Cả hai yêu nhau trong ngọt ngào được một thời gian, chỉ có ba tháng ngắn ngủi, An Như Nguyệt đã từ Mỹ quay trở về. Tuy rằng bà không nói ra miệng, nhưng bọn họ đều rõ ràng rằng, bà trở về, là vì ngăn cản tình cảm lưu luyến của hai anh em đã nảy sinh. Bạch Vĩ Minh vẫn là không thể buông tha hai người. Nhưng cho dù mọi chuyện thế nào, ở trong mắt người ngoài, cả hai đều là anh em thân thiết. Nếu tin tức bọn họ yêu nhau bại lộ, mặc kệ là đối với họ và đối với Bạch thị, chắc chắn sẽ gây nên sự đả kích không nhỏ.
Đầu mùa xuân, Bạch Nhật Huyên mỗi ngày được anh ôm rất chặt đi vào giấc ngủ, chiếm được sự che chở không một kẻ hở nào của anh, tự nhiên lại không mắc bệnh vào mùa xuân nữa. Cô cầu xin mọi cách mới có thể chuyển ra khỏi phòng anh. Bạch Nhật Huyên thực sự không muốn nói cho An Như Nguyệt biết chuyện cả hai yêu nhau sớm như vậy. Tuy rằng Bạch Nhật Tiêu nói chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm, anh sẽ không chờ lâu lắm để quang minh chính đại ở bên cạnh cô. Sở dĩ chậm công bố, chủ yếu là muốn cô dũng cảm mà thương anh, sẽ được xã hội tán thành. Như vậy thân phận của cô chỉ cần rõ ràng, nhưng sẽ khá phức tạp. Anh còn tìm một biện pháp vẹn cả đôi đường, để có thể cho cô không phải chịu bất cứ sự tổn thương nào nữa.
An Như Nguyệt trở về trước sinh nhật cô vài ngày. Về nước ngày đầu tiên, bà liền hẹn Chung gia cùng dùng bữa tối. Đây là ý tứ của Bạch Vĩ Minh, Chung Thi Âm cùng Bạch Nhật Tiêu cũng sẽ tham dự. Nói cho hay thì đây là bạn già hàn huyên ôn chuyện, ai nấy đều có thể thấy được, đây là bữa tối thân mật. Bạch Vĩ Minh cùng Chung gia bắt đầu dự án đã muốn có mặt mày, lợi ích kết hợp có thể khiến hai bên tin cậy lẫn nhau là phương pháp tốt nhất, đồng thời cũng có thể giải quyết luôn gièm pha chuyện loạn luân của hai anh em nhà này.
Bạch Nhật Tiêu vốn nghĩ rằng đây là tiệc tối đón gió tẩy trần vì An Như Nguyệt, chỉ có Bạch Nhật Huyên và An Như Nguyệt ở nhà. Anh tan tầm liền vội vàng chạy tới. Sau khi nhìn thấy Chung Thi Âm mới hiểu rõ mọi chuyện. Bạch Nhật Huyên ngồi cạnh Chung Thi Âm rất nhạt nhẽo, mà anh cũng chẳng thèm liếc đến hướng ngồi Chung Thi Âm một cái, lập tức đi thẳng đến bên người của Bạch Nhật Huyên, ngồi xuống.
Cô nghe thanh âm anh ngồi xuống. Bạch Nhật Tiêu tức giận, bởi vì cô bắt anh cho cô tháo nhẫn xuống. Cô không dám nhìn anh. Mà anh biết, cô lại lùi bước.
Anh túm lấy bàn tay đặt dưới bàn của cô, nhưng cô vẫn giãy giụa. Bạch Nhật Tiêu biết cô đương rất khó xử, nhưng là nếu anh không nắm chặt cô như vậy, giây tiếp theo cô sẽ bán chính bản thân mình đi. Đây không phải biệt thự của Bạch thị, chung quanh bọn họ tất cả đều như là hổ rình mồi, cô lại không đủ kiên định, lập trường có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Mà anh, không thể cho cô có cơ hội thay đổi chút tâm ý nào!
Chung Thiên Lân muốn đánh vỡ bầu không khí cứng ngắc, giả bộ hiền lành mở miệng, “Nhật Tiêu, nghe nói cháu đã thành công thu mua chứng khoán của Tô Thụy. Mới về nước được nửa năm có thể làm chuyện như vậy ở trong giới tài chính, thực sự là rất giỏi đấy!” Ông hút tẩu thuốc, nói ra chuyện đang nóng sốt nhất trong thương giới, nói ra một cách máy móc.
Bạch Nhật Tiêu ngạo mạn nhếch khóe miệng, “Chung đổng quá khen.” Tay anh còn đang cầm lấy tay Bạch Nhật Huyên dưới bàn, mười ngón tay đan vào nhau. Anh thực thưởng thức sự hiểu ra của cô, nếu cô lại tiếp tục giãy giụa hả, động tác kế tiếp của anh là sẽ ôm cô vào trong lòng.
“Thi Âm thực thưởng thức được tác phong cháu thu mua chứng khoán. Trong hội nghị con bé cũng xem trọng Hoàng Đình, có thể giật được mối lớn như vậy. Hai đứa thực sự là ăn ý với nhau.” Ông ta dần dần chuyển hướng đề tài sang vấn đề chính của hôm nay.
Anh tựa lưng vào ghế, khóe mắt có ý cười châm chọc, “Hoàng Đình đối với Tô Thụy là tình thế bắt buộc, có thể chiếm được đó là dự kiến bên trong.” Anh không cần thiết phải cho Chung Thiên Lân mặt mũi. Bạch Nhật Tiêu anh ghét nhất là bị người khác sắp đặt, nhất là cái loại tiệc tối thân mật này.
Cuối cùng Chung Thiên Lân chỉ có thể cười hai tiếng cứng nhắc, trong mắt còn biểu lộ sự tán thưởng với Bạch Nhật Tiêu. Quyết đoán đến như vậy nhất định là phong độ của một đại thướng, không phải tự nhiên có thể để cho người khác thao tung. Bạch Nhật Tiêu này chính là một người như vậy! Nhân tài thế này, tuyệt đối không thể cho người khác chiếm được món hời này.
Những năm gần đây, ông vẫn xem trọng Bạch Nhật Tiêu. Tuy rằng thằng nhóc này rất cao ngạo, nhưng làm việc lại quyết đoán lưu loát, không ra tay đó là do nó khinh thường, mà vừa ra tay thì chắc chắn là nhanh, chuẩn, độc. Ông thực sự rất muốn để cho Hoàng Đình trơ thành hậu thuẫn của Chung thị, có được Hoàng Đình gia nhập liên minh, Bạch thị cũng tự nhiên thân thích, đối với việc khai thác thị trường Âu – Mỹ của Chung thị là một cơ hội lớn. Cho nên, Bạch Vĩ Minh muốn nhân việc đính hôn cùng Chung thị, đáp ứng nhanh gọn, thêm vào điều khoản này trong hợp đồng hợp tác song phương. Việc Chung Thi Âm mấy năm nay để tâm đến Bạch Nhật Tiêu ông đều biết rõ. Mà bản thân ông cũng tin tưởng con gái của mình có thể khiến Bạch Nhật Tiêu gật đầu.
Sắc mặt An Như Nguyệt rất khó coi, bắt đầu từ khi Bạch Nhật Tiêu ngồi xuống bên người Bạch Nhật Huyên. Bà không giống Bạch Vĩ Minh muốn thực hiện đính hôn với Chung gia, làm như vậy chỉ có thể khiến mâu thuẫn giữa hai người trở nên gay gắt hơn. Nhưng là bà khuyên cũng vô dụng, gã đàn ông kia chỉ là nghĩ đến việc hắn có thể lấy thúng úp voi. Bà biết, bây giờ nếu bà xốc khăn trải bàn lên, tư tình của hai anh em chắc chắn sẽ lộ rõ. Hôm nay bà chỉ muốn xem xét thái độ của Bạch Nhật Tiêu, nó quá mạnh mẽ cứng rắn, muốn thuyết phục nó cưới Chung Thi Âm là chuyện không có khả năng. Như vậy, cũng chỉ có thể xuống tay đối với Bạch Nhật Huyên. Bạch Nhật Huyên rất yếu đuối, có hy vọng lớn hơn nữa. Tuy rằng chia rẽ uyên ương là điều bà không vui, nhưng hai đứa nó bên nhau thực sự là một sai lầm. Khổ tâm của bà, bà tin rằng Bạch Nhật Huyên sẽ hiểu.
Tay cô không thể cử động tự do, chỉ có thể thật xấu hổ mà dùng độc một tay còn lại dùng cơm. Bạch Nhật Tiêu thực cố ý, giống như muốn công khai mối quan hệ của bọn họ vậy. Cô làm gì anh cũng làm theo đó, theo sát rất chặt.
Chung Thi Âm thì ngay cả mắt cũng không dám nâng lên một chút, lại càng không dám chuyển hướng tầm mắt sang hai người bên kia. Bạch Nhật Tiêu bước vào lại ngồi yên bên người Bạch Nhật Huyên, không hề cho cô cơ hội. Cô còn vọng tưởng có thể ngăn cản tình yêu không đúng này của anh.
Toàn bộ tiệc tối cũng chỉ có thể dùng đến hai chữ ‘xấu hổ’ để hình dung. Tiếng nói chuyện cực nhỏ, mọi người đều chăm chú vào bàn ăn. Chỉ có An Như Nguyệt vì không muốn không khí căng thẳng, đôi lúc sẽ nói chuyện buôn bán cùng với Chung Thiên Lân.
Sau khi tiệc tan, An Như Nguyệt dụng tâm kín đáo sắp xếp xong, Bạch Nhật Tiêu không thể không đưa Chung Thi Âm về nhà.
Bạch Nhật Huyên bất an xoay mặt sang nhìn ngoài cửa sổ. Cô biết, An Như Nguyệt nhất định đã biết được điều gì đó. Cô thực sự lo lắng, không có Bạch Nhật Tiêu ‘hộ giá hộ tống’, An Như Nguyệt có đưa ra yêu cầu gì với cô, như vậy, cô căn bản không thể chống đỡ được.
“Huyên Huyên”, An Như Nguyệt cố ý đẩy Bạch Nhật Tiêu đi, vì muốn cùng cô con gái nói chuyện thực rõ ràng.
“Chuyện gì vậy, mẹ?” Giọng nói của cô hơi run, nhưng cô vẫn tận lực che giấu sự bất an của chính mình.
“Ngày kia chính là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của con. Cũng là con gái lớn rồi, trong trường có nam sinh nào con thích hay không, nói cho mẹ.” Bà dịu hòa nói, cố gắng thật uyển chuyển. Bà biết Bạch Nhật Huyên là đứa trẻ thích ăn mềm.
Cô ấp úng không biết nên trả lời như thế nào.
“Nếu không có, mẹ cũng quen một anh chàng thành đạt rất được đó nha.” Giọng nói của bà có vẻ như trêu chọc, thật giống như không phải cố ý đẩy Bạch Nhật Huyên đến đường cùng, “Ngày mai nó cũng về từ Mỹ, mẹ đã mời nó tham gia tiệc sinh nhật của con rồi.” Bà không cần thiết phải nói trắng ra, bởi vì Bạch Nhật Huyên đã hiểu.
Lòng của cô run rẩy. Cô biết vì anh trai, cô nên cự tuyệt. Nhưng là nhớ tới lúc trong phòng bệnh, An Như Nguyệt kích động nói, cô nhất định là con gái của bà, thì cô không thể cự tuyệt được. Cô hiện tại giống như đã mất đi điểm tựa đòn bẩy, không thể tìm được cân bằng.
“Mẹ rất muốn biết bộ dáng Huyên Huyên của mẹ yêu đương nha. Ai cũng nói con gái khi yêu đẹp hơn bình thường, mẹ rất muốn nhìn, bộ dáng Huyên Huyên đẹp hơn bình thường.” Nói ra như vậy, lòng An Như Nguyệt cũng rất rối rắm. Bà làm sao mà không sợ hãi ánh mắt thế tục. Bọn họ rõ ràng không phải là anh em ruột, nhưng là bà lại muốn chia rẽ cả hai đứa. Nhưng nếu không làm như vậy, rất nhiều phiền toái theo đó mà xảy ra, khiến tất cả ứng phó không nổi. Vì an ổn, chỉ có thể hy sinh tình yêu. Huống chi đính hôn này vĩnh viễn là có lợi đối với Bạch thị.Có lẽ bây giờ sẽ đau khổ, nhưng hết thảy mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi.