Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện Vương Tây và Hồ Lục đều là sinh viên của đại học S, cùng lớp cùng chuyên ngành. Hai người quen biết từ năm lớp bốn tiểu học đến nay xấp xỉ gần mười năm, đến bây giờ Hồ Lục vẫn còn nhớ rõ câu nói của tiên của Vương Tây với mình là —— “Tớ muốn ăn kem ly.”
Khi đó, ba Vương Tây mua xổ số đột nhiên trúng giải lớn một triệu, trong một đêm trở thành nhà giàu mới nổi. Mẹ Vương Tây đặt mua cho tiểu Vương Tây vài bộ quần áo hàng hiệu, nếu Vương Tây không phải là bé trai, nhất định mẹ cậu còn phải đeo cho cậu đồ trang sức linh tinh nữa. Hơn nữa gương mặt Vương Tây trắng nõn múp míp, người khác vừa nhìn đã biết cậu dường như là trẻ con nhà giàu có.
Vì thế trên đường về nhà trong một buổi chiều tan học nào đó, tiểu Vương Tây cầm tiền trên tay chuẩn bị mua bị kem ly bị hai tên côn đồ trung học theo dõi.
Bởi vì kem ly vị dứa cậu thích ăn nhất chỉ có cửa hàng nhỏ ở khu phố khác bán, Vương Tây liền muốn đi lối tắt băng qua một cái hẻm nhỏ ở giữa, chuyện này đúng lúc cho hai tên côn đồ có cơ hội xuống tay…
Vương Tây bị bọn họ chặn trong hẻm nhỏ không có người qua lại, nắm chặt tiền không chịu buông tay, hai người kia đang chuẩn bị nhào vô đánh, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của một đứa bé từ chỗ ngoặt truyền đến.
“Ba, đi đường này nè, gần hơn một chút!”
Biết có người lớn sắp đến, một đứa tóc vàng trong đó thừa dịp khi Vương Tây không chú ý, lập tức cướp tiền trong tay cậu rồi cùng tên còn lại nhanh chóng bỏ chạy.
Vương Tây nhìn phương hướng hai người kia chạy đi, đứng ngây ra, đợi sau khi kịp phản ứng hô to một tiếng “Kem ly của tôi” liền muốn đuổi theo, lại bị một người một phen túm chặt quai cặp đeo trên lưng. Nhìn lại, phát hiện thì ra là Hồ Lục chung lớp với mình, không nói lời gì vội vàng kéo mình về hướng ngược lại ra khỏi hẻm nhỏ.
A?!
Sao hồ lô lại ở đây?
Trước kia tan học chưa từng gặp phải cậu ấy trên con đường này a?
Còn nữa, ba hồ lô đâu?
…
Vương Tây ngơ ngác không biết nên hỏi vấn đề nào trước mới được, vì thế chỉ đành phải ngoan ngoan yên lặng đi theo Hồ Lục, đang đi đột nhiên cậu dừng lại.
Hồ Lục nhìn tủ đông trước mặt mình, lại nhìn hai mắt Vương Tay đã nhanh chóng rơi vào tủ đông, trong lòng có chút buồn cười, cũng không hỏi cậu vì sao không đi tiếp, liền chờ đợi nhìn xem khi nào thì cậu mới mở miệng.
Vây Tây nuốt một ngụm nước bọt, được một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía Hồ Lục, đáng thương hề hề nói: “Tớ muốn ăn kem ly…”
Hồ Lục nhìn chằm chằm đôi mắt hơi hơi phiếm thủy quang (dính nước mắt lấp lánh) gắn trên khuôn mặt của cậu, bỗng nhiên cảm thấy cậu dường như vừa trở nên đáng yêu hơn một chút, đáng yêu đến mức… khiến cho mình hơi muốn bắt nạt cậu.
Nghĩ như vậy, Hồ Lục liền thật sự vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má của Vương Tây, nói: “Từ nay về sau làm người hầu của tớ, tớ sẽ mời cậu ăn kem ly.”
Nghe nói thế, trong nháy mắt Vương Tây cười vui vẻ đến cong cả mặt mày…
Thật ra lúc vừa được phân đến lớp mới, cậu liền chú ý tới Hồ Lục ngồi phía sau ở giữa lớp. Hồ Lục không thích nói chuyện lắm, cũng không thích chơi đùa ầm ĩ với nam sinh khác, với một khuôn mặt nhỏ nhỏ đẹp trai, bị các tiểu nữ sinh trong lớp trực tiếp kêu quá ngầu. Chẳng qua đến bây giờ Hồ Lúc nhớ lại mình lúc đó đều cảm thấy đó quả thật là lịch sử đen tối cả đời này của hắn a.
Người đều hướng tới ưu điểm người khác có nhưng bản thân không có, tiểu Vương Tây cũng không ngoại lệ. Từ lúc bắt đầu, trong lòng cậu liền lặng lẽ coi Hồ Lục là thần tượng của mình.
Hiện tại thần tượng Hồ Lục chủ động yêu cầu mình làm người hầu cho cậu ấy, trong lòng Vương Tây trăm lần nguyện ý, huống chi Hồ Lục còn nói sẽ mua kem ly cho cậu, vì thế cậu không chút do dự gật đầu nói: “Ừ, Không thành vấn đề.”
Ai ngờ, hai người bọn họ, từ tiểu học theo tới đại học…
Tuy nói Vương Tây là người hầu của Hồ Lục, nhưng thật ra quan hệ của hai người là bạn tốt, chỉ là lúc ấy Hồ Lục được goi là lãnh khốc xấu hổ khi chủ động yêu cầu Vương Tây làm bạn tốt với mình, vậy nên mới không được tự nhiên sửa miệng bảo cậu làm người hầu của mình.
Hơn nữa Vương Tây căn bản không ngại làm người hầu gì đó, hoặc là nói, thật ra ngày đó sau khi cậu ăn hết kem ly Hồ Lục mua cho cũng đã quên chuyện đó luôn rồi, sau này tiếp tục đi theo Hồ Lục cũng hoàn toàn do cậu tự nguyện.
Khi Vương Tây và Hồ Lục trở thành bạn bè, chuyện gì cũng nói cho hắn biết, nhỏ như số tiền gửi ngân hàng của bản thân, xấu hổ như lúc nhỏ đã từng tiểu lên giường vài lần, từng ăn “Măng xào thịt”, lần tiếp theo là khi cậu lần đầu tiên phát hiện chuyện tính hướng của bản thân khác với người bình thường thời hồi trung học…
Nhưng chỉ duy nhất có một việc vẫn luôn được cậu giấu trong lòng chưa từng nói ra với bất kỳ ai, đó chính là… Cậu thích Hồ Lục.
Không phải loại thích giống như sùng bái thần tượng, mà là loại thích sẽ sinh ra dục vọng… Trực giác của cậu đã từng nói cho cậu biết rằng chuyện này một khi kể ra thì cuối cùng sẽ không thể trở lại như xưa được nữa, cậu không muốn cũng không dám mạo hiểm như vậy, chỉ bởi vì đối phương là Hồ Lục.
Dù sao đồng thời sinh hoạt với Hồ Lục giống như hiện tại, cậu cũng rất vui vẻ, về phần chuyện sau này vẫn là đi một bước tính một bước thôi, luôn lo được lo mất làm sao sẽ vui vẻ được chứ.
Chú thích:
Măng xào thịt (Măng sao thịt ti):