Mưa càng lúc càng lớn, giọt mưa dày đặc kết nối thiên địa, nhưng mặt trăng trên trời lại toả sáng rực rỡ.
Ánh trăng xuyên qua màn mưa, chiếu rọi cả mảnh rừng. Ba người đắm chìm trong sự vui vẻ khi trời ban cam lộ, không chỉ có bình nước suối đầy nước mà những thùng xăng cũng đầy ắp, trong nồi vẫn tràn ngập nước mưa, Tang Du cẩn thận vặn chặt từng nắp bình, hưng phấn kéo tay Tô Tứ Phương: "Tiểu Phương đại sư, chúng ta có nước rồi!"
"Mục Dung, chúng ta có nước rồi.!"
Hai người bị Tang Du làm cho vui vẻ theo.
Ngủ một giấc ngon lạnh, Tang Đồng chậm rãi mở mắt, trên người nhức mỏi xương cốt rã rời làm Tang Đồng "ạch" một tiếng."
Nước mưa cọ rửa cửa sổ xe, thế giới bên ngoài mờ mịt.
Tang Đồng nghe tiếng động ngồi dậy, nhìn thấy Tang Du đang nắm tay Mục Dung khiêu vũ trong màn mưa.
"Mưa à."
Trong xe tiếng ngáy vẫn vang vang, Tang Đồng xoa xoa cổ mở cửa xe, nhìn thấy nước dự trữ đầy ấp tâm tình cũng dễ chịu hơn: "Mau vào xe, đừng để bệnh."
Cô nhạy cảm nắm bắt được có cái gì đó không đúng, nhìn đồng hồ biểu thị ba giờ rưỡi sáng, nhưng hình như nơi này hơi sáng hơn bình thường rồi.
Tang Đồng ngẩng đầu nhìn trăng trên bầu trời, đây là mặt trăng lớn nhất cô từng thấy, giống như ánh trăng chỉ hững hờ treo trên đỉnh núi phía xa xa.
Tang Đồng nhảy xuống xe, nâng thùng nước lên, lo lắng nói:"Mau lên xe! Tất cả mọi người tỉnh lại, hỗ trợ mang nước lên xe nhanh lên!"
Vương Hạo như viên đạn, chạy vào màn mưa xách hai thùng nước vào xe, Tô Tứ Phương khiêng một thùng, Tang Du ôm nồi nước, Mục Dung vác tất cả bình nước suối vào ngực rồi nhảy vào xe, Tang Đồng kéo ầm lại cửa xe.
"Đồng Đồng, có chuyện gì."
Tằng Đồng cầm kiếm Ngũ Đế và xấp bùa trong tay, ngẩng đầu nhìn trăng, nghiêm túc nói: "Mưa lớn như vậy mà mặt trăng vẫn toả sáng, dị tượng tất có yêu."
Cha mẹ Tang Đồng nhìn ra cửa xe, khẩn trương.
Vương Hạo vuốt nước mưa trên mặt, tựa lưng vào ghế rơi vào trạng thái suy nghĩ, tiếng sói tru bi thương từ xa truyền tới phá nát bầu trời đêm.
"Đ!" Vương Hạo ôm đầu, đau đớn kêu lên.
"Sao vậy!"
"Sói trung cộng hưởng với minh tưởng của tôi!"
(Minh tưởng: năng lực dự đoán tương lai trước ba phút.)
"Cậu thấy gì!"
"Sói, rất nhiều sói!"
Vương Hạo ngừng trạng thái "minh tưởng", cha Tang ôm chặt vợ, Tô Tứ Phương khoá trái cửa xe, Mục Dung một tay nắm trấn hồn phù một tay ôm lấy Tang Du.
Bên ngoài tiếng sói tru dồn dập vang lên, đàn sói kêu gọi nhau, tập hợp đội ngũ.
Tang Đồng liếm môi một cái, nặng nề nói: "Yêu Lang Tiếu Nguyệt!"
Lúc trước làm nhiệm vụ, không muốn đụng trúng nhất là sói.
Mặc dù lão hổ mới là chúa của muôn loài, nhưng chúng đa số sống một mình, một con hổ không khó đối phó, nhưng sói lại là động vật quần cư, bọn chúng có đầu não thông minh và đồng đội ưu tú, bất quá khuyết điểm là hình thể không lớn.
Nhưng ở khu rừng này đến cả con thỏ cũng được phóng đại mấy lần, thì sói sẽ như thế nào...
Vương Hạo đau đớn ấn huyệt thái dương: "Xin lỗi Tang Đồng, tôi tạm thời không giúp được gì."
Tang Đồng không lên tiếng, cô hít sâu mấy hơi.
Cô không chắc chiếc xe này có thể chịu được công kích của đàn sói hay không, tình hình trước mắt của mọi người giống như đang đợi đàn sói đến khui mở đồ hộp.
Nếu như là đàn sói bình thường thì may mắn, còn nếu thật là Yêu Lang Tiếu Nguyệt thì không thể bảo đảm bình an của tất cả mọi người.
Trừ phi triệu hồi Cửu Thiên Huyền Lôi..
Nhưng làm vậy thì không khác nào khát nước uống rượu độc, Huyền Lôi sẽ bị vệ tinh khí tượng bắt được, Ngưu cục trưởng sẽ biết vị trí của họ, mọi người chịu ngàn khổ trốn tới đây liền hoá thành uổng công.
Trong màn mưa hiện ra mấy chục ánh sáng màu xanh, từ vị trí mắt của đàn sói có thể đoán được hình thể của nó
"Mục Dung, xuất hồn giúp tôi kéo dài thời gian."
"Được."
Mục Dung dán trấn hồn phù lên đầu, hắc bào Mục Dung bay ra.
"Cẩn thận!" Tang Du lo lắng nói.
"Yên tâm, chờ chị về."
Mục Dung đứng trước xe, tay cầm Đả Hồn bổng, toả hồn liên tự giác vờn quanh người Mục Dung.
Đàn sói từ màn mưa đi ra, lông bị mưa làm ướt nhẹp, giống như được phóng đại, mỗi một con đều lớn đến doạ người, to như tê giác!
Mục Dung khẽ gọi Bát Chỉ Kính, nhưng đối phương không phản ứng.
Cô đành phải nhớ lại phương pháp câu hồn mà Bát Chỉ Kính đã dạy nhắm mắt dụng tâm cảm nhận sinh mệnh của đàn sói.
Một một mảng đen kịt hiện lên mấy chục ngọn lửa khác màu, Mục Dung thở phào, đưa tay nắm toả hồn liên, quăng tới ngọn lửa yếu ớt nhất, toả hồn liên lập tức trói quanh một con sói.
Mục Dung nắm toả hồn liên dùng sức kéo, nhưng ngoài dự đoán của cô, toả hồn liên không chút nhúc nhích, con sói bị toả hồn liên trói phát ra tiếng tru, đàn sói bạo động.
Hai con sói lớn đầu đàn cong chân trước, biểu lộ dữ trợn nhe răng, gầm gừ với Mục Dung.
Mục Dung hốt hoảng, đàn sói này thấy được cô!
Cô cắn răng cắm toả hồn liên xuống đất, hai chân làm trụ dốc hết sức kéo toả hồn liên, con sói này lại phát ra tiếng tru, bốn chân nó bám chặt mặt đất, hướng về phía sau ngồi xuống.
Lần này toả hồn liên động đậy, bên kia xiềng xích truyền tới lực kéo rất mạnh, kéo lấy Mục Dung về phía trước.
Tang Đồng đang niệm chú ngữ thì thấy cảnh này, liền lấy tay ấn kèn xe hét lên: "Mau quay lại!"
Mục Dung nhìn thấy có mấy con sói đang cắn toả hồn liên liền quyết định thật nhanh bay lên trên trời, một con sói nhào tới vị trí của cô, đuôi sói quét trúng chân cô.
Mục cũng khiếp sợ: Đàn sói vậy mà có thể đụng tới hồn thể của mình!
Tang Dung thấy Mục Dung né tránh, lòng như trút được gánh nặng, hít sâu một hơn, lại ấn kèn xe ra hiệu cho Mục Dung quay lại.
Mục Dung quay về xe, tháo trấn hồn phù xuống, sợ hãi vẫn còn nói: "đàn sói có thể chạm vào hồn thể "
"Bọn nó có thể nhìn thấy cô, đương nhiên cũng có thể đụng vào cô, cũng may cô phản ứng nhanh."
"Tại sao lại vậy."
"Yêu lang là sự tồn tại rất đặc biệt, bọn nó tu luyện theo đàn, tu đến một mức nhất định có thể nhìn thấy linh thể cũng có thể chạm vào linh thể, vào những ngày trăng tròn bọn nó sẽ tập hợp lại hấp thụ nguyệt quang nâng cao tu vi, hồ sơ trong cục cũng có ghi chép, trước khi kiến quốc loại yêu lang này có rất nhiều, sau này bị đám tiền bối tiêu diệt một phần, sau đó cũng vì hoàn cảnh và càng lúc có càng ít những khu không người, ngoại trừ ở Đông Bắc, động vật rất khó để tu luyện thành tinh, khu rừng này khắp nơi cổ quái, không ngờ lại đụng trúng bầy Yêu Lang."
"Vậy chúng ta làm sao giờ."
Tằng Đồng quay đầu nhìn Vương Hạo: "Được không."
Vương Hạo lắc đầu áy náy nói: "Vừa nãy đã thử, vừa vào minh tưởng đầu muốn nổ tung."
"Không trách cậu, đây là năng lực của Yêu Lang."
Đàn sói yên lặng bao vây xe, Tang Đồng nhìn một vòng, phân tích: "Bọn sói này đều có tu vi, có thể thống ngự bọn nó thì nhất định là Lang Vương phải rất mạnh, có lẽ đã tu đến miệng nói tiếng người luôn rồi, để tôi thử nói chuyện với Lang Vương, chúng ta không cố ý mạo phạm nơi này hi vọng người ta có thể cho chúng ta qua, tất cả mọi người không nên động loạn."
Con sói mém chút bị câu đi lăn tròn một vòng, run rẩy đứng lên, giống như có nhân tính lắc lắc đầu, sau đó ngồi xuống con sói lớn hơn nó rất nhiều, ăn vạ như trẻ con bị ăn hiếp.
Sói lớn ngửi ngửi sói con, sau đó lè lưỡi liếm trấn an, sau đó đi tới hai con sói đầu đàn trao đổi gì đó rồi ngửa mặt lên trời tru dài
Đàn sói đồng loạt tru tréo, từ xa xa phát ra tiếng tru đáp lại, một giây sau cả đàn sói hành động!
Sói con điên cuồng nhào tới, "rầm"một tiếng đâm vào thân xe.
Mẹ Tang rút vào lòng chồng, Mục Dung ôm chặt Tang Du, Tang Đồng siết chặt tay lái.
Đàn sói không ngừng tự đâm vào xe, làm xe run lắc dữ dội, móng vuốt sắc bén cào lên thân xe.
"Con gái, làm sao bây giờ!"
"Mọi người không được động loạn!" Tang Đồng nhìn vào rừng sâu, sau khi tiếng tru kia vang lên thì đàn sói phát động công kích, như vậy thì Lang Vương chắc chắn ở đó!
Tang Đồng liên tục cân nhắc sau đó quyết định: "Mục Dung, Lang Vương ở phía trước, cô bay qua đó nói với nó là chúng ta không cố ý mạo phạm!" Cái xe Busmini này không biết có thể cố gắng bao lâu, Mục Dung xuất hồn, một khi bị sói xông vào thì cô không có khả năng sống sót.
Vậy mà cô không chút do dự nào gật đầu đồng ý, dán trấn hồn phù lên đầu, hồn thể xuyên qua trần xe bay ra ngoài.
Hai con sói đực nhảy lên ba mét định cắn Mục Dung, cũng may Mục Dung có đề phòng nên linh hoạt tránh được công kích, bay lên độ cao nhất định liền hướng về chỗ tiếng tru phát ra.
Con sói mạnh khoẻ nhất trong đàn ngửa đầu tru dài, hơn một nửa đàn sói ngừng công kích, quay đầu đuổi theo Mục Dung, còn lại vài con hình như chưa mở mắt âm dương, hình thể nhỏ bé ở lại tiếp tục tấn công.
Tang Đồng nhìn đàn sói và Mục Dung lau lau mồ hôi, một con sói nhảy lên nắp động cơ, dùng móng vuốt điên cuồng cào loạn, kính chắn gió lập tức hiện lên một số vết cắt.
"Rầm" một tiếng, một con khác đâm vào cửa sổ xe, cửa sổ xe hiện lên đầy vết nứt.
"Cầm vũ khí, không được lại gần cửa sổ!"
"Rầm rầm rầm!"
Đàn sói nắm được kỹ xão, nhao nhao đập vào kính chắn gió và cửa sổ xe.
Con sói đầu tiên đụng kính chắn gió đứng lên, hai chân ấn lên mặt kính nhảy loạn, nước mưa và gió rơi vào xe, kính xe không chịu nổi liền rơi xuống.
~~~
Mẹ ghẻ có lời muốn nói: Chương sau có nhân vật mới lên sóng, ta nên ghép cặp với ai đây~
Mị: Sói Xà một cặp người ơi~
~~~~~