“Hồ lô, hồ lô…”
Khi Vương Tây chạy ào vào phòng Hồ Lục, Hồ lục còn đang nằm trên giường chơi điện thoại, miễn cưỡng ngẩng đầu nhướng mày nhìn cậu một cái, hỏi: “Gọi cái gì?”
“Giới thiệu một quyển tiểu thuyết cho cậu đó, cậu nhìn sẽ biết, đọc đặc biệt hay!” Vương Tây kích động nói.
“Tên sách là gì?” Hồ Lục có chút ngạc nhiên nội dung trong sách viết gì, lại có thể khiến Vương Tây phá lệ chạy đến giới thiệu với mình.
Thằng nhóc kia từ sau khi tốt nghiệp trung học nghỉ hè liền đam mê đọc tiểu thuyết, cầm điện thoại đọc cả ngày kể cả khi ăn cơm, đi đường cũng phải đọc, đi nhà cầu cũng vẫn còn đọc, trước khi ngủ say nhất định phải đọc! Chẳng qua giới thiệu sách như lần này này quả thật là lần đầu tiên.
“Cậu nhìn sẽ biết!” Đôi mắt to của Vương Tây sáng long lanh, nghiêm túc trả lời.
“…Tớ hỏi cậu tên sách là gì?” Hồ Lục đỡ trán.
“Cậu nhìn sẽ biết!” Vương Tây lớn tiếng lặp lại lần nữa.
“…” Thật sự là ông nói gà bà nói vịt! Hồ Lục im lặng một lúc, nhịn thôi thúc muốn đập đầu đối phương xuống, đang định hỏi lại lần nữa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó…
Chắc là… không trùng hợp thế chứ?! Làm gì có người không có khả năng đặt tên giống hắn, đặt một cái tên sách nhàm chán là “Nhìn, cậu sẽ biết” hả?! (Cam: nguyên văn là “làm cái nhàm chán như vậy khiếm biển văn tên là…”, biển ở đây là cái biển ấy, đại loại như biển hiệu gì gì đấy, ở trên có chữ thể hiện nội dung nhất định đặt ở chỗ mà người ta thường thấy, ở đây được hiểu là tiêu đề của quyển sách.)
Vì thế Hồ Lục lại sửa miệng hỏi: “Tác giả là ai?”
“Tử Kim Hồ Lô đó, cuối cùng tớ cũng tìm được định mệnh của đời mình rôi!” Vương Tây vui mừng đến mức chỉ thiếu chút nữa đã ôm ngực luôn rồi, chẳng qua xét thấy động tác này thiếu nữ quá mức, vẫn nên đặt trong lòng là được rồi, hì hì…
“…” Quả nhiên! Vừa nghe thấy cái tên đó, trái tim nhỏ bé của Hồ Lục chợt nảy lên một cái… Tử Kim Hồ Lô nói ra từ miệng của Vương Tây, thật không khéo, hoặc phải nói là thật sự rất trùng hợp, chính là hắn.
Vừa nhắc tới tác giả, Vương Tây liền như máy hát không thể ngậm miệng lại được. Cậu đọc tiểu thuyết trên internet lâu như vậy, chưa từng chú ý tên tác giả. Tử Kim Hồ Lô là tác giả do một em gái hủ nữ giới thiệu cho cậu, lúc vừa nhìn thấy cái tên đó cậu liền nhớ đến người nào đó đầu tiên — Hồ Lục. (Cam: Hồ Lục là 胡陆 (đọc là hú lù), hồ lô là 葫芦 (đọc là hú lú), nói chung đọc na ná nhau nên nó thành biệt danh của bạn Hồ Lục luôn.)
Cậu tùy tiện tìm tòi một quyển sách của vị tác giả kia, ai biết vừa nhìn thấy liền vùi đầu vào, đọc xong một quyển còn chưa đủ thỏa mãn, lại tiếp tục download mấy quyển sách khác của tác giả đó. Sau khi đọc hết toàn bộ có một cảm xúc tuôn trào, tại sao trên đời này có thể có người viết văn hợp với ý của mình như thế chứ!
Cho nên lúc này Vương Tây đã trở thành fan não tàn của Tử Kim Hồ Lô, lượn quanh một vòng còn tìm ra blog và weibo của đại thần Hồ Lô, từ nay về sau ngày càng kiên định rằng hồ lồ gì gì đó tuyệt đối là linh vật mình yêu thích nhất a! (Cam: lượn quanh – chỗ này vốn là sang sông (摆渡), nhưng để sang sông thì kỳ quá nên mình mạn phép sửa lại một chút.)
Nhưng không phải là D có bạn bè hồ lô, D có Tử Kim Hồ Lô, hồ lô, hồ lô, hồ lô, thật nhiều hồ lô… (Cam: tam thứ nguyên, nhị thứ nguyên = ba chiều, hai chiều aka D, D.)
“Không cần đọc tớ cũng biết.” Hồ Lục nhỏ giọng lẩm bẩm một câu liền xoay người mặt hướng về phía lưng sô pha. Được người mình thích khen ngợi trước mặt như vậy, dù khuôn mặt bị người ta nói là tảng băng của hắn cũng cảm thấy dường như nóng lên một chút rồi.
“Hả? Cậu nói gì cơ?” Vương Tây vừa mới lấy lại tinh thần từ thế giới tràn đầy hồ lồ của mình, chỉ thấy Hồ Lục quay lưng về phía mình.
“Không có gì.” Hồ Lục rầu rĩ nói.
“Ah… Có phải cậu không, không thích tiểu thuyết BL hay không?” Vương Tây đột nhiên nhận ra vấn đề này, ngay từ đầu chỉ do đầu óc của cậu nóng lên muốn chia sẻ thứ mình thích với bạn tốt mà thôi, lại quên hỏi đối phương có hứng thú với thứ này hay không.
Hồ Lục nghe vậy đành phải xoay người lại, nói: “Không phải.” Nếu như hắn không có hứng thú thì viết cái đó để làm chi hả?
“Hì hì, vậy là tốt rồi… Ôi chao, sao mặt của cậu lại hồng hồng vậy?” Vương Tây đưa tay sờ mặt của Hồ Lục một cái, nhiệt độ cũng không thấp, vội kêu lên: “Có phải bị sốt rồi hay không? Tớ đi tìm thuốc hạ sốt còn dư lại lần trước cho cậu a! Đã nói là mở điều hòa quá lâu không tốt cho cơ thể rồi…”
“Tớ không bị sốt.” Hồ Lục vội vàng kéo cổ tay Vương Tây, “Chỉ là… Hơi thiếu oxi thôi, cậu mở cửa sổ ra một chút là được rồi.”
“…À.” Vương Tây nhìn gò má Hồ Lục đỏ mặt hiếm thấy liền lơ đễnh trong chốc lát. Thiếu không khí?! Có cần tớ giúp cậu hô hấp nhân tạo một chút hay không…
Khụ khụ, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, Vương Tây vội vàng đứng lên đi mở cửa sổ, vừa đi vừa vỗ nhè nhẹ lên mặt mình, đột nhiên cảm thấy cái nhà này quả thật có chút khó chịu oi bức, làm hại cậu hình như cũng hơi, thiếu oxi rồi…