Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

chương 177: cưỡng ép phá giới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tằng Đồng ngồi dưới đất nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, mặt khỉ là giống với nhân loại nhất trong số động vật, lại thêm mấy hôm nay thần kinh cô căng thẳng, cho nên trong thoáng chốc thấy được "biểu cảm nhân loại" của con thỏ

Tang Đồng lắc đầu, nhắm mắt hít sâu mấy hơi, nhịn xuống suy nghĩ kỳ cục.

Cô nhích về sau một chút, hai tay nắm chặt dao quân dụng, đào một cái hố dưới chân.

Tang Du thấy Tang Đồng không quay lại nên không an tâm liền kêu Mục Dung đến xem, Tang Đồng nghe thấy tiếng bước chân liền nói: "Đừng qua đây."

"Có cần tôi giúp không?"

Tằng Đồng lắc đầu: "Chút nữa là có cơm ăn, cô về xe chờ đi."

"Ừm."

Mục Dung đi rồi, Tang Đồng nắm tai thỏ, một dao cắt đứt đầu nó, ném đầu thỏ xuống hố sau đó lột da thỏ, Mục Dung cầm nồi xuống xe hỗ trợ, tất cả mọi người cũng xuống xe, tự động ai làm việc nấy: Tìm củi, dựng lò, nhóm lửa.

Trên xe một giọt nước cũng không có, thịt thỏ chỉ được xử lý đơn giản liền bắt đầu chế biến, chỉ chốc lát sau mùi tanh nhàn nhạt toả ra.

Bởi vì hình thể con thỏ rất lớn, một nửa nướng trong nồi, một nửa treo trên lửa, thịt thỏ chín mọng, Tang Đồng yên lặng cắt thịt thành khối vừa miệng.

"Mọi người ăn đi."

Mặc dù hương vị không tính là ngon, nhưng trong gian đoạn hết đạn cạn lương này có thể ăn thịt đã là trời ban ân phúc rồi, vậy nên không ai bắt bẻ gì mọi người đều ăn rất ngon miệng, chỉ trừ có Tang Đồng và Tô Tứ Phương.

Thật ra, Mật Tông Phật Giáo cho phép đệ tử ăn mặn, nhưng Tô Tứ Phương thì có hơi đặc biệt một chút.

Lúc nàng mười mấy tuổi đã thông thạo Mật Tông Phật pháp, sư phụ lại cố ý tìm tới Tiểu Thừa Phật pháp để Tô Tứ Phương nghiên tập.

Từ đó về sau Tô Tứ Phương liền tuân theo thanh quy giới luật của Tiểu Thừa Phật giáo, tỉ như kiêng thức ăn mặn, không cầu tiền tài

Tang Đồng ăn mấy miếng thịt thỏ xong quay đầu nhìn Tô Tứ Phương đang đứng bên ngoài, cô suy nghĩ một chốc rồi cắt một miếng đùi thỏ cầm tới, giơ lên trước mặt Tô Tứ Phương: "ăn."

Tô Tứ Phương lắc đầu: "Cám ơn hảo tâm của Đồng sư tỷ, Tứ Phương vẫn có thể kiên trì."

"Mấy ngày rồi có ăn cái gì đâu, không ăn không uống thì cố được bao lâu hả! Hơn nữa Mật tông đệ tử không kiêng đồ mặn, mấy người cần gì tự làm khó mình."

Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, hư nhược trả lời: "Sư phụ ký thác kỳ vọng lên Tứ Phương, em..."

Tang Đồng đột nhiên nhào tới, Tô Tứ Phương mất thăng bằng liền bị Tang Đồng đè dưới người, nàng còn chưa kịp phản ứng thì trên mũi đã thoang thoảng mùi tanh, trên môi nóng nóng.

Tang Đồng vậy mà ấn đùi thỏ lên miệng Tô Tứ Phương, Tô Tứ Phương kinh ngạc nói không nên lời, ngơ ngác nhìn Tang Đồng.

Tang Đồng thở dài nằm trên người Tô Tứ Phương, sắc mặt nhợt nhạt.

"Giới luật đã phá, là tôi ép buộc mấy người, Phật Tổ muốn giáng tội thì cứ tính lên đầu tôi."

"Đồng sư tỷ..."

Tang Đồng lại thở dài, giọng điệu mệt mỏi: "Căn cứ không biết khi nào mới đến, động vật trong rừng thì tốc độ kinh hồn, có lẽ đây là bữa ăn no cuối cùng của chúng ta. Nơi này nhiệt độ cao, thịt để thêm mấy tiếng nữa cũng hư hết..., mấy người oán tôi cũng được, hận tôi cũng được, hôm nay nhất định phải ăn nó."

Vương Hạo ngăn mọi người tiến lên, bình thản nói: "Chúng ta đừng qua, cho Tang Đồng chút không gian đi."

Tang Đồng nắm lấy đầu vai tăng bào của Tô Tứ Phương, ngón tay cong đến nhè nhẹ run, đốt tay trắng bệch: "Ra khỏi khu rừng này nếu mấy người muốn về Tây Tạng tôi sẽ cố hết sức an bài, muốn cả đời không qua lại với tôi nữa, tôi cũng chấp nhận, Tang Đồng tôi tuyệt đối không thể làm chuyện khiến mình thấy hối hận nữa, tôi..." Tôi không muốn tự tay chôn người ở mảnh đất này...

Tô Tứ Phương chăm chú nhìn Tang Đồng, đôi mắt thâm thúy như muốn hút người trước mắt vào trong.

Tang Đồng quên mất lời muốn nói, cứ như vậy để mặc đối phương nhìn mình.

Đôi mắt thâm thúy kia tầng tầng gợn sóng, đôi mắt trầm tĩnh kia lần đầu tiên xuất hiện sắc thái ôn nhu, Tô Tứ Phương cười.

"Đồng sư tỷ, không muốn Tứ Phương chết đói, đúng không."

Tô Tứ Phương trả lời làm Tang Đồng trở tay không kịp, dù cho cô nghĩ vậy thật, nhưng từ trước đến giờ hai người đều dùng hình thức hiểu ngầm ý nhau, hoặc nói rõ hơn là Tô Tứ Phương hiểu thấu tâm tư của Tang Đồng, chỉ là nàng không nhiều lời mà thôi, Tang Đồng quyết định bất kỳ chuyện gì nàng cũng không hỏi, mà Tang Đồng cũng không cần giải thích quá nhiều.

Nhưng hôm nay người này lại có thái độ khác thường hỏi cô, kiên quyết trên mặt Tang Đồng nháy mắt sụp đổ, vẻ mặt mất tự nhiên, từ trên người Tô Tứ Phương bò dậy, vị Mật tông chính tông này lại dùng thiền ngữ của Phật gia nói: "Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đề."

Tô Tứ Phương chống tay đứng dậy, ánh mắt vẫn tập trung vào Tang Đồng: "Đồng sư tỷ lòng mang đại thiện, có đại trí tuệ, ngược lại Tứ Phương lại câu nệ không chịu thay đổi."

Tang Đồng nhét đùi thỏ vào tay Tô Tứ Phương, xoay người rời đi, trên mặt một mảng đỏ ửng, bất quá lúc này là giữa trưa nhiệt độ cao, cho nên trên mặt ai cũng có chút phiếm hồng.

Một bữa no nê xua tan bất an trong lòng, xử lý xong xương thỏ mọi người lại lên đường.

Xe chạy thêm mấy tiếng, lại nghe Vương Hạo hít sâu một tiếng, mấy phút sau xe ngừng lại, bình xăng đã ở mức đỏ.

"Ba ba, đằng sau còn xăng không."

Cha Tang nhấc lần lượt mấy bình xăng lên, trống không.

Trong xe một mảnh yên lặng.

"Chắc cũng sắp đến, chúng ta bỏ xe đi bộ đi."

Mục Dung nhìn đồng hồ: "hơn sáu giờ rồi, trời sắp tối hay là hôm nay chúng ta nghỉ ngơi trong xe một đêm, sáng sớm mai lại lên đường."

"Chúng ta hết nước rồi, nên mau chóng đến nơi."

Vương Hạo nói: "Tôi đồng ý với ý kiến của Mục Dung, đi đường đêm rất nguy hiểm, chúng ta vừa ăn no nên cho cơ thể thời gian hấp thu, nghỉ ngơi một đêm cũng tốt, sáng sớm lại đi."

Cha Tang nói: "Đồng Đồng, từ giờ chúng ta chia làm ba tổ thay phiên nghỉ ngơi, hai tổ đi ngủ một tổ thức canh, lỡ lại "mộng du" thì chí ít cũng có người phát hiện."

"Cũng được, vậy mẹ và cha một tổ, Mục Dung Tang Du một tổ, con Tô Tứ Phương và Vương Hạo một tổ."

"Ừm.",

"Cha mẹ ngủ trước đi, bốn tiếng sau tụi con gọi dậy."

Cha Tang xua tay: "Cha với mẹ có tuổi ngủ ban ngày không được, mấy nay con lái xe, tổ tụi con ngủ trước đi, ba ba trông cho."

A Miêu chủ động bay ra nói với Tang Du: "Tang Du, tớ và Yên Yên đi phía trước dò đường, cậu nói với Mục Dung đại nhân nha."

"Ừm, vất vả cho cậu rồi."

Tang Đồng không từ chối nữa, dù cho từng được huấn luyện nhưng thân thể và tinh thần của cô sớm đã đến cực hạn rồi.

Cô ngã ghế, không thèm giữ hình tượng gác chân lên kính chắn gió, quay đầu liền ngủ say.

Mẹ Tang đau lòng, ngã ghế ra sau nói với chồng: "Ông ngồi sát xuống, để con gái ngủ ngon một giấc."

Vương Hạo trực tiếp nằm dưới đất gáy o o, chiếc xe van này được thiết kế cho gia đình đi du lịch, vậy nên ghế ngồi mà hạ xuống thì sẽ thành một cái giường đơn giản, mẹ Tang lấy quần áo nhét dưới đầu Tang Đồng, quay sang nói nhỏ với Tô Tứ Phương: "Tiểu Phương à, ngồi ngủ không tốt, con qua cạnh chỗ Đồng Đồng ngủ đi."

"Cám ơn dì."

Khoảng bốn tiếng nữa trôi qua, nhưng không ai gọi ba người kia dậy, cha Tang nói với Mục Dung: "Hai đứa cũng ngủ đi, chú với dì gác đêm được rồi."

Mục Dung lắc đầu: "Để dì với Tang Du ngủ là được ạ, con với chú gác đêm."

"Chú, mợ ngủ đi chút đi, con với Mục Dung trông coi được mà."

Cha Tang lại xua tay: "chú chưa buồn ngủ, con với mợ ngủ một hồi đi, chút chú mệt sẽ gọi A Hạo dậy thay, dù sao cũng phải có đàn ông tỉnh táo trong đội chứ "

Mục Dung nhỏ giọng dụ dỗ Tang Du: "Ngày mai có khi sẽ đi cả ngày, chúng ta ngủ một chút được không."

"Nhưng để một mình chú thức không được, chị cứ đi ngủ đi, em trông cho."

Mục Dung móc ra trấn hồn phù lung lay trước mặt Tang Du: "Em quên chị có cái này sao, chị bồi chú gác đêm, em nghe lời đi ngủ, hai tiếng nữa chị gọi Vương Hạo dậy thay chú."

Trong đêm, Tang Du bị một trận tiếng động đánh thức, bốn phía tối đen xung quanh tiếng va đập vang vang.

Tang Du giật mình ngồi dậy, nhìn thấy vị trí bên cạnh trống không, thích ứng lại một chút, nương theo ánh sáng mặt trăng, nàng nhìn thấy Tô Tứ Phương và Mục Dung đang đứng trong mưa, nàng mở dây an toàn nhảy xuống xe.

Những người khác quá mệt mỏi nên vẫn ngủ say.

Mục Dung và Tô Tứ Phương căn quần áo ra, dưới quần áo đặt một cái nồi, nước mưa theo quần áo chảy vào nồi

Mục cũng thấy Tang Du ra ngoài, dặn dò nói: "Đem mấy bình không trong cốp xe xuống đây."

Mưa rào xối xã, trong nồi đựng đầy nước mưa, Tang Du ngồi dưới đất đổ đầy mấy bình nước khoáng.

Ba người cười vui vẻ, Mục Dung lấy nước mưa rửa mặt, sau đó đem thùng xăng rỗng ra.

"Chúng ta rửa sơ mấy thùng xăng rồi lấy nó đựng nước, chí ít cũng có cái để tắm."

Ba người lại cùng nhau rửa thùng xăng, một người cầm quần áo lên dẫn nước mưa trực tiếp chảy vào bình.

~~~~

Mẹ ghẻ có lời muốn nói: Tang Đồng và Tô Tứ Phương có cái sự lãng mạn độc đáo ghê.

Mị: ==~ mị vừa đi về nên hơi mệt nên nay chỉ up c thôi, những hôm sau sẽ bù sau nha:))~

Truyện Chữ Hay