Điền cụm từ thích hợp vào chỗ trống.
"Xin hãy ở lại với em."
Những lời của Fuyumi cứ quấn lấy tôi. Tôi lưỡng lự. Tôi sắp có thể có 1 người bạn. Tôi phải nhanh chóng đến đó nhưng Fuyumi lại đang cầu xin tôi ở lại.
"Tôi phải làm gì bây giờ?"
Trong ( ) giữa tình yêu và tình bạn, tôi chỉ có thể thở dài 1 cách nặng nề.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
"Trong (tình huống khó xử)[1] giữa tình yêu và tình bạn."
Nhận xét của giáo viên:
Câu trả lời chính xác.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
"Trong (tấm gỗ giặt quần áo)[2] giữa tình yêu và tình bạn."
Nhận xét của giáo viên:
Tình bạn và tình yêu với em là quần áo à?
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
"Trong (sự giặt giũ)[3] giữa tình yêu và tình bạn."
Nhận xét của giáo viên:
Thầy thấy cái cụm này ở đâu rồi thì phải.
Câu trả lời của Tamano Miki:
"Trong (sự sờ mó)[4] giữa tình yêu và tình bạn."
Nhận xét của giáo viên:
Kéo?[5]
Chúng tôi hồi lại điểm và trở lại tiền tuyến. Vào lúc này, tình thế đã thay đổi.
"Chúng ta tiến triển cũng nhiều phết nhỉ..."
"Đừng có tỏ ra ngạc nhiên như thế chứ, con lợn."
Nhóm 9 đã di chuyển đến khá gần khu nhà mới so với lúc trước rồi. Chắc là vì chúng tôi đang đánh với lớp 3-F mà.
Theo kế hoạch của Kirishima-san, sức chiến đấu của mỗi đội là ngang ngang nhau. Quân địch lấy mỗi lớp làm 1 đội nên sẽ có sự khác biệt lớn về năng lực. Việc này khiến cho ta có thể bảo toàn lực lượng cũng như sức mạnh để chiến đấu với những đội mạnh.
"Vì thế, chúng ta có thể đảm bảo rằng mình có đủ không gian để tự do bay nhảy..."
"Là thế đó, con lợn. Nhờ có trận đấu trước mà giờ mọi thứ đã dễ dàng hơn rồi."
Đúng như những gì Shimizu-san nói. Vì trận đấu thuận lợi cho chúng tôi, dễ di chuyển hơn, và tinh thần cũng thoải mái hơn nữa.
"T-tớ nói này...Hình như tên đó cứ nháy mắt đưa tình với tớ từ nãy đến giờ."
"Tớ biết tên đó. Đó là Sugawa của lớp F hay gì đó đúng không? Có thể vì quanh tên đó có nhiều con gái quá nên sinh ảo tưởng đấy."
"Ugh, ghê quá đi..."
"Đội trưởng Sugawa! Mày đang trao đổi ánh mắt với mấy đứa con gái đấy à?! Đừng làm thế nữa, sẽ không ai đáp trả đâu!"
"Fufu...sau khi trận chiến này kết thúc, tao có nên cưới tất cả bọn họ không nhỉ...?"
Cuộc đối thoại này là 1 ví dụ điển hình. Những người khác, không chỉ riêng tôi, chả có gì gọi là căng thẳng cả.
Tuy nhiên,
"Cái...? Cái.. cảm giác kì lạ này...?"
Sự rối loạn kì lạ này làm tôi cảm thấy thoải mái hơn cả lúc trận chiến mới bắt đầu. Tại sao vậy nhỉ...?
"Nhắc mới nhớ, ê con lợn, chuẩn bị bị đánh bại đi. Đây là vì tương lai tươi sáng của Miharu với onee-sama và cũng là vì mối hận thù của Miharu nữa!"
Mặc dù đã có lí do là Shimizu-san, người đang tấn công tôi mà không để ý gì đến quân địch, nhưng tôi cảm thấy vẫn còn 1 cái gì đó nữa. Tôi nghĩ vậy.
Có 1 điều khác khiến tôi lo lắng.
Đó là, dù sức đánh của mỗi đội là ngang nhau và không có bất kỳ điểm yếu nào, nhưng chuyện này có thể kéo dài được bao lâu?
"Có ổn không vậy, Kirishima-san...?"
Trong lúc trận chiến đang tiếp diễn, điểm số của mọi người sẽ thay đổi 1 cách trầm trọng nên tôi không biết liệu chỉ dẫn của Kirishima-san có thể theo kịp được diễn biến trận chiến hay không. Hơn nữa, tiền tuyến đang ngày càng mở rộng.
Bỗng, tôi nghĩ đến Yuuji, người đang rất rảnh rỗi suốt từ đầu đến giờ. Kudou-san nói rằng Kirishima-san gần như đang tự vắt kiệt sức mình. Sẽ tốt hơn nếu cậu ấy có thể chậm lại 1 chút và nhường 1 phần công việc cho người khác.
"Hay là cậu ấy có lí do khi không cho mọi người xung quanh giúp đỡ mình...?"
Đúng là 1 việc gần như là hoàn hảo chỉ có thể hoàn thành bởi 1 người cực giỏi. Nhưng thế cũng nghĩa là mọi gánh nặng cũng sẽ đặt lên vai người đó. Nhìn Yuuji là biết mà. Trong những trận chiến triệu hồi giữa các lớp -
"Không ổn rồi! Đề nghị bổ sung quân tiếp viện!"
"Hm? Cậu không phải là người đã trở về sau khi hồi lại điểm sao? Cậu bị đánh bại nhanh quá đấy. Mạnh mẽ lên đi."
"Im-im đi! Bọn tôi khác các cậu! Bọn tôi không thể cứ tấn công với số điểm như thế này được! Đừng có gộp chung bọn tôi với lũ ngốc các cậu, những người chỉ biết làm vướng chân người khác!"
"Ah? Mày đang nói cái quái gì vậy hả, thằng kia? Mày nói ai giống Yoshii Akihisa?!"
Những tiếng cãi vã ở gần đây cắt đứt suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn sang và thấy lớp F và lớp C đang cãi lộn với nhau.
"Shimizu-san! Nghỉ 1 tí nhé! Đằng kia có vẻ không ổn lắm!"
"...Đúng. Được, Miharu sẽ kiềm chế lại sự thôi thúc giết chết mi, con lợn."
Shimizu-san dừng tấn công và liếc về phía đang có cãi nhau.
"Trời ạ, lục cục nội bộ vào lúc này sao? Đó là vì sao ta ghét những con lợn ngu ngốc và vô dụng không quan tâm đến kế hoạch chung."
"Shimizu-san, cậu vẫn nhớ người cậu vừa lao vào đánh chứ?"
"Yoshii Akihisa, làm sao?"
"Không...tớ không biết phải trả lời cậu thế nào..."
Suy nghĩ của cậu ấy khác hoàn toàn của tôi.
"Ack, giờ không phải lúc nói chuyện phiếm!"
Tôi triệu hồi linh thú của mình và tiến về nơi cần giúp đỡ. Và rồi, tôi thấy 2 nhóm đang lườm nhau mà không quan tâm đến đồng đội của họ đang gặp rắc rối.
"Các cậu đang làm gì vậy?!"
"Oh, Yoshii! Nghe này! Bọn chúng gọi bọn tớ là những Yoshii Akihisa! Đó là lời sỉ nhục thậm tệ nhất trên đời!"
"Có gì sai khi gọi những tên ngốc là tên ngốc à?"
Tôi đã bảo mà, giờ không phải lúc cho những chuyện này..."
" - Summon!"
Dù sao thì, tôi mặc kệ bọn họ và lao về phía trận đấu đang diễn ra quyết liệt.
3-C, Isoyakin Jirou, Khoa học, 101 điểm.
Vs
2-F, Yoshii Akihisa, Khoa học, 92 điểm.
Ngay khi tôi gọi linh thú triệu hồi của mình ra, tôi tung 1 cú đánh về phía đối thủ. Vì cú đánh này, tôi đã ngăn 1 tên học viên năm 3 đang chuẩn bị tấn công 1 cô gái lớp 2-C và di chuyển sự chú ý của hắn về tôi.
Cây kiếm gỗ đỡ cây kiếm cán dài của đối thủ và tôi lợi dụng cơ hội để tung ra 1 cú đá quyết định nhưng hắn lại né được.
"Anh...!"
Rồi tôi điều khiển linh thú của mình nắm chắc cây kiếm gỗ và toàn lực tấn công. Đối thủ cố dùng lưỡi kiến để chặn cú tấn công.
"Rriyah!"
Linh thú của tôi bỗng thay đổi cách tấn công và quật mạnh kiếm vào đối thủ.
3-C, Isoyakin Jirou, Khoa học, 31 điểm.
Vs
2-F, Yoshii Akihisa, Khoa học, 92 điểm.
Đúng là năm 3 có khác, tôi không thể đánh thắng hắn dễ dàng được...!
Nhưng tôi đã làm đối thủ thấm mệt! Tôi sẽ ổn nếu tôi có thể đứng vững cho đến khi quân tiếp viện đến!
Tôi ngừng linh thú của mình và để nó nhảy về sau, để ý những kẻ địch khác. Và rồi, ngay khi tôi hạ xuống mặt đất và giơ vũ khí lên,
- DOK!
"Eh...?"
"Ah..."
Linh thú triệu hồi của cô gái vừa bị tấn công đụng phải linh thú của tôi.
Cái gì, cô ấy vẫn ở đây sao? Bỏ bu rồi...! Những tên lớp F không ở quanh đây, tôi quá bất cẩn rồi...!
"Cậu là Yoshii?! Cậu phải trả mối thù trong bài kiểm tra sự dũng cảm!"
Tên địch khác lợi dụng cơ hội này tấn công linh thú của tôi. Chết tiệt...! Tôi không tránh được...!
"Thật là, Aki, cậu đang làm cái quái gì vậy? Đừng có suốt ngày gây rối chứ."
3-C, Abe Shinsuke, Khoa học, 57 điểm.
Vs
2-F, Shimada Minami, Khoa học, 128 điểm.
Ngay khi tôi cắn chặt răng, Minami lao đến, đá bay đối thủ và cứu tôi khỏi tình thế nguy cấp.
"Đúng là con lợn này không thể sánh được bằng onee-sama! Chỉ Miharu có thể thôi! Phải vậy không, onee-sama?!"
"Ah, ừ ừ, có thể."
Hình như là Shimizu-san đi theo Minami tới đây để giúp. Nhìn Minami có vẻ mệt mỏi nhưng tôi rất cảm kích 2 người họ đã cứu tôi. Giờ tôi có thể trông cậy vào người khác được rồi.
Hoặc đó là tôi nghĩ thế.
"Im đi, lũ lớp F! Bọn tôi không cần lũ ngốc các cậu trợ giúp!"
"Sao các cậu dám?! Được! Tôi cũng rất khó chịu khi phải làm việc chúng với lũ người học thì giỏi nhưng tính cách lại chả ra gì như các cậu! Tự mà đi đi, lũ khốn!"
Đồng đội của chúng tôi, lẽ ra phải giúp đỡ lẫn nhau, giờ đây lại chia bè chia phái tự chuẩn bị riêng.
"Các cậu bình tĩnh lại đi! Bây giờ không phải lúc cho những cuộc tranh cãi vô nghĩa như vậy!"
Lời nói của Minami không có tác dụng tí nào. Đồng đội của chúng tôi đang dần dần cách xa nhau.
"Mọi người à, như những gì Minami đã nói ấy! Dù trình độ của chúng ta khác nhau nhưng chúng ta vẫn là đồng đội của nhau mà. Mọi người phải cùng hợp sức lại chứ!"
"Cậu im đi, Yoshii!"
"Tôi không muốn nghe lời đó từ cậu. Cậu cũng vừa mới đánh nhau với Shimizu còn gì!"
Họ chả nghe lời tôi nói gì cả. Nhưng mà hình như tôi vừa mới đổ thêm dầu vào lửa thì phải. Trong tình huống này, ta đành phải kiếm ai đó xua đi cái không khí này thôi. Nhưng kiếm đâu ra bây giờ....?
Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm người có thể xoa dịu tình hình. Dù có vài người đang ở quanh,
3-F, Fujishita Kyouko, Khoa học, 62 điểm.
Vs
2-D, Onodera Yuuko, Khoa học, 110 điểm.
3-F, Okamura Gou, Khoa học, 67 điểm.
Vs
2-C, Okajima Kumi, Khoa học, 125 điểm.
2 người này đang bị tấn công và không thể làm người hòa giải được.
"Argh, đen thật! Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa...!"
Tôi nghĩ vậy. Huh...? Đen à...? Có thật là đen không ta...?
Tôi cảm thấy có gì không đúng lắm. Có đúng là đen không nhỉ?
"Sao điểm số lại lạ vậy nhỉ...?"
Trong những người tham chiến, điểm của học viên năm 3 chỉ bằng 1 nửa điểm của học viên năm 2. Không phải rất lạ sao? Cứ như kiểu họ không có ý định thắng ấy...
Tôi có dự cảm chẳng lành mà nhìn xung quanh, và rồi,
"Phải ngăn 2 đứa con gái kia lại đã."
"Được rồi, đi thôi, Nakai."
"Ừm. Summon."
1 học viên năm 3 bên phía đối thủ đang lặng lẽ đưa ra chỉ dẫn. Anh ta cũng triệu hồi linh thú của mình nhưng không hề tham gia vào trận đấu. Rõ ràng là anh ta chỉ giả vờ làm vậy. Anh ta có 1 vai trò riêng biệt.
Nói cách khác -
"Tên đó là quân sư?!"
"Eh?! Chờ đã, Aki! Cậu đi đâu vậy?!"
Cái tên năm 3 đang lén lén lút lút đó chính là người gây nên cái không khí căng thẳng vừa xong, đúng không? Nếu vậy, tôi sẽ đánh bại hắn để mọi thứ có thể trở lại bình thường!
"Mọi người! Xin hãy đi theo tớ!"
Anh ta có 3 đối thủ, cũng chính là 3 đồng đội của tôi. 4 người chúng tôi sẽ đánh bại hắn...!
"Tôi không hiểu lắm nhưng cứ tin tưởng tôi!"
"Bọn tôi không giữ được lâu đâu!"
Các học viên lớp F, Sugawa-kun và Nitta-kun đều điều khiển linh thú của mình ngăn cản đối thủ. Linh thú của tôi lao ra từ khe hở giữa họ và tấn công vào mục tiêu.
"Đừng có mơ, tên khốn ngu ngốc!"
"Wha?!"
Tôi bị tên đó phát hiện và đánh cho 1 phát. Linh thú của tôi không né được mà bay sang hướng khác.
"Eh? Eh? Đi theo?"
Cô gái ở bên chúng tôi cứ nháy nháy mắt, không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Chết tiệt...! Tôi vừa nhớ ra là cách làm việc của lớp F chúng tôi không bình thường. Quên mới chết chứ..!
"Guh...!"
3-F, Tokushima Ryouta, Khoa học, 60 điểm.
Vs
2-F, Yoshii Akihisa, Khoa học, 71 điểm.
Đối thủ cũng bị mất ít điểm. May thật, nếu vậy thì tổn hại cũng không quá lớn nhưng thật tệ là tôi đã để lộ mục tiêu của mình rồi.
"Chết đi, Yoshii Akihisa!"
Tên đó nhảy lên và định tấn công linh thú của tôi từ phía trên.
"Đừng hòng!"
Lần này, Nanami lao tới và dùng vũ khí của mình để chặn cú tấn công của đối thủ.
"Xin lỗi nha Nanami. Cậu vừa cứu tớ!"
"Thế này đã là gì. Nhưng cậu đang làm cái gì vậy? Sao tự nhiên lại tấn công thế?"
"Có 1 tên đứng đằng sau chỉ huy! Trông hắn rất khả nghi! Tớ muốn tống hắn vào phòng phạt!"
"Tống hắn vào phòng phạt? Cậu làm như là dễ lắm ý...!"
Tên đó, sau khi nhận ra mục tiêu của chúng tôi, bắt đầu rút lui. Chết tiệt...! Chúng tôi chỉ có thể nhìn hay bỏ chạy...!
Ngay khi tôi nghiến chặt răng,
"Mày có khiếu phết đấy, Akihisa. Quyết định như vậy quả là đúng đắn."
Giọng nói quen thuộc của tên bạn xấu xa vang lên sau lưng tôi,
"Yuuji!"
Tôi quay lại và nhìn thấy bộ 3 Yuuji, Hideyoshi và Fukumura-kun đang đứng sau tôi. Mấy người này biết chọn thời điểm thật đấy....!
"Hideyoshi, Fukumura! Những việc tiếp theo giao cho các cậu! Akihisa! Đừng để hắn chạy chứ! Xử hắn đi!"
"Tuân lệnh!"
"Tuân lệnh!"
"Tuân lệnh!"
Hideyoshi và Fukumura-kun đã triệu hồi linh thú trong lúc nhận chỉ dẫn và bắt đầu loại bỏ 2 đối thủ đứng trước mặt tôi. Họ đã tạo cho tôi khoảng trống để chạy qua....nhưng thế vẫn chưa đủ rộng. Làm sao bây giờ?
"Ngon, có đường rồi! Đi thôi, Shimada! Súng thần công Akihisa!"
"Okay! Aki, cậu nên cắn chặt răng và giữ chặt thanh kiếm gỗ đi!"
"Eh? Oi, Yuuji, Minami! Tên của chiêu thức này chưa gì đã làm tớ dựng tóc gáy rồi."
"Nhắm chuẩn vào nhé, Akihisa!"
"Tớ sẽ không tha thứ cho cậu nếu cậu làm hỏng chuyện đâu, Aki!"
"Không không, tớ không nhớ là mình có đồng ý kế hoạch này - !"
"Cắn chặt răng vào - "
"Cắn chặt răng vào - "
"CHẾT TIỆT! CUỐI CÙNG TỚ VẪN PHẢI LÀM À?!"
Tôi cầm chắc cây kiếm gỗ như họ bảo. Và rồi linh thú của Yuuji và Minami đấm vào mạnh vào cây kiếm. Linh thú của tôi bị bắn đi như 1 quả đại bác. 1 cú đấm ư?! Các cậu không thể chọn cách nhẹ nhàng hơn được à?! Như ném đi chẳng hạn?!
Tôi cố để linh thú của mình giữ chặt cây kiếm gỗ và hướng mũi kiếm về phía mục tiêu.
"Huh? Có cái gì đấy đang bay tới - UWAHH?!"
Tôi cho là đối thủ không nghĩ bên năm 2 sẽ cho 1 cú tấn công bằng vật hi sinh. Và mục tiêu bị thanh kiếm của tôi đâm xuyên qua tim.
3-F, Tokushima Ryouta, Khoa học, CHẾT.
Vs
2-F, Yoshii Akihisa, Khoa học, 11 điểm.
Dù sao thì, tôi đã hoàn thành mục tiêu nhưng cái giá của nó là điểm của tôi gần cạn còn người tôi thì đau nhức khắp nơi.
"Fuu...làm tốt đấy, Akihisa."
"Giỏi lắm, Aki."
"Ah, hm. Cũng thường thôi mà..."
Sao 2 người họ chẳng ai cho tôi tí thương xót nào vậy?
"Cú đánh vừa rồi ấy, chuyện gì sẽ xảy ra với linh thú của tớ nếu tên đó né được...?"
Đáp lại câu hỏi của tôi, Yuuji chỉ mỉm cười.
"Mày biết không, Akihisa? 1 viên đạn sẽ trở nên vô dụng sau khi nó đã bị bắn đi 1 lần."
"LỚP MÌNH ĐÚNG LÀ TỆ NHẤT MÀ!"
Vì những người bạn cùng lớp này, tôi đã quen với những việc thế này. Đó là vì sao chúng tôi không thể hợp tác cùng các lớp khác.
☆
"Hiểu rồi. Quan hệ giữa người với người."
"Nếu chúng ta trộn các nhóm lại, những người chưa đánh bao giờ cũng sẽ có mặt trên mặt trận. Căng thẳng thật nhưng 1 khi đã thoải mái rồi, họ sẽ bắt đầu nhận thức được. Việc này rất bình thường đối với con người."
"Nhất là vì bọn năm 2 có lũ ngốc của học viện, lớp F."
"Đúng. Suy nghĩ của chúng nó khác hẳn so với những học viên bình thường. Và chúng cũng đã trải qua rất nhiều trận chiến triệu hồi, nhiều hơn hẳn so với những lớp khác. Nhiều kinh nghiệm cũng tốt nhưng nó sẽ khác khi phải hợp tác với những người khác lớp."
"Với 1 lớp gồm toàn những đứa thiểu năng, khó tránh khỏi sự chia rẽ nội bộ."
"Nó diễn ra đúng theo kế hoạch của tôi."
"Ừm...nhưng còn điều này nữa."
"Huh? Cậu vừa nói gì?"
"Không có gì đâu. Xin lỗi vì phải làm đội dự bị nhưng tôi hi vọng 2 người có thể giữ bình tĩnh."
"Rồi rồi, bọn tôi biết rồi."
"Sẽ rất rắc rối nếu chúng ta để lộ thân phận."
"Chăm lo việc ở đây nào."
☆
"Yuuji, tại sao mày lại ở tiền tuyến?"
Tôi hỏi Yuuji đang đứng ở khu chuẩn bị khá xa tiền tuyến. Yuuji khoanh tay lại và trả lời.
"Tao ở đây để truyền chỉ dẫn của Shouko thôi."
"Chỉ dẫn?"
"Về vấn đề tạo lập nhóm mới ở tiền tuyến ấy. Tao vừa nói ra chỉ dẫn, đúng không?"
"Nói mới nhớ, cậu đã nói điều gì đó với mọi người vậy?"
Người vừa hỏi là Nanami. Cậu ấy cũng trở lại khu chuẩn bị với chúng tôi. Hình như cậu ấy đang cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm và may mắn vì Shimizu-san đang chiến đấu trên tiền tuyến.
Sau khi giải quyết xong với cậu ấy, Yuuji đưa ra chỉ dẫn cho mọi người có mặt ở đó và chia lại đội ở tiền tuyến. Tôi nghĩ đó không phải là quyết định của Yuuji mà là của Kirishima-san.
"Huh? Vậy thì, Kirishima-san nhận ra những việc như vậy và nghĩ ra các chiến thuật phản công trong khi tính toán điểm số của mọi người sao?"
"Đúng vậy đó."
Cậu ấy khủng thật.
"Làm nhiều việc cùng 1 lúc."
"Cậu hiểu cậu ấy ghê nha, Sakamoto."
"Vì ai cũng biết cậu ấy là người chuyên về thực hành mà."
Kirishima-san cần cù thật đấy...Cậu ấy tự mình tính toán, tự phân tích và tự đưa ra chiến thuật. Đây đều là những việc không thể làm cá nhân được. Ngay cả lúc chúng tôi đứng tán phét thế này, Kirishima-san chắc chắn đang lập bảng điểm và suy nghĩ các hướng đi, hướng đánh.
"Các lớp trưởng, kể cả Shouko, đang tính sẽ thực hiện 'Rút bớt và lập nhóm'. Tuy nhiên ý kiến của mày lại là trừ khử tên quân sư ở bên phe địch."
Hmm? Cách nói của cậu ta làm tôi tò mò. Cái cách mà Yuuji nói 'các lớp trưởng' như có ngụ ý là cậu ta không có ở trong đó vậy...?
"Nhưng Sakamoto này, không phải tên năm 3 đó làm chỉ huy sao? Thế chẳng phải những gì Aki đã vất vả làm được đều là vô ích ư?"
"Không, dù thế nào, nó cũng đã được quyết rồi. Cái này cũng là do hoàn cảnh thôi. Không ai sẽ đưa ra chỉ dẫn như thế này cả. Chắc tên đó là người quyết định ai có thể tham gia trận chiến. Nên sẽ rất ý nghĩa nếu hắn tạch sớm."
"Nếu vậy, tại sao Kirishima-san không cho ta chỉ dẫn để loại bỏ tên đó?"
"Đơn giản là vì cậu ấy suy luận rằng sức chiến đấu của chúng ta không đủ cho việc đó."
Đúng là tên năm 3 đó đứng sâu trong khu của địch nên bọn tôi cần 1 nước đi cực kỳ mạnh mẽ và tức thời nếu muốn tiêu diệt hắn. Nếu nghĩ 1 cách bình thường, theo tôi, tốt nhất là tạm rút khỏi chiến trường. Cú tấn công ban đầu của tôi đã thất bại mà.
"Cậu ấy không bao giờ nghĩ đến mưu kế Sakamoto và tớ."
"Mưu kế của Minami và Yuuji là dựa vào sự hi sinh thầm lặng của tớ..."
Tôi nghĩ đồng đội của tôi bắn tôi đi như 1 quả đại bác là vượt xa dự tính của Kirihima-san ấy chứ.
"Nhưng chẳng phải vì cái này mà ta làm tốt sao? Cuối cùng, mọi chuyện sẽ tốt thôi."
"Ưm...tớ vẫn không thể chấp nhận được việc này. Tớ công nhận là chúng ta không thể thành công nếu tớ không làm."
Nếu tôi nghĩ cẩn thận, học viên lớp F rất lạ đời. Bỏ qua thực tế là chúng tôi có điểm số thậm tệ, nóng tính, hay tranh cãi này nọ về tình yêu (chủ yếu là về mối quan hệ đồng giới), bọn tôi có thể bỏ mặc đồng đội khi gặp hiểm nguy. Những khía cạnh này rất hiếm gặp ở các lớp khác. Với Kirishima-san, người cực kỳ nghiêm túc, điều này có thể sẽ rất khó hiểu.
"Cái kiểu chiến thuật đấy chỉ có Sakamoto có thể làm mà thôi."
"Đúng. Chúng ta sẽ để Yuuji làm chỉ huy ở tiền tuyến."
Dù tôi rất không muốn chiến đấu ở đó tí nào.
Nghe lời trêu đùa của chúng tôi, Yuuji nhẹ nhàng lẩm bẩm với 1 vẻ mặt tiếc nuối đầy khó hiểu.
"...Nếu được, tao sẽ làm."
"Eh?"
Cậu ta vừa nói gì vậy?
"Không có gì. Đừng để ý."
Yuuji vội vàng đáp lại và lấy lại phong thái. Tôi nhìn nhầm sao?
"Sau khi nhìn chúng mày lơ nga lơ ngơ, tao không thể ngồi không được. Nhưng tao chỉ đứng ngoài quan sát và chờ đợi thôi. Làm như tao sẽ kiếm rắc rối vào mình ấy."
"Nhưng mà,"
"Và nếu tao không cẩn thận, cái lớp này sẽ loạn mất. Không nên để 1 người tự tung tự tác khi mọi chuyện đang diễn ra trôi chảy, khiến cho tình trạng trận chiến thay đổi."
Nghe lời giải thích cực kì trơn tru của Yuuji, tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Ít nhất là tôi biết cậu ta đang nói gì. Vì Kirishima-san đang cố hết sức để tạo ra tình thế hiện thời, cậu ta chỉ là không muốn ngồi 1 chỗ rồi hưởng thành quả thôi.
Nhưng tôi không nghĩ là quyết định của Yuuji ở tiền tuyến là sai. Nhất là lúc vừa rồi. Có cảm giác như cậu ta đang giết chết sức mạnh của mình thay vì tập trung vào làm việc nhóm -
"Oi, tên ngốc kia. Nếu mày dư calo để nghĩ vớ vẩn, sao không giữ sức để sau còn đánh ấy? Mày thừa biết là dung tích của não mày đã nhỏ hơn người thường bao nhiêu rồi mà."
"Ow."
Đầu tôi bị cốc 1 phát khiến dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt.
"...Tao không biết mày đang lo nghĩ cái gì nhưng giờ không phải lúc cho những việc đó. Hãy tập trung vào những gì mình cần phải làm đi."
Ý của Yuuji là 'Mày đang là 1 thằng lắm chuyện và lo lắng cho những chuyện đâu đâu đấy'. Nên tôi không thăm dò thêm nữa.
"Vậy thì, Yuuji, Kirishima-san có bảo mày làm gì sau này không? Quân địch dùng nhiều chiến thuật quá đi. Ít nhất chúng ta cũng phải làm gì đó chứ."
"Ahh, về vấn đề này - "
Ngay khi Yuuji chuẩn bị trả lời, chúng tôi nghe thấy 1 tiếng chuông quen thuộc.
KIN KONG KAN KONG...
"Ngon, đến giờ ăn trưa rồi. Vừa ăn vừa nói vậy."
"Ah, chưa gì đã đến trưa rồi."
Trận chiến triệu hồi được coi là 1 hoạt động của trường nên vẫn có giờ ăn trưa như bình thường. Vì 1 trận chiến bình thường có thể kéo dài hơn nửa ngày, luật có nói là chúng tôi phải bắt đầu lại sau bữa trưa, giữ nguyên tình trạng lúc trước.
"Nhanh lên. Được rồi, Aki, chạy nào."
"Ahaha, cậu đang rất đói phải không, Minami?"
"Không phải vậy."
"Onee-sama~~~! Đến giờ ăn trưa rùi! Giết con lợn đó đi rồi cùng mớm bento cho nhau bằng miệng nào - !"
"Chỉ là muốn 1 bữa trưa yên tĩnh thôi."
"Được, nhanh chân lên nào."
Chúng tôi nhanh chóng rời đi, như thể đang cố gắng trốn thoát khỏi cái âm thanh từ đằng xa.
☆
"Trưa nay có vẻ bận rộn nhỉ, Yuuji?"
"Đúng vậy, Hideyoshi."
Trong giờ ăn trưa giữa lúc trận chiến bị tạm ngưng.
Kudou-san, Kubo-san và các học viên lớp khác tập hợp lại các học viên 'nổi tiếng' của lớp F. Nên bữa trưa hôm nay ồn ào như chợ vỡ ấy.
"Ở đây nè, onee-sama, ah~"
"Không ahh! Từ lúc nào mà cậu đã ở cùng bàn với tôi rồi?!"
"Thịt viên Miharu và nem Miharu đều rất ngon. Chị muốn bắt đầu với Miharu nào?"
"Cho tôi từ chối."
"Nè, Aki-chan. Tớ nghĩ là đeo tạp dề trong lúc ăn sẽ rất hợp với hình ảnh của cậu đấy. Xem này, sẽ rất rắc rối nếu cậu làm bẩn đồng phục trong lúc ăn, phải không...?"
"Chả phải gì cả, Tamano-san! Đó không phải là cái tạp dề bình thường mà là 1 cái váy tạp dề! Tớ có thể tự xóa vết bẩn nếu thức ăn rơi trên đồng phục!"
"Rồi, Muttsurini-kun, khi tớ nóng, tớ dùng ○○○ để □□□."
"...Kudou Aiko...cậu đang cố...giết tôi à...?" (PHỤT PHỤT ỌC ỌC)
"××× trở nên △△△, và rồi tớ ☆☆☆......"
"Dù sao thì, tôi nghĩ là mình hiểu vì sao Kudou nói với chúng ta 'ra ngoài ăn vì đây là giây phút hiếm có để mọi người có thể ở cùng nhau'."
"Cậu ấy sợ Muttsurini chảy máu mũi sẽ làm bẩn sàn à? Cậu ấy thật chu đáo."
"ĐỪNG CÓ RA VẺ LÀ MÌNH KHÔNG LIÊN QUAN! QUA ĐÂY GIÚP TAO ĐI!!"
Mặt khác, Shimizu-san và Tamano-san không mời mà tới, nhập hội với chúng tôi. Theo những gì tôi biết, những cô gái lớp D đều rất nguy hiểm.
"AHH MỒ, IM HẾT ĐI! BỌN TÔI KHÔNG THỂ ĂN TRONG CÁI CHỢ NÀY ĐƯỢC!"
Người có vẻ như đã đến giới hạn của sự chịu đựng và thét lên với bọn tôi là chị gái của Hideyoshi, Kinoshita Yuuko. Không giống người em gái Hideyoshi, tiếng thét rất có sức nặng, khiến Shimizu-san và Tamano-san phải dừng lại dù không muốn. Cậ-cậu ấy vừa cứu tôi...
"Tôi muốn dùng cơ hội này để nâng cao mối quan hệ với onee-sama..."
"Yuuko-chan...tớ tưởng cậu sẽ giúp tớ chứ. Chúng ta cùng chung sở thích mà..."
"Tớ muốn trừng phạt Muttsurini-kun vì đã không cứu tớ..."
"ĐỪNG CÓ LẨM BẨM NHƯ MA ÁM THẾ CHỨ!"
Cậu ấy lại thét lên. Cậu ấy thật đáng tin tưởng...!
"Nhắc mới nhớ, Kinoshita-san. Hình như tớ vừa nghe thấy là Tamano-san nói cậu với cậu ấy có chung sở thích."
"Nếu cậu hỏi những điều vớ vẩn, tôi sẽ đóng cọc vào mồm cậu đấy."
"Tớ có hỏi gì đâu."
"Cậu đang xấu hổ kìa, Yuuko-chan..."
"Tôi không có xấu hổ. Tôi không có bất kỳ sở thích nào giống cậu cả, Miki!"
"Cậu lại dối lòng rồi."
"Chơi bóng chày đi, Hideyoshi. Chị sẽ là người đánh bóng, còn em là túi cát."
"Em đã nói gì đâu."
Sát khí bao quanh cậu ấy nhiều thật.
"Dù sao thì, chúng ta sẽ không thể ăn xong nếu cứ tiếp tục thế này. Đến lúc đổi vị trí rồi."
"Hiểu rồi. Miễn là tôi được ngồi cạnh onee-sama thì thế nào cũng được."
"Tớ cũng thế. Miễn là tớ có thể vuốt ve, âu yếm Aki-chan trên đùi..."
"Ý tôi là thay đổi vị trí để tách 3 người ra ấy."
Kinoshita-san ngay lập tức chối bỏ lối suy nghĩ của 3 người đầu óc không bình thường kia và nhanh chóng sắp xếp lại vị trí của mọi người. Cậu ấy thông minh, hát hay, dễ thương, và đáng tin cậy. 1 con người hoàn hảo.
Và thế là, Muttsurini ngồi phía bên trái tôi, còn Kinoshita-san thì ngồi phía bên phải. Bên cạnh Muttsurini là Minami và Hideyoshi, còn phía đối diện là 1 cái ghế trống, tiếp đó là Yuuji và Himeji-san.
"Kinoshita-san, cái ghế trống kia là của ai?"
"Của lớp trưởng. Oi, lớp trưởng, cậu không ăn trưa à?"
Kinoshita-san nhìn ra sau và chúng tôi đồng loạt nhìn theo hướng ấy. Kirishima-san đứng ở đó và đang viết gì đấy vào cuốn sổ trên tay.
"...Tí nữa."
"Không được. Muốn công việc công việc có hiệu quả cao thì cần phải có 1 thời gian nghỉ ngơi phù hợp và 1 lượng đường glucôzơ đầy đủ."
"...Nhưng,"
"Được rồi, được rồi, nhanh nhanh và ngồi xuống đi. Hiếm lắm tớ mới cho cậu ngồi cạnh người yêu đấy."
"AI LÀ NGƯỜI YÊU HẢ?!"
"...Tớ hiểu rồi."
Sau khi Kinoshita-san khuyên nhủ cậu ấy, Kirishima-san nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Yuuji. Hình như vì quá tập trung vào 1 thứ trên tay nên cậu ấy hoàn toàn ngó lơ mọi thứ xung quanh. Dù sao thì cậu ấy cũng là đại diện của năm 2 mà. Tuyệt thật...
"Được rồi, lớp trưởng. Cậu muốn uống gì?"
"...Nước cam."
"Đây."
Kinoshita-san lấy ra 1 lon từ đống đồ uống mà chúng tôi chọn ngẫu nhiên và đưa cho Kirishima-san. Kể cả khi cậu ấy lấy bento trong cặp ra, Kirishima-san vẫn chú tâm vào nội dung trong cuốn sổ. Cứ 1 lúc, cậu ấy lại liếc nó 1 lần. Cậu ấy quả là 1 người nghiêm túc và chăm chỉ.
"Cậu chăm thật đấy, Kirishima-san."
Nghe tôi nói vậy, Kirishima-san gật nhẹ đầu.
"...Vì tớ là lớp trưởng. Trách nhiệm rất lớn."
Định nghĩa về trách nhiệm của cậu ấy nặng quá. Chính xác thì Kirishima-san là người như thế nào? Với lớp F, hội những người luôn cố đùn đẩy việc vệ sinh lớp cho nhau, cậu ấy như 1 vị Thánh vậy.
"Un un, trông cậu ngầu lắm ấy, Kirishima-san."
"...Thật không?"
Kirishima-san nhìn tôi với khuôn mặt rạng rỡ,
"...Nếu vậy, tớ càng phải cố gắng hơn nữa."
Và rồi cậu ấy siết chặt nắm đấm.
"Nô nô, Kirishima-san. Giờ cậu đã rất ngầu rồi, đừng cố ép bản thân nữa."
"Nhưng,"
"...Vì tớ muốn cho các cậu thấy vẻ ngầu của tớ."
Nói xong, Kirishima-san liếc sang người ngồi bên cạnh cậu ấy.
Lúc đó, tôi hiểu được ý của cậu ấy.
Hahaa...Kirishima-san, cậu muốn Yuuji khen cậu sao? Thật là, cậu dễ thương quá đấy!
"Yuuji. Quay ra nhìn Kirishima-san và nói suy nghĩ chân thành của mày đi."
"Hm? Ah, ừm...vì tóc cậu ấy dài nên chắc lúc cậu ấy ăn ramen, cậu ấy cũng ăn luôn cả tóc, đúng không?"
"Không phải cái đấy, thằng ngốc này! Ít nhất thì hãy khen cậu ấy nghiêm túc chăm chỉ đi chứ!"
"Mày là người duy nhất tao không muốn bị gọi là 1 thằng ngốc!"
Trời ơi là trời! Tên này chả hiểu tí gì về tâm hồn nhạy cảm của con gái gì cả! Đúng là 1 tên khốn chết giẫm mà!
Kirishima-san vẫn giữ thái độ điềm tĩnh khi nói chuyện với tên rác rưởi Yuuji.
"...Cậu không khen tớ cũng không sao."
"Eh? Vậy à?"
Kirishima-san gật đầu thay cho câu trả lời, và nói tiếp,
"...Nhưng, thay vào đó - "
Thay vào đó?
" - Tớ muốn cậu nói rằng cậu thích tớ."
"Phụt!"
"Phụt!"
"Phụt!"
Vì những lời của Kirishima-san, nước trong mồm mọi người đồng loạt phun hết ra ngoài.
"L-L-L-Lớp trưởng?! Sao tự nhiên cậu lại nói điều đó giữa thanh thiên bạch nhật vậy?!"
"Đúng đấy, Kirishima-san! Cậu làm tớ sốc đến nỗi phun hết cola lên Yuuji rồi đây này!"
"Oi Akihisa, mày phải xin lỗi tao trước chứ!"
"...Tớ vừa nói gì lạ lắm sao?"
"TẤT NHIÊN RỒI!"
"TẤT NHIÊN RỒI!"
"TẤT NHIÊN RỒI!"
"...Vậy à?"
Ít nhất đó không phải là điều nên nói trong lúc người khác đang ăn.
Nghe câu trả lời của chúng tôi, Kirishima-san nghĩ ngợi 1 lúc.
"...Vậy thì, nói cậu yêu tớ cũng được."
"Phụt!"
"Phụt!"
"Phụt!"
Chúng tôi tốn hơi bị nhiều đồ uống rồi đấy. Kirishima-san làm sao vậy?! Không phải, lúc trước cậu ấy rất nhiệt tình, nhưng!
"Cậu ấy bị ai đó kiểm soát à?"
Kinoshita-san lo lắng hỏi.
Đó cũng là cái đầu tiên tôi nghĩ tới.
Sự nhiệt tình đáng ngờ, những trận đấu gần đây, con người kì lạ.
"Cậu bị lây bệnh của Takashiro-senpai à?!"
"Từ từ đã, Yoshii Akihisa-kun. Anh ghét khi tên mình bị lôi ra thảo luận trong những vấn đề như thế này đấy."
Vừa nhắc đến Tào Tháo. Takashiro-senpai bằng xương bằng thịt đang đứng ngay sau chúng tôi mà không ai nhận ra.
"Anh đang làm gì ở đây, Takashiro-senpai?"
"Đừng có làm vẻ mặt tức giận thế chứ. Anh chỉ tới để nói vài câu thôi mà."
"Phải đấy Akihisa. Ít nhất là lắng nghe những gì anh ta nói đi."
"Được rồi, nhanh lên đấy."
"Xin lỗi, nhưng anh đến đây không phải để nói với cậu."
Không cần nói tự tôi cũng hiểu.
"Anh ở đây không để nói với cậu - "
"Thế à? Shimizu-san, Takashiro-senpai muốn nói chuyện tình yêu với cậu này."
"Đừng nói nhảm! Nhanh mà ăn cỏ ở chuồng của lũ năm 3 đi, đồ con ngựa!"
"Erm...Hình như đây là lần đầu chúng ta gặp nhau...?"
Fufu, có vẻ vì vẻ ngoài điển trai nên anh ta không thể trách mắng 1 người con gái mới gặp được. Đáng đời lắm!
"Không phải thế đâu. Anh đến đây để nói chuyện với tiểu thư Himeji Mizuki."
Người Himeji-san cứng đờ khi nghe thấy tên của mình.
"Xin lỗi. Tôi rất ghét anh, Takashiro-senpai, ta không có gì để nói cả...quay về đi, tên rác rưởi..."
"Cho anh hỏi, tại sao cậu lại trả lời vậy, Yoshii Akihisa-kun?"
Tch. Tôi còn cố giả giọng của Himeji-san. Tôi tưởng anh ta sẽ không biết chứ.
"Haa...trời ạ, sao cậu cứ thích làm kì đà cản mũi thế nhỉ...?"
Takashiro-senpai vừa đứng vừa kiêu căng nói,
"Kể cả khi môi chúng ta chạm vào nhau, sẽ rất rắc rồi nếu ta trở thành người yêu của nhau như thế này."
"Từ khi nào mà anh trở thành người yêu của tôi vậy?!"
Giờ anh làm tôi nhớ lại cái hình ảnh kinh khủng ấy trong lúc ăn trưa đấy...! Mất hết cả khẩu vị rồi!
"Nhưng thay vào đó, Takashiro-senpai. Anh đến đây không làm những học viên năm 3 nghi ngờ sao?"
Nghe câu hỏi của tôi, Takashiro-senpai trả lời không chút do dự.
"Không cần phải lo đâu, Yoshii Akihisa-kun. Nếu ai đó nghi ngờ, anh sẽ cho người đó lên tiền tuyến."
"Lợ-lợi dụng quyền hành của mình..."
"Thế ra anh đúng là 1 tên rác rưởi coi thường người khác. Thật là. Anh không thấy xấu hổ vì đã lợi dụng vị trí lớp trưởng của mình để đạt được điều mình muốn à?"
Takashiro-senpai nhìn tôi và Yuuji và nói bằng giọng trách móc,
"Cách nhìn nhận của mấy cậu tệ thật đấy, Yoshii Akihisa-kun, Sakamoto Yuuji-kun. Tôi đang dùng quyền lực tôi có để theo đuổi tình yêu. Có gì đáng xấu hổ chứ?"
Có vẻ như Takashiro-senpai không nghi ngờ gì về những hành động của mình. Nói cách khác, anh ta tin mình làm đúng.
"Nghĩ thử xem. Suy xét kỹ tình trạng hiện tại và những thứ khác, nếu tôi, Takashiro Masaharu, không dùng quyền lực của mình, thì chẳng phải tình yêu của tôi chỉ có nhiêu đó thôi sao?"
Anh ta nói văn vẻ quá nhỉ?
Mặt khác, hình như Yuuji cảm thấy có gì đó không phù hợp lắm mà nhìn chằm chằm về phía Takashiro-senpai.
"Anh với tôi giống nhau, đều không nghĩ về cái đó như vậy."
"Oh? Về gì cơ?"
"Về tình yêu. Và cả hành động ngớ ngẩn như theo đuổi tình yêu nữa."
Yuuji nói đầy ác ý.
Takashiro-senpai ngạc nhiên và hỏi Yuuji,
"? Cậu chưa từng nói những điều như thế này sao, Sakamoto Yuuji-kun?"
"...Thì sao nào?"
"Chỉ là nó hơi kỳ cục thôi."
Kỳ cục? Ở đâu?
Takashiro-senpai như thể biết được tôi đang nghĩ gì mà nói tiếp,
"Thông thường, nếu có tình cảm trong lòng, cậu sẽ luôn luôn nói ra những điều như vậy. Đúng không?"
Nghe Takashiro-senpai nói kiểu 'đây là 1 chuyện rất chi là bình thường' như vậy, Yuuji, người đã muốn hỏi cái gì đó, không thể nói nên lời.
"Hay là cậu không có 1 người - hay 1 thứ gì đó làm cậu không thể bày tỏ được tình yêu của mình?"
Takashiro-senpai hỏi với dáng vẻ ngờ vực.
"...Tôi chịu rồi đấy. Anh và tôi suy nghĩ khác hẳn nhau."
Yuuji vừa trả lời vừa giơ tay trong tư thế đầu hàng.
"Vậy sao? Tiếc nhỉ."
Có vẻ Takashiro-senpai cảm thấy tiếc nuối vì câu hỏi của mình không được đáp trả và ho khan 1 cái trước khi nhìn về chỗ của Himeji-san cạnh Yuuji.
"Tiểu thư Himeji Mizuki, tôi rất xin lỗi vì vừa rồi đã không nói vào vấn đề chính. Vậy, hãy cho phép tôi - "
"Ah, Takashiro-senpai, Mizuki vừa đi mất rồi."
"..."
Takashiro-senpai thể hiện rõ sự đơn độc và cúi thấp đầu xuống.
Ngược lại hoàn toàn rồi nhỉ? Ai bảo anh ta cứ tán phét với bọn tôi rồi để mục tiêu của mình biến mất cơ.
"Oke oke, senpai. Dù Himeji-san có không bỏ đi thì cậu ấy cũng sẽ không muốn nói chuyện với anh đâu."
"Thật là...tiểu thư Himeji Mizuki đúng là 1 người rụt rè. Có vẻ là khó nói chuyện với em ấy về vấn đề này rồi."
"Lạc quan dễ sợ..."
Chắc anh ta không nhận ra là cậu ấy đang cố tránh mặt anh ta chứ không phải là vì cậu ấy ngại.
"Nhưng nếu vậy, tôi đành phải tạo ra 1 hoàn cảnh mà tôi có thể nói chuyện đàng hoàng với em ấy rồi."
"Tôi nghĩ, dựa vào tính cách của cậu ấy, cậu ấy sẽ không tới kể cả nếu anh gọi đâu."
Với lại, anh ta là người muốn hôn mà không báo trước với cậu ấy. Himeji-san đối với anh ta rất cảnh giác và cậu ấy sẽ không tùy tiện mà nói chuyện với anh ta.
"Cậu không cần phải lo lắng đâu, Yoshii Akihisa-kun."
"Đâu đâu, tôi có lo cái gì đâu."
"Vậy thì, mọi người, xin phép."
Takashiro-senpai không thèm đáp trả lại lời của tôi và sau khi cúi người đầy phong nhã, anh ta quay lại và bước về khu nhà mới. Anh ta đúng là 1 tên đàn anh cực kỳ, cực kỳ rắc rối.
"Được rồi đấy, Mizuki. Cậu ra được rồi."
"Ừm, Minami-chan. Ưm, cảm ơn cậu..."
Minami hướng tới cái bóng râm dưới tán cây, gọi. Và Himeji-san từ phía sau bỗng nhiên xuất hiện. Cái gì thế này? Cậu ấy trốn thay vì bỏ đi sao?
"Tên đàn anh đấy dễ lừa thật. Anh ta không hề nghi ngờ gì mà tin vào lời của chúng ta."
"Nhờ thế mà tớ thoát được..."
Himeji-san đặt tay lên ngực và thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì, thật tốt vì chúng tôi có thể đuổi anh ta đi mà không để chuyện gì xảy ra.
"Nhưng Himeji này, cậu không nên trốn như thế. Từ chối thẳng thừng tốt hơn đấy."
"Ah. A-a nô...anh ấy chưa chính thức thổ lộ với tớ..."
"Cái gì? Anh ta đã nói hoành tráng như vậy mà lại chưa nói điều quan trọng nhất sao?"
"Ừ..."
"Với cả hắn cũng không phải là kiểu người sẽ bỏ cuộc sau khi bị từ chối. Lẽ ra mình phải biết chứ."
"Đó là kiểu người tệ nhất đấy, onee-sama. Con lợn phiền phức đó cần phải được nhốt vào 1 cái chuồng."
"Đúng thế, Miharu. Cuối tuần này cùng đến 1 trang trại nuôi lợn nhé."
"Đây là 1 lời mời từ onee-sama sao?! Miharu xin tuân chỉ!"
Ra vậy. Từ đầu đến cuối vẫn là sự nhiệt tình này.
"Trời ạ. Chúng ta tốn quá nhiều thời gian vì cái tên đàn anh kỳ quái kia. Chúng ta sẽ không thể có 1 cuộc họp bàn chiến thuật nếu không nhanh chóng ăn xong bữa trưa."
Yuuji vừa nhìn đồng hồ trên tường vừa lẩm bẩm. Vậy à? Các lớp trưởng phải tập trung lại và họp bàn vào buổi chiều sao? Mệt nhỉ.
"Oh đúng rồi. Sao không họp luôn ở đây đi? Ăn trưa không cần phải vội."
"Không được. Nakabayashi ghét cậu. Nếu tôi bảo cậu ta ăn với chúng ta, cậu ta chắc chắn sẽ từ chối."
"Uu...Nakabayashi-san rất ghét tớ sao?"
Rất nhiều việc đã xảy ra trong cuộc đấu bóng chày nhưng cậu ấy lại ghét tôi đến mức như vậy thật...
"Cậu ta ghét cậu cũng dễ hiểu thôi. Vì người cậu ta thích say mê cậu mà. Nên việc này bình thường thôi."
"Eh? Vậy hả?"
Say mê tôi? Ai vậy? Tôi rất buồn vì Nakabayashi-san ghét tôi như vậy nhưng tôi cũng thấy khá vui vì có người thích mình.
"Akihisa-kun, cậu không thấy những điều tôi vừa nói hơi kỳ lạ sao?"
"Kỳ lạ á? Chỗ nào?"
"Ừ thì, Nakabayashi-san là 1 cô gái nhưng người cậu ấy thích lại thích Akihisa-kun."
"Mizuki, cậu không phải tiếp tục đâu. Không nên làm Aki lo sợ giữa lúc trận chiến triệu hồi đang diễn ra."
Tại sao? Thường thì, tôi sẽ bị thôi thúc phải nói ra 'người thích tôi' là ai. Nhưng lần này, tôi cảm thấy tâm trí mình sẽ trở nên rối loạn nếu cứ tiếp tục hỏi. Vậy sao? Được nổi tiếng là thế này ư...?
"Sao vậy, Akihisa? Trông mày như bị bệnh ấy."
"...Đừng nghĩ quá nhiều."
Yuuji và Muttsurini nhìn tôi.
"Ừm, tôi đúng là gây rắc rối cho những người không biết về~ HAHAHA."
"Vậy...à? Có vẻ là bọn tao không thể giúp gì cho mày được rồi."
"...So rì."
Tao khác 2 đứa không nổi tiếng chúng mày. Tôi muốn nói ra câu đó nhưng chúng nó lại đang nhìn tôi rất thâm thúy. Nó làm tôi nổi hết cả da gà.
"? Sao thế, Yoshii-kun? Ai làm khó cậu à?"
Kubo-kun lo lắng hỏi tôi. Nhắc mới nhớ, cậu ta cũng nổi tiếng, nên chắc cậu ta có thể hiểu nỗi khổ của tôi rõ hơn Yuuji và Muttsurini.
"Cảm ơn nhé, Kubo-kun. Nếu tớ gặp rắc rối, tớ có thể chia sẻ với cậu được không?"
"Được mà. Tớ không biết là mình có thể giúp cậu với sự nhu nhược của mình được không, nhưng tớ sẽ cố hết sức."
Kubo-kun nồng nhiệt chấp nhận. "Oi, làm gì bây giờ...""Akihisa đang tự đào mộ chôn mình...""...Họ sẽ gây đau khổ cho nhau thôi." Cậu ấy đúng là 1 người tốt.
"Akihisa...tớ có thể là 1 đứa lắm chuyện nhưng nếu muốn chối bỏ ai đó, tớ nghĩ Shimada và tao có thể giúp đấy..."
"Eh? Không cần không cần. Tớ nghĩ tốt hơn cả là cho 2 người cùng giới thảo luận vấn đề này."
"Chẳng phải tớ đã bảo là cậu có thể nói chuyện với tớ và Shimada về vấn đề đó sao?"
"??"
Tôi không hiểu Hideyoshi đang nói cái gì. Cậu ấy đang nói về cái gì vậy?
"Ừm, dù sao thì mày cũng đã hôn tên đàn anh đó. Có vài chỗ phức tạp nhưng tao nghĩ là mày sẽ ổn thôi."
"Đừng có nói thế chứ Yuuji. Tao biết là mày ghen tị vì tao nổi tiếng nhưng xé rách và xát muối vào vết thương đang lành của tao thì rất là hèn đấy."
"Thế à? Xin lỗi nhé."
Yuuji ra vẻ hối lỗi và xin lỗi tôi.
Bên cạnh cậu ta, Hideyoshi và Muttsurini cũng đang nhìn tôi với vẻ không vui, làm tôi khá ngạc nhiên.
☆
"..."
"Oi, lớp trưởng, cậu lại nghĩ bâng quơ rồi."
"...Yuuko..."
"Về trận chiến à?"
"..."
"Tớ biết cậu rất lo lắng. Nhưng cậu không thể vừa ăn vừa nghĩ ngợi được. Nếu không ăn, não cậu sẽ không thể hoạt động được đâu."
"...Tớ biết mà."
Chú thích
↑ 板ばさみ
↑ Akihisa trả lời là 洗濯板, có cùng chữ 板 (nghĩa là tấm, mặt) với câu trả lời đúng
↑ Kouta trả lời là 洗濯
↑ Miki trả lời là タチ, đọc là Tachi
↑ 裁ち, đọc là Tachi