Khoảng một giờ chiều.
Bùi Túc Nguyệt bảo giúp việc chuẩn bị trà chiều cho Tô Dĩ Trần.
Đôi chân thon dài của anh đưa ra bên ngoài, vắt chéo chân, bộ đồ ngủ bằng lụa trắng như tuyết làm nổi bật cặp săn chắc.
Anh nằm trên giường, chăm chú xem laptop, những ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím.
"Tô Tô, ăn chút đồ ăn nhẹ đi."
Bùi Túc Nguyệt đút cho Tô Dĩ Trần một ít đồ ăn.
Tô Dĩ Trần hé môi, vị ngọt tan trong miệng, hương thơm lan tỏa.
Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt nhìn chằm chằm vào cổ Tô Dĩ Trần. Cần cổ mảnh khảnh đầy vết bầm tím và dấu hôn đỏ, tất cả đều là kiệt tác của cậu.
Cậu mỉm cười hài lòng. Trong ngày hôm nay, cậu quan hệ với Tô Dĩ Trần nhiều lần, ở bất kỳ tư thế nào, cậu đều cắn vào cổ anh... Những ký ức điên cuồng ấy vẫn tràn ngập trong đầu cậu, đôi mắt lại trở nên sâu thẳm tối tăm.
Tô Dĩ Trần đã quen với ánh mắt này.
Anh ngước mắt lên, nói với giọng ra lệnh, như đang huấn luyện một chú chó: "Quay đi, đừng nhìn tôi như vậy."
Bùi Túc Nguyệt ngoan ngoãn thu lại ánh mắt.
Cậu dịu dàng mỉm cười: "Tô Tô, để em bóp lưng cho anh."Vừa dứt lời, cậu bắt đầu dùng lực vừa phải bóp vai và lưng cho Tô Dĩ Trần.
Nốt ruồi son ở đuôi mắt sáng lên, đường nét trên khuôn mặt của cậu tuyệt đẹp, đẹp đến mức trông không giống người thật. Khi đối xử với người ngoài, cậu luôn lạnh lùng nghiêm túc, còn đối với Tô Dĩ Trần thì dành hết sự dịu dàng cho anh.
Nhưng không may, Tô Dĩ Trần lại chỉ tập trung vào tin tức tài chính trước mặt, cũng như sự biến động của thị trường chứng khoán, thu nhập hàng tháng, thu nhập hàng năm.
Trên thế giới này, chỉ có chính bản thân, kiến thức của mình, trí óc của mình, khả năng kiếm tiền, lợi thế, giá trị và công việc sẽ không bao giờ phản bội chính mình.
Đừng bao giờ đặt tương lai của mình vào tay người khác. Một khi đặt hy vọng vào nhầm người, sẽ chỉ rơi vào vực thẳm và bị mắc kẹt trong biển đau khổ vô tận, không thể tự giải thoát.
Hãy yêu bản thân mình trước, tìm kiếm tình yêu trước khi kiếm sống.
Bùi Túc Nguyệt có thể hiểu được những thăng trầm của quy luật này. Cậu bóp vai Tô Dĩ Trần, cùng thảo luận với anh, anh tỏ ra hứng thú, ánh mắt ra hiệu cho Bùi Túc Nguyệt tiếp tục.
Hai người cùng nhau thảo luận về nhiều xu hướng chứng khoán gần đây, khi khát nước, Bùi Túc Nguyệt sẽ rót cho anh một tách trà đen.
Thời gian đã là ba giờ chiều.
Tại thời điểm này.
Giúp việc gõ cửa, nói: "Cậu chủ, có một người tự xưng là Thẩm Nguyên muốn tới thăm."
Tô Dĩ Trần vẫn bình thản.
Bùi Túc Nguyệt hỏi ý kiến Tô Dĩ Trần: "Tô Tô, có để anh ta vào không?"
Bùi Túc Nguyệt rõ ràng là chủ nhân của nhà họ Bùi, nhưng cậu lại muốn hỏi ý kiến anh.
Bas
Giúp việc hơi bất ngờ, sau đó lập tức đoán được địa vị của Tô Dĩ Trần trong lòng Bùi Túc Nguyệt.
Trong lòng người này càng cảm thấy tôn trọng Tô Dĩ Trần hơn.
"Ừ." Tô Dĩ Trần bình tĩnh nói.
Giúp việc cười cung kính: "Vâng thưa cậu chủ, anh Tô, tôi đi mời anh Thẩm tới ngay."
Trong phòng khách.
Thẩm Nguyên mặc vest, đi giày da ngồi trên ghế sofa, nước trà trên bàn đã rót nhiều lần, anh ấy nhíu mày, bực bội chờ đợi.
Lúc Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần cùng nhau đi xuống lầu, môi Thẩm Nguyên giật giật mấy cái.
Sắc mặt Thẩm Nguyên lạnh lùng, anh ấy đứng lên, chỉnh lại quần áo, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn Bùi Túc Nguyệt, trên mặt hiện lên một nụ cười lịch sự xen lẫn vẻ lạnh lùng: “Xin chào, tôi là tổng giám đốc của Vân Thịnh, là bạn của Tô Tô, chúng tôi đã quen biết nhau nhiều năm, cảm ơn ngày hôm qua cậu Bùi đã chăm sóc cho Tô Tô, đến lúc tôi đưa Tô Tô về rồi.”
Khoe khoang.
Thử lòng.
Thù địch.
Chỉ trong vài giây, Bùi Túc Nguyệt đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của người trước mặt. Cậu mím môi, đánh giá Thẩm Nguyên từ trên xuống dưới. Người này không cao bằng cậu, cũng không đẹp trai bằng cậu. Thẩm Nguyên không phải là mẫu người Tô Tô thích, nhưng… có vẻ người này thích thầm Tô Tô.
Không có cảm giác bị đe dọa, nhưng cũng cần phải cảnh giác.
Trong ánh mắt mang theo ý cười ôn hòa, Bùi Túc Nguyệt nở nụ cười lịch sự: “Xin chào anh Thẩm, tôi đã nghe tên tuổi của anh từ lâu, nghe Tô Tô kể anh ấy có một cánh tay đắc lực, tôi cảm thấy vui mừng cho Tô Tô.”
“Anh Thẩm đã vất vả vì công ty Vân Thịnh rồi.”
“Nhưng mà.” Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt vẫn dịu dàng như cũ, nhưng nụ cười lại càng sâu hơn: “Nhà họ Bùi đã bắt đầu hợp tác với Vân Thịnh, Tô Tô không cần phải làm việc quá vất vả, và anh Thẩm cũng không cần chăm chỉ mỗi ngày nữa.”
Thẩm Nguyên lập tức choáng váng, anh ấy siết chặt tay, ấn lưỡi vào vòm miệng, khó tin nhìn Tô Dĩ Trần: “Tô Tô... cậu đã kể cho cậu ta mọi chuyện về Vân Thịnh rồi sao? cậu còn muốn hợp tác với cậu ta?”
“Phải.” Tô Dĩ Trần ngồi trên ghế sofa, nhấp một ngụm trà, chậm rãi ngước mắt lên, nói: “Tiểu Nguyên, ngày mai hãy soạn thảo hợp đồng.”
Thẩm Nguyên vẫn không tin: “Cậu, cậu tin Bùi…”
"Tại sao lại không tin?"
Bùi Túc Nguyệt mỉm cười ngồi cạnh Tô Dĩ Trần, cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguyên, nở nụ cười ngọt ngào: “Dù sao thì tôi và Tô Tô là một, của tôi cũng là của Tô Tô, tôi sẵn sàng trao đi tất cả, tôi muốn tài sản của nhà họ Bùi được chuyển hết sang tên Tô Tô, nhưng Tô Tô không muốn, nên tôi đã nghĩ ra phương pháp thỏa hiệp này.”
Vừa dứt lời, Bùi Túc Nguyệt đã nắm tay Tô Dĩ Trần trước mặt Thẩm Nguyên, cậu cười nói: “Tô Tô đã đồng ý với tôi rồi.”
"Tô Tô rất tin tưởng tôi, đương nhiên tôi sẽ không phản bội lòng tin của Tô Tô. Anh Thẩm, tôi nghĩ rằng anh cũng nên tin tưởng tôi như Tô Tô, có phải không?"