Trước tận thế Viện Khoa học Thịnh Thành đã cực kỳ nổi tiếng, là một Viện Khoa học có diện tích lớn nhất, cơ sở hạ tầng và trang thiết bị toàn diện nhất, nhiều nghiên cứu viên ưu tú nhất trên thế giới.
Giờ phút này Viện Khoa học cực kỳ nổi tiếng đó đang ở ngay trước mặt Tân Đàm, sau khi cô nhảy xuống khỏi xe việt dã thì đứng ở trước cổng chính của tòa kiến trúc này.
"Dựa theo ngành học của mình ở đại học, theo lý mà nói Viện Khoa học Thịnh Thành sẽ là võ đài tốt nhất dành cho mình, mình rất muốn làm nghiên cứu viên ở chỗ này." Tân Đàm quay đầu sang, nhẹ giọng nói với Kỳ Xán đang đứng bên cạnh: "Nếu như không xảy ra tận thế, năm thứ ba đại học suất tới Viện Khoa học Thịnh Thành thực tập của mình sẽ được phê duyệt. Nhưng có lẽ mình phải dùng một phương thức khác để bước vào nơi này."
"Có lo lắng không?"
"Hiện tại thì vẫn ổn, mình còn cảm thấy hơi chờ mong." Tân Đàm nở nụ cười.
Kỳ Xán nắm lấy tay cô, nói: "Làm sao bây giờ, hình như hiện tại đổi thành mình lo lắng rồi."
Tân Đàm cười, cô vừa định nói chuyện thì Lôi Thừa Phong bước từ trên xe việt dã xuống nói: "Đừng chậm trễ thời gian, chúng ta nên vào rồi."
"Được."
Sau khi Lôi Thừa Phong đưa ra giấy chứng nhận sĩ quan, nhân viên công tác lại kiểm tra thân phận của Tân Đàm, xác định tên cô thực sự có trong danh sách hẹn trước rồi mới cho hai người vào. Kỳ Xán vừa định đi theo lại bất ngờ bị ngăn cản.
Tân Đàm không hiểu hỏi: "Người nhà không thể đi cùng à?"
"Xin lỗi, tình huống trong thời tận thế đặc thù, chỉ có cô và thượng tá Lôi được vào."
"Mình sẽ chờ cậu ở cửa. Đàm Đàm, mau vào đi." Trước đó không lâu Lôi Thừa Phong đã nói với Kỳ Xán là anh không thể đi vào nên anh đã chuẩn bị tâm lý rồi, giờ phút này lập tức an ủi Tân Đàm.
Tân Đàm khẽ mím môi, gật đầu nói: "Thế cậu đợi mình nhé, mình muốn gặp được cậu ngay khi ra ngoài."
"Được."
Sau khi giao hẹn xong, Tân Đàm đi theo Lôi Thừa Phong vào Viện Khoa học trang nghiêm sáng ngời. Kỳ Xán dõi mắt nhìn bóng lưng Tân Đàm chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt anh.
...
Viện Khoa học rất lớn, cũng vô cùng sáng sủa. Cho dù lúc này đang là đầu giờ chiều nhưng nơi này vẫn bật đèn sáng choang, chiếu sáng mỗi một góc. Sàn nhà ốp gạch men sứ sạch sẽ dưới chân phản chiếu ánh sáng màu trắng, khiến Viện Khoa học được bao phủ trong sự thần thánh trang nghiêm.
Bước chân những nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng đi lại trong đó vừa nhanh lại thong dung, nghiêm túc. Trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, Lôi Thừa Phong đặt một tay lên khẩu súng bên hông, thấp giọng nói: "Bởi vì tình huống của cô đặc biệt nên lúc trước tôi trực tiếp liên hệ với giáo sư Lâm, bà ấy là viện trưởng đương nhiệm của Viện Khoa học. Cho nên bây giờ tôi đang dẫn cô đi gặp bà ấy."
"Ồ. Cảm ơn."
"Cô không tò mò nội dung cuộc nói chuyện giữa tôi và Kỳ Xán à? Dù sao cô cũng biết, là liên quan tới cô." Lôi Thừa Phong bình tĩnh nói.
"Các anh lại có thể nói gì với A Xán chứ?" Tân Đàm nhẹ nhàng nói: "Đại khái anh sẽ nói giống hệt Lục Khiếu. A Xán đã nói với tôi rồi.". Thách thánh tìm được # T𝐫𝑼 mT𝐫𝘂yện.𝐕N #
"Có lẽ hai người cảm thấy tôi đang xen vào việc của người khác, nhưng nếu Kỳ Xán không phải là con trai của thượng tướng Kỳ, tôi tuyệt đối sẽ không nói loại lời vô ích là người đều có thể nghe hiểu này."
Tân Đàm nói: "Đúng là anh đang xen vào việc của người khác."
"Kỳ Xán u mê không chịu tỉnh ngộ, cô tỉnh táo hơn cậu ấy, tôi hi vọng cô tự giải quyết cho tốt." Lôi Thừa Phong nói rõ ràng với Tân Đàm: "Zombie, chính là zombie."
Tân Đàm chợt dừng bước, giọng cô rất nhẹ, nhưng cực lạnh: "Không phải zombie là một việc rất đáng kiêu ngạo à? Chúng ta đều có một cái miệng hai cái tai hai con mắt, anh có cảm giác hơn người kỳ lạ gì à?"
Lôi Thừa Phong bị Tân Đàm làm cho cứng họng, tạm thời im lặng.
Sau khi anh ta đưa Tân Đàm đến văn phòng của giáo sư Lâm, trước khi rời đi lại nói: "Ở trong Thịnh Thành cô không có quyền lợi đi lại tự do, cô nhất định phải ở lại trong viện nghiên cứu cho đến khi rời khỏi Thịnh Thành. Người của tôi sẽ canh gác ở cổng, nếu như cô dám cứng chọi cứng thì tự gánh lấy hậu quả."
Sau khi nói xong, Lôi Thừa Phong lập tức rời đi.
Vẻ mặt Tân Đàm bình tĩnh, bởi vì tình yêu và lòng tin đối với Kỳ Xán nên cô cũng không đặt những lời Lôi Thừa Phong vừa nói trong lòng.Cô vừa định giơ tay gõ cửa thì cửa văn phòng đã bị mở ra từ bên trong. Một người phụ nữ có mái tóc hoa râm, khuôn mặt hiền hòa đi từ trong ra. Bà ấy đeo kính gọng vàng, ánh mắt nhìn về phía Tân Đàm cũng hiền hòa dịu dàng, giống như Tân Đàm là con cháu mà bà ấy thương yêu.
Lần đầu tiên Tân Đàm được người lớn tuổi dùng ánh mắt kiểu này nhìn chăm chú, nháy mắt luống cuống không biết làm sao.
Giáo sư Lâm thân thiện chào hỏi cô, giọng nói già nua mang theo sự dịu dàng mà năm tháng để lại: "Cháu là Tân Đàm à? Từ năm trước sau khi các cháu gửi tin tới, bà vẫn luôn tò mò muốn được gặp cháu. Vừa rồi cậu bạn nhỏ phòng bảo vệ gọi điện thoại cho bà, nói với bà là cháu đã đến là bà đi ra ngay. Rất hân hạnh được biết cháu, bà họ Lâm, là viện trưởng Viện Khoa học, cháu có thể gọi bà là bà Lâm."
Đây thật sự là lần đầu tiên Tân Đàm gặp được người lớn tuổi dịu dàng như vậy, cô hơi lắp bắp hỏi: "Bà... bà không sợ cháu à?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Giáo sư Lâm lắc đầu, ánh mắt dịu dàng sâu thẳm, giống như đang nhìn cô, lại giống như đang xuyên qua cô nhìn một người khác.
"Cháu ăn cơm trưa chưa? Nếu chưa thì chúng ta có thể vừa ăn cơm trưa vừa trò chuyện."
"Vừa rồi thượng tá Lôi nói về sau cháu không thể rời khỏi Viện Khoa học, nhưng bạn trai của cháu còn đang chờ cháu ngoài cổng, bà có thể cho phép cậu ấy đi vào không?"
Giáo lư Lâm nghiêm túc trả lời Tân Đàm: "Xin lỗi, bạn nhỏ, đây là quy định. Hơn nữa... việc kiểm tra cơ thể cháu là bí mật, bọn bà còn chưa biết kết quả là xấu hay tổt. Nếu như, bà nói là nếu, nếu như kết quả không tốt, cháu cũng có quyền lựa chọn xem có nói với người yêu cháu không."
"Cháu sẽ không giấu giếm cậu ấy." Tân Đàm cũng nghiêm túc nói: "Cháu và cậu ấy đã hẹn với nhau rồi, bất kể gặp được chuyện gì cũng phải đối mặt cùng nhau, cậu ấy sẽ mãi mãi ở bên cạnh cháu."
"Sau tận thế muốn làm thủ tục cho phép người ngoài vào Viện Khoa học vô cùng nghiêm ngặt và rườm rà. Nếu như cháu kiên trì, bà sẽ bảo nhân viên công tác xử lý thủ tục cho bạn trai cháu, nhưng trước lúc đó, cậu ấy thật sự không thể tiến vào Viện Khoa học được."
"Vậy thì làm phiền bà."
Tân Đàm đi theo giáo sư Lâm đến căn tin dành cho nhân viên, hiện tại đã qua giữa trưa nhưng lượng nghiên cứu viên trong nhà ăn vẫn rất đông.
Tân Đàm mặc váy trắng đứng ở nơi này cũng không quá nổi bật. Cô đi theo giáo sư Lâm lấy khay đựng thức ăn, đi đến cửa sổ xếp hàng. Món ăn trong căn tin vẫn rất phong phú, rực rỡ muôn màu, cô tùy ý chọn hai món, quẹt thẻ của giáo sư Lâm.
Sau khi ngồi xuống một bàn trống, Tân Đàm lấy điện thoại di động ra, kết nối wifi công cộng nhắn tin cho Kỳ Xán.
[. ]: A Xán, mình không thể rời khỏi Viện Khoa học, nhưng có thể làm thủ tục cho cậu, chờ làm xong thủ tục là cậu có thể vào nhé.
[(.)]: Vậy thì tốt quá [/gâu gâu phấn khích].
[. ]: Cậu muốn về nhà không?
[(.)]: Lúc nào thì mới làm xong thủ tục thế?
[. ]: Không biết nữa.
[(.)]: Thế mình về nhà một chuyến, sáng mai lại tới tìm cậu. Nếu như chưa làm xong thủ tục thì mình sẽ đứng dưới cổng chính Viện Khoa học, cậu có thể nhìn thấy mình từ cửa sổ.
[. ]: Thế mình chờ cậu [/meo meo ngoan ngoãn].
[(.)]: Ừ [/gâu gâu bịn rịn].
Tân Đàm nhìn khung trò chuyện giữa cô và Kỳ Xán, không nhịn được cầm điện thoại nở nụ cười.
Giáo sư Lâm cười hỏi cô: "Đang nói chuyện với người yêu cháu à?"
"Vâng, cháu nói với cậu ấy chuyện bà sẽ xử lý thủ tục giúp cậu ấy."
Giáo sư Lâm gật đầu, sau đó bắt đầu trò chuyện với Tân Đàm: "Nhìn cháu không lớn lắm, còn đang học cấp ba à?"
"Cháu học đại học rồi, đại học năm thứ ba. Nếu như không xảy ra tận thế thì có khả năng đã phải chuẩn bị thực tập rồi." Tân Đàm nghĩ đến đây, còn nói: "Không biết bà có từng nhìn thấy báo cáo xin đến Viện Khoa học thực tập của cháu không?"
"Bà lớn tuổi rồi, đã mặc kệ những chuyện này. Nhưng có thể đến Viện Khoa học thực tập, cháu rất ưu tú."
Tân Đàm nói: "Hiện tạ cháu cũng rất ưu tú."
"Đương nhiên, đứa trẻ ưu tú thì vẫn luôn ưu tú." Giáo sư Lâm gật gù đồng ý, sau đó lại nói:"Bà vừa mới nghe cháu nói, cháu học đại học Vân Thành?"
"Vâng."
"Cháu biết Lương Thiên cũng tốt nghiệp từ trường đại học Vân Thành không? Con bé cũng đến Viện Khoa học thực tập vào năm thứ ba đại học. Nhóm bạn nhỏ lúc ấy đều vô cùng ưu tú, cũng là đợt thực tập sinh cuối cùng mà bà hướng dẫn."
Tân Đàm không ngờ giáo sư Lâm sẽ nhắc tới Lương Thiên, cô trả lời: "Cháu từng nghe nói về lỗi mà Lương Thiên phạm phải, tại sao bà lại nhắc tới cô ta với cháu? Cháu cho rằng bà sẽ không nhắc tới cô ta."
"Dù sao cũng là đứa trẻ do bà tự tay dẫn dắt, bà chỉ cảm thấy thật đáng tiếc, thiên phú của con bé rất cao, chỉ tiếc cuối cùng lại đi nhầm đường." Giáo sư Lâm hít một hơi, nói: "Hiện tại xem ra, cũng không thể cứu vãn được nữa."
"Cháu không biết nguyên do trong đó, nhưng Lương Thiên... Cháu cũng không biết cô ta tiêm huyết thanh vào người cháu là tốt hay xấu, cô ta cũng thật sự khiến cháu chậm rãi rút đi thịt thối, khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp trước tất cả zombie một bước."
"Cháu và con bé từng tiếp xúc với nhau, trong lúc đó con bé có từng kiểm tra cho cháu không?"
Tân Đàm gật đầu, nói: "Đã kiểm tra, nhưng không đạt được kết quả chuẩn xác."
Tân Đàm nhớ rất rõ lời Lương Thiên nói, không cần giáo sư Lâm hỏi lại cô đã một năm một mười nói cho giáo sư Lâm nghe về kết luận của Lương Thiên. Giáo sư Lâm càng nghe càng nhíu chặt mày, chờ đến khi Tân Đàm nói xong, bà ấy đều không nói một lời.
Qua một lúc lâu giáo sư Lâm mới nói: "Tân Đàm, đúng là tình huống của cháu rất phức tạp. Bà không tưởng tượng ra được rốt cuộc thì nguyên nhân khiến Lương Thiên cũng không thể tính ra được sẽ là gì. Thế này đi, sau khi chúng ta ăn trưa xong, cháu bằng lòng kể cho bà nghe tất cả mọi chuyện xảy ra trong ba ngày đen tối khi mạt thế tới, cho đến trước khi cháu trở thành zombie không?"
"Đương nhiên là được."
Giáo sư Lâm biết Tân Đàm lo lắng về tình trạng cơ thể mình, bởi vì từ sau khi đánh nhau với Nhị đảo chủ ở đảo Vĩnh Ninh xong, cô vẫn luôn ở trong trạng thái suy nhược, cô sợ tình huống của mình sẽ có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào. Cho nên sau khi giáo sư Lâm và Tân Đàm ăn cơm trưa xong, giáo sư Lâm lập tức đi chuẩn bị dụng cụ để tiến hành kiểm tra toàn diện cho Tân Đàm, mãi đến chạng vạng tối bà ấy mới chuẩn bị xong mọi thứ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Trong thời gian này, Tân Đàm một mình chờ đợi trong phòng nghỉ mà giáo sư Lâm sắp xếp cho cô.
Màn đêm buông xuống trong nháy mắt, bởi vì cuộc nói chuyện với giáo sư Lâm lúc trưa đã lấy đi hơn phân nửa tinh thần của Tân Đàm, khiến cô không rảnh bận tâm tới hoàn cảnh toàn là người xung quanh.
Hiện tại, cô một thân một mình ngồi ăn tối ở đây, cảm nhận được xung quanh toàn là con người, cô lập tức cảm thấy không quen. Nhưng bởi vì đồ ăn đã lấy xong không thể lãng phí, cô chỉ có thể nhanh chóng ăn cơm xong rồi về phòng.
Trong căn phòng không tính là rộng rãi nhưng lại đủ sạch sẽ sáng ngời chỉ có một mình cô, cô lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô ngồi dựa vào góc, tựa lưng lên vách tường lạnh như băng, lại yên lặng chờ đợi một lúc, sau đó lấy điện thoại ra.
[. ]: Cậu về nhà chưa?
Tân Đàm gửi tin nhắn đi sau đó thả điện thoại xuống. Cô đi rót một cốc nước, uống một ngụm rồi cầm điện thoại lên định trả lời tin nhắn, nhưng Kỳ Xán còn chưa trả lời cô.
Tân Đàm nghĩ, lúc này hẳn là Kỳ Xán đang đoàn tụ với người nhà, dù sao thì anh đã không gặp bố mẹ nhiều năm như vậy.
Đúng lúc này, giáo sư Lâm tới.
Tân Đàm vực dậy tinh thần, kể cho giáo sư Lâm nghe từ đầu tới cuối.
...
Đúng như Tân Đàm nghĩ, hiện tại Kỳ Xán đang đoàn tụ với mẹ anh, bà Thiệu Niệm Anh, cùng nhau ăn bữa tối. Đối mặt với người con trai năm sáu năm chưa gặp, Thiệu Niệm Anh kích động đến mức nói năng lộn xộn, không ngừng gắp thức ăn cho anh.
Bà Thiệu kế thừa gia sản từ khi còn trẻ, bà ấy là một người phụ nữ vô cùng ưu tú, phấn đấu trên thương trường mấy chục năm trở thành một shark lớn. Về sau khi Kỳ Xán học tiểu học bà ấy bị bệnh không thể mệt nhọc, nên dần dần rút về phía sau màn. Vào năm Kỳ Xán học lớp 9 bọn họ cùng bị bắt cóc, bà Thiệu lại bị bệnh nặng một trận, sức khỏe vẫn luôn rất không tốt, cho nên những năm gần đây bà ấy đều không thể đến Vân Thành thăm đứa con trai yêu quý.
Kỳ Xán nhìn vào bát cơm đã sắp không chất thêm được gì nữa, áy náy nói: "Mẹ, con xin lỗi, nhiều năm như vậy con đều không về."
"Nói xin lỗi làm gì? Là mẹ có lỗi với con, không bảo vệ được con." Thiệu Niệm Anh đỏ mắt, sau đó lại cười: "Nhưng về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Hiện tại bên ngoài loạn như vậy, trở về rồi thì đừng đi nữa nhé?"
Kỳ Xán im lặng một lát rồi nói sang chuyện khác hỏi: "Mẹ, mẹ ăn đi. Vừa rồi mẹ không ngừng gắp thức ăn cho con, mẹ có đói bụng không?"
"Mẹ không đói, con ăn nhiều một chút."
Đợi đến sau khi ăn tối xong, Thiệu Niệm Anh lại lôi kéo con trai nói chuyện, hỏi những điều anh trải qua mấy năm gần đây. Kỳ Xán lập tức kể cho mẹ mình nghe, sau đó không thể tránh được việc nhắc tới bạn gái Tân Đàm.
Thiệu Niệm Anh phát hiện lúc Kỳ Xán nhắc tới cô bé tên Tân Đàm kia, mặt mày hớn hở, giữa hàng mày khóe mắt đều là ý cười.
...
Sức khỏe Thiệu Niệm Anh không tốt, không thể thức đêm. Bà ấy nói chuyện với Kỳ Xán một lúc lâu, đã rất muộn, bị Kỳ Xán khuyên đi ngủ.
Kỳ Xán trở về căn phòng ngủ xa cách đã lâu của mình, sau khi tắm rửa xong mới cầm điện thoại lên, lập tức phát hiện tin nhắn Tân Đàm gửi cho anh, tin nhắn được gửi tới từ hai tiếng trước.
Anh trả lời tin nhắn của Tân Đàm xong lại đợi một lúc lâu, Tân Đàm vẫn không nhắn lại. Anh đoán hẳn là Tân Đàm đã ngủ, bèn đặt điện thoại xuống cạnh gối để có thể biết ngay khi có tin nhắn gửi đến.
Bởi vì Tân Đàm không ở bên cạnh, Kỳ Xán lật qua lật lại rất lâu vẫn không ngủ được. Lúc này Tân Đàm cũng vậy, không chỉ bởi vì Kỳ Xán, cũng vì cuộc kiểm tra ngày mai.
Sáng hôm sau.
Buổi sáng Kỳ Xán vừa tỉnh đã không kịp chờ đợi bấm mở điện thoại, khi nhìn thấy tin nhắn trả lời của Tân Đàm, anh lập tức nhắn lại.
[(.)]: Mình dậy rồi, hiện tại lập tức đến cổng chính Viện Khoa học ngồi chờ cậu!
Kỳ Xán nhanh chóng rửa mặt thay quần áo chỉnh tề, sau đó định đi ra ngoài nhưng bị mẹ anh kéo lại.
Thiệu Niệm Anh hỏi anh: "Mới sáng sớm con đã muốn đi đâu?"
"Con có việc bận, con muốn đi tìm Đàm Đàm."
"Ngày mai rồi đi, hôm nay bố con về. Hôm nay hai bố con con nhất định phải gặp mặt cho mẹ."
"Nhưng..."
"Qua đây chờ cùng mẹ, ông ấy sắp về ngay đây!"
...
Viện Khoa học.
Sau khi nhận được tin nhắn của Kỳ Xán, Tân Đàm vừa định đi xem Kỳ Xán đã tới hay chưa, lại có nhân viên công tác đến thông báo cô đi kiểm tra.
"Đợi một lát." Tân Đàm nói, lập tức chạy tới Viện Khoa học. Chẳng mấy chốc một mặt kính to đã đập vào mắt cô, cô dõi mắt nhìn ra ngoài.
Bên ngoài Viện Khoa học hoàn toàn yên tĩnh, không có một ai.
... Có thể là còn đang rửa mặt, đợi cô kiểm tra xong là Kỳ Xán đến rồi.
Tân Đàm vừa nghĩ vừa đi theo nhân viên công tác, chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra toàn thân.