhìn bọn họ lại dây dưa mười phút, cuối cùng kết thúc sau khi Tân Đàm xoay người.
Kỳ Xán đứng tại chỗ một lúc, sau đó bỗng nhiên quay sang nhìn hai sĩ quan kia, bất thình lình hỏi: "No không?"
"..."
Sau khi Kỳ Xán ngáp một cái đi về nhà ngủ, hai sĩ quan lạnh mặt liếc nhau, không hẹn mà cùng nhìn thấy được cảm xúc ghét bỏ mấy cặp đôi trong mắt nhau.
Có trời mới biết tại sao bọn họ lại có thể nói nhảm nhiều như vậy.