Ánh trăng sáng tỏ, cả căn phòng đều chìm trong tình nồng. Ở trên giường là bóng dáng của một đôi yêu nhau, đang dựa vào rất chặt.
Bạch Nhật Tiêu ôm cô ngồi ở trong lòng, tầm mắt thống khổ dừng trên cổ tay cô. An Như Nguyệt từng tìm rất nhiều những bệnh viện phẫu thuật thẫm mỹ để xóa vết sẹo đí, nhưng cho dù làm thế nào đi chăng nữa, dấu vết màu đỏ nhạt vẫn ngoan cố ở nơi cổ tay trắng tuyết kia. Anh nhíu mày, nâng tay trái của cô lên, nụ hôn dừng trên vết sẹo uốn lượn. “Còn đau không?” Bạch Nhật Tiêu ma sát phần má mềm của cô, đau lòng hỏi.
Bạch Nhật Huyên cười lắc đầu. Trong một khắc, sau khi hiểu được tình yêu say đắm kia, mọi thứ đã không còn đau nữa.
“Nhưng là, anh còn rất đau.” Cho đến bây gườ, nhớ tới cô không còn sức sống, tái nhợt nằm trong vũng màu, trái tim anh vẫn luôn tê tâm liệt phế mà thống khổ, đau đớn bao phủ lấy anh. Nếu khi đó cô bỏ anh mà đi, anh nhất định sẽ theo cô, từ bỏ hơi thở, ‘sinh tử tướng tùy’ (sống chết cùng nhau). Cũng chỉ là một cách yêu mà thôi. Bạch Nhật Tiêu kéo tay cô đặt lên nơi lồng ngực đương đập mạnh, “Nơi này, rất đau.”
Trời đã sang mùa đông giá rét, giá lạnh gào thét bên ngoài cửa sổ. Những cơn lạnh thấu xương khiến cho cô muốn ôm chặt lấy sự ấm áp của anh. Bạch Nhật Huyên ôm anh, ôm rất chặt, cười vui vẻ đùa giỡn với sợi dây chuyền tên cô trước ngực anh, giống cái của cô như đúc. Dần dần chợt nhíu mày, “Tự (chữ) trong tên của chúng ta giống nhau á.” Cảm giác đầu tiên của cô, là bọn họ trong lúc này lại có sự giống nhau, cảm giác giống nhau đó là tượng trưng cho anh em, lại khiến lòng cô nảy sinh lên cảm giác tội ác. Cô, đang yêu đương với người anh trai của chính mình.
Bạch Nhật Tiêu nhíu mày. Cô luôn luôn có cảm giác băn khoăn lo lắng này. Nếu để cho cô miên man suy nghĩ cả ngày thì không bằng làm cho cô mệt chết đi, miễn nói mấy câu khiến anh thương tâm. Bạch Nhật Tiêu đưa tay luồn vào trong chăn, giữ lấy đôi môi mềm của cô, nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra, để cô chậm rãi ngồi lên trên trên thắt lưng mình. Bạch Nhật Huyên cảm giác được thân thể mình được anh yêu tràn đầy, ngại ngùng dán tại ngực anh, nằm trên vai anh, không dám nhìn, chỉ để anh ôm chặt. Bạch Nhật Tiêu ôm vòng em cô, thong thả mà phập phồng, mềm nhẹ ma sát. Đau đớn của cô còn chưa tan đi, anh không thể cứ mạnh mẽ mà yêu cô được.
Cúi xuống hôn lên một bên tai cô, Bạch Nhật Tiêu thực sự mê luyến cảm giác tốt đẹp khi dung hợp chặt chẽ với cô. “Huyên Huyên, anh yêu em, thật sự, rất yêu em.” Anh nói ra lời tâm tình mê hoặc, thanh âm ái ân tuyệt vời đầy gợi cảm. Bắt đâu mãnh liệt dần, Bạch Nhật Huyên không thể khống chế động tác của chính mình, chỉ thầm muốn yêu cô thật sâu.
Nghe những lời yêu thâm tình kéo dài của anh, đóa hoa hồng xấu hổ này của cô rốt cuộc cũng nở rộ. Sự va chạm của anh, sự âu yếm của anh, khiến cho cô có cảm giác được kích tình yêu cùng ngọt ngào, khiến cho cô không tự chủ được mở miệng nói cho anh biết, rằng cô thích được anh yêu. Cùng một cách thức yêu cô, năm năm trước cô đã khóc kêu cầu cứu, năm năm sau đã vui vẻ mà chấp nhận rồi.
Dường như là bởi vì thật lâu không ôm Bạch Nhật Huyên ngủ khiến cho anh tham ngủ không chịu tỉnh lại. Lúc mở mắt, thời gian đã khoảng giữa trưa, cô vẫn còn trong lòng anh, điềm tĩnh nhắm hai mắt.
Cảm giác được mơ hồ có người đang trêu đùa môi mình, cô mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, thấy mặt mày Bạch Nhật Tiêu lại mang nụ cười ẩn tình. Vừa định xấu hổ mà chạy trốn, ngay tức khắc đã bị cái hôn của anh cuốn lại, chỗ nào cũng không đi được, chỉ có thể luân hãm trong tình yêu chuyên chế của anh…
Nằm yên trên lồng ngực anh, thân thể Bạch Nhật Huyên mềm nhũn, rất muốn ngủ tiếp. “Mệt mỏi quá nha ~”
Nghe giọng nói hờn dỗi của cô, trong lòng Bạch Nhật Tiêu xao động không thể bình ổn. Cô bây giờ tựa như một con mèo nhỏ, khiến cho yêu thương của anh như loài cỏ dại lan tràn. “Huyên Huyên, chúng ta kết hôn đi.”
Bạch Nhật Huyên kinh ngạc nhìn anh. Kết hôn, làm sao mà kết hôn? Bọn họ là anh em, tuy rằng việc này chỉ ở trong mắt người khác. Cả hai người muốn kết hôn thì những điều cần phải lo rất nhiều. Bởi vì thân phận hai người yêu nhau rất đặc biệt. Nhưng là, vẻ mặt của anh cũng không phải là đùa cợt. “Nhưng là, ba mẹ thế nào?”
“Anh chỉ muốn biết em có đồng ý gả cho anh hay không.” Anh chỉ cần đáp án của cô, chỉ cần cô không phản đối là được.
Bạch Nhật Huyên do dự thật lâu, nhìn mặt anh càng lúc càng đen. Cô biết nếu bây giờ mà không đồng ý, kế tiếp lại có một trận mưa rền gió dữ. “Anh thật sự muốn lấy em?” Nghịch ngợm cọ cọ nửa người dưới của anh, Bạch Nhật Huyên hoàn toàn không có ý thức đến nguy cơ đang tràn ngập quanh mình.
Bạch Nhật Tiêu đỡ lấy thân mình khiêu khích của cô, “Có nghĩa là em đồng ý gả cho anh?!” Tốt lắm, đã nghe được đáp án mình muốn. Kế tiếp chính là tiếp tục thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thôi.
Cô bất lực ngọ nguậy thân mình, “Còn muốn sao? Em đã mệt chết đi được.”
“Là em trêu chọc anh trước!” Hôn lên những nơi nhạy cảm của cô, ngón tay Bạch Nhật Tiêu bắt đầu khiêu khích luồng xúc cảm.
“Em nào có ~” Yêu thương của anh, là không cho phép cự tuyệt. Cô chỉ có thể vui vẻ nhận!
Cô lại nhớ tới phòng anh khi trước. Dạo đó, là mỗi ngày tỉnh dậy trong lồng ngực của anh đón ngày mới, chỉ là đây không phải là quan hệ anh em. Mặc kệ bọn họ trong lúc đó thân mật cỡ nào, lý trí của cô không bao giờ có thể xem loại tình cảm này trở thành tình cảm anh em được nữa.
Kể từ khi trường học có kỳ nghỉ đông, cô nghe theo lời anh ngoan ngoãn ở nhà. Mỗi ngày Bạch Nhật Tiêu đều về nhà cơm nước với cô xong, sau đó mới sang thư phòng hoàn thành mấy công việc đem về nhà. Vì muốn cùng cô, địa điểm làm việc của anh chuyển từ công ty về thư phòng trong nhà, cố gắng chăm lo cho tình yêu cùng sự nghiệp. Nhưng là Bạch Nhật Tiêu cứ làm việc đến nửa đêm khiến cô thực đau lòng, muốn làm nũng một hôm để anh có thể nghỉ ngơi nguyên một buổi tối, nhưng là anh vẫn phải lưu luyến nụ hôn dài rồi phải đi thư phòng.
Ngày xuân đầu tiên, ánh sáng mặt trời xóa tan đi sự âm u, bao phủ lấy biệt thự của Bạch thị.
Một đêm dịu dàng, Bạch Nhật Huyên mệt mỏi ngủ trên bả vai của Bạch Nhật Tiêu. Sợi tóc mềm mại rối tung trong lồng ngực, trên phần cổ màu đồng của anh. Cánh tay mềm mềm trắng trắng ôm lưng anh, những ngón tay ngọc giao lấy tay anh, mười ngón tay quấn quít một chỗ. Eo nhỏ được anh ôm trong cánh tay. Da thịt làm kề sát chặt chẽ, cảm thụ hơi ấm của nhiệt độ cơ thể anh.
Lúc Bạch Nhật Huyên ngủ, anh luôn là người tỉnh lại trước. Nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, rồi hôn cho đến khi cô mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ. Bạch Nhật Tiêu thực thích quấy nhiễu mộng đẹp của cô nhỏ, mê luyến thói quen khi tỉnh lại, lười biếng ma sát lồng ngực anh, bộ dáng nho nhỏ say lòng người.
“Ầm ĩ quá đi ~” Cô nũng nịu nói lời vô nghĩa, thân thể mệt mỏi được anh chuyển sang một cánh ôm khác. “Lái xe cẩn thận, em chờ anh về.” Bạch Nhật Huyên mơ màng nói, bởi vì mấy lần trước lúc nào anh quấy cô tỉnh lại chính là vì muốn cô theo anh đi làm.
Không thích cô rời đi khỏi người mình, Bạch Nhật Tiêu lập tức kề sát tấm lưng trắng noãn của cô, siết nhanh thắt lưng, mờ ám mở miệng, “Hôm nay anh không có ca.” Chỉ cần tới gần cô, anh sẽ không có biện pháp không chế tình yêu mê hoặc, hận không thể đem cô cột vào luôn trên người, lúc nào cũng mang theo, lúc nào cũng nhìn, lúc nào cũng yêu chiều được.
“Ưm ~” Trong cơn mông lung, cô cảm giác được hoa tâm nơi hạ thân được anh âu yếm, khó khăn rên rỉ, sau đó đành bất lực mà cảm thụ.
Lúc Bạch Nhật Huyên tỉnh ngủ hoàn toàn, anh đã tắm cho cô, bây giờ thì đang giúp cô mặc quần áo. Quá xấu hổ, cô kéo áo choàng tắm ở trên bàn che khuất thân thể của chính mình.
“Che cái gì, em còn nơi nào anh chưa thấy qua?” Bạch Nhật Tiêu cười quyến rũ, kéo cô lại gần, siết lấy eo nhỏ của cô, để cô kề sát với mình. “Cái gì cũng làm cho em hết rồi, chỉ thiếu chưa giúp em mặc quần áo.” Anh không hề để ý né tránh của cô, nhè nhàng kéo áo choàng tắm của cô ra.
“Ôi chao, thật không có ý gì tốt!” Cô chạy thoát vài bước.
“Không biết nghe lời!” Dễ dàng kéo ngược cô lại, anh dán mình sau lưng cô, “Em làm sao cũng trốn không được, bởi vì anh nhất định sẽ đuổi tới kịp!” Đôi môi ấm áp của em cắn vành tai cô, mị hoặc mở miệng.
Cô biết anh nói có ngụ ý thâm sâu vô cùng, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Ăn xong bữa sáng, Bạch Nhật Huyên mè nheo muốn anh vẽ cho cô, kéo kéo anh vườn hoa hồng đương nở rộ trong ngày xuân đầy ánh nắng rực rỡ, ấm áp lòng người.
Anh đứng ở ngoài bụi hoa, nhìn ánh nắng đọng trên gương mặt tươi cười của cô, có hương vị của mùa xuân hòa lẫn với mùi thơm cơ thể từ Bạch Nhật Huyên. Khóe miệng say lòng người nhấc lên, gương mặt anh tuấn ôn hòa, nhìn người con gái dưới ánh mặt trời mà mỉm cười. Bút vẽ tới tới lui lui trên giấy. Bạch Nhật Tiêu đã dùng những nét vẽ tuyệt diệu nhất vẽ nên tình yêu lung linh khắc sâu tận đáy lòng.
Cô dựa vào ngực Bạch Nhật Tiêu, nhìn kiệt tác của anh. Trong bức vẽ, cô giống như tiên vầy nha, lưu luyến chăm sóc những đóa hoa hồng kiều diễm. “Em làm sao mà chưa bao giờ biết anh vẽ đẹp như vậy đó, anh học khi nào vậy?” Cô mỉm cười hỏi anh.
Bạch Nhật Tiêu nắn nắn má cô, “Chuyện em không biết đâu chỉ mỗi việc này?!” Trong giọng nói của anh rõ ràng mang theo chút giận. Tình yêu thắm thiết của anh cô không biết, yêu chiều của anh cô không biết, thâm tình không thay đổi của anh cô không biết, quyết định cả đời yêu cô của anh, cô cũng không biết!
“Anh cái gì cũng không nói làm sao mà em biết được chứ?” Biết rõ cô không thông minh còn đả kích cô nha!
Bất đắc dĩ nhìn cô, Bạch Nhật Tiêu thực sự bị sự trì độn của cô chọc đến dở khóc dở cười. Anh ma sát mái tóc cô, “Nhưng mà, thật đúng là có một việc anh cũng không biết.” Anh nhìn cô, giọng nói đầy vẻ nghi hoặc.
Không biết cái gì cơ?” Bạch Nhật Huyên hỏi. Anh thông minh như vậy, cũng có chuyện không biết?
“Anh không biết, tại sao anh lại yêu em đến vậy…” Lo cô sẽ ngại ngùng, anh dịu dàng nói. Ngay lúc vừa nói xong, Bạch Nhật Tiêu liền ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn sắp lải nhải của Bạch Nhật Huyên, miễn cho cô hỏi nhiều thêm, khiến anh không thể không mang tình yêu say đắm này tự nói ra miệng rõ ràng thế này.
Bạch Nhật Huyên vốn nên thẹn thùng, nhưng cô bỗng nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn!! Cô đẩy anh đang triền miên ra, “Anh có vẻ hay nói mấy lời ngọt ngọt ~” Giọng điệu có vẻ ghen tuông, “Năm năm ở Mỹ, có ngọt với người con gái nào khác hay không, nói coi?!” Hai mắt cô nhìn anh chăm chăm.
Cô nhóc con này nha, ham muốn giữ lấy cũng rất mạnh! Nhưng rất hợp với tâm ý Bạch Nhật Tiêu, điều này chứng tỏ cô thực để ý anh! Nở nụ cười sáng lạn, Bạch Nhật Tiêu ôm nhanh cô, “Bị em mê đến thần hồn điên đảo, còn có tinh lực nào mà quen với cô gái khác?” Có cô, dù có thấy anh cũng sẽ không thấy người con gái nào khác nữa.
Bạch Nhật Huyên vừa lòng cười, ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, vươn cánh tay mảnh khảnh ôm chặt anh, ngọt ngào mà mở miệng, “Em cũng bị anh mê đến thần hồn điên đảo, không nhìn được người nào khác ~”
Bé cưng nói ngọt luôn khiến sự cưng chiều của anh lan tràn như cỏ dại. Được cô nói ngọt một câu xoa dịu sự hoang mang lo sợ, anh chỉ tham luyến giờ khắc này có thể mãi ôm cô như vậy.
Người làm trong nhà đã tập được thói quen hai người này nói chuyện yêu đương trong phòng khách lúc vắng vẻ. Chỉ cần cả hai không hành động thái quá, người làm có thể xem như không thấy những hành động thân mật này.
Bạch Nhật Tiêu lẫn Bạch Nhật Huyên cũng không thõa mãn phạm vi yêu đương trong biệt thự. Sau buổi trưa, khi mặt trời đã ấm áp hơn, anh nắm tay cô đi dạo trên đường. Đám đông lộn xộn cũng không thể bằng hai trái tim đang kết nối. Cô hưng phấn kéo cánh tay Bạch Nhật Tiêu, vô cùng thân thiết mà dựa vào bên người anh. Tựa như anh đã nói, tình yêu là chuyện của hai người, tình yêu của bọn họ không chỉ là yêu bình thường.
Được anh ôm lấy, bước chầm chậm trong đám đông, Bạch Nhật Huyên chợt nhớ tới buổi biểu diễn cho ngày Kỷ niệm thành lập trường trước kia. Khi đó anh cũng đã nói, sẽ dùng dịu dàng cả đời này để cưng chiều cô. Đối với người khác, anh vẫn lạnh lùng cao ngạo như trước. Chẳng qua, chỉ dịu dàng với mỗi mình cô. Từ rất nhiều năm về trước, anh cũng đã dùng hành động nói cho cô biết, anh yêu cô nhiều lắm.
Trong phòng ăn lớn có thể ngắm khung cảnh bên ngoài không hề có một bóng người, chỉ có những sợi ruy băng màu hồng nhạt tung bay. Mùi hương của hoa hồng dưới ánh chiều tà màu vàng chiếu rọi xuống càng thêm kiều diễm, kết hợp hoàn mỹ với khuôn mặt hiện lên ý cười vui vẻ của Bạch Nhật Tiêu. “Ăn cơm thôi mà, có tất yếu phải bao toàn bộ nhà ăn rồi trang trí thế này hay không nha?” Bạch Nhật Huyên có chút bất mãn nói, bởi vì việc Bạch Nhật Tiêu làm hơi hơi khoa trương.
“Có tất yếu hay không, em lập tức sẽ biết.” Anh đem cô nhóc tò mò ngồi trên đầu bàn ăn, chính mình lại rời khỏi, để cô chờ một lúc lâu đến nỗi đã có chút bất an.
Trong nhà ăn chợt vang lên thanh âm lãng mạn của một khúc dương cầm. Cô đã biết ý muốn của anh, đây là hôn lễ trong mộng…
Bạch Nhật Tiêu dịu dàng cười, tuấn tú thâm tình, khóa chặt đôi mắt đầy xấu hổ của cô. Ánh chiều tà đầy dịu dàng phủ xuống người anh. Cầm trong tay một bó hoa hồng tươi mát đặt vào lòng cô, nâng khuôn mặt ửng đỏ kia lên, hôn một chút trên vầng trán.
“Tiêu?” Bạch Nhật Huyên co quắp, bất an, lại không có biện pháp cự tuyệt sự thâm tình này, đành trơ mắt nhìn anh lấy ra một cái nhẫn quý giá, đeo vào ngón tay cô.
Bạch Nhật Tiêu hôn nhẹ lên ngón tay vừa đeo nhẫn, rồi nắm tay cô thật chặt. “Anh vẫn chờ để nhận một thân phận em cho anh. Một thân phận, thân phận để vĩnh viễn ở bên cạnh anh.” Anh nhẹ nhàng hôn lên vầng trán thanh tú, dịu dàng ma sát hai má cô. “Huyên Huyên, anh không quan tâm cái nhìn của người khác, chỉ cần em nguyện ý, lấy thân phận là người yêu bên cạnh anh mãi mãi.” Bạch Nhật Tiêu mê luyến nhìn ánh mắt cô, chờ đợi một câu trả lời khẳng định.
Bạch Nhật Huyên bắt đầu mê muội, và cũng hiểu rất rõ tình yêu của anh là khó có thể kháng cự. Cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh, kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng hôn một chút lên đôi môi kia. Giống như một đóa hồng xấu hổ, hai má đỏ bừng dán chặt vào ngực anh, “Em yêu anh.”
Dùng cánh tay vững chãi ôm Bạch Nhật Huyên thật chặt, gần như muốn khảm cô vào trong thân thể. Khuôn mặt thâm tình của Bạch Nhật Tiêu tựa vào đỉnh đầu cô, thề, giờ khắc này sẽ ôm chặt lấy, không để cô rời khỏi nửa bước. Quanh quẩn bên người họ, là tình yêu cùng sự thâm tình là khắc sâu. Tâm hồn qua một thời gian dài chờ đợi, rốt cuộc cũng đã thu hoạch được kết quả, gắn bó mãi mãi.