Hãy trả lời câu hỏi sau:
Trong chương trính phát triển không gian, cần phải có một hiện tượng để có thể đẩy Vật thể A vào trong không gian. Hãy trả lời loại lực cần thiết phải áp dụng lên Vật Thể A là loại lực gì.
Câu trả lời của Sakamoto Yuuji:
‘Một lực mà cho phép Vật Thể A đạt tốc độ vượt qua được Tốc Độ Vũ Trụ Cấp 1.’
Nhận xét của Himeji Mizuki:
Đúng như mong đợi từ Sakamoto-kun.
Ngoài ra, Tốc Độ Vũ Trụ Cấp 1 thì được cho là vào khoảng 7.97km/s
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
‘...Tớ bỏ cuộc.’
Nhận xét của Himeji Mizuki:
Cậu không thể bỏ cuộc được!
Vẫn còn thời gian cho đến kì thi mà. Hãy cố gắng cùng nhau nhé!
Câu trả lời của Yoshii Akihsa:
‘Sức mạnh mà biến chương trình phát triển không gian quay trở về bàn giấy.’
Nhận xét của Himeji Mizuki:
Đó không phải là thứ sức mạnh mà tớ đang hỏi đến!
Khi chúng tôi xuống được đến phòng học lớp 2-D, tôi lớn tiếng bảo tất cả mọi người,
“ĐI THÔI, CÁC CẬU!”
“““ĐƯỢC RỒI!!!”””
Chúng tôi leo vào phòng học lớp D từ bên cửa sổ, và như đã thảo luận trước đó, có một lối đi nơi đấy. Vị giáo viên đang giảng bài cho đến tận lúc này giờ đã nhưng lại khi lớp trưởng lớp D Hiraga đang nói chuyện với thầy ấy. Mọi thứ đều đã vào vị trí.
“Takenaka-sensei! Chúng em đang có một cuộc chiến triệu hồi ở đây. Xin hãy cho phép bọn em triệu hồi linh thú của mình!”
Những đồng đội lớp F của chúng tôi trỏ vào phòng học lớp A trong khi bọn tôi yêu cầu sự giúp đỡ. Giáo viên cổ điển Takenaka-sensei bị bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của chúng tôi.”
“Đừng để bọn lớp F vào được phòng học lớp A! Không thì bọn chúng sẽ làm điều gì đó đấy!”
Kẻ địch lao vào trong phòng học lớp D.
Và trong số những kẻ địch đó là—
“Vậy ra là cậu ở đây, Sakamoto-kun. Kinoshita-san có ở đây cùng cậu chứ?”
Trong số họ là kẻ địch đứng hạng hai ngay cả trong lớp A, Kubo Toshimitsu.
“Vậy ra là cậu, Kubo. Cậu không phải phục hồi điểm số bị hao hụt của mình sao?”
“Không cần tớ phải làm thế đâu. Tớ không thấy rằng chúng ta sẽ chiến đấu dùng môn Lịch Sử Thế Giới nữa.”
Tôi không thể không sụt sùi một chút được… tên khốn này đây thì thật là táo bạo đấy. Nếu hành lang nối bị xuyên phá Himeji, môn kiểm tra sẽ trở thành Lịch Sử Thế Giới.
“Chiến đấu nào, Sakamoto-kun, Kinoshita-kun. Bọn này sẽ kết thúc chuyện này tại đây.”
Kubo-kun, người mà đứng trước cổng ra vào như tên giữ cổng, nhìn chằm chằm vào tôi và Hideyoshi bên cạnh tôi khi cậu ta nói điều đó. Tôi không đoán trước được việc Kubo xuất hiện nơi đây, nhưng mọi chuyện vẫn còn nằm trong kế hoạch.
Giờ thì, Akihisa, cậu phải làm theo kế hoạch...
☆
Đã được hai phút rồi kể từ khi Yuuji và Hideyoshi bắt đầu tấn công. Giờ là cơ hội cho bọn tôi tiến vào phòng học 2-C đây.
Chúng tôi mở cửa sổ phòng học 3-C ra, nín thở và canh thời gian.
“Tớ nhớ rằng nó nằm gần tấm lịch ở phía bên phải của tấm bản đen…”
Tôi vẫn còn nhớ rõ vị trí mục tiêu của bước đột phá trong cuộc chiến này. Một khi chúng tôi vào được phòng học C, chúng tôi sẽ điều khiển giáo viên và phá hủy bức tường, chạy vào trong phòng học lớp A và mở một cuộc chiến để cho Muttsurini tiến đến được Kirishima-san. Chúng tôi đã có kinh nghiệm làm việc này trước đây vì thế sẽ chẳng có vấn đề gì cả.
“…Akihisa.”
Muttsurini nắm lấy tay áo tôi. Đến lúc rồi.
“Đi nào, mọi người.”
Tôi nhẹ nhàng kiểm tra lại lần cuối, và những người đồng đội của tôi khẽ gật đầu mình.
Chúng tôi lén lút và cẩn trọng tiến vào phòng học 2-C. Khi thấy chúng tôi xuất hiện bằng một cách như thế, Endou-sensei, người mà vẫn còn trong phòng học, mở to đôi mắt tròn của mình trong kinh ngạc.
“Yo, Yoshii-kun? Chính xác thì các em từ đâu ra—”
“Xin lỗi,Endou-sensei, nhưng bọn em không có thì giờ để giải thích. Bọn em đang có một cuộc chiến triệu hồi, vì thế xin hãy cho phép em triệu hồi linh thú của mình.”
Tôi cắt ngang lời cô ấy và hỏi cô ấy cho phép bọn tôi triệu hồi.
“Ơ? À, được thôi.”
Trông Endou-sensei thì khá là khó xử, nhưng cô ấy cũng đồng ý với yêu cầu của tôi. Giờ thì tôi có thể triệu hồi linh thú của mình rồi
““Triệu hồi””
Tôi gọi linh thú mình ra, và linh thú xuất hiện từ những mảng hoa văn bên dưới chân chúng tôi..
Ngoài ra, hệ thống cũng thể hiện điểm số của chúng.
Lớp A, Kinoshita Yuuko, Tiếng Anh 382 điểm.
Đấu Với
Lớp F, Yoshii Akihisa, Tiếng Anh 81 điểm.
“……Hở……?”
Vào ngay khoảnh khắc đó, tôi chẳng tài nào tin nổi những gì mình đang trông thấy.
Điểm số chả có gì bất thường, và cũng đúng môn học, nhưng những gì tôi lo lắng về là—
“Kinoshita…san…?”
Danh sách đối thủ có một cái tên mà tôi đây chẳng hề ngờ đến.
“Chào buổi chiều, Yoshii-kun.”
Giọng nói của đối thủ mà đáng lý ra chẳng thể nào xuất hiện ở đây phát ra từ góc phòng học.
“Tại sao cậu lại ở đây cơ chứ…”
“Tôi thấy rằng chẳng cần thiết phải giải thích, đúng không?”
Những lời của Kinoshita có lẽ là tín hiệu dành cho những học sinh lớp A khác bên ngoài phòng học ngay trước mặt chúng tôi.
“Điều đó có nghĩa là chiến thuật của bọn này—”
“Đúng vậy. Đúng như những gì bọn này dự đoán. Tuy nhiên, tôi đây không phải là người đoán ra điều này, mà là lớp trưởng đấy.”
Sự thật không thể nào tin nổi vừa mới hiện ra ngay trước mắt chúng tôi đây. Tuy nhiên, Kinoshita-san và những thành viên còn lại của lớp A thì đang đứng trước tôi đây. Đây là bằng chứng hiển nhiên cho việc kế hoạch của Yuuji đã bị Kirishima-san nhìn thấu.
“Vì lý do đó, bọn này đã bắt gặp được cậu ở hành lang. Có phải thế không, Yoshii-kun?”
“Không, chà—”
“Giấu giếm thì cũng vô dụng mà thôi. Đó là bởi vì tôi đây nghe rất rõ từ trong căn phòng học này rằng có hai đó hét toáng lên răng ‘tên đó đang lập cái kết hoạch quái quỉ gì thế này’ đấy.”
“…”
Tiếng rống đó là bởi vì từ ‘Mực vô hình’, nhưng tốt hơn là tôi không nên nói ra sự thật.
“Lý do tại sao họ lại giận dữ đến thế là bởi vị cậu chuẩn bị xuyên phá bức tường, có đúng thể không?”
Kinoshita-san nhìn sang bức tường ngăn cách phòng học lớp A và phòng học lớp C trong khi nói điều đó. Thật ra thì bức thư không có nói điều đó, nhưng kết luận của lớp A giống y như những gì chúng tôi đã định.
“Nếu như ai đó định phá hủy công sức của chính phòng học của họ thì họ nhất định sẽ phải rống lên thôi.”
Cơ bản thì bởi vì trò đùa của tên Yuuji mà lớp A có được gợi ý và nhìn thấu được kế hoạch của chúng tôi.
“Chết tiệt! Tên ngốc Yuuji đó…”
“Hở? Cậu vừa mới nói gì sao, Yoshii-kun?”
“Không, không gì cả.”
Thế thò mọi chuyện trở nên khó khăn rồi đây. Ngay lúc này đây, tôi phải chiến đấu với Kinoshita-san và những người còn lại trong khi tay bài của chúng tôi đã bị lộ và tìm ra cách phá hủy bức tưởng để tạo một lỗ trống.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa phải là vô vọng. Một khi tôi có thể vượt qua được bức tường thì cơ hội chiến thắng vẫn còn.
“Đây là chìa khóa cho chiến thắng! Tớ sẽ phải tiếp tục chiến đấu!”
“Được thôi. Nếu như cậu không định từ bỏ thì tớ sẽ khiến cậu nghỉ ngơi từ nơi đây đấy, Yoshii-kun.”
Những người khác từ lớp A đằng sau Kinoshita-san cũng triệu hồi linh thú của mình. Chúng tôi có năm thành viên lớp A, và vì môn học lại là Tiếng Anh nên tôi không thể kì vọng vào Muttsurini hỗ trợ được. Hy vọng duy nhất của tôi là phá vỡ bức tường, và sau đó thì không cần phải đánh bại họ.
“Giải quyết chuyện này nào, Kinoshita-san.”
Tôi để linh thú mình chạy thẳng đến bức tường với vận tốc tối đa. Thời gian càng dài, tỉ lệ lực quân tiếp viện đối địch—đặc biệt là Kudou-san xuất hiện trong căn phòng học này càng trở nên cao hơn. Tôi không biết những người đồng đội chiến đấu bên cạnh mình có thể cầm cự đến bao lâu, vì thế tôi phải đảm bảo rằng kế hoạch này thành công cho dù chỉ một giây sớm hơn thôi.
“Mặc dù cậu nói rằng cậu muốn chiến đấu, nhưng mục tiêu của cậu chẳng phải là tôi. Cậu thật sự cứng đầu theo nghĩa này đấy, Yoshii-kun.”
Kinoshita-san để linh thú triệu hồi của minh giơ vũ khí lên và phóng vào ngay giữa linh thú của tôi và bức tường. Vậy ra ý định nhắm vào bức tường của tôi đã bị bao lộ…?
Dù gì thì tôi cũng để linh thú của mình phóng thẳng về phía bức tường với tấm linh. Tuy nhiên, cú lao đến của nó lại bị chặn lại bởi đòn vung kiếm đường ngang của đối phương.
“Gu…”
Cánh tay phải phòng thủ khỏi đòn tấn công đó đem đến một chút đau đớn. Đây là vị hệ thống phản hồi đây.
Tôi phải thay đổi vị trí đứng của mình và dụ Kinoshita-san ra khỏi bức tường mới được.
Tôi để linh thú của mình nhảy ngược về sau để du Kinoshita-san đi khỏi. Tuy nhiên, đối phương lại chẳng đi khởi nơi cô ấy đang đứng.
“Dựa trên phản ứng của cậu thì chắc hẳn là có trò gì đó được thực hiện ở đây, đúng chứ? Nhưng mà tôi đây lại chẳng cảm thấy có bất kì thứ gì ở đây cả.”
Kinoshita-san lầm bầm trong khi nhằm chằm chằm vào khu vực gần tấm lịch. Chết tiệt... cô ấy thậm chí còn suy luận ra được nơi đó sao? Ngay lúc này đây tôi có thể hiểu được lý do tại sao Yuuji lại hy vọng rằng có thể đánh bại được cô ấy ngay từ phút bắt đầu.
“Xin lỗi mọi người, nhưng tôi không thể đi khỏi nơi này được. Tôi giao Yoshii-kun cho mọi người được không?”
“““Đã hiểu.”””
Kinoshita-san chẳng di chuyển gì khi cô ấy ra lệnh cho mọi người bao vây lấy tôi. Không ổn rồi, điều này chẳng ổn tí nào cả…!
Ba người tấn công tôi, và một người theo dõi Muttsurini và những người khác, trong khi Kinoshita-san đứng ngay trước bức tường.
“““Triệu hồi.”””
Những người bạn lớp F của tôi quyết định rằng tôi chẳng có cơ hội chiến thắng nào nếu chuyện này tiếp tục, vì thế họ nhanh chóng triệu hồi linh thú của mình. Tôi có thể được cứu trong tình hình này, nhưng tôi còn phải thực hiện một nhiệm vụ khác nữa sau khi phái hủy bức tường, vì thế tôi phải tránh việc khiến mọi người bị đánh bại ở đây.
Cho dù thế, chuyện này thì dễ hơn là chuyện chiến đấu. Sự chú ý của đối phương thì rải rác vào những người còn lại, và ngay lúc này đây tôi có chiến đấu tạo ra một lối đi đến bên Kinoshita-san. Nếu tôi có thể phá hủy bức tường trước khi mọi người bị đánh bại thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Nhân đôi!”
Tôi gọi một linh thú nữa ra và để nó tấn công đối thủ trước mặt mình.
“Erk…”
Linh thú chính phóng nhanh qua đối phương, người phải dừng lại để phòng vệ và phóng ngay về phía Kinoshita-san. Kinoshita-san tựa lưng vào tường, vì thế tôi không thể phớt lờ việc cô ấy ở ngay bên ấy.
Trong trường hợp đó, tôi sẽ phải nện linh thú của Kinoshita-san về phía bức tường.
Linh thú của tôi phóng ngay về phía trước với việc nhận biết rằng sẽ bị đánh trúng. Khi tôi làm thế, Kinoshita-san chẳng để linh thú của mình vung vũ khí, có lẽ bởi vì cô ấy nhận ra được tôi sẽ làm gì, cô ấy cố gắng đẩy ngược linh thú mà đang cố vượt qua bằng cách phóng lên cao của tôi. Trong trường hợp đó, linh thú của tôi sẽ bị tống bay đi vì sự khác biệt trong điểm số, và mọi chuyện sẽ kết thúc.
Vào ngay khoảnh khắc đó, tôi di chuyển linh thú của mình. Cố tình để nó nhận đòn của tôi phương và để nó bay đi như một con diều đứt dây. Linh thú bị bị đẩy bay đi đâm sầm vào lưng của linh thú chính đang tấn công Kinoshita-san.
“—!!”
Tôi nghiến rằng chịu đựng cơn đau.
Cả hai linh thú chính và phụ và vụ va chạm gây ra bởi đòn tấn công của đối phương khiến chúng bay thẳng đi—
“Kuu…!”
Chúng xoay xở được việc tống linh thú của Kinoshita-san bay theo.
ẦM! Linh thú của chúng tôi dính chặt vào nhau khi chúng nện thẳng vào bức tường. Lực của đòn tấn công này bị giảm đi đáng kể nhưng vẫn còn là một lực đầy mạnh mẽ mà sức mạnh con người chẳng thể nào sánh nói. Không sao rồi!
“Mọi người, tớ giao mọi chuyện lại—”
Cho các cậu. Ngay khi tôi chuẩn bị nói điều đó, tôi không thể nói thêm điều gì nữa.
Tại...sao...chứ?”
—Đó là bởi vì bức tường chằng hề bị phá hủy.