Hãy trả lời câu hỏi sau.
Trong một vở nhạc kịch nổi tiếng khắp thế giới, nhân vật nào được gọi là ‘vẻ ngoài đầy gớm guốc, tai ương tìm đến những người nhìn thấy hắn’? Ngoài ra, đây là một câu nói của nhân vật đó trong vở nhạc kịch ấy.
Một khuôn mặt gớm guốc ta đây phải mang, thế nhưng con tim ta lại trong sáng. Ta ngắm nhìn từ trong bóng đêm, mơ mộng đến những thứ đẹp đẽ.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
‘Bóng Ma Nhà Hát Opera.’
Nhận xét của giáo viên:
Đúng vậy. Việc em quen thuộc với các vở nhạc kịch thì rất là đáng kinh ngạc đấy, Himeji-san.
Câu trả lời của Tsuchiya Kouji:
‘Một con yêu quái trông đáng sợ.”
Nhận xét của giáo viên:
Em không thể thử suy nghĩ đến những câu trả lời khác hay sao?
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
‘Xấu xí.”
Nhận xét của giáo viên:
Thật là một cách diễn đạt thẳng thắn làm sao.
Tiếng chuông vang lên ngay đúng lúc tôi quay trở về phòng học. Dựa trên thời điểm lúc này, giờ là lúc nghỉ trưa rồi.
“Vậy là Kubo mạnh đến mức đó…”
“Khả năng xuyên phá đó thì chắc chắn chẳng phải bình thường đâu…”
“...Một kẻ biến điên.”
“Ừ ừ. Tớ cũng có thể hiểu được cái cảm giác đó. Tớ không thể nào tưởng tượng ra được một Kubo-kun trông ngầu lại tốt bụng và dịu dàng đó lại sử dụng một chiến thuật đáng sợ như thế.”
Hideyoshi và Muttsurini tập trung lại bàn của tôi khi chúng tôi dùng bữa trưa và thảo luận về trận chiến vừa nãy. Chà, Kubo-kun vừa nãy thì đúng là rất đáng sợ đấy.
“Có vẻ như ý tưởng của việc cửa Akihisa đi để Kubo-kun thả lỏng thì không có hiệu quả rồi.”
“...Ý độ của chúng ta đã bị lộ.”
Đối phương đã biết rõ khả năng của Himeji-san, điểm giáo dục sức khỏe của Muttsurini và chiếc vòng bạch kim của tôi. Do đó, việc họ lập chiến thuật nhắm vào chúng tôi thì không thể nào tránh được. Cho dù thế, chúng tôi đã có một trận chiến đầy khó khăn rồi.
“Nếu chúng ta muốn đánh bại Kubo, chúng ta phải có điểm số như Himeji.”
Hideyoshi nói trong khi nhìn ra đằng sau.
“Chà...tớ có thể tham gia cùng các cậu chứ?”
Đứng ở đó là Himeji-san cùng với hộp bento của mình.
“Từ khi nào mà bọn tớ không chào đón cậu chứ?”
“...Cứ như thường lệ đi.”
Hideyoshi và Muttsurini chào đón cô ấy. Tất nhiên là không thể nào tôi lại phản đối ở đây cả.
“Cám ơn mọi người.”
Sau khi cám ơn chúng tôi, Himeji-san ngồi xuống một cái ghế gần đấy.
“Có chuyện gì với Shimada thế?”
Hideyoshi nhìn vào Himeji-san khi cậu ấy hỏi.
“Ơ, trông Minami-chan chẳng có vẻ gì là cậu ấy muốn rời khỏi cái ghế đó cả….”
Himeji-san có vẻ bối rối trên khuôn mặt mình khi cô ấy nhìn chằm chằm vào góc phòng học và trả lời. Bình thường thì Minami sẽ đến và dùng bữa trưa với chúng tôi, nhưng lúc này đây thì cô ấy đang chiếm chỗ ngồi ở hành lang, nhìn chằm chằm ra ngoài.
“...Tên học sinh chuyển trường đó nhiều khả năng là sẽ đến và kiếm Aki vào khoảng thời gian này…
Mình nhất định không được lỡ mất hắn.”
Minami nhìn chằm chằm vào hành lang với một cái nhìn đủ để giết người khi cô ấy lầm bầm. Thật khó cho chúng tôi tiếp cận cô ấy khi như thế này.
“Ồ phải rồi, các cậu đang nói về chuyện gì thế?”
“Nm? Kubo đã đưa Akihisa vào một trận đấu đầy khó khăn ngay trước giờ nghỉ trưa, vì thế bọn này đang thảo luận một chiến thuật chống trả đây.”
“...Một kẻ địch đầy mạnh mẽ.”
“Một kẻ địch đầy mạnh mẻ…trong trường hợp đó, tớ phải tập trung mới được!”
Himeji-san nắm chặt tay mình trước ngực. Cho dù là trong giờ nghỉ trưa, trông cô ấy vẫn không bị phân tâm gì cả. Himeji-san chắc hẳn là đang rất tập trung vào cuộc chiến này với tất cả những gì mình có, vì thế tôi phải học hỏi từ cô ấy mới được!
“Được gì, giờ thì tớ phải làm đầy cái bụng mình một cách đàng hoàng để đạt được mục này tiêu này.”
Tôi mở khăn gói hộp bento của mình ra và nhất nắp hộp lên. Vì nee-san đang theo dõi nên bữa trưa hôm nay của tôi là món thịt bò hầm kiểu đồng nội bao gồm thịt bò còn lại và ra của và nước sốt demi-glace, đi kèm với trứng chiên và salad khoai tây, một hộp bento khá là thịnh soạn. Một khi tôi dùng xong bữa trưa của mình một cách đàng hoàng, tôi sẽ cố hết sức mình trong buổi chiều.
“Tớ ăn đây.”
Tôi ăn một cách đầy lịch sự khi tôi bỏ miếng trừng chiên vào trong miệng mình.
Có lẽ là tôi đã bỏ quá nhiều đường rồi—tôi tiếp tục nhai khi tôi tự hỏi về điều đó. Vào khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một cái nhìn chằm chằm đầy kì lạ nhìn sang. Hửm? Có chuyện gì thế?
“...”
Có vẻ như Himeji-san là người đang nhìn sang.
Cô ấy đang nhìn vào...đầu đũa trong miệng tôi. Cái gì chứ?
“Himeji-san?”
“Ớ!”
Khi tôi gọi cô ấy, Himeji-san ré lên một cách đầy hoảng loạn với một giọng thất thanh.
“Ơ, à, chuyện đó...ch, chà…!”
Himeji-san thì đang đỏ mặt rất nhiều và đang cuống cuồng vẫy tay mình như thể có vẻ như là cô ấy thấy ngượng với việc tôi phát hiện ra cô ấy đang nhìn vào tôi. Aa, đừng bảo tôi là?
“Cậu muốn ăn một chút không?”
Tôi gắp lấy một miếng trừng và đưa sang, nhưng Himeji-san chẳng để ý gì đến hành động của tôi cả khi cô ấy tiếp tục vẫy tay mình.
“Tớ, tớ không có nghĩ về chuyện đó khi nhìn cậu đâu! Chỉ là tớ không thể không nhìn môi cậu khi mà tớ thấy cậu đang rất thích thú đấy!”
Chẳng cần phải giấu giếm đến thế đâu, cậu biết đấy. Không phải là tớ cảm thấy cậu háu ăn đến thế đâu.
Khi tôi đang nghĩ về điều này, một giọng nói quen thuộc lọt vào tai tôi.
“Xin lỗi vì đã để anh đợi, Akihisa! Cuốn sách vừa nãy—”
“Thấy nhóc rồi—! Nhóc cứ để ta đợi mãi, tên học sinh nước ngoài kia!”
“Ơ? Gì gì thế? Onee-san, chị đang kiếm em sao?”
“Chúng ta sẽ nói chuyện say! Dù gì thì hãy dưa cuốn nhật kí trong tay nhóc đây!”
“WAAA! CHỜ CHỜ ĐÃ! EM PHẢI ĐƯA CUỐN NÀY CHO AKIHISAAAA!!!”
“““……”””
Sự kiện đầy bất ngờ này khiến cho chúng tôi không nói nên lời trong một khoảng thời gian khá dài.
Có vẻ như sau khi Linne-kun bước vào phòng học, em ấy đã bị đem đi bởi Minami…
“Có phải đó là đứa học sinh chuyển trường sáng này không?”
“Ừ, ừ, tớ đoán thế. Có vẻ như em ấy đang mang thứ gì đó cho tớ…”
Linne-kun biến mất trước khi tôi có thể nói một lời với em ấy nữa.
Tôi nhìn vào nới mà Linne-kun đã đứng, và rồi, một mảnh giấy được in ra hiện lên trong mắt tôi. Aa, chẳng lẽ em ấy mang đến cho tôi những gì mà em ấy đã dịch ra từ cuốn sách Tiếng Anh sao?
Tôi bước đến cánh cửa, nhặt lấy tờ giấy, và rồi bước về chỗ.
“Ơ, nội dung là… ‘giới thiệu và sử dụng hệ thống triệu hồi’? Ơ cái gì thế này?”
“Hửm? Cho tớ xem nào?”
Hideyoshi đưa đầu vào từ bên cạnh.
“Cậu có biết chuyện gì đang diễn ra không, Hideyoshi?”
“Muu...Tớ cũng không thật chắc chắn, nhưng có lẽ là về những thứ mà ngôi trường phụ nên lưu ý khi mà áp dụng hệ thống triệu hồi này.”
“Tớ hiểu rồi..”
Cái ngôi trường được gọi là ngôi trường phụ này đây, có phải là ngôi trường mà Linne-kun đến từ không nhỉ? Em ấy có nói rằng em ấy phải đi chuẩn bị cho cuộc hợp, vậy có phải là em ấy đang nói đến chuyện này không? Nhưng cái này thì chẳng có vẻ gì là thứ mà em ấy sẽ giải thích ở cuộc hợp của năm ba cả...un~ tôi thật chẳng hiểu gì cả.
“Dù gì thì, đây chẳng phải là bản dịch của cuốn sách đó.”
Dựa trên những gì Linne-kun đã nói, tên của tôi có xuất hiện trong quyển sách đó, vì thể tờ giấy này chắc phải là thứ gì khác rồi.
Khi tôi đi đến được kết luận này, tôi quay lại đối mặt với hộp bento trên bàn. Hideyoshi và mọi người cùng với tay tới hộp bento khi chúng tôi phớt lờ mảnh giấy đó.
“Nhắc mới nhớ, Akihisa, em học sinh chuyển nước ngoài đó có vẻ khá là gần gũi với cậu đấy.”
“Hửm? Thật sao?”
“Ừ. Nếu em ấy không gần gũi với cậu thì em ấy sẽ không đến từ tầng khắc chỉ để tìm cậu đâu.”
Khi nghe thấy Hideyoshi nói điều đó, chắc có lẽ là như thế thật. Tôi biết được Linne-kun sớm hơn bất kì ai khác, và em ấy chạy đến chỗ tôi chỉ để cho tôi thấy em ấy trông như thế nào trong bộ đồng phục và sẽ thậm chí còn ôm lấy tôi. Nhưng lý do tại sao em ấy lại quá gần gũi với tôi—
“Có lẽ là em ấy cảm thấy cô đơn khi phải bỏ lại nhóm bạn của mình ở bên đấy—”
“Muu...điều đó thì đúng. Em ấy và những người bạn của em ấy có lẽ cảm thấy rất là cô đơn đây.”
Nhất định là em ấy cảm thấy cô đơn rồi vì em ấy phải nói lời tạm biệt khi mà em ấy đi du học nước ngoài, và những người xung quanh em ấy là những người mà em ấy chẳng hề quen biết.
“...Tớ không biết liệu có ai đó ở bên đấy có cố ngăn Linne-kun lại không?”
Himeji-san thể hiện một vẻ đầy buồn rầu khi cô ấy nói điều đó. Cô ấy chắc hẳn là đang nghĩ về việc Linne-kun và các bạn của mình có lẽ sẽ cảm thấy như thế nào đây.
Linne-kun và những người bạn của mình có lẽ sẽ cảm thấy như thế nào sao…
“Chà...Tớ thì nghĩ rằng họ cũng muốn giữ Linne-kun lại, nhưng quan trọng hơn là, họ cảm thấy rằng điều đó thì tốt cho em ấy và nên cổ vũ cho em ấy như là bạn bè.”
“Ừ. Dù sao thì em ấy cũng khiến đất nước của mình tự hào mà.”
“...Không phải là một lời tạm biết khi chết.”
Chúng tôi trả lời, và tôi nghĩ rằng Himeji-san sẽ cảm thấy có động lực. Vì lý do nào đó, trông cô ấy thậm chí còn buồn rầu hơn nữa. Ơ? Cô ấy trông có vẻ kì lạ…
“Himeji.san.”
“...”
“Himeji-san?”
“...Hở? À, vâng! Có chuyện gì sao? Akihisa-kun?”
Himeji-san thì đang cư xử rất là kì hoặc ở đây đấy. Chuyện gì đã khiến cô ấy mất tập trung thế nhỉ?
“Himeji-san, có chuyện gì khiến cậu bận tâm—”
“Ơ, ơ! Mình sẽ đi mưa thức uống! Mọi người vẫn muốn như thường lệ, đúng không?”
Himeji-san đứng dậy và rời khỏi căn phòng trước khi tôi có thể nói xong nữa. Uu...rất là đáng nghi…
“Hideyoshi, Muttsurini. Các cậu nghĩ gì về hành động của Himeji-san vừa nãy?”
Tôi hỏi hai người còn lại ở hiện trường.
“Cậu ấy chắc chắn là cảm thấy rằng cậu Trờ thành một shotaconcó cảm tình với cậu học sinh nước ngoài đó, vì thế chắc cậu ấy lo cho cậu đấy, Akihisa.”
“...Cậu ấy chắc hẳn là đang rất khát nước.”
Tôi có được những câu trả lời rất đáng tin cậy.
Không thể tránh được vậy. Có vẻ như tôi phải tự mình nghĩ thông suốt chuyện này thôi. Hừm…
“Cậu ấy không thể nào không bật khóc khi nghĩ đến tình trạng khó khăn của Linne-kun, phải không nhỉ?”
Lý do tại sao Himeji-san lại là chuyện này chắc chắn là vì cô ấy không muốn để tôi thấy cô ấy khóc. Chắc chắn không phải là vì cô ấy không muốn nói tiếp tục nói chuyện với tôi nữa.
“Nn? Cái gì thế? Tên biến thái, có phải Himeji chạy đi là bởi vì cậu đang đội quần lót lên đầu mình nữa không?”
“ĐỪNG CÓ LÀM THẾ, YUUJI! ĐỪNG CÓ NÓI RA SỰ THẬT RẰNG TỚ KHÔNG CÓ NGHĨ THÔNG SUỐT!”
Yuuji bước đến và làm tan nát con tim tôi. Thật là một tên tàn nhẫn!
“Hay đúng hơn là, ĐÓ LÀ BỞI VÌ CẬU MÀ TỚ LÀM ĐIỀU ĐÓ ĐẤY, YUUJI!”
“Này, chờ đã. Khi nào mà tớ lại bắt cậu đội quần lót lên đầu mình trong ngày nghỉ ở trung tâm mua sắm và chạy thẳng vào phòng thay quần áo nữ cơ chứ?”
“Cái bẫy đó thì rất là tỉ mì đấy…”
“Tớ phải lập nên cái bẫy kiểu gì để khiến cậu làm một hành động biến thái như thế cơ chứ!? Này, Muttsurini, đừng có thể hiện cái nhìn ‘vậy ra cái lý do này cũng có thể dùng được’, được chứ!? Hành động của cậu thì thật sự là sở thích của cậu đấy.”
“...Chiến thuật của cậu thì rất là đáng sợ đấy, Yuuji.”
Cậu phải nói là khả năng của một người mà đã từng được gọi là thiên tài thì quả thật không phải là hư danh.
“Thật là, và giờ thì cậu chỉ đang đưa ra những lời bào chữa vô căn cứ chỉ vì cậu là một tên biến thái…”
“Tớ nói này, cậu thật là đáng kinh ngạc khi mà gọi những người khác là vô căn cứ khi chính mình lại dẫn toàn bộ năm hai đi nhìn trộm đấy…”
“Coi nào, ăn, ăn thôi!”
Yuuji giả vớ không nghe thấy lời cằn nhằn của Hideyoshi. Thật là một tên đáng tởm.
“Ồ phải rồi, Himeji đã đi đầu rồi vậy?”
“...Cậu ấy đi mua thức uống.”
“Cái gì? Đã oản tù xì rồi sao?”
“Không, bọn tớ chưa có làm.”
“Cô ấy ra ngoài trước khi bọn tớ có thể ngăn cô ấy lại.”
“Thật sao? Nếu cậu ấ muốn mua thức uống thì tớ cũng muốn cô ấy mua cho tớ luôn.”
“Nếu là Himeji-san thì tớ nghĩ rằng cậu ấy cũng sẽ mua lại cho cậu thôi, đúng không?”
Chúng tôi tiếp tục tán chuyện khi dùng bữa trưa.
Vào khoảnh khắc đó. Cốc cốc, một tiếng gõ nhẹ vang đến tai chúng tôi.
“Xin thứ lỗi vì đã xen vào giờ ăn trưa của mọi người, tôi muốn gặp học sinh mang tên Himeji Mizuki.”
Một giọng nói xa lạ và cách nói đầy lịch sự—ai thế nhỉ?
“Xin thứ lỗi.”
Khi chúng tôi tìm kiếm trí nhớ mình, cánh cửa mở ra, và một người chúng tôi chưa bao giờ gặp trước đây bước vào phòng học.
Người đó thì rất là cao ráo và gầy, một người với khuôn mặt trông thanh tú và đôi mắt hẹp dài, một học sinh trông rất tuyệt vời. Waa...chẳng phải anh ta đã quá đẹp trai rồi đấy sao…
“NÀY! AI CHO PHÉP NGƯƠI VÀO Đ Y THẾ!?”
“BỌN NÀY SẼ GIẾT NGƯƠI ĐẤY!”
“CÁI GÌ NÀO!? NGƯƠI MUỐN BỊ ĐƯA ĐẾN BỆNH VIỆN SAO?”
Khi chúng tôi biết được đó là một tên đẹp mã, những người bạn cùng lớp của tôi ngay tức khắc bắt đầu chửi thế cùng với sự căm ghét. Cái vẻ hoàn toàn đáng tởm này thì thật gây sốc cho tôi, hay đúng hơn là, khiến tôi cảm động đấy.
“Tôi thật sự xin lỗi. Tôi không có ý định khiến mọi người không vui.”
Chàng trai xinh đẹp cúi chào một cách lịch lãm khi anh ấy xin lỗi. WOW! Đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó cúi chào như những gì tôi thấy trên TV đấy.
“VỀ NHÀ ĐI, ĐỒ ĐẸP MÃ!”
“ĐÚNG VẬY! NGƯỜI MÀ NHƯ NGƯƠI THÌ CHỈ KHIẾN SỰ XẤU XÍ CỦA BỌN TA CÀNG THÊM RÕ RỆT MÀ THÔI!”
“TA Đ Y MỚI LÀ TÊN ĐẸP MÃ DUY NHẤT TRONG CĂN PHÒNG HỌC NÀY!”
Có lẽ mọi người bị kích động bởi sự lịch lãm này khi tất cả bọn họ đều nổi đóa lên. Trong trường hợp này, chẳng ai sẽ tin rằng đây là một ngôi trường tư đâu.
Chàng trai xinh đẹp kia cố gắng làm dịu sự căng thẳng của mọi người khi anh ấy nói,
“Không...Tôi cảm thấy rằng mọi người đây đều có khuôn mặt như những sinh vật đáng yêu vậy.”
“““NÀY! ĐI RA NGOÀI VÀ XỬ NHAU NÀO!!!”””
Người đó thật sự nghĩ rằng mình có thể an ủi mọi người với những lời đó sao?
“Takashiro-kun, cậu vẫn chưa có tiến triển gì trong việc cậu muốn làm đấy.”
Một người khác bước ra từ đằng sau người được gọi là Takashiro. Làn đây, đấy là một người mà mọi người đều quen thuộc. Người đó một đáng người xinh đẹp bên dưới bộ đồng phục của mình và những cử động tay chân đầy mê hoặc. Chị ta là người đã giúp nghĩ ra ý tưởng cho lớp trưởng lớp C Koyama trước đó—
“Kogura, sempai…”
“Xin chào, mọi người trong lớp F.”
Kogure-sempai vén chiếc váy mình lên một chút và cúi chào, có vẻ như đang bắt chước người được gọi là Takashiro đó. Không không không, bình thường mà nói thì việc này phải được thực hiện bằng những chiếc váy dài. Nếu mà làm chuyện này với váy ngắn thì…
“Xin hãy gọi bọn này là chó, ojou-sama.”
“Chào mừng đến với vườn thú, Kogure-sama.”
“Con vật nào mà chị muốn có một trải nghiệm vui vẻ với nào?”
Thấy chưa mọi người đều đã lúng túng hết rồi đấy. Thật là.
“Không, Kogura-sempai và tôi không có đến đây đến kiếm sinh vật vui vẻ.”
“AI BẢO NGƯƠI LÊN TIẾNG HẢ?”
“BỌN NÀY SẼ CUỐN NGƯƠI TRONG MỘT TẤM THẢM TRE VÀ NÉM NGƯƠI RA NGOÀI ĐẤY, NGƯƠI BIẾT CHỨ!”
“BỌN NÀY ĐANG NÓI CHUYỆN VỚI KOGURE-SAMA ĐẤY, TÊN NGỐC!!”
Ơ, cuộc hỗn loạn này khá là đáng xem đấy.
Kogure-sempai hoàn toàn phớt lờ tình trạng xấu xí của lớp chúng tôi khi chị ta bước về phía chúng tôi và nói với chúng tôi bằng một giọng đầy mê hoặc.
“Cậu thì khá là tuyệt vời lần trước đấy, Yoshii-kun.”
“Sempai, tại sao em lại không thể thấy Tại sao chị lại cố tình đi đến tận lớp F này chứ?quần lót của chịngay cả khi mà chị đã vén chiếc váy ngắn của mình lên chứ?”
“Bình tĩnh đã, Akihisa. Chị ta biết cậu đang nhìn ở đâu đấy, và cậu đã lẫn lộn cả câu hỏi thật lên kìa.”
Có vẻ như là thậm chí cả tôi cùng không thể bình tĩnh được khi đứng trước kẻ địch đã cố lừa chúng tôi lần trước.
“Đó là vì tôi chẳng có mặc bất kì quần lót nào cả.”
“Và chị thật sự lại trả lời câu hỏi sao!? Bên cạnh đó, ý chị là gì khi nói không mặc chứ?”
“AI ĐÓ GỌI CẤP CỨU ĐI!! MUTTSURINI THÌ ĐANG KHÓ THỞ VÌ CHẢY MÁU MŨI NÀY!!”
LÀM, LÀM THẾ NÀO MÀ CHUYỆN NÀY LẠI CÓ THỂ CƠ CHỨ!? CHẲNG LẼ LUẬT PHÁP CHO PHÉP MỘT ĐIỀU NHƯ THẾ SAO!? HAY CHẲNG LẼ Đ Y LÀ CHUYỆN BÌNH THƯỜNG KHI CHÚNG TÔI LÊN NĂM BA SAO!? TRONG TRƯỜNG HỢP ĐÓ, TÔI CÓ NHIỆM VỤ PHẢI HỌC TẬP CHĂM CHỈ Đ Y!!
Kogure-sempai cười khẩy khi chị ta nhìn vào cuộc lộn xộn này,
“Fufu, tôi chỉ đang đùa mà thôi. Mọi người, xin hãy bình tĩnh đã.”
“M-Máu mũi cuối cùng cũng ngưng rồi...thật là, câu nói đùa này thì thật là quá đáng sợ đấy.”
“Tôi nghĩ đó là vì tôi đang mặc quần lót dây nên khó thấy hơn đấy.”
“KHÔNG HAY RỒI! CHÚNG TA KHÔNG THỂ NÀO CỨU CHỮA ĐƯỢC NỮA TRONG TÌNH HUỐNG NÀY RỒI!”
Có rất nhiều thứ trong thế giới này mà chúng tôi không biế đến. Chẳng phải lý do chúng tôi được sinh ra trong thế giới này là để theo đuổi những sự thật đấy?
“... Kogure nàng ơi, ta cảm thấy rằng việc tiếp tục chủ đề thì còn khó khăn hơn nữa khi mà có nàng ở quanh đấy.”
“Ôi trời, xin lỗi nha, Takashiro. Có vẻ như là tôi đã quá đà với mấy trò đùa của mình.”
Có thể nhìn thấy máu me vươn vãi khắp nơi, và Muttsurini thì nhất định là đang ở giữa đống máu phun ra như hồ đó.
“Thế thì, tại sao anh lại ở đây cơ chứ? Anh nói rằng anh ở đây để kiếm Himeji, phải không?”
Yuuji giả vờ trông khó chơi khi hắn ta hỏi.
“Đúng vậy, tôi có thử để nói đến ở đây, vì thế tôi đến đây để viếng thăm. Tuy nhiên, chẳng có vẻ gì là nàng ấy ở đây cả.”
Hửm? Himeji-san? Ông sempai này thì có gì việc gì với Himeji-san cơ chứ?
“Anh có việc gì phải nói với Himeji sao? Cả hai người đều kiếm cô ấy sao?”
“Không, tôi chỉ có thể tự mình nói điều này với nàng ấy thôi.”
“Takashiro-kun, chẳng phải tôi đã bảo cậu không tự mình hành động như thế sao?”
Kogure-sempai cằn nhằn.
“Aaa...Tôi thật không quan với cách nói chuyện lịch sự này...anh có thể vui lòng nó chuyện theo cách bình thường được chứ?”
“Nếu chuyện này khiến cậu khó chịu, thì xin hãy cho phép tôi xin lỗi. Tuy nhiên, Nàng Kogure bảo tôi phải nói chuyện như thế này.”
“Hửm? Ý anh là gì cơ chứ?”
“Chờ đã, Takashiro-kun, đừng có nói gì không cần thiết—”
“Theo lời cô ấy, thì ‘việc trò chuyện như thế này thì thông mình hơn’.”
“““...”””
Cả lớp trở nên im lặng.
Vậy ra ‘điều gì đó từ Takashiro-sempai’ mà Kogure-sempai đang cố giấu là—
“Anh là Takashiro phải không? Chẳng lẽ anh khá là ngu ngốc sao?”
“Tại sao Takashiro-kun lại như thế chứ? Đừng có coi thường Takashiro-kun như thế này, Sakamoto-kun. Hắn là người đạt thứ hạng cao nhất trong số các học sinh năm ba đấy.”
“““HẠNG NHẤT TRONG SỐ CÁC HỌC SINH NĂM BA SAO!!!???”””
“Đúng vậy, tôi đây được xếp hạng nhất trong số các học sinh năm ba.”
Đúng là cho dù có là hành động của mình hay là thái độ đầy tinh tế đó, việc thấy tên này có điểm số xuất sắc thì không có gì đáng ngạc nhiên lắm.
“Bởi vì Nàng Kogure nói rằng sẽ chẳng có ai nói là tôi là một kẻ ngốc dễ dàng bị gạt khi mà tôi đứng hạng nhất.”
“Takashiro-kun, hãy nghĩ câu nói đó như là một lời yêu cầu đi. Ít nhất thì cũng hãy nói điều gì đó mà tôi có thể chống chế cho cậu, được chứ?”
Nhưng có vẻ như là anh ta là một tên đầu rỗng.
“C-Chà...dù sao thì nếu hai người ở đây để kiếm Himeji gì thì lúc này cô ấy không có—”
“Fuu...cuối cùng cũng lấy lại nó được...giờ thì mình có thể xả hơi trong lúc nay ròi—có chuyện gì thế!?”
“Xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi. Có rất nhiều người ở máy bán hàng tự động...ơ, có chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?”
Vào khoảnh khắc đó, Minami và Himeji-san bước vào phòng học. Cả hai người họ đều mở to mắt mình ra ngay lúc mà họ thấy tình trạng thảm khốc trong căn phòng học. Đúng là người bình thường sẽ bị sốc nếu như họ thấy căn phòng học ngập trong máu.
“Nàng vẫn khỏe ngày hôm nay chứ? Nàng Himeji Mizuki? Tôi quên mất phải nhắc đến một vài lời mà hiệu trưởng đã bảo tôi, vì thế tôi đến tận phòng học này đấy.”
Takashiro-sempai cúi chào một cách lịch sự, hoàn toàn phớt lờ phản ứng của họ.
“Aa… Ta, Takashiro-sempai! Anh đang làm gì ở đây thế?”
Từ thái độ của Himeji-san thì có vẻ như là cô ấy có biết Takashiro-sempai.
“Xin thứ lỗi. Chyện tôi đến thăm nào ở đây có gây rắc rối gì không?”
“C, chà về điều đó...ơ...em nghĩ rằng em thấy hơi phiền hơn là gặp rắc rối đấy…”
Himeji-san thể hiện một nét mặt yếu ớt khi cô ấy quay lại nhìn vào chúng tôi. Tại sao cô ấy lại thể hiện một nét mặt như thế cơ chứ?
“Có chuyện gì thế, Himeji-san?”
“Không gì đâu, tớ ổn cả!”
Tôi hỏi nhưng Himeji-san chỉ lắc đầu mình, và người đang hỏi lúc này là Minami.
“Mizuki, cậu có biết sempai này chứ? Những lời của hiệu trưởng mà anh ấy đang nói vừa nãy là…”
“T-Tớ nghĩ là mình biết anh ấy? Ơ…”
Có lẽ Himeji-san chẳng biết phải trả lời câu hỏi ra sao vì cô ấy cứ ngập ngừng mãi. Hiệu trưởng và Takashiro-sempai...sự kết hợp này thật sự khiến tôi rối trí đấy. Họ có mối quan hệ nào như thế nào cơ chứ?
Trong khi khi tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó, Takashiro-sempai cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Nàng HImeji Mizuki, nàng có thế nói rằng “chúng ta đang trong một mối quan hệ chính thức’, như thế thì sao nào?”
“Ơ? Takashiro-sempai và hiệu trưởng sao?”
“...”
“Takashiro-sempai, anh có thể tinh tế hơn nữa trong ngôn ngữ nói của mình chứ? Sự ngu ngốc của anh sẽ thể hiện ra ngoài đấy.”
Himeji-san vô tình bật ra một vài lời cay độc. Về phần Kogure-sempai, tôi có thể lờ mờ đoán rằng chị ta cũng sẽ nói điều gì đó cay độc đây.
“Ơ, ơ, hiệu trưởng và mẹ của tớ thì là bạn cùng chơi tennis…”
“Tôi không nhĩ rằng cô hiệu trưởng đó biết chơi tennis đâu…”
“Ta-Takashiro-sempai là… chà… anh ấy là bạn chơi golf cùng với ba tớ.”
“Nàng Himeji Mizuki. Nói dối thì không phải là một điều hay đâu. Tôi không nghĩ rằng mình có thói quen đi đánh golf đâu.”
Vì lý do nào đó, Takashiro-sempai thì lật tẩy những lời nói dối của Himeji-san một cách đầy thích thú.
Và rồi, có lẽ cô ấy không biết phải làm sao để vượt qua chuyện này—
“Aa, auuu…”
“Himeji-san?”
“TÔI XIN LỖI—!”
Himeji-san chạy đi giàn giụa nước mắt. Thật sao? Vậy là Himeji-san chạy đi là bởi vì nhiêu đây thì nhiều hơn khả năng cô ấy có thể giải quyết, đúng không nhỉ?
“Thật là, Mizuki đó, cậu ấy đang làm gì thế này...tớ sẽ chạy theo cậu ấy để kiểm tra.”
Minami thể hiện một nét mặt nhăn nhở kho cô ấy theo sau Himeji-san ra khỏi phòng học.
Vì Minami quan tâm đến những người khắc rất nhiều, nên nhất định cô ấy sẽ không để Himeji-san một mình như thế đâu, tôi đoán thế? Tôi chỉ nên đứng ngoài chuyện này và cứ giao cho cô ấy trong tình huống này vậy.
“Đúng như mong đợi từ Nàng Himeji Mizuki. Nàng ấy cũng thật đáng yêu ngay cả khi nàng nói một lời nói dối mà có thể bị nhìn thấu hay là chị đi một cách đầy bối rối như thế.”
Takashiro-sempai tiếp tục gật gù khi anh ta nhìn về hướng mà Himeji-san và Minami chạy đi.
Tôi cũng cảm thấy rằng những lời nói dối của Himeji-san thì cũng dễ dàng nhìn thấu được luôn đấy. Hiệu trưởng biết chơi tennis sao? Chuyện đó thì không thể nào.
“Trong trường hợp đó thì mối quan mệ mơ hồ giữa anh và hiệu trưởng thì còn đáng tin hơn đấy, Takashiro-sempai.”
Khi tôi nói ra câu nói đùa đó,
“Hahaha, Yoshii Akihisa-kun, trò đùa này thì thật quá đáng đấy.”
Takashiro-sempai cười. Hửm? Người này đây thật sự có thể chịu được mấy trò đùa sao.
“Không không không, hiệu trưởng là mẫu người thích nghiên cứu, vì thế có lẽ bà ấy thích Takashiro-sempai đứng đầu năm ba và ưa nhìn đấy.”
“Nàng Kogure ơi, tôi phải làm gì đây? Nếu như điểm số của tôi trở nên tệ hại thì những người khác sẽ nghĩ rằng tôi sẽ dễ bị lừa. Nhưng nếu chuyện này cứ tiếp tục thì hiệu trưởng sẽ phải lòng tôi thật mất.”
Takashiro-sempai thật sự lại nghiêm túc thảo luận điều này với Kogure-sempai. Hở? Anh ấy coi trò đùa này là thật sao?
“Takashiro-sempai, anh thì vẫn dễ bị lừa như bình thường thôi. Yoshii-kun chỉ đang đùa với anh thôi đấy.”
“...”
Lúc này thì Takashiro-sempai trở nên im lặng. Không, tôi không có ý định nói dối anh ấy đâu!
“...Sẽ thật tuyết nếu như mọi người trên thế giới này có thể bị điều khiển giống như Nàng Mizuki vậy…”
Câu lẩm bầm này có vẻ như rất nghiêm túc đấy. Người này đã bị lừa bao nhiêu lần rồi thế?
“Fuu...dễ bị lừa...để tớ thử nào.”
Yuuji lầm bầm khi cậu ấy đứng trước Takashiro-sempai.
“Takashiro-sempai, em đoán thế? Himeji và cô gái đuổi theo cậu ấy thì đang có một mối quan hệ thể chất không đứng đắn đấy.”
“LÀM SAO MÀ CHUYỆN ĐÓ LẠI CÓ THỂ CHỨ!? CHUYỆN NÀY THẬT SỰ…”
“Không, là thật đấy. Nghĩ về việc đó đi. Vẻ ngoài của cậu ấy, và tính cách của cậu ấy, thế nhưng cậu ấy lại chẳng có người bạn trai nào cho đến tận lúc này, vì thế điều đó có nghĩa là câu trả lời rất là rõ ràng rồi, đúng không? Chẳng phải anh có thể thấy được điều này khi là người đứng đầu khối sao?”
“(CẠCH CẠCH CẠCH CẠCH) Đúng-Đúng…thế. Tôi có thể đoán ra điều này, vì thế lúc này tôi không có bị lung lay đâu…”
Aa, có vẻ như là anh ấy thật sự cả tin đấy. Để tôi thử nào.
“Takashiro-sempai, ngôi trường này thật ra là có liên kết với thế giới ma thuật đấy, và những linh thú triệu hồi được gọi ra từ cánh cổng kết nối đấy.”
“Trong trường hợp đó, một ngày nào đó sẽ có rắc rối nếu như chúng ta cứ tiếp tục sử dụng linh thú triệu hồi, phải không?
Thật đáng kinh ngạc, ngay cả tôi cùng có thể lừa anh ấy một cách dễ dàng.
“Takashiro-sempai, có vẻ như Ngày Giáng Sinh sẽ bị hủy trong năm nay bởi vì kinh tế xuống dốc đấy.”
“Tôi hiểu rồi. Thế thì tôi phải gọi những cô gái tôi đang hẹn hò lúc và hủy cuộc hẹn với họ mới được.”
“““XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI! ĐỒ RÁC RƯỞI!!!”””
“Tại sao mấy cậu đột nhiên lại bắt nạt tôi chứ?”
“Takashiro-sempai, em nghe nói rằng con trai và con gái sẽ đổi đồng phục cho nhau lần tới đấy.”
“Cậu đang nói gì thế? Tôi chưa bao giờ nghe chuyện đó trước đây cả.”
“Không, bằng chứng đây này, chẳng phải cô gái đó đang mặc đồng phục con trai sao?”
“...Tôi hiểu rồi, đồng phục nữ...việc đổi đồng phục trong năm ba bọn này thì có hơi lãng phí một chút, nhưng tôi chỉ có thể làm theo nếu như đây là điều nhà trường muốn.”
“Tớ thật sự quá mệt mỏi để cãi lại kiểu đối xử này rồi…”
Tất cả những lời nói dối được đưa ra đều có thể lừa Takashiro-sempai hết. Tình hình này thì thật là tệ hại đấy.
“Chà chà, có hàng tá thứ mà tôi đây không biết đến. Có vẻ như tôi đã học được điều gì đó từ cái lớp tệ hại nổi tiếng nhất trường rồi.”
“““Tất cả những lời đó đều là nói dối đấy.”””
“...”
“Takashiro-kun, ít nhất thì cũng hãy nói gì đó trước khi đi chứ.”
“Tôi có một vài chuyện khẩn cần phải tham dự. Xin hãy thứ lỗi.”
Takashiro-sempai rời khỏi phòng học, và đôi mắt anh ấy đang phát ar một ánh sáng lấp lánh.
“Dù gì thì tên đó tại sao đến đây thế?”
“Ai mà biết được? Có vẻ như hắn đến đây vì Himeji…”
Nhắc mới nhớ, có vẻ như là anh ta đến đây là để nói lại tin nhắn từ hiệu trưởng.
“Thế thì, Kogure-sempai, có chuyện gì chị muốn không?”
“Tôi chỉ đến đây để đi cùng với Takashiro-kun mà thôi. Tôi chẳng biết hắn ta muốn làm gì cả.”
Kogure-sempai nở một nụ cười gượng gạo sau khi nói điều đó.
“Thế thì, tôi cũng nên đi đây. Xin lỗi vì đã làm phiền các cậu, năm hai.”
Lần này, Kogure-sempai không vén váy mình lên nữa, nhưng lại chào chúng tôi một cách lịch sự khi chị ta rời đi.
“Không gì to tát cả. Bọn này cũng biết rằng tất cả học sinh năm ba cũng khá là thú vị đấy.”
Yuuji chắc có lẽ là nghĩ đến điều gì đó khi cậu ta chào tạm biệt chị ấy bằng một giọng đầy châm biếm.
Kogure-sempai nở một nụ cười. Trước khi đi, chị ta quay lại và nói,
“Hãy để tôi nói một vài lời cuối. Sakamoto-kun, cậu sẽ chứng kiến một sự thức tỉnh đầy hung ác nếu như cậu đánh giá thấp Takashiro-kun đấy, cậu biết không?”
“““!!!!!!”””
Những lời đó khiến cho chúng tôi cảm thấy một chút căng thẳng.
Tôi hoàn toàn quên mất chuyện đó. Nhắc mới nhớ, có vẻ như là tôi có nhớ việc nghe thấy rằng Kogure-sempai thì phụ trách việc đưa chiến thuật trong trận chiến chống lại lớp C, vì thế người mà lập ra nó là Takashiro-sempai!
“Này, sempai, có chuyện gì thế?”
Yuuji thể hiện một nét mặt lạnh lùng khác hẳn so với thường lệ.
Cuộc chiến đó hoàn toàn vượt xa dự đoán của Yuuji, và chúng tôi bị buộc phải đánh cược vào phút cuối cùng. Nếu như sempai đó là người thao túng trận đấu, thì Yuuji rõ ràng là không thể dể yên chuyện này được.
“Nói cách khác, ‘cả tin’ và ‘ngu ngốc’ là hai điều khác nhau đấy. Tạm biệt vậy.”
Lần này, Kogure-sempai rời đi mà không quay đầu lại.
“Tới cũng đã nghĩ là cái kết hoạch mà đã được dùng trong trận chiến đó thì thật quá khôn khéo đối với Nemoto và Koyama… vậy ra là như thế.”
“Tớ không có nhiều thời gian để nghĩ về việc đó, nhưng giờ chị ta nhắc đến điều đó, chiến thuật đó có lẻ không có bất kì phong cách gì của cả hai người đó cả.”
Takashiro-sempai có thể đọc được suy nghĩ của Yuuji. Nói cách khác, việc anh ấy nghĩ ra được kế hoạch đó thì cũng không phải là chuyện khó khăn đối với anh ta.
“Thế thì, vẻ ngoài dễ bị dụ của anh ta chỉ là một vở kịch thôi sao?”
“Không, có vẻ như là tự nhiên đấy. Anh ấy thật sự khóc mà.”
Tôi thật sự chẳng thể biết được liệu Takashiro-sempai thông minh hay là ngu ngốc nữa.
“...Tớ cũng quan tâm đến chuyện này, nhưng lúc này thì hãy gác chuyện đó qua một bên đã. Bên cạnh đó, lớp A lúc này thì quan trong hơn chuyện đó.”
“Đúng vậy.”
“...Phải có sự ưu tiên trước sau.”
“Um. Hãy nghĩ hết mọi chuyện sau trận chiến đã.”
Chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện của mình với Yuuji và tiếp tục dùng bữa trưa của mình.
☆
“Này Mizuki, có chuyện gì khiến cậu phiền lòng sao?”
“Hở? Tớ, tớ không có bị bận tâm đâu, cậu biết chứ?”
“Nói dối cũng vô ích thôi, Mizuki. Những lời nói dối của cậu thì rất dễ dàng bị nhìn thấu.”
“Uu...cho, cho dù cậu có nói thế, Minami-chan, trông cậu còn kì hoặc hơn nữa là. Cậu thì còn lo lắng hơn cả tớ đấy.”
“Aa…ahahahaha. Tớ không sao, tớ đã xoay sở để giải quyết nó rồi!”
“T-Tớ cũng không sao. Không cần phải lo đâu!”
“Vậy thì có nghĩa là chuyện đó đã được giải quyết, phải không?”
“...Theo kế hoạch, thì nó sẽ được giải quyết sau một lúc.”
“Sau một lúc nghĩa là…”
“Một khi chúng ta đánh bại lớp A, mọi người đều sẽ có cái kết hạnh phúc.”
“FM...vậy thì chúng ta chi cần chiến thắng để giải quyết chuyện này?”
“Đúng vậy!”
“Xin lỗi, nhưng cậu không có dính líu đến chuyện gì đó tệ hại hay kì lạ, phải không?”
“Đúng!”
“Thật sao? Vì cậu đã nói thế, Mizuki, tớ sẽ tin cậu vậy.”
“Xin lỗi đã khiến cậu lo lắng…”
“Đừng có lo về chuyện đó mà...nhắc mới ngớ, chuyện này thật cảm thấy giống như là giải đấu triệu hồi trong lễ hồi mùa hè tuyệt với đấy.”
“Giải đấu triệu hồi.”
“Đúng vậy. Cậu có chuyện gì đó khiến cậu bận tâm, Mizuki, và tớ hỏi cậu và cậu nói rằng chiến thắng có thể giải quyết mọi thứ vào lúc cuối.”
“À…”
“Chẳng phải là tương tự sao?”
“Cậu...nói đúng…”
“...Thật sự...cảm giác rất giống…như lần đó…”