Hãy trả lời câu hỏi sau đây:
Hãy lần lượt nêu rõ những gì Thái Tử Shoutoku đã thực hiện vào những năm 603 và 604. (Chú thích: Các bạn có thể tìm hiểu thêm tại đây: Thánh Đức Thái Tử)
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
‘Vào năm 603, Thái Tử Shoutoku đã ban hành “Quan Chế Mười Hai Bậc”. Vào năm 604, Thái Thử Shoutoku đã ban hành “Hiến Pháp Mười Bảy Điều”
Nhận xét của giáo viên:
Đúng vậy. Hãy ghi nhớ các chuỗi sự kiện trong một vài năm đó, bao gồm cả việc phái đi những Khiển Tùy Sứ. (chú thích: Khiển Tùy Sứ (kenzuishi), các bạn có thể tham khảo thêm tại ĐÂY)
Câu trả lời của Shimada Minami:
‘Năm 603, Thái Tử Shoutoku dùng bữa. Năm 604, Thái Tử Shoutoku có một giấc ngủ ngon.’
Nhận xét của giáo viên:
Thầy không có nói đến những hoạt động hàng ngàu mà không cần phải nghĩ đến.
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
‘Vào năm 603, Thái Tử Shoutoku kết hôn. Và năm 604, Thái Tử Shoutoku trở nên điên loạn.’
Nhận xét của giáo viên:
Chuyện gì đã xảy đến với thái tử trong năm đó vậy?Khi tôi chuẩn bị rời phòng học và hướng về khu vực mà mình phụ trách.
Tôi nhìn thoáng qua Himeji-san để xem cô ấy ra sao, vì tôi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với cô ấy gần đây.
"...Không sao mà, chúng mình nhất định sẽ chiến thắng, chúng mình nhất định sẽ chiến thắng..."
Cảm giác như là cô ấy có hơi khác so với thường ngày vậy, và điều đó khiến tôi lo lắng.
—Và giờ.
Ngay lúc này đây, tôi đang đứng ở trên hành lang nối điều khiển cả trận đánh, và tôi quay người về phía Minami để xem cô ấy ra sao.
"...Không sao mà, mình chỉ cần đứng cùng với Aki và lấy lại quyển sổ đó trước khi tên học sinh người nước ngoài kia gặp cậu ấy. Mình chỉ cần đưa hắn đi xa khỏi Aki. Mình chỉ cần đứng cùng Aki và không để cho cậu ấy tự mình di chuyển..."
Rõ ràng là cô ấy trông khác với thường ngày, và điều đó khiến tôi lo lắng rất nhiều.
"Aki!"
"V, vâng! Tớ có thể biết cậu muốn gì không, Minami-san?"
"Tớ nhất định sẽ sống sót và sẽ chẳng chết trong trận chiến đâu. Việc đó thì ổn chứ?"
"Un, tất nhiên là ổn rồi."
"Mọi chuyện sẽ kết thúc nếu như tớ mất đi tự do của mình khi mà tớ bị đem đến phòng phụ đạo, vì thế tớ chắc chắc sẽ chiến đấu hết sức. Đuowjc chứ?"
"Un, cậu rất là đáng tin cậy đấy."
"Ngoài ra, nếu không thể nào tránh được, tớ cũng sẽ mang cậu đến phòng phụ đạo luôn. Như thế có được không?"
"Chờ một chút đã, Minami. Như thế thì chẳng tốt chút nào cả."
Tôi thực sự rất lo về những gì xảy đến với Himeji-san và Minami đấy...
Khi tôi còn lưỡng lự về chuyện này,
"Yosshi! Những tên từ lớp A ở đây rồi này!"
Những lời nói của Sugawa-kun cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
"Đi nào, Aki!"
"Được rồi!"
Vừa nãy thì Minami khá là kì hoặc, nhưng giờ thì lại đổi nét mặt một cách hoàn toàn. Cô ấy vừa mới nói ra rất nhiều lời vớ vẫn, nhưng cô ấy chẳng có nghi ngại gì trong việc đê cho lớp chúng tôi giành chiến thắng. Được rồi! Đến lúc để cho tôi định thần và ra tay hành động rồi!
"Mọi người, đừng có quên nhiệm vụ mà Yuuji đã yêu cầu chúng ta thực hiện đấy!"
"TUÂN LỆNH!"
Đây là con đường nối nối giữa dãy trường mới và cũ. Trận đấu tay đôi giữa lớp F và lớp A sẽ bắt đầu ngay đây.
"TRIỆU HỒI!"
Hai học sinh lớp A ở phía trước thực thi quyền triệu hồi của mình. Có năm học sinh lớp A đang đứng đằng sau, có lẽ là vì họ đang cố điều tra tình hình trong một lúc đây.
Vì đối phương đã thoải mái như thế...chúng tôi sẽ hạ gục họ trước khi rút lui!
"Katou-kun, Kondou-kun, xin hãy tiến lên!"
""Được thôi! Triệu hồi!!""
Phe chúng tôi cũng cử ra hai người khi Katou-kun và Kondou-kun thực hiện triệu hồi của mình.
Cả hai lớp A và F đều triệu hồi hai linh thú khi chúng tôi đối mặt nhau ở giữa hành lang nối.
Kurimoto Raita, lớp A, Toán 239 điểm & Youta Nana, lớp A, Toán 243 điểm.
Đấu với
Katou Takanashi, lớp F, Toán 91 điểm & Kondou Yoshimune, lớp F, Toán 84 điểm.
Môn học và điểm số của cả hai bên được hiển thị. Đúng như dự đoán từ lớp A, điểm số của họ thì còn cao hơn điểm của bất kì lớp trường nào mà chúng tôi đã đối mặt trong quá khứ. Nếu đây là trận đấu trực diện thì nhất định chúng tôi sẽ thua. Linh thú của Katou-kun và Kondou-kun mở màn khi chúng nâng vũ khí của mình cao qua đầu. Đòn tấn công đầy đơn giản bị chặn đứng bởi những vũ khí đang cầm trên tay của đối phương.
Cả hai phe đều lao vào nhau, và rồi—
""""Triệu hồi!!""""
Bốn đồng đội lớp F khác triệu hồi.
Katou-kun và Kondou-kun, người dẫn đầu cuộc tấn công thì khá là giỏi ở môn Toán. Rồi, về phần bốn người sau thì—
Udou Sumiyoshi, lớp F, Toán 58 điểm và Endou Kensuke, lớp F, Toán 70 điểm.
Và Hotsuta Kiichi, lớp F, Toán 87 điểm và Manaka Tatsuo, lớp F, Toán 64 điểm.
Như bất kể ai cũng có thể thấy, điểm số của họ thì khá là rời rạc, và môn Toán thì chẳng phải là môn học giỏi nhất của họ.
Tuy nhiên,nhóm này đay thì chẳng phải là được ngẫu nhiên tạo nên đâu. Họ được tập hợp lại vì những yếu tố khác ngoài điểm số và môn học giỏi nhất.
"Nhóm vũ khí tầm xa, tấn công!"
"""OHHHHH!!!"""
Udou-kun và những người đã được chọn lọc nâng vũ khí mình lên và lao về phía đối phương theo hình một hàng ngang.
Điểm chung của họ là vũ khí của linh thú của họ thì có chiều dài. Bốn người đó đều là những người sử dụng giáo dài hay gậy, những vũ khí mà có tầm tấn công xa.
"Làm sao mà lại có...!?"
Hành động của phía chúng tôi khiến cho đối phương mở to mắt ra trong sự kinh ngạc. Đối với họ, chúng tôi có vẻ như khá là đầy táo bạo.
Việc triệu hồi linh thú thì chẳng dễ dàng gì vì kích thước của nó thì không có cùng tỉ lệ với cơ thể chúng tôi, và sức mạnh thì khác xa khi so với một con người. Chúng tôi phải xếp bốn linh thú triệu hồi thành một hàng ngang trong hành lang nối đầy chật hẹp, cạnh bên nhau trước khi tấn công đối phuong trước mặt chúng, nhưng việc này trong khi thực hiện thì khó hơn rất nhiều khi nói đấy. Người bình thường thì sẽ đâm sầm vào đồng đội của họ, có tốc độ tấn công khác nhau, hay đâm thanh giáo vào lưng đồng đội của mình.
Nhưng nếu là chúng tôi, chúng tôi chắc chắn có thể làm được điều đó. Lớp F chúng tôi đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến triệu hồi và trải nghiệm đủ loại chiến trận. Đối với chúng tôi, đây khôn phải là chuyện gì đó mà chúng tôi không thể nào làm nổi.
Kurimoto Raita, lớp A, Toán 73 điểm & Youta Nana, lớp A, Toán 139 điểm.
Kẻ địch đang chiến đấu đấu với đội tiên phong của lớp 2-F chúng tôi thì hứng chịu đòn đâm trực tiếp từ phía trước.
""Làm sao mà lại có...""
Hai người từ lớp A thể hiện một cái nhìn đầy hối tiếc.
Sau khi thấy cảnh đó, Kondou-kun nở một nụ cười đầy nguy hiểm.
"Đừng có mà coi thường lớp F bọn ta!"
Kondou Yoshimune, lớp F, Toán 26 điểm.
Kondou-kun đang huyên thuyên về chiến thắng khi lưng cậu ấy bị một cây giáo của đồng đội đâm thẳng vào...Tốt hơn là tôi nên giữ im lặng về chuyện này.
"Không thể tránh được vậy! Đổi người—"
Kẻ địch bị thương định đổi chỗ họ với thành viên khác, nhưng sao mà chúng tôi lại cho phép họ làm thế chứ?
"Tớ trông cậy vào cậu đấy, Minami, hãy tấn công cùng với Katou-kun! Kondou-kun, lui lại. Hãy nhanh chóng phục hồi điểm số của cậu!"
"Đã rõ. Triệu hồi!"
"Đừng có hòng mà chạy thoát!"
""Ku...!""
"Hở? Tại sao tớ phải cần phục hồi điểm số của mình chứ?"
Ba trong số bốn đòn tấn công đánh trúng đối phương khi việc điều khiển linh thú thật khó khăn, vì thế chiến thuật này đây thì có vẻ như có hiệu quả. Giờ thì chúng tôi chỉ cần ra đòn tấn công quết định mà thôi.
Kurimoto Raita, lớp A, Toán 73 điểm
Đấu với
Shimada Minami, lớp F, Toán 161 điểm.
Minami ngay lập tức áp sát vào kẻ địch đã bị chậm lại vì đòn tấn công. Một khi điểm số bị giảm xuống, phe chúng tôi sẽ có lợi thế nhờ vào kinh nghiệm, vì thế việc phe chúng tôi thua là điều không tưởng.
“Hãy, hãy nhanh che chắn cho Kurimoto-kun! Triệu hồi!”
Những người khác từ lớp A bắt đầu hoảng loạn. Có vẻ như là họ cảm thấy rằng giờ không phải là lúc ngồi yên và quan sát sau khi nhận một đòn tấn công chí mạng như thế. Trong trường hợp đó, lớp chúng tôi còn có trò khác nữa!
“Saitou-kun, Tanaka-kun!”
““Triệu hồi!””
Tôi cho thêm số lượng người và cử Saito-kun và Tanaka-kun, người mà giỏi môn Toán hơn ra. Vào lúc đó, bốn người cùng lúc rút vũ khí tầm xa của mình lại để tạo khoảng trống cho linh thú. Không có nhiều lớp có thể thực hiện một hành động có tổ chức như vậy đâu. Đây là một điểm mạnh của lớp F.
“NẾU CÁC NGƯỜI CỬ RA QUÁ NHIỀU NGƯỜI THÌ BỌN NÀY CŨNG CÓ NHIỀU NGƯỜI ĐẤY!”
Ai đó từ lớp A hét lên.
Nếu những thành viên từ lớp đối phương tham gia, thì sẽ có bảy người cả thảy, trong khi chúng tôi chỉ còn lại bốn người vì những người tham gia trận chiến của chúng tôi đã lùi lại. Trong sự khác biệt về sỉ số như thế thì rõ ràng là lớp A có lợi thế hơn. Tuy nhiên, mọi chuyện không phải như thế.
“Chết tiệt!”
“Ta sẽ chẳng thua đâu!”
Minami đánh bại Kurimoto-kun từ lớp A và lùi lại trong khi ba người còn lại tạo thành một hàng ngang. Giờ thì đối phương chắc chắn cũng sẽ tạo thành một hành và đánh trả. Điều then chốt ở đây là chiều rộng của hành lang. Nếu chúng tôi tạo thành hạng đứng sát cạnh nhau, một đội bốn người sẽ là tối đa. Nói cách khác, ba người từ phía đối phương sẽ không thể chiến đâu. Không, Minami vừa mới kết liễu một kẻ địch, vậy là hai trong số sáu người sẽ không thể chiến đâu.
“Chờ—coi chừng chứ…!”
“Thế, thế thì nguy hiểm đấy!”
“Chết tiệt, tránh sang một bên đi!”
Nhưng người từ lớp A bắt đầu la mắng lẫn nhau. Có vẻ như là họ không thể di chyển một cách tự do tự tại được.
Phía bên chúng tôi sử dụng đội hình nén, và thật ra, đối phương nên lợi dụng điểm số cao của họ và để ai đó tung ra đòn tấn công đầy mạnh mẽ. Sức mạnh của chúng tôi không thôi thì không thể chặn đứng được lực lượng này.
Tuy nhiên, đối thủ của chúng tôi đã tức điên lên sau đòn tấn công phủ đầu, vì thế họ tung ra hết lực lượng của mình. Tuy nhiên, họ lại chẳng thể tung ra đòn quyết định được bởi vì có thể họ sẽ đánh nhầm vào nhau.
Mặt khác, tình hình bên phe của chúng tôi—
“TÊN KHỐN KIA! MÀY VỪA MỚI TẤN CÔNG TAO, PHẢI KHÔNG!?”
“NGẬM HỌNG LẠI ĐI! VIỆC MÀY BỊ ĐÁNH TRÚNG HAY KHÔNG THÌ CŨNG CHẲNG QUAN TRỌNG VÌ CHÚNG TA ĐÃ ĐÁNH ĐƯỢC ĐỐI PHƯƠNG! SỰ HY SINH CỦA MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ!”
“NÓI NHỮNG ĐIỀU NHƯ THẾ SAO!? MÀY LÀ NGƯỜI ĐÃ Đ M SAU LƯNG THẰNG KONDOU ĐẤY!”
Và chỉ như thế, phe chúng tôi tiếp tục tấn công cho dù chúng tôi có làm đồng đội bị thương đi chẳng nữa. Những tên này đã tấn công Yuuji và tôi với hết sức mình mặc dù chúng tôi đang trong giữa cuộc chiến với lớp C đấy.
Những người thông minh ở lớp A chắc hẳn hiểu được logic như vậy, nhưng có thể hiểu được về mặt lý trí thì hoàn toàn khác với chuyện có thể làm được về mặt thể chất.
Trong khi đối phương đang lúng túng, chúng tôi khéo léo lợi dụng không gian hẹp để chiến đấu, và sẽ thỉnh thoảng tấn công với sự hỗ trợ của các vũ khí tầm xa.
Trong cuộc giao đấu khởi mào, lớp F chúng tôi có lẽ đã có được lợi thế.
“Tiếp tục đi. Cẩn thận đừng để rối loạn đội hình đấy.”
“““Tuân lệnh.”””
Tôi đưa những người có số điểm cao (trong số chúng tôi) ra phía trước, và để những người có tầm tấn công xa hơn hỗ trợ từ phía sau. Chiến thuật đầy thận trọng và bất khả xâm phạm này làm tiêu hao lực lượng của đối phương.
“Bình tĩnh nào và quay về phòng học trước đã.”
Các cô gái lớp A bắt đầu lùi lại để tái tập hợp. Đối phương đang rút lui…tôi nên làm gì đây? Tôi có nên cố tình tiến lên và truy đuổi họ không?
Trong giai đoạn hiện tại thì chúng tôi sẽ đến được dãy trường mới chỉ sau vài bước nữa. Một khi chúng tôi tiếp tục lấn tới, chúng tôi sẽ có thể phong tỏa cầu thang dãy trường mới, và điều này sẽ là một cơ hội tuyệt với để phong tỏa nhất cử nhất động của đối phương.
Khi tôi lưỡng lự về chuyện này, Minami bước đến bên tôi và thì thầm,
“Aki, mệnh lệnh mà đối phương vừa đưa ra thì có hơi đáng nghi một chút đấy.”
“Hở? Là sao?”
“Một vài người trong số họ liếc nhìn cầu thang khi họ nói rằng họ rút lui.”
Nếu đó là cầu thăng…tôi không nghĩ là họ đang kiểm tra đường để quay về phòng học lớp A đâu, nhưng việc họ lại cố tình liếc nhìn sang đấy thể hiện rằng có thứ gì ở đó.
“Một cuộc mai phục sao…?”
“Nhiều khả năng là thế.”
Có thể họ đã lên một vài chiến thuật đáp trả nào đó ở đây. Nhờ vào việc Minami nhắc nhở tôi mà tôi có thể phát hiện ra điều đó, và điều này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tình hình hiện tại đây.
“Cám ơn vì đã phát hiện ra điều đó, Minami.”
“Tớ, tớ không có mất tập trung trong trận chiến triệu hồi đâu! Chỉ là tớ rất cảnh giác với môi trường xung quanh vì tớ cảm thấy rằng có thể có ai đó đến đây mà thôi!”
Minami chắc chắn là đã có đóng góp chút gì đó rồi, vì thế tại sao cô ấy lại hoảng sợ vì lý do nào đó cơ chứ?
“Thế thì, chúng ta nên làm gì đây, Aki? Chúng ta dừng ở đây sao?”
“Uu...Kinoshita-san đã xuất hiện ở trại của đối phương chưa?”
“Đến giờ thì vẫn chưa.”
Dựa trên suy luận của Yuuji, Kinoshita-san bình thường sẽ xuất hiện ở hiện trường và chỉ dẫn họ, nhưng cho đến tận bây giờ, cô ấy vẫn chưa bước ra chiến trường chính. Nói cách khác, có thể cô ấy đang lẩn trốn đâu đó.
“Được rồi, cứ tiếp tục đuổi theo. Minami, Sugawa-kun, Yokomizo và—bốn người với điểm số cao hơn sẽ hợp thành một đội và sẵn sàng ở mạn trái.”
“Cậu muốn bọn tớ đối đầu với đối phương sao?”
“Ừ, tớ dự định hoàn thành nhiệm vụ mà Yuuji giao cho tớ.”
Lực lượng mai phục đã bị phát hiện ra thì chẳng có gì là đáng sợ chút nào nữa. tôi muốn đánh bại Kinoshita-san đang lẩn trốn vào thời điểm này!
“Đúng vãy, hãy cố thử và đảm bảo rằng lợi thể ở bên phía chúng ta! Chúng ta phải nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này cho dầu chỉ là một giây sớm hơn thôi…!”
Giọng nói với những xúc cảm đầy căng thẳng trong nó vang vọng trong tai tôi. Động lực của Minami ngày hôm nay thì không thể xem thường được. Chuyện gì với cô ấy thế nhỉ? Minami một lần nữa quay lại tiền tuyến và vào tư thế chuẫn bị bên cạnh cầu thang.
Sugawa-kun và Yokomizo-kun sau đó liền theo sau cô ấy. Được rồi, đi nào!
“MỌI NGƯỜI! TRUY ĐUỔI CHÚNG! LAO THẲNG LÊN NÀO!”
“““ĐƯỢC!!!”””
Những tiếng hò hét đáng tin cậu vang lại khi những người đồng đội của tôi tiến về phía trước.
Ngược lại, lớp A đã học được bài học của mình vì đòn tấn công vừa nãy, vì thế họ chẳng phản khán gì nhiều khi họ thận trọng lùi lại. Lớp A rút lui trong khi lớp F tiến tới, và đây không phải là một chuyện thường xảy ra.
Ngoài ra, khi chiến tuyến dời đến bên cầu thang, những giọng nói được đoán trước có thể nghe thấy từ phía cánh trái.
“““Triệu hồi!”””
Được rồi—đúng ngay mục tiêu!
“Tớ trông cậy vào cậu đấy, Minami!”
“Được rồi!”
Đối phương xuất hiện từ phía cầu thang, và Minami và mọi người người ngay lập tức tấn công họ.
Đối phương đang lao lên cho một cuộc mai phục, nhưng chúng tôi đã đẩy lùi được ho.
“...Không tồi đâu đấy, Yoshii-kun. Không ngờ cậu lại có thể nhận ra điều này.”
Giọng của Kinoshita-san, giọng mà nghe giống như Hideyoshi vậy, phát ra từ cầu thang khi cô ấy dự định mai phục chúng tôi từ phía bên. Chỉ có ba người ở đấy thô, vì thế chúng tôi có thể thắng được nếu như số lượng người chỉ có thể này!
“Yozawa-kun, Negishi-kun, Himuro-kun, đi đến Kinoshita-san! Chúng ta sẽ đánh bại cô ấy ở đây!”
“““Đã rõ!”””
Kinoshita-san bị sáu người tấn công mình, bao gồm cả Minami, Sugawa-kun và tôi có thêm sáu người nữa trước mặt mình. Việc đột phát khỏi đây thì chẳng dễ dàng gì, vì thế chúng tôi sẽ giành chiến thắng tại đây!
“...Rút lui!”
Kinoshita-san ra lệnh. Làm như là bọn này để cậu làm thế vậy!
“Mọi người, đuổi theo nào. Chúng ta phải kết liễu cô ta ở đây.”
Tôi ra lệnh từ đằng sau đội hình để hoàn tất nhiệm vụ được giao của Yuuji, và để mọi người đuổi theo Kinoshita-san đang chạy thoát kia.
Khoảnh khắc tôi thực hiện điều đó, Kinoshita-san lầm bầm từ phía cầu thang.
“Ồ? Các cậu đuổi theo tôi sao?”
Giọng của cô ây vẫn còn bình tĩnh được mặc dù cô ấy đang bị dồn vào chân tường. Chờ….chút….đã? Tôi nghĩ rằng tôi có linh cảm xấu về chuyện này đấy…
“—Lớp trưởng đúng thật sự là hiểu rất rõ Sakamoto-kun.”
“““Triệu hồi!”””
“““—!?”””
Những tiếng gọi có thể được nghe thấy từ phía đối diện, và mọi người trong lớp F mở to mắt mình trong cơn kinh hãi. Phía bên kia là...lớp B? Chuyện gì thế này!?
Tokito Masahiro, lớp A, Toán 265 điểm
Đấu với
Himuro Tadashi, lớp F, Toán 6 điểm.
Hanaoka Rei, lớp A, Toán 243 điểm
Đấu với
Nomura Ippei, lớp F, Toán CHẾT
Những đòn tấn công đến từ đằng sau khiến cho vài đồng đội của chúng tôi bị giảm điểm số xuống hay lại chịu số phận đầy bi thảm của việc chết trên chiến trường.
Không ổn rồi. Phía sau của chúng tôi thì hoàn toàn rộng mở để cho đối phương vì chúng tôi đang tiến lên cầu thang nơi mà Kinoshita-san đang đứng!
“Bao vây chúng lại! Tống hết bọn chúng vào phòng phụ đạo đi!”
Tôi nghe thấy mệnh lệnh của Kinoshita-san. Bọn họ đang rút lui từ phía cầu thang, và giọng họ lại sử dụng cơ hội này để đáp trả. Chúng tôi đã mắc câu rồi...chẳng lẽ Kinoshita-san là con mồi ở đây sao?
Một khi chúng tôi bị bao vây thì chiến thuật linh hoạt không thể có hiệu quả được, và chúng tôi sẽ không thể quay về để phục hồi điểm số của mình. Trong trường hợp đó, chúng tôi chắc chắn sẽ bị xóa sổ, và lớp F sẽ mất đi phân nửa lực lượng của mình chỉ nội trong cuộc chiến đầu tiên. Đối phương là lớp A, và tôi đã trở nên tham lam và để mọi thứ vượt quá khả năng của mình…
“Mọi người, nhanh chóng rút lui nào—vào vị trí ở hành lang nối!”
Nhưng vẫn còn một cách để cứu vãn tình thế này! Đối phương vẫn chưa bao vây chúng tôi!
“Ai mà cho phép các cậu chứ!?”
“Không, hãy chạy nào—triệu hồi!”
Tôi gọi linh thú mình ra để chiến đấu khi tôi đối mặt với cuộc tàn sát của kẻ địch bước ra từ lớp B. Nếu tôi dừng ở đây để chặn đòn tấn công của đối phương, thì tôi sẽ có thể mở đường máu để rút lui. Tôi hiểu rồi, vậy là Yuuji đã đoán trước được tình thế này và để cho tôi ở đằng sau, phải vậy không nhỉ?
“Yoshii…! Xin dường có cản đường!”
“Thế thì không được đâu. Tớ sẽ chẳng lùi lại đâu.”
Khi đối phương cô gắng nhắm đến phía sau của nhóm của Minami, tôi đứng ngay trước mặt họ và vung thanh kiếm gỗ của mình. Đối thủ của tôi chặn đứng đòn này và sẵn sàng để đáp trả, nhưng lần này, tôi di chuyễn sang bên và vung kiếm về phía họ mà không có nhắm đến một điểm đặc biệt nào. Tôi không dự định đánh bại họ, mà chỉ làm kiềm chân họ lại thôi, vì thế không cần thiết phải đánh trúng họ.
“Uu...chuyện này…!”
Đối phương hiện vẫn thực hiện những động tác đầy sơ hở, có lẽ là vì sự thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu khi cậu ta vẫn cứ đánh trật.
“Mọi người, nhanh chóng chạy đi nào! Những ai có số điểm bị cạn kiệt thì hãy nhanh chóng chạy đi đi!”
“Đừng để chúng thoát! Bao vây chúng lại! Quên việc bỏ công sức của các cậu ra để đánh bại Yoshii-kun đi!”
Kinoshita-san và tôi lần lượt đưa ra mệnh lệnh.
“Tokio-kun, để phía bên đó cho mình!”
“Chết tiệt. Làm ơn đi chứ!”
Khi tôi tiếp tục chiến đấu với Tokito-kun, các cô gái khác của lớp A cố gắng bắt lấy tôi. Các cậu nghĩ rằng tôi sẽ để cho các cậu làm vậy sao?
“Song triệu hồi!”
Tôi gọi ra một linh thú khác để chặn đường đối phương. Chúng tôi nhất định sẽ không bị hạ gục ở đây đâu!
“Tránh sang một bên!”
Cô gái lớp A sử dụng sự khác biệt trong điểm số như là cái khiên khi cô ấy cuộn người lại và lao lên trước. Cô ấy chắc hẳn đang nghĩ rằng cô ấy vẫn sẽ còn đủ điểm cho dù có nhận một hay hai đòn đi nữa.
Tuy nhiên, tôi đã thấy chiến thuật này quá nhiều lần rồi, vì thế tôi đã quá quen với cách giải quyết chuyện này.
“Ở bên đây này!”
Khi linh thú của đối phương tiến lên phía trước để tăng tốc, tôi để linh thú mình thực hiện một cú đốn chân vào cổ chân và nện vào linh thú đối phương khi nó đang mất thăng bằng.
"Á! Xin, xin lỗi, Tokito-kun."
Linh thú bị tống bay đi vướng chung với linh thú của Tokito-kun, và trong khoảng khắc ấy, tôi vung mạnh thanh kiếm gỗ xuống.
Tokito Mashiro, lớp A, Toán 224 điểm
Đấu với
Yoshii Akihisa, lớp F, Toán 82 điểm.
"Tên khốn...!"
Tokito-kun liếc nhìn tôi một cách đầy căm hận.
"Bỏ Yoshii-kun qua một bên lúc này đi, Tokito-kun! Hắn chẳng phải là người mà có thể bị hạ gục một cách dễ dàng đâu!"
"Ugh...Tớ, tớ biết điều đó!"
"Thế thì không được đâu. Tớ phải để các cậu chơi đùa với tớ."
Trong khi nói điều đó, tôi đốn ngã đối thủ thứ ba, người mà đang cố đi qua. Linh thú của tôi thì khá yếu, nhưng điều đó không có nghĩa là nó vô dụng.
Trong khi tôi cố gắng câu giờ, những đồng đội bị bao vây của tôi bắt đầu trở lại một cách từ từ. Nếu tôi cứ tiếp tục như thế này, chúng tôi sẽ có thể giới hạn thiệt hại đến mức tối thiểu.
"Kinoshita, nếu cứ thế này thì chúng ta sẽ để cho chúng chạy thoát mất! Bọn tớ trông cậy vào cậu đấy!"
"Uu...tôi, tôi thực sự phải làm chuyện này sao?"
"Cậu đang nói gì vào lúc này thế? Chẳng phải chúng ta đã quyết định rằng đánh tổng lực lần này sao?"
"Aaa, thật là! Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm vậy—Yoshii-kun, tôi sẽ không quên món nợ này đâu!"
Sau khi nói điều đó, có một vài biến chuyển ở hành lang nơi mà Minami và Sugawa-kun đang chiến đấu. Kinoshita-san có vẻ như đang nói chuyện với ai đó. Người đó là—Sugawa-kun?
"Uu, ơ, cậu là...Sugawa-kun, đúng không?"
"Đúng vậy, thế thi sao nào?"
"Có lẽ tôi không nên nói điều này vào thời điểm này, nhưng chà..."
"???"
"Nhìn, nhìn kĩ lại...thì tôi cảm thấy rằng cậu là—mẫu người tôi thích..."
SUGAWAChúng ta đã PHẢIphát hiện ra CHẾTmột tên dị giáo
"CHỜ MỘT CHÚT ĐÃ! GIỜ KHÔNG PHẢI LÀ LÚC ĐỂ LÀM NHỮNG CHUYỆN NHƯ THẾ!"
Những người đồng đội đã xoay sở để xuyên phá được vòng vây và quay trở về lại căn cứ của tôi lúc này lại quay trở lại tiền tuyến để thẩm tra Sugawa-kun. Tình hình này thì nhất định chẳng tốt đẹp gì cả, đúng không nhỉ!?
"MỌI NGƯỜI, CÁC CẬU ĐỪNG CÓ BỊ LỪA CHỨ! XIN HÃY BÌNH TĨNH LẠI ĐÃ!"
PHÓNGĐẨY HẮN VÀOTỪ ĐẰNG SAU TRỜI XANHTRÊN SÂN THƯỢNG
KHÔNG PHẢI NHƯ THẾ ĐÂU, MỌI NGƯỜI! KINOSHITA-SAN ĐANG GẠT SUGAWA-KUN ĐẤY!
"CÁC CẬU, NGHĨ MÀ XEM! LÀ KINOSHITA-SAN ĐÓ ĐANG NÓI CHUYỆN VỚI SUGAWA-KUN ĐẤY! MỘT CHUYỆN NHƯ THẾ THÌ KHÔNG THỂ NÀO XẢY RA ĐƯỢC ĐÂU!"
"HẢ!? CHÚNG TA ĐÃ MẮC LÕM RỒI!"
"CHUYỆN MỘT ĐỨA CON GÁI LẠI NÓI RẰNG SUGAWA LÀ MẪU NGƯỜI CỦA NHỎ THÌ CHẮC CHẮN LÀ KHÔNG THỂ!"
"Chúng ta đã bị lừa bởi một lời nói dối trắng trợn đến thế..."
"Dù gì thì hãy vượt qua cơn khủng hoảng này trước khi xử tử Sugawa đã."
"HỞ!? TẠI SAO TỚ LẠI PHẢI BỊ XỬ TỬ CHO DÙ LÀ NẠN NH N CỦA VIỆC BẠO HÀNH BẰNG LỜI THẾ NÀY!?"
Mọi người có vẻ nhưng là đã tỉnh táo lại, nhưng có vẻ là có hơi trễ một chút...
"Yoshii-kun, một khi tôi giải quyết xong đám này, tôi sẽ hỏi cậu ý cậu là gì khi nói "Kinoshota-san đó" đấy."
Nhóm sáu người của Minami và Sugawa-kun đã bị cô lập hoàn toàn ở trước cầu thang.
Không ổn rồi. Minami và mọi người chắc sẽ bị tiêu diệt mất!
"Chết tiệt...đến đây là hết sao...!?"
"Không ngờ chúng ta lại chết vì Sugawa...tên khốn này!"
"Làm ơn mắc oán, là như thế này sao..."
"TẠI SAO CÁC CẬU LẠI QUÁ NGHIÊM TÚC VỚI TỚ THẾ NÀY!!?"
Bao gồm cả tôi, mọi người có mặt ở đây đều nghĩ rằng họ sẽ chết trên chiến trường.
Trong tình hình này—
"(GATAGATAGATA)...đừng có đùa chứ...bị đưa đến phòng phụ đạo trong một lúc như thế này sao? Không thể nào không thể nào không thể nào không thể nào không thể nào không thể nào không thể nào không thể nào không thể nào..."
Vì lý do nào đó, Minami lại sợ cái việc chết trên chiến trường hơn bất kì người nào khác.
"...Mình phải làm gì đây nếu mình bị đưa đến phòng phụ đạo trong một lúc như thế này chứ? Mình sẽ phải ở yên trong phòng phụ đạo và chờ cho quyển nhật kí của mình bị dịch ra sao? Không thể nào! Mình không thể chấp nhận thất bại ở đây được! Mình nhất định phải tìm ra một cách để sống sót..."
Giọng của Minami nghe như thể cô ấy đã gục ngã về mặt tinh thần vậy. Phải cứu cô ấy mới được!
"Tớ đến đây, Minami!"
"Chờ đã, Yoshii! Từ bỏ đi, chúng ta chỉ có thể bỏ lại nhóm của Shimada mà thôi!"
"Ku...! Nhưng!"
"TÊN KHỐN KHIẾP KIA! CẬU CHẲNG THẤY NÉT MẶT HIỆN THỜI CỦA SHIMADA SAO!?"
Nét mặt của Minami?
"...Mình không thể thua được mình không thể thua được nếu quyển nhật kí đó bị lộ ra chắc mình cũng sẽ phải chết theo mất uu không thế thì không được cho dù mình có chết mình cũng chẳng thể ngăn bất kì ai khác tiết lộ quyển nhật kí ấy...Nếu mình chết thì chắc mình cũng sẽ lôi Aki chết theo..."
Aaa, không ổn rồi. Cô hết hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.
"Được rồi, mọi người, rút lui nào!"
"""ĐÃ RÕ!!!"""
Xin lỗi Minami! Nhưng cậu chẳng có vẻ gì là đồng đội cả khi mà cậu toả ra sát khí nhắm đến tớ ngay cả khi cậu bị bao vây bởi kể địch như thế!
"Những ai phụ trách việc thiết lập vòng vây, hãy giải quyết chúng đi! Những người còn lại thì theo tôi! Tấn công!"
Sau khi nuốt chửng nhóm bị cô lập của Minami, Kinoshita-san dẫn bốn đồng đội tiến sang đây. Chết tiệt! Chúng tôi vẫn chưa tái lập lại đội ngũ của mình! Trong trường hợp đó...tôi chỉ có thể câu thêm giờ ở đây mà thôi!
"Kinoshita-san, hãy chiến đấu nào!"
Tôi triệu hồi linh thú của mình và đứng trước mặt Kinoshita-san. Liền sau đó—
"Un, được thôi. Một trận đấu tay đôi vậy, Yoshii-kun."
Tôi nghĩ rằng Kinoshita-san sẽ phớt lờ sự hiện diện của tôi và tấn cônh mọi người còn lại, nhưng bất ngờ thay linh thú của cô ấy lại nâng vũ khí của nó lên khi nó dừng ngay tại đây. Hở? Cô ấy không đi đến nơi mọi người đang đứng sao?
"Kinoshita-san? Đây là..."
"Xin lỗi, Yoshii-kun. Xin hãy an nghỉ từ nơi này đi!"
Khoảnh khắc Kinoshita-san nói điều đó, những thành viên còn lại của lớp A thôi không đuổi theo những người đang tháo chạy nữa, và có vẻ như là họ định bao vây tôi vì họ dừng lại, giơ cao vũ khí của mình lên...ơ, nếu như lớp A không cử một vài người đuổi theo họ thì tôi sẽ chẳng có đường nào mà chạy thoát cả...
"Cậu là một nhân vật quan trọng, Yoshii-kun. Nhân tố đầu tiên ảnh hưởng đến cuộc chiến này nhất định là cậu đấy."
"Đánh, đánh giá của cậu về tớ là rất cao đấy, Kinoshita-san...nhưng, cậu thừa biết rằng tớ là tên ngốc rõ ràng nhất trong ngôi trường này mà, đúng không?"
Đối phương đang cố hạn chế hành động của tôi cho dù mọi người còn lại đang thoát đi. Bình thường, họ sẽ chẳng bỏ qua một cơ hội to lớn chp việc truy đuổi để chỉ tập trung vào tôi đâu.
"Nếu cậu nghĩ như thế thì cậu có thể vui lòng để bọn này kết liễu cậu được chứ, Yoshii-kun?"
Linh thú của Kinoshita-san giơ vũ khí lên và nghiêng người về phía trước.
"Nếu cậu không phiền thì tôi có thể đi cùng cậu đến phòng phụ đạo đấy."
Đôi mắt của Kinoshita-san thể hiện một vẻ nghiêm túc đầy giản đơn khi cô ấy nói điều đó. Cô ấy thật sự muốn kết liễu tôi ở đây đây.
"YOSHII! BỌN NÀY SẼ KHÔNG ĐỂ SỰ HY SINH CỦA CẬU LÃNG PHÍ ĐÂU!"
"BỌN TỚ NHẤT ĐỊNH SẼ SỐNG SÓT VÀ ĐÁNH BẠI LỚP A!"
"HÃY CHÀO NGƯỜI SẮT GIÚP TỚ NHÁ!"
Và lũ đồng đội của tôi không chút ngần ngại nào coi tôi là vật tế thần khi chúng bỏ chạy. Thôi thúc mong muốn được đâm lũ đồng đội và kẻ địch của tôi là xuất phát từ cách suy nghĩ này đây.
"Chết tiệt...mình đúng thật sự là một tên ngốc khi mà lại đi lo lắng cho chúng cho dug chỉ là một chút!"
Tôi đáng lý ra phải bỏ mặc tụi này và chạy đi trong tình huống vừa nãy, chết tiệt thật!"
"Phải nói là...đó đúng là một cuộc rút lui dễ hiểu đấy..."
"Nếu cậu thấy thương hại tớ thì hãy làm ơn cho tớ đi đi..."
"Tôi không thể làm thế được, hãy đấu nào."
Kinoshita Yuuko, lớp A, Toán 313 điểm
Đấu với
Yoshii Akihisa, lớp F, Toán, 82 điểm.
Điểm số của bọn tôi được hiện lên. Đúng như tôi dự đoán, sự khác biệt trong khả năng chiến đấu của cả hai bên thì quá lớn đến mức chẳng thể nào mà so sánh được. Ngoài ra, bên cạnh sự khác biệt đầy áp đảo trong điểm số, còn có thêm bốn học sinh lớp A đang vây quanh tôi nữa. Trong tình hình này tôi sẽ chết vì kiệt sức khi mà cố gắng không để lộ sơ hở từ phía sau mất. Tôi phải làm gì đây, tôi phải làm gì đây...?
"TRÁNH RA KHỎI CHỖ ẤY!!!"
Một vài linh thú bị đánh bay sang một bên đằng sau Kinoshita-san. Chuyện gì thế nhỉ?
"Giọng nói vừa nãy...Shimada-san sao? Chuyện gì thế này?"
Kinoshita-san lùi lại khi cô ấy nhìn về phía sau.
Minami, người mà đang tỏa ra một sự hiện diện đầy ma quỉ, phóng nhanh qua bức tường người lớp A và lao thẳng đến ngay nơi này.
“Mình không thể thua được...mình nhất định không được thất bại ở đây!”
Minami thể hiện một vẻ đầy nghiêm túc mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Chuyện gì đã khiến cô ấy trở nên thế này vậy nhỉ?
“Ơ, chuyện đó thì cũng chẳng quan trọng!”
Giờ không phải là lúc để nghĩ về bất cứ điều gì khác. Tôi phải lợi dụng cơ hội mà Minami đã tạo cho tôi!
“Cám ơn cậu, Minami! Tớ nợ cậu lần này!”
“Đừng có bận tâm—tớ chỉ muốn ở cạnh cậu mà thôi, tớ chỉ muốn đảm bảo rằng tớ có thể đưa cậu lên Thiên Đường nếu như có chuyện gì đó xảy ra!”
Bỏ cái câu đầy nguy hiểm của Minami mà cô ấy vừa mới nói vì lý do nào đó qua một bên đã, nhờ vào hành động của cô ấy mà đối phương không chú ý đến tôi đấy. Giờ tôi phải tận dụng cơ hội này để trốn thoát!
“Tôi, tôi sẽ không cho cậu chạy thoát đâu, Yoshii-kun!”
Trong những những người lớp A vẫn còn đang đứng như trời trồng xung quanh, Kinoshita-san hồi phục trước nhất và từ bỏ việc bao vây tôi một cách an toàn khi cô ấy tung ra một đòn tấn công. Chết tiệt, khả năng phán đoán của người này thật là rất nhanh đấy! Tôi muốn để cho linh thú mình cố chạy đi, nhưng giờ tôi phải tránh đòn nữa. Kinoshita-san vung thanh đơn thủ kiếm xuống, và nó sượt qua cánh tay của linh thú tôi.
“Đau quáááááá!”
Cơn đau dữ dội chạy khắp cơ thể tôi vì sự phản hồi. Chỉ một cú phạt ngang thôi cũng đã khiến tôi đau đớn như thế rồi, và tôi cảm thấy rằng điểm của mình đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng tôi vẫn xoay sở để nhảy ngược lại được vào ngay phút cuối. Giờ thì tôi chỉ cần rút lui mà thôi.
“Vũ khí tầm xa, yểm trợ tớ nào!”
“““Tuân lệnh!”””
Khi tôi rút lui được về hành lang tôi, những tên vũ khí tầm xa đã rút lui được về vùng triệu hồi bắt đầu tấn công. Chuyện này thì để cầm chân đối phương hơn là để đánh bại họ, một lá chắn để cho chúng tôi trốn thoát một cách an toàn.
“...Sẽ rất nguy hiểm nếu đuổi theo họ nũa đấy.”
Việc cố vượt qua thì sẽ rất là liều lĩnh, vì thế Kinoshita-san và mọi người dừng lại. Được rồi! Chúng tôi sẽ ổn khi ở đây! Tôi sẽ để cho Katou-kun và mọi người giải quyết chuyện này trng khi chúng tôi tái tập hợp lại. Tôi sẽ đi phục hồi điểm số của mình vậy!
“Katou-kun, Saitou-kun, tớ giao mọi chuyện lại cho các cậu đấy!”
““Cái gì chứ...Yoshii, tại quái gì mà cậu vẫn còn sống cơ chứ…!?””
Cho dù tôi có nghĩ về chuyện này như thế nào đi chăng nữa thì đây chẳng phải là lời mà những người đồng đội của tôi nên nói ra. Mặc dù thế, hãy quên việc này đi vậy. Tình hình hiện giờ là lúc mà phục hồi điểm số của tôi thì quan trọng hơn nhiều.
“Mọi người phải bảo vệ nơi này thật chặt đấy!”
Sau để để lại tiền tuyến cho Katou-kun, tôi quay về phòng học lớp E để phục hồi điểm số của mình.
Vì chiến tuyến đã được chuyển về hành lang nối, chúng tôi chắc ít ra cũng có thể kéo hàng phòng ngự của mình về. Một khi tôi quay về phòng học lớp E và nói với Yuuji để xoay vòng lực lượng, chúng tôi chắc chũng có thể chống cự trong một lúc.
“Chờ đã, Aki.”
“Un? À, Minami, thật tuyệt khi cậu vẫn an toàn.”
Tiếng gọi đằng sau tôi khiến cho tôi quay đầu lai. Có vẻ như là Minami đã có thể thoát khỏi cơn hỗn loạn đó một cách an toàn khi cô ấy đến đằng sau lưng tôi.
“Cậu cũng đi phục hồi điểm số của mình luôn sao, Minami?”
“Ừ, tớ sẽ đi cùng với cậu.”
Sau đó, cô ấy liền nắm chặt lấy tay tôi. Hở? Tại sao vậy chứ?
“Mi, Minami? Tại sao cậu lại làm thế?”
Tôi cố gắng vẫy tay cô ấy ra theo bản năng bởi vì tôi kinh sợ FFF, và cuối cùng thì…
“Cậu không được bỏ tay ra!”
Cô ấy nắm lây tay tôi với lực còn nhiều hơn trước nữa. Chờ chờ chờ chờ chờ chút đã! Tôi nghĩ rằng đây là một trò đùa hay là phá phách gì đó, nhưng nhìn cô ấy thì—
“Nghe đây! Cậu phải ở cạnh tớ, được chứ?”
Vẻ mặt của Minami thì cực kì nghiêm nghị. Có, có phải cơn khủng hoảng vừa nãy làm tôi sợ không nhỉ?
Nhưng mắt của cô ấy thì chẳng nói lên điều đó. Tôi thật chẳng biết Minami đang nghĩ gì nữa. Tôi, tôi phải tìm ra gợi ý nào đó trong những lời của cô ấy mới được…
“Mi, Minami, vừa nãy thì thật rất tuyệt từ cậu đấy. Cậu đã xoay sở được để mở được đường máu ra khỏi tình huống chết người đó.”
“Ừ…”
Minami nắm lấy tay tôi khi cô ấy nói điều đó.
“Khi mà một người sẵn sàng để chết thì bất kì điều gì cũng là có thể cả.”
Thật là, chuyện quái gì đã khiến cô ấy như thế này vậy?
“—Chà, nếu tơ chết, thì cậu cũng sẽ chết với tớ luôn đấy, Aki.”
Và tại sao tôi cũng bị dính đến chuyện này cơ chứ?
Tôi thật không hiểu tình hình hiện giờ là gì nữa, và chuyện này thì thật rối rắm đối với tôi. Vào lúc này đây, tôi nghĩ là có một lời lầm bầm đầy nhẹ nhàng phát ra từ cầu thang của dãy trường cũ.
“Un...đây không phải Akihisa mà mình muốn thấy.”
Tôi quay về phía nơi giọng nói phát ra, và chỉ có thể một bóng hình nhỏ nhắn ở đấy. Un? Đó có phải là…
“Un? Aki, sao thế?”
“Ơ, tớ nghĩ rằng tớ vừa mới thấy Linne-kun ơ đấy đấy UWAHH!!”
Trong khi tôi đang giải thích, mắt tôi đột nhiên tối sầm lại. Hở? Giờ là gì nữa đây? Chuyện gì thế này?
“Aki, chỉ là cậu quá nhạy cảm thôi.”
Minami nói với tôi trong khi tôi đang lúng túng.
Tôi chỉ cảm thấy rất chi là thoải mái, và tôi có thể ngửi được thứ gì đó tỏa ra hương thơm. Giọng của Minami thì cũng sát ngay tai tôi luôn. Cho đến tận lúc này, tôi chỉ mới nhận ra một chuyện—có phải tôi đang được Minami ôm không nhỉ?
“Hở? Cái gì? Tại sao chứ? Chuyện gì xảy ra từ nãy đến giờ vậy?”
“Aki, cậu chỉ cần tập trung vào cuộc chiến triệu hồi mà thôi. Quên đi cậu học sinh người nước ngoài và vật bị mất mà cậu đã đưa cho em ấy đi. Hiểu rồi chứ?”
“...(Gật gật).”
Tâm trí tôi thì đang bị lung lay về mặt tinh thần bị tình huống bất ngờ khi tôi chỉ có thể gật đầu trong vòng tay của Minami.
☆
“Chuyện gì thế? Shimda, Minami? Hai cậu sẽ phục hồi điểm số sao? Hở, Akihisa, cậu bị sốt sao? Mặt cậu thì đỏ như gấc kìa.”
Sau khi cuối cùng cũng thoát được khỏi nanh vuốt của Minami, chúng tôi quay về phòng học lớp E, và Yuuji nói điều đó sau khi thấy mặt tôi.
“Yu, Yuuji…”
“Chuyện gì thế? Cậu là một tên ngốc thế nhưng cậu vẫn bị cảm lạnh được sao?”
“Himeji-san thì rất lạ rồi, nhưng tình hình của Minami lúc này thì còn tệ hơn nữa…”
“Chờ một chút đã, chuyện gì đã xảy ra ở hành lang nối thế?”
Đúng ra tôi mới là người hỏi chuyện gì đang diễn ra ở đây đấy.
Một lưu ý là Minami đầy kì hoặc kia đã chiếm lấy một vị trí gần hành lang ngay khi mà cô ấy vừa trở lại phòng học, và đang nhìn chằm chằm ra ngoài như là người đang kiếm tìm cuộc báo thù vậy. Có vẻ như là cô ấy đang nhìn ra để kiếm ai đó hơn là đang cảnh giác…
“À, bỏ chuyện giữa hai người qua một bên lúc này đi. Tình hình ở hành lang nối sao rồi?”
“Ừ, xin lỗi Yuuji. Cậu có thể cử đội dự bị ra hành lang nối được không? Mọi người đã mất khá nhiều điểm rồi.”
“Tớ hiểu rồi. Fukumura, Asakura, Kimijima, đi đến đó một lúc đi. Hideyoshi, đi kiếm một giáo viên đi. CHúng ta sẽ đổi môn kiểm tra ở hành lang từ Toán thành Hóa Học.”
Yuuji ra lệnh một cách đầy tinh tế. Những ai giỏi môn Toán cũng đã mất kha khá số điểm, vì thế việc đổi môn học ở đây là một quyết định đầy hợp lý.
“Thế thì, Akihisa, tớ muốn biết tại sao mọi người lại mất quá nhiều điểm trong một khoảng thời gian ngắn như thế. Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Ơ, thật ra…”
Tôi giải thích những gì đã diễn ra ở hành lang nối.
Sau khi nghe lời giải thích của tôi, Yuuji lầm một cách đầy không mấy vui vẻ gì.
“Vậy là họ dùng Kinoshita như là mồi nhử để bao vây phe của chúng ta...ý định của chúng ta đã bị nhìn thấu. Shouko chết tiệt đó…”
Đúng như mong đợi từ Kirishima-san, danh tiếng là thủ khoa khối chúng tôi của cô ấy đúng là không chỉ để trưng.
“Và cậu ấy lại dùng một vài nước đi thụ động khác nữa, việc đó thật là khó nhằng đây...sẽ thật tuyệt nếu như cậu ấy coi thường lớp F….”
“Un, không ngờ Kinoshita-san lại thật sự nói những điều như thế với Sugawa-kun.”
Tôi chắc chắn có thể nói rằng nếu đây là nữa năm về trước, họ chắc chắn sẽ không thử kiểu thủ đoạn này với bọn tôi đâu.
“Đúng vậy, bỏ những lời của Kinoshita qua một bên đi, kế hoạch để cắm người vào các lớp khác của lớp A thì thật là vô lý đấy.”
“Hở? Thật sao?”
Có lẽ Yuuji đang nói về việc mà làm sao người lớp A lại trong phòng học lớp B đây. Nhưng việc đó thật sự là không ngờ đến thật sao?
“Làm sao chứ? Nghĩ đi, chẳng phải những lớp khác đang có giờ lên lớp sao? Nói cách khác, những người ở đó thì—”
...Tôi hiểu rồi. Cho dù là để chiến thắng cuộc chiến này, họ vẫn xâm phạm vào giờ lên lớp của những người khác. Đối với những người lớp A, làm việc này thì,
Thì rất là đáng xấu hổ.
“À, cậu không nói về việc làm phiền lớp của những người khác, mà là chuyện khác, đúng không?”
Tôi hiểu rồi. Nghĩ về chuyện đó, mọi ngươi thì vẫn lên lớp như bình thường, và đứng yên lặng ở cổng ra vào để chờ hiệu lệnh thì thật rất là đáng xấu hổ. Bọn họ đang cố đoạt lấy chiến thắng mặc dù nỗi xấu hổ đây—tôi hiểu rồi, vậy là lớp A thực sự nghiêm túc về chuyện này.
“Ơ, một lý do bình thường như ‘không ai trong phòng học bỏi vì giờ học ngoại khóa’ thì không ổn sao?”
“Không.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì tớ đã kiểm tra thời khóa biểu của các lớp khác.”
“Từ, từ khi nào mà cậu làm…”
Tớ giấy Yuuji đang cầm trên tay có thông tin của việc từng lớp của từng khối có giờ học của mình ở đâu, bao gồm tất cả các lớp của năm hai chúng tôi. Lịch buổi chiểu của năm ba thì có cột ‘tư vấn tốt nghiệp’ trong đó. Đây có lẽ là buổi hợp mà chúng tôi đã nói về ban sáng. Tôi không ngờ là Yuuji đã điều tra việc này một cách thấu đáo đấy. Tên này thì chẳng sợ phiền hạ gì cả miễn là hắn quyết định là hắn phải làm mọi chuyện.
“Thế thì, báo cáo thiệt hại của chúng ta so với đối phương thì như thế nào?”
“Ơ…”
Tôi trả lời một cách tốt nhất có thể, và Yuuji ghi chép tình hình vào một cuốn sổ.
“Tớ hiểu rồi. Cho đến gi thì chẳng có quá nhiều thiệt hại cho cả hai phe, vì thế chúng ta vẫn có thể cầm cự cho đến trưa. Cậu và Shimada đi phục hồi điểm số của mình đi.”
“Hở? Cho đến giờ nghỉ trưa? Chúng ta đang có một trận chiến triệu hồi đây này.”
“Đây là một lời yêu cầu bỏi lớp A. Họ hy vọng cho một cuộc ngừng chiến vào thời gian nghỉ trưa.”
“Tớ hiểu rồi.”
Giờ nghỉ trưa...trong trường hợp đó, những ai mà bị kiệt quệ về mặt thể chất và tinh thần thì có thể sử dụng cơ hội này để nghỉ ngơi. Điều kiện này thì tuyệt vời cho những ai không tốt về mặt thể chất.
“Hở? trong trường hợp đó, chẳng phải sẽ là có lợi cho chúng ta khi không có giờ nghỉ trưa vì chúng ta rất tự tin vào khả năng thể chất của mình sao?”
“Điều đó thì đúng, trừ Himeji ra.”
“À…”
Tôi hiểu rồi. Khi thách đầu với Kirishima-san, Yuuji, Himeji-san và Muttsurini sẽ là nhân tố quan trọng. thế thì cho dù trông có vẻ lớp A sẽ có lợp thế, nhưng chúng tôi cũng sẽ có lợi từ việc có giờ nghỉ trưa vì cả ba ‘át chủ bài’ của chúng tôi sẽ có thời gian để nghỉ ngơi.
“Ngoài ra, điểm quan trọng khác đối với tớ về giờ nghỉ trưa là mọi người có thể bình tĩnh lại, và tớ có thể giải thích một cách cặn kẽ kế hoạch tiếp theo.”
“Vậy sao? Vậy ra là có một lợi thế như vậy.”
Đối với chúng tôi, những người mà không thể thắng bằng điểm số, mấu chốt để quyết định chiến thắng ở đây sẽ là tinht hần đồng đội của những đồng đội của chúng tôi, chiến thuật. Miễn là mọi người có thể bình tĩnh lại trong khi chiến thuật được giải thích thì chúng tôi có thể giảm thiểu được việc phạm sai lầm trong trận chiến.
Đây là những gì mà Yuuji đang nói đến.
“Bên cạnh đó, cho dù tớ có nói qua một lần đi nữa, thì khả năng các cậu nhớ cho đến giờ phút cuối cùng thì chẳng có cao gì đâu.”
Chà, cậu cũng có thể nói thế.
“Thế thì nhanh chóng phục hồi điểm số của cậu đi. Nếu cậu có bất kì môn học nào bị mất điểm thì cậu sẽ gặp bất lợi khi tham gia trận tổng điểm các môn học đấy.”
Vào lúc đó, những lời của Yuuji bị cắt ngang bởi một người bạn học đang thở hổn hển khi cậu ta lao vào phòng.
“Sakamoto! Kubo xuất hiện trên lầu bốn! Nhanh gửi quân tiếp viện đi!”
Khi nghe thấy tên Kubo, măt Yuuji liền thể hiện một nét căng thẳng trong một thoáng. Điểm số của Kubo-kun là chỉ đứng sau Kirishima-san mà thôi, và nếu chúng tôi cân nhắc việc lớp trưởng Kirishima-san không thể tự do di chuyển thì Kubo-kun sẽ trở thành lực lượng mạnh nhất mà lớp A có.
“Nói cách khác, thu hút Himeji sang tầng hai chỉ là một trò đánh lạc hướng.”
Giọng của Yuuji có vẻ như ngụ ý rằng cậu ấy đang rất bận tâm. Có vẻ như là Himeji-san đang bị cầm chân bởi trận chiến ở tầng dưới.
“Không thể tránh được vậy…Akihisa, tớ có thể trông cậy vào cậu được chứ?”
“Hở? Tớ sao? Cậu không gửi quân tiếp viện đi sao?”
“Không, nếu đối phương là Kubo thì cậu là ứng cử viên thích hợp nhất đấy. Làm ơn đi.”
Yuuji cúi đầu mình xuống khi cậu ấy lẩm bẩm. Thật là một cách hỏi đầy lịch sự. Chẳng lẽ nhiệm vụ này thật quan trọng đến thế sao?
“Vì cậu đã nói thế thì tớ sẽ cố hết mình vậy…nhưng tớ chắc không thể cầm cự được lâu đâu.”
“Một khi trận chiến ở tằng hai kết thức, tớ sẽ cử Himeji sang ngay lập tức. Cậu chỉ cần cầm cự cho đến lúc ấy.”
“Được rồi, tớ hiểu rồi.”
“Nếu có thể, hãy cố câu thêm một chút thời gian bằng cách cống nộp bản thân cậu đi.”
“Xin lỗi, tớ không hiểu cậu đang nói gì ở đây cả.”
Dù gì thì, cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi không thể để đối phương vượt qua, đúng không nhỉ? Khi tôi nghĩ về việc này, tôi đứng dậy từ chỗ ngồi của mình. Vừa mới nãy thì Kinoshita-san, và giờ lại là Kubo-kun. Đối phương có hỏa lực mạnh như thế, quả đúng như dự đoán từ lớp A.
“Xin lỗi, tớ không thể cử thêm người đi được. Bên cạnh đó, vì đối phương là Kubo-kun, không ai khác mà tớ có thể ngẫu nhiên cử đi sẽ là đối thủ của cậu ta cả.”
Chà, tôi chẳng hề cảm thấy rằng mình có thể chiến đấu với cậu ấy. Nhưng nếu chỉ là để câu thời gian để trốn thoát thì ít nhiều gì tôi chắc cũng có thể làm thế...có lẽ vậy?
“Tớ đi vậy.”
“Ừ. Cẩn thận đừng để bị kết liễu đấy. Hãy ngăn Kubo tiến lên phía trước.”
“Đừng có mà ra một yêu cậu đầy vô lý như thế chứ…”
Cho dù thế, tôi chỉ có thể làm việc này mà thôi. Đối phương là lớp A. Việc thắng cuộc nếu như tôi không liều mạng là chuyện không tưởng.
Khi tôi nhanh chóng rời khỏi phòng học—
“Ơ? Ơ, Ơ? AKI, CẬU ĐANG ĐI Đ U THẾ? CHẲNG PHẢI TỚ ĐÃ BẢO LÀ ĐỪNG CÓ RỜI KHỎI TỚ SAO?”
Có vẻ như đó là tiếng than của Minami hay gì đó lọt vào tai tôi.
☆
Khi tôi lên đến tầng bốn, tôi nghe thấy tiếng khóc của những người đồng đội của tôi. Bọn họ đang chiến đấu trước lớp 3-F.
“Chờ, chờ một chút đã, Kubo! Bình tĩnh lại đã! KHÔÔÔÔNG!!!”
“Kubo—hãy ngồi xuống và nói chuyện rồi cậu sẽ hiểu HIIIIII!!”
“Quá nghiêm túc với việc lớp F bọn tớ là đối thủ của cậu thì thật quá UKKIIIII!!!”
Linh thú của đồng đội tôi đang chạy lòng vòng như những con ruồi không đầu vậy, và ở giữa chúng là—
“Các cậu có thể vui lòng tránh sang một bên được chứ. Tớ chỉ muốn đi qua chỗ này mà thôi.”
Linh thú của Kubo-kun thì đang vung thanh Lưỡi Hái Tử Thần, và còn có những học sinh lớp A khác đang đứng phía sau cậu ấy và những đồng đội lớp F của chúng tôi thì đang bị tàn sát và đem đến phòng phụ đạo. Chuyện này...tuyến phòng thủ thì đang sụp đổ rồi!
“Triệu hồi!”
Tôi nhanh chóng gọi linh thú của mình ra để hỗ trợ đồng đội mình. Sẽ thật rất tệ nếu như Kubo-kun được phép tiến về phía trước. Tôi phải chặn cậu ấy ở đây!
Kubo Toshimitsu, lớp A, Ngôn Ngữ Hiện Đại 428 điểm
Đấu với
Yoshii Akihisa, lớp F, Ngôn Ngữ Hiện Đại 69 điểm.
Nhưng tôi nên làm gì với sự khác biệt đầy tuyệt vọng trong điểm số này đây…
“!!...Yoshii, kun…”
Sau khi thấy tôi, Kubo-kun dùng tay mình để nâng kính của cậu ấy lên. Hở? Cậu ta đang bị lung lay sao?
“À, chà…”
Có thể Kubo-kun trong khá là lạnh lùng, nhưng cậu ấy khá lá tốt bụng đấy. Có lẽ cậu ấy thấy việc tấn công tôi khi là một người bạn, thì khá là khó khăn đây. Tình hình hiện giờ đã như thế này, vì thế trong trường hợp này, có lẽ tôi sẽ không phải nhận bất bì sự trừng phạt thần thánh nào nếu như tôi lợi dụng bản tính tốt bụng của cậu ta.
“Ơ, Kubo-kun này. Mặc dù tình hình thì khác là—”
“Tớ sẽ tung hết sức mà không nhường nhịn gì.”
“TẠI SAO LẠI THÀNH NHƯ THẾ NÀY CƠ CHỨ!?”
Tôi đã làm chuyện xấu gì tới Kubo-kun cơ chứ?
“Tớ có nghe Kirishima-san nói rằng cậu ghét những người không cố hết sức mình trong chiến đấu, Yoshii-kun. Tớ đúng là cảm thấy rằng cậu khá là hăng hái lúc này đấy, vì thế hãy chiến đấu với tất cả những gì chúng ta có nào!”
“Không, ĐIỀU ĐÓ CHẲNG ĐÚNG CHÚT NÀO CẢ!”
TÔI THÍCH NHỮNG NGƯỜI ĐÓ NHẤT ĐẤY! MỘT ĐỐI THỦ MÀ BỎ CUỘC TRONG MỘT TÌNH HÌNH ĐẦY KHỦNG HOẢNG THÌ LÀ MỘT NGƯỜI TỐT ĐẤY!
Nhưng cho dù tôi có nói điều đó, việc đó cũng chẳng phá vỡ được bế tắc. Chúng tôi sẽ quyết định chiến thắng này bằng tinh thần đồng đội vậy!
“Mọi người nhanh chóng vào hàng ngũ nào!”
“““BỌN TỚ TRÔNG CẬY VÀO CẬU ĐẤY, YOSHII!!”””
“<>!”
“““CHIẾN ĐẤU NÀOOOOO!!!!”””
Tôi lớn tiếng tuyên bố chủ đề của cuốn DVD xếp hạng hàng đầu mà tôi có sáng nay, và tinh thần của phe chúng tôi đã tăng lên. Phe chúng tôi thì chẳng bị bao vây bởi Kinoshita-san và mọi người như vừa nãy, vì thế chúng tôi chắc sẽ có thể xử lý chuyện này.
Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng—
“Yoshii-kun này.”
“Hm?”
“Tớ có nói rằng tớ sẽ tung hết sức, đúng không?”
“Đúng...vậy!”
Linh thú của Kubo-kun nâng thanh Lưỡi Hái Tử Thần của mình lên và để cho vòng đeo tay bằng vàng của mình phát sáng. Hở? Chờ, chờ chút đã! Kubo-kun có hơn 400 điểm trong môn Ngôn Ngữ Hiện Đại sao?
Tôi nhanh chóng để linh thú mình nhảy sang một bên, và một thứ như thể mong thanh phong đao ngay lập tức phóng qua. Cắt toạc linh thú triệu hồi của đồng đội tôi ở phía sau ra.
“TẠI SAO CẬU LẠI TRÁNH CHỨ, YOSHII, ĐỒ NGỐC!”
“GIỜ TỚ PHẢI BỊ ĐƯA ĐẾN PHÒNG PHỤ ĐẠO BỞI VÌ CẬU CHẲNG CHẶN ĐÒN TẤN CÔNG ĐẤY HIII!!”
Hai người động đội đã tái tập trung lại của tôi bị lôi đi bởi Người sắt, người mà chẳng nói chẳng rằng gì xuất hiện. Đòn tấn công vừa nãy là đòn siêu tấn công chỉ với những ai có hơn 400 điểm mới có thể sử dụng mà thôi. Không có nhiều người có số điểm đó nên tôi quên bẵng đi đòn tấn công này—DOOOHH!?
Linh thú của Kubo-kun vung vũ khí của mình, và thanh lưỡi hái phát ra tiếng động khi nó sượt qua hông của linh thú tôi. Vì, vì lý do nào đó, có vẻ như là Kubo-kun thì quá sức cạnh tranh trong khi là một người đầy tuyệt vời và điềm đạm đấy.
“Chết—TIỆT!”
Nhưng khi thực hiện một đòn tấn công khủng khiếp như thế thì chắc chắn sẽ có sơ hở.
Linh thú của tôi nhắm vào cơ thể không phòng bị của đối phương và vung thanh kiếm gỗ xuống.
Linh thú của Kubo-kun chẳng hề tránh né hay phòng bị gì cả khi nó nhận trọn cú đánh vào đầu—và vung thanh lưỡi hái vào tôi một cách đầy can đảm. Không đời nào!?
Tôi để linh thú mình bỏ thanh kiếm gỗ và phóng về phía sau. Nếu nó cầm vũ khí trong tay thì nó sẽ chẳng thể tránh kịp lúc đâu.
“Đúng như mong đợi từ Yoshii-kun, cậu thật là khó đối phó đấy.”
Kết quả của chuyện này khiến cho cú chém của đối phương chỉ đánh trúng vào phía trên bả vai của linh mà thôi. Xém, xém chút nữa là tiêu rồi!
Kubo Toshimitsu, lớp A, Ngôn Ngữ Hiện Đại 321 điểm
Đấu với
Yoshii Akihisa, lớp F, Ngôn Ngữ Hiện Đại 27 điểm.
Điểm của cả hai phe đã được cập nhật. Điểm số của Kubo-kun thì bị giảm hơn 100 điểm bởi vì cậu ấy nhận lấy đòn tấn công của tôi và dùng mất một chút điểm vì sử dụng cái vòng đeo tay. Ngược lại, tôi bị giảm đi hơn phân nửa số điểm của mình chỉ bởi cú sượt qua mà thôi. Sự khác biệt trong sức mạnh này thì không thể bị xem thường được! Tôi phải để cho Kubo-kun nương tay với tôi một chút nữa mới được!
“Chà, Kubo-kun này, tớ chẳng có vũ khí nào trong tay mình lúc này cả, vì thế cậu có thể vui lòng—”
“Tớ hiểu rồi. Cậu nói rằng không được nương tay kể cả khi cậu chẳng có vũ khí nào, đúng không?”
TÔI CHẲNG CÓ NÓI GÌ NHƯ THẾ CẢ!
Cho dù thế, dầu tôi có vũ khí tốt nhất hay không, tôi chỉ có một lựa chọn là tránh đòn mà thôi. Linh thú của tôi sẽ bị phá hủy cùng với thanh kiếm gỗ nếu như tôi muốn đỡ đòn tấn công đầy mạnh mẽ như thế. Trong trường hợp đó, việc không nương tay cho tôi tôi đang tay không thì chắc là đúng đắn đấy.
“Thế thì, hãy tiếp tục nào, Yoshii-kun.”
Linh thú của Kubo-kun nâng vũ khí của mình lên và áp sát vào tôi.
“<>~!”
Vào lúc đó, những người đồng đội của tôi đang hô vang câu thần chú mà đã khích lệ họ một cách đầy nhiệt tình khi họ tập hợp lại và tấn công Kubo-kun một cách thô bạo. À...nếu là những người khác thì chắc sẽ không sao, nhưng thế này thì không có hiệu quả với Kubo-kun đâu!
“Cách mà các cậu tập trung lại thì giúp tớ rất nhiều đấy.”
Linh thú của Kubo-kun nhận lấy các đòn tấn công liên tiếp từ phía trước và vung thanh lưỡi hãi tử thần khổng lồ về phía trước.
“ĐÙA CHẮC!!!”
Những người ở phía trước bị chém bay đầu và gửi ngay đến phòng phụ đạo. Những người sử dụng thương ở phía sau thì được cứu, nhưng cũng mất khá là nhiều điểm. Giờ thì chúng tôi có ba mạng chết và năm mạng cần được phục hồi điểm số. Chúng tôi đã bị Kubo-kun xử lý một cách đầy tồi tệ…
“Kết thúc rồi. Hãy để tớ đi qua.”
“CHỜ MỘT CHÚT ĐÃ...ĐỪA CÓ ĐÙA Ở ĐÂY CHỨ!”
Linh thú của Kubo-kun tiếp tục tiến tới, không bị đe dọa bởi các đòn tấn công của chúng tôi. Dựa trên chiến lược của cậu ấy, nhưng ai gần cậu ấy, dù là kẻ thù hay là bạn thì cũng đều bị đánh trúng cả. Kế hoạch của họ chắc hẳn là để Kubo-kun mở lối và rồi huy động những đồng đội lớp A để kết liễu những người còn lại đây.
Kubo Toshimitsu, lớp A, Ngôn Ngữ Hiện Đại, 211 điểm.
Sau khi một lần cập nhật khác, điểm của Kubo-kun được hiện lên. Chúng tôi đã nhận quá nhiều thiệt hại ở đây, thế nhưng cậu ấy vẫn còn phân nửa điểm số của mình.
Khi tôi đau đớn vì tình cảnh tuyệt vọng này, một cô gái lớp A bước về phía Kubo-kun và nói với cậu ấy,
“Kubo-kun.”
“Chuyện gì thế?”
“Đến lúc đổi rồi. Có vẻ như Himeji-san đã có mặt ở đây.”
“Himeji-san? Vậy sao...có vẻ như là tớ đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây. Xin lỗi, tớ có thể giao việc này cho cậu được chứ?”
“Ừ, cứ để cho tớ.”
Khi nghe thấy tên của Himeji-san, Kubo-kun rời khỏi chiến trường để cho các cô gái khác phụ trách và bước ra khỏi vùng triệu hồi. Có lẽ cậu ấy cảm thấy rằng việc chiến đấu với Himeji-san khi điểm số của cậu bị cạn kiệt là không khôn ngoan chút nào.
“Yoshii-kun, lần tới vậy.”
Kubo-kun để lại những lời ấy khi cậu ấy đi về lại dãy trường mới.
Khi thấy việc đó, những người đồng đội còn lại của tôi tập hợp lại và sẵn sàng phòng thủ. Chúng tôi cuối cùng cũng đã xoay sở để thoát được…tôi cho là thế?
“Haa...cám ơn trời phật.”
Tôi rời khỏi vùng triệu hồi và thu lại linh thú của mình. Xém chút nữa là. Nếu Himeji-san chỉ chậm một bước thôi...khi nghĩ về việc đó, tôi không khỏi rùng mình được.
Mình sẽ đi cám ơn Himeji-san trước khi quay về vậy. Khi tôi nghĩ về việc đó, tôi quay lại nhìn vào cầu thang, và Himeji-san xuất hiện ngay trước mặt tôi khi cô ấy chạy vụt qua khỏi tôi.
“...”
Trông Himeji-san khá là nghiêm túc khi cô ấy tiếp tục chạy.
Vì tôi muốn gọi cô ấy lại, một suy nghĩ nhất định vừa mới xuất hiện trong tâm trí tôi mà không có lời cảnh báo nào trước cả.
Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa trực tiếp nói chuyện với Himeji-san như thế này trong một khoảng thời gian dài rồi…
“Xin lỗi vì đã đến trễ, Akihisa-kun!”
Khi tôi suy nghĩ về điều đó, Himeji-san dừng ngay trước mặt tôi và cúi đầu mình trong khi nói lời xin lỗi.
“Không, cậu chẳng đến—”
Khi tôi chuẩn bị nói ‘chẳng trễ chút nào đâu’, thì Himeji-san ngẩng đầu lên và đôi môi cô ấy lọt vào cái nhìn của tôi...hay đúng hơn là, một phần nhất định của nó.
Chỉ nội thứ đó thôi cũng đã khiến cho mặt tôi dần dần trở nên nóng bừng, và việc đó thì rõ ràng đến mức cả tôi cũng cảm nhận được.
“Nuaa…”
“Chà…Akihisa-kun?”
Tại quái gì mà tôi lại nghĩ đến một chuyện như thế trong tình huống này cơ chứ? CÓ PHẢI Đ Y LÀ MỘT Ý NGHĨ MA QUÁI HAY KHÔNG? CÓ PHẢI LÀ MỘT Ý NGHĨ ĐẦY MA QUÁI ĐANG HIỆN HỮU LÀM CHUYỆN NÀY VỚI TÔI KHÔNG!?
“Án ma ni bát di hồng, hỡi những suy nghĩ xấu xa hay biến mất…”
“Akihisa-kun! Hãy tỉnh lại đi!”
Tôi hồi tỉnh thì thấy Himeji-san đang lắc vai tôi.
“À, không, không có gì đâu! Không có gì cả đâu. Tớ chỉ nghĩ đến vài một chuyện thôi.”
“Haa...thế thì thế…”
Tôi vừa nói ra một cái cớ mà đến chính tôi cũng chẳng thật sự hiểu được nữa.
Uu...tôi không nghĩ rằng tôi có thể chịu được mỗi khi tôi nghĩ về sự cố đó đâu. Trí óc tôi thì chậm hơn bình thường rất nhiều.
“Đừng có mất cảnh giác đấy. Chúng ta đang chiến đấu một trận chiến quan trọng ở đây đấy!”
Ngược lại, trông Himeji-san chẳng có gì là khác so với thường ngày ngoại trừ việc có động lực hơn thôi. Có lẽ con gái thì có khả năng miễn nhiễm mạnh hơn với những chuyện như thế.
“Akihisa-kun!”
“Hả?”
Ơ, giờ không phải là lúc để nghĩ về chuyện đó.
“Cám ơn, Himeji-san. Sự hỗ trợ của cậu thật sự đã cứu bọn tớ đấy.”
“Không, nếu tớ đến sơm hơn thì đã tốt hơn rồi...tớ xin lỗi.”
Himeji-san cúi gập đầu mình xuống một cách đầy hối lỗi. Nhưng chắc chắn là cô ấy đã đến đây trong sự vội vàng rồi.
“Thế thì, hãy để chỗ này cho tớ. Cậu có thể quay lại để làm bài kiểm tra phục hồi của cậu lúc này rồi đấy, đúng không, Akihisa-kun?”
“Hiểu rồi. Mọi việc còn lại trông cậy vào cậu đấy, Himeji-san.”
“Được rồi, triệu hồi!”
Khi cô áy gọi linh thú của mình ra, Himeji-san quay người lại để đối mặt với những người lớp A. Lực lượng tiếp viện mà Yuuji đã cử đi của chúng tôi thì giờ đang chiến đấu với các đối thủ xung quanh chúng tôi. Không còn lý do gì để cho tôi ở lại nữa.
“Những ai bị cạn kiệt điểm số thì hãy quay về để phục hồi. Ngoài ra, đừng quên kiểm tra xem ai đã bị đem đến phòng phụ đạo đấy.”
Tôi quay mắt mình lại để nhìn ra sau và thấy rằng phe chúng tôi đang đẩy lùi đối phương với sức mạnh của Himeji-san, và một lần nữa quay về phòng học lớp E mà đã trở thành căn cứ của chúng tôi.