Hãy điền số còn thiếu vào trong chỗ trống trong câu hỏi sau đây.
Khi axit sunfuric đậm đặc được thêm vào trong ethanol và được đun nóng từ (____)℃ đến 170℃, ethylene sẽ được tạo thành. Phản ứng khiến cho những phân tử nước bị tách đi được gọi là phản ứng khử nước.
Câu trả lời của Kirishima Shouko:
‘160’
Nhận xét cúa giáo viên:
Việc em chăm chỉ học tất cả các môn học thì rất là đáng kinh ngạc đấy, Kirishima-san.
Câu trả lời của Yuuji Sakamoto:
’16 ’
Nhận xét của giáo viên:
Thiếu một số ‘0’ ở sau câu trả lời. Em đã vô tình xóa mất số không khi chỉnh lại câu trả lời phải không? Thi thoảng em lại phạm những sai lầm đầy tình bất cẩn khá đáng tiếc như thế đấy, Sakamoto-kun.
Tuy nhiên, thấy đầy cảm thấy rằng em thật sự khá là thông minh khi mà thấy thấy những câu trả lời cho những câu hỏi khác đấy, Sakamoto-kun.
Hãy tiếp tục cố gắng và phát huy hết khả năng của em nhé.
“Nhưng tớ có thể thoải mái sau khi nghe qua tình hình hiện tại của cậu giống như lúc giải đấu triệu hội vậy, Mizuki.”
“Ơ…”
“Cậu chỉ cần chiến thẳng để thu xếp chuyện này, phải không?”
“Đ, đúng vậy! Chắc chắc là chẳng có sai lầm nào về chuyện đó cả!”
“Thế thì không sao cả đâu. Mọi chuyện rồi cũng sẽ đâu vào đó cả thôi.”
“Tại sao cậu lại chắc nịt đến thế…”
“Bởi vì, mặc dù có rất nhiều phiền nhiễu và phiền phức trong lúc thực hiện—nhưng các cậu ấy là những người mà sẽ chiến thắng vào phút cuối.”
☆
“Vậy là ngay cả với sức mạnh của linh thú triệu hồi thì cậu cũng chẳng thể phá hủy bức tường như thế này đấy nhỉ, Yoshii-kun?”
Tôi đang đứng ngay bức tường chẳng có lấy được một vết nức nào cả, sững sờ, và Kinoshita-san lại nói những lời đó với tôi.
“Tôi đây cứ nghĩ rằng cách cậu sẽ thực hiện trò nào đó ở đây khi các cậu hạ lớp C trước đó chứ.”
Những lời của Kinoshita-san nặng trịch trong tôi.
Có lẽ là tên Yuuji đó đã thất bại trong việc làm làm hư hại ngôi trường chăng, hay là lớp A chắc là có lẽ đã nhìn thấu được phương thức của của Yuuji và chắc là đã nghĩ ra được một kế hoạch phản lại rồi? Trong tình hình này đây, việc phá hủy bức tường với một hay hai đòn tấn công là chuyện không tưởng.
Nhưng trong trường hợp đó—
“Tớ sẽ làm được chuyện đó cho dù có phải tốn bao nhiều lần đi chăng nữa! nếu tớ không thể phả hủy được bức tường, tớ sẽ tấn công nó cho đến khi nó bị phá hủy thì thôi!”
Ai mà lại đi từ bỏ khi phải đối mặt với một trở ngại nhỏ nhoi như thế chứ? Bọn này vẫn chưa thua cuộc mà! Linh thú của bọn này vẫn còn sống mà! Chúng tôi sẽ chỉ quỳ gối xuống và hối tiếc chỉ sau khi tất cả mọi khả năng đều vuột mất mà thôi!
“Nhưng người bình thường đáng lý ra là đã từ bỏ trong những tình huống như thế này rồi… nhưng bởi vì điều này đây, lớp F…!”
Kinoshita-san lườm tôi. Được tôi! Chúng tôi sẽ chiến đấu cho đến tận giây phút cuối cùng! Hãy xem kinh nghiệm từ vô vàn những trận chiến đẫm máu của chúng tôi đối chọi tri thức từ việc cố gắng của các cậu đến đâu nào!
“Mọi người, đi đến bức tường! Đừng để Yoshii-kun đến gần!”
Kinoshita-san ra lệnh, và mọi người từ lớp A xếp thành một hàng gần bức tường. Có vẻ như là họ đang bảo vệ mục tiêu trong khi cố gắng bao vây chúng tôi.
Vì đối phương đã dùng đến kế sách này thì chúng tôi sẽ dùng cách này vậu!
“Cứ để việc này cho tớ! Muttsurini, đi gặp Ooshima-sensei và chạy đến lớp A đi!”
“...(Gật)”
Muttsurini ra khỏi vùng triệu hồi môn Tiếng Anh vì chẳng có ai bao vây cậu ta cả.
Muttsurini đã từng đấu với cả Kudou-san và Ooshima-sensei trong kì cắm trại học tập rồi, vì thế một khi chúng tôi để cho cậu ấy đến được phòng học lớp A thì điều kì diệu chắc sẽ xảy đến. Tôi phải chặn đứng những đòn tấn công từ Kinoshita-san và đặc cược mọi thứ vào sức mạnh của Muttsurini vậy!
Đáp lại thay đổi chiến thật từ tôi, Kinoshita-san lập tức phản ứng.
“Như thế thì không có hiệu quả đâu! Aiko, nhờ cậu vậy!”
“Cái…”
Kinoshita-san gọi ra bên ngoài hành lang.
Và rồi, một học sinh nữa bước qua cửa và tiến vào.
“……Kudou…Aiko……!”
“Xin chào xin chào, Muttsurini-kun.”
Kudou-san vẫy chào chúng tôi. Chẳng lẽ lớp A vẫn còn đang giấu khả năng hay sao?
“Nếu như đối thủ là Tsuchiya-kun thì các cậu đây sẽ có thể làm bất kì chuyện gì. Để cho an toàn, thì bọn này đã giữ Aiko ở trạng thái sẵn sàng cho đến khi Tsuchiya-kun xuất hiện đấy.”
Biết được Ooshima-sensei sẽ đi đâu, nhưng lại không vào căn phòng học này cho đến tận khi Muttsurini-kun xuất hiện. Nhiều khả năng đây là mệnh mà Kudou-san nhận được. Cho dù Muttsurini-kun và Ooshima-sensei giáp mặt nhau vì tình huống bất ngờ nào đó, thì cô ấy sẽ cố làm chậm họ lại. Chiết tiệt... giá như cậu ấy có thể vào được phòng học lớp D, thì Yuuji và mọi người vẫn có thể làm chậm cô ấy lại...
“Aiko, tớ đoán là cậu cụng đã biết rồi.”
“Ừ. Ngay cả tớ đây cũng chẳng cứng đầu đến mức đợi Ooshima-sensei và chiến đấu bằng môn Giáo Dục Sức Khỏe đâu. Tất nhiên là nếu có thể thì tớ cũng muốn chiến đấu với Muttsurini-kun bằng môn Giáo Dục Sức Khỏe.”
Và rồi, Kydou-san đứng ngay trước mặt Muttsurini, và nói với Takenaka-sensei, người đăng đứng ở phía sau.”
“Takenaka-sensei, nếu thầy cho phép, em muốn chiến đấu bằng việc sử dụng môn Ngữ Văn Hiện Đại.”
Mục tiêu của Kudou-san rõ ràng là Muttsurini-kun. Tuy nhiên, điểm số những môn khác ngoài môn Giáo Dục Sức Khỏe của Kudou-san cũng vô cùng xuất sắc, và điểm số môn Ngữ Văn Hiện Đại của Muttsurini thì khá là thấp. Trong trường hợp đó, nếu cậu ấy không chấp nhận lời thách thức, cậu ấy sẽ bị loại vì chạy khỏi trận đấu, nhưng cậu ấy lại chẳng có cơ hội chiến thắng nào nếu như cậu ấy trực diện chiến đấu với cô ấy. Trong tình hình này đây, điều duy nhất mà tôi có thể làm là...
“Muttsurini! Tớ sẽ đến đó ngay lập tức! Cố gắng cầm cự đi!”
“Từ bỏ đi Yoshii-kun. Mọi chuyện chuyện thì vẫn xuôi chèo mát mái trước đó, nhưng trận đấu này là chiến thắng của bọn tôi.”
Kinoshita-san nói bằng một giọng đầy cảnh báo.
Tôi hiểu rõ rằng chúng tôi đang mắc trong một tình thế vô vọng, nhưng mặc dù tôi có biết đi nữa—cho dù thế, tôi cũng sẽ chiến đấu cho đến tận giây phút cuối cùng! Có lẽ vẫn còn điều gì đó mà tôi có thể thực hiện, đúng không nhỉ?
Tôi tiếp tục lục lọi trí óc mình để tìm cách vượt qua tình thế bế tắc này.”
Ngay bên cạnh tôi, Muttsurini thì thầm điều gì đó,
“...Đáng tiếc.”
Những gì lọt vào tai tôi là một lời tuyên bố thất bại.
Đáng tiếc, một cảm giác đầy hối tiếc—một tuyên bố của sự bất hạnh.
“Chà, đáng tiếc thật, nhưng vì đây chỉ là một trận chiến mà thôi, các cậu không cần phải có những suy nghĩ tiêu cực đến thế đâu—”
Kinoshita-san có ý định nhận mạnh điều đó, nhưng lần này đây, Muttsurini lại cắt ngang lời cô ấy và tuyên bố một cách rõ ràng,
“—Thật sự là rất đáng tiếc đấy, ane-ue.”
“““......Hở?”””
Muttsurini đột nhiên thay đổi giọng nói và cách thứ nói chuyện mà tất cả chúng tôi đều đã quen thuộc, và tôi, cùng với tất cả những người khác từ lớp A, đều kinh hoàng bởi chuyện này.
“Yuuji đã thắng trận đấu về trí thông minh này rồi.”
Hideoyoshi cởi bỏ bộ tóc giả và mỉm cười.
☆
“...Đến lúc rồi.”
Kubo xuất hiện, và tôi có thể thấy tất cả viện binh từ lớp A đang tiến vào lớp C. Trong số những người đó là Kudou. Nhiêu đó là đủ rồi.”
““??? Sakamoto-kun, đây là—”
“Đi thôi, Muttsurini!”
“...Đã rõ.”
Tôi ra hiệu, và Muttsurini, người mà đang giả vờ là Hideyoshi, cởi bỏ bộ tóc giả đầy phiền phức và chạy ra.
“Cái…!?”
“Awaken!”
Tôi lao nhanh đến Kubo đang bị sốc và kích hoạt chiếc vòng đeo tay bạch kim của mình. Vùng triệu hồi bị giao thoa lẫn nhau và linh thú của Kubo biến mất. Giờ thì lối đi đã mở.
“TỚ GIAO MỌI CHUYỆN LẠI CHO CÁC CẬU ĐẤY!”
“““OHHH!!!”””
Những người bạn của tôi lao nhanh ra đến hành lang trong cơ hội này đây, và dọn một con đường thẳng đến lớp A. Muttsurini chạy qua con đường này và tiến ra ngoài.
“Ku…!”
“Tớ sẽ không để cậu qua đâu, Kubo.”
Tôi tắt chiếc vòng bạch kim của mình trước khi Kubo có thể tấn công Muttsurini và mọi người. Giờ là lượt tôi chặn lối ra lại, và những người bị dồn lại chính là đối phương.
“Để cho Tsuchiya-kun giả dạng thành Kinoshita-kun—các cậu bắt cậu ta ăn mặc như một người con gái…!”
Kuko đầy hối tiếc nói một lời mà sẽ khiến cho Hideyoshi suy sụp mà rơi nước mắt nếu như cậu ấy nghe được câu đó đấy.
“Các cậu thật sự đã dánh giá thấp Hideyoshi rồi, đúng không?”
Hideyoshi chẳng có môn học nổi trội nào, và cậu ta cũng chẳng xuất sắc trong việc điều khiển linh thú của mình. Linh thú của cậu ta thì cũng chẳng phải là loại độc nhất có thể chạm vào những vật khác và cậu ấy cũng chẳng có chiếc vòng bạch kinh. Nhưng cậu ấy lại có những kĩ năng độc nhất của mình.
“Vậy là Yoshii-kun và mọi người cũng là mồi nhử sao?”
“Tất nhiên rồi. Việc bọn này phá hủy bức tường trong trường lần thứ hai thì làm sao có thể cơ chứ?”
“Nhưng tớ có nghe thấy tiếng bức tường bị nện vào mà.”
“Cậu phải lừa được cả người của mình trước khi cố lừa kẻ địch.”
Nếu như tên ngốc ra mặt đó thật sự tin vào chuyện đó thì đối phương nhất định cũng sẽ nghĩ rằng có điều gì đó đang diễn ra, vì thế đó là lý do tại sao tôi lại chẳng kể cho Akihisa chuyện này.
“Ngoài ra, tớ không nghĩ rằng mọi người thích dùng phòng học với bức tường bị phá hủy đâu.”
“Cậu đúng thật sự là có thể nói điều đó đấy. Cậu đã hủy bức tường phòng học nửa năm trước rồi, chẳng phải sao?”
“Đó là vì chuyện đó chẳng có liên quan gì đến phòng học của chính bọn này cả.”
Tôi nói, và Kubo nhún vai trong khi nở một nụ cười.
“—!!”
“...Âm thanh đó…”
“Có vẻ như là đã quyết định rồi.”
Có tiếng động phát ra từ phòng học lớp A, và linh thú đang chiến đấu biến mất. Tôi nghĩ rằng những tên lớp F chẳng ăn mừng vì bọn họ đang đợi mọi người tập trung lại.
“Thật là… đi thôi, Sakamoto-kun.”
“Ờ, đã khó khăn cho cậu rồi, Kubo.”
Chúng tôi đi đến hành lang nơi mà các linh thú biến mất và thẳng tiến đến lớp A.