Mặt trời ló dạng.
Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần đã tắm rửa xong, cùng nhau nằm trên giường.
Tô Dĩ Trần gối đầu lên cánh tay Bùi Túc Nguyệt, gửi tin nhắn cho Thẩm Nguyên. Anh nhíu mày, nhắc nhở Thẩm Nguyên không được tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai. Khi anh quay người lại, Bùi Túc Nguyệt dịu dàng giữ cằm, hôn anh thêm lần nữa, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau đến năm phút mới buông ra.
“Được rồi.” Tô Dĩ Trần ôm gáy Bùi Túc Nguyệt, anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt anh trong veo như hồ nước: “Cả đêm qua tôi cho phép cậu đi quá giới hạn rồi, đừng quậy nữa.”
“Được, em nghe Tô Tô.”
Bùi Túc Nguyệt cười nhẹ, nốt ruồi son ở đuôi mắt như móc câu, có thể hút hồn người khác.
Cậu ôm chặt Tô Dĩ Trần, vùi mặt vào đầu, vào cổ anh, không ngừng để lại dấu vết hoan ái trên cổ.
Cậu muốn để lại dấu ấn của mình trên người Tô Tô.
Giống như những chú chó thích đánh dấu lãnh thổ của mình.
Cậu muốn nói với cả thế giới Tô Tô là của cậu.
Tô Dĩ Trần đang mặc bộ đồ ngủ trắng bằng lụa. Bộ đồ hơi rộng, vậy nên trông anh rất gầy. Anh dùng chung loại sữa tắm với Bùi Túc Nguyệt, trên người thoang thoảng mùi hương của cậu.
Tô Dĩ Trần tìm kiếm thông tin và biến động của thị trường chứng khoán mà người không chuyên môn sẽ không thể hiểu được. Đôi mắt đen láy lạnh lùng hết sức tập trung.
Bùi Túc Nguyệt ôm Tô Dĩ Trần như một đứa trẻ, yêu thích không rời, nhìn anh bằng ánh mắt dính người, không nhịn được cọ cọ vào mặt anh: “Tô Tô, đừng nhìn điện thoại nữa, nhìn em đi.”
Thấy Tô Dĩ Trần mắt điếc tai ngơ, Bùi Túc Nguyệt vô cùng khó chịu, cậu cúi đầu cắn vào xương quai xanh của anh, để lại vết cắn rõ ràng, Tô Dĩ Trần lập tức kêu đau.
Anh tát Bùi Túc Nguyệt một cái, cái tát nhẹ như mèo con đang cào vào người.
Tô Dĩ Trần lạnh nhạt nhìn cậu: “Đừng quấy rầy tôi.”
Bùi Túc Nguyệt cảm thấy ấm ức, cậu ngoan ngoãn trước sự thờ ơ của Tô Dĩ Trần, cậu ôm lấy anh, lặng lẽ cùng anh xem biểu đồ biến động chứng khoán. Tất cả những gì anh nhìn đều là tiền bạc và sự nghiệp.
Bas
Cậu thầm thở dài trong lòng.
Tô Tô bằng lòng ngủ với cậu, để cậu hôn, như vậy đã tốt lắm rồi. Cậu không nên bất mãn. Cậu chỉ sợ bản thân mình quá tham lam, đòi hỏi quá nhiều, cuối cùng lại mất nhiều hơn được.
Nhưng hôm qua cậu đã có được thể xác của Tô Tô, hôm nay lại muốn có được tình yêu của Tô Tô, muốn cậu luôn luôn ở trong tim Tô Tô, muốn Tô Tô thật sự yêu cậu.
Nhưng cho dù như vậy, Bùi Túc Nguyệt vẫn cảm thấy bản thân còn cách Tô Dĩ Trần rất xa…
Hiện tại, cậu chỉ dám ở cạnh Tô Tô, cùng anh đọc báo cáo tài chính, cùng anh chinh phục lãnh thổ thuộc về riêng anh.
Chuông điện thoại của Tô Dĩ Trần vang lên.
Tên người gọi hiển thị là [Cố Hàn Chu].
Bùi Túc Nguyệt nhíu mày.
“Đừng trả lời, Tô Tô…” Bùi Túc Nguyệt đưa tay ngăn cản anh.
Tô Dĩ Trần liếc nhìn cậu.
Bùi Túc Nguyệt bĩu môi, cậu cụp mắt xuống, ánh mắt lộ ra một tia ghen tị.Cậu thực sự muốn Cố Hàn Chu.
Nhưng Tô Tô sẽ rất tức giận.
“Tô Dĩ Trần! Cậu đi đâu cả đêm vậy? Tại sao tôi không tìm thấy cậu? Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Cố Hàn Chu lạnh lùng chất vấn.
Trong mắt Tô Dĩ Trần là vẻ lạnh nhạt.
Giọng anh trầm xuống: “Anh… Chẳng phải anh đã đưa em cho bọn họ chơi rồi sao?”
Đầu dây bên kia không nói gì, im lặng khoảng mười giây.
Tô Dĩ Trần nhíu mày, anh còn tưởng bên kia đã cúp máy.
Nhưng không ngờ, hô hấp của Cố Hàn Chu trở nên dồn dập, còn có tiếng gạt tàn rơi xuống đất, hắn lớn tiếng, nói: “Tại sao cậu không kháng cự… Cậu có thể cầu cứu tôi mà.”
Tô Dĩ Trần hơi giật mình, anh nhìn điện thoại, khóe môi giật giật, Cố Hàn Chu đang nói nhảm cái gì vậy?
Rõ ràng Cố Hàn Chu đã nhắm mắt làm ngơ, hắn đã đẩy anh đến với đám người kinh tởm kia, hắn để anh bị đưa đi, sao bây giờ lại trách ngược lại anh?
Thật khó hiểu.
Tô Dĩ Trần không trả lời.
Cố Hàn Chu nghiến răng nghiến lợi, hắn gầm lên: “Bọn họ đưa cậu đi đâu! Nói cho biết, Tô Dĩ Trần! Cậu nói gì đi!”
“Tút.”
Bùi Túc Nguyệt trực tiếp tắt điện thoại.
Cậu ôm lấy Tô Dĩ Trần, vùi đầu vào cổ anh: “Tô Tô, mặc kệ anh ta đi. Anh ta quá ồn ào, giọng điệu khó nghe, còn dám trách anh, sao anh ta có thể làm như vậy với anh…”
Tô Dĩ Trần đưa tay chạm vào đầu Bùi Túc Nguyệt, lạnh nhạt cụp mắt xuống.
Anh chậm rãi nói: “Túc Túc, tôi muốn rời khỏi nhà họ Cố.”
“Tuy hợp đồng vẫn còn hơn nửa năm…”
“Nhưng tôi không muốn tiếp tục nữa.”
“Hiện tại, tôi sợ duy nhất một điều là Cố Hàn Chu sẽ hại mẹ tôi, nếu tôi đắc tội với Cố Hàn Chu, anh ta sẽ cắn tôi như một con điên cắn loạn, tôi chỉ muốn tìm một lý do thích hợp để rời đi.”
Bùi Túc Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu sáng ngời. Cậu nghiêm túc nhìn Tô Dĩ Trần, cười khẽ: “Tô Tô, dù anh muốn làm gì hay có kế hoạch gì, em đều nghe theo anh.”
Tô Dĩ Trần xoa đầu Bùi Túc Nguyệt như xoa đầu một chú chó.
Anh chậm rãi nói: “Cố Hàn Chu thích cậu.”
Nụ cười của Bùi Túc Nguyệt vẫn không thay đổi.
“Anh mới là ánh trăng sáng của em.”
“Cậu hãy nghĩ cách để Cố Hàn Chu một lòng một dạ chỉ muốn ở bên cậu, để anh ta thả tôi đi.”
Nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt Bùi Túc Nguyệt sáng lên.
Trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười ngây thơ dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa vẻ tàn nhẫn: “Em nghe Tô Tô.”
“Về phía mẹ anh, em sẽ tìm cách chuyển bà ấy ra khỏi bệnh viện nhà họ Cố.”
“Còn cậu…”
Tô Dĩ Trần dừng một chút, sau đó đưa tay chạm vào nốt ruồi son ở đuôi mắt Bùi Túc Nguyệt. Đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn đối phương, môi mở ra khép lại: “Cẩn thận, đừng phản bội tôi.”
Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Anh quả thật không muốn bất cứ ai động đến Bùi Túc Nguyệt.
“Vâng vâng, nghe anh hết.” Bùi Túc Nguyệt hôn lên mặt Tô Dĩ Trần, hai mắt cậu cong cong: “Chỉ cần có thể giúp được Tô Tô thì chuyện gì em cũng làm.”
Tô Dĩ Trần nhéo lỗ tai cậu, nhẹ giọng nói: “Trước khi thành công, tôi không muốn chọc giận Cố Hàn Chu. Nhà họ Cố rất quyền lực, có nền móng trăm năm ở thành phố Giang. Nếu anh ta thật sự phát điên, chúng ta sẽ không thể chống lại được.”
“Việc này phải làm hết sức cẩn thận.”
“Nói trắng ra, Cố Hàn Chu không yêu ai, anh ta chỉ yêu bản thân mình, mọi điều anh ta làm đều chỉ vì lợi ích của chính mình. Anh ta luôn tự cho mình là đúng, tự phụ, kiêu ngạo đến mức cho rằng mọi người đều thích mình.”
“Nhưng…” Bùi Túc Nguyệt ôm mặt Tô Dĩ Trần, cười khúc khích: “Em nghĩ người mà Cố Hàn Chu thực sự yêu là anh.”
“Tại sao?” Tô Dĩ Trần không tin, anh lạnh nhạt nhìn Bùi Túc Nguyệt: “Anh ta yêu cậu. Có lần, tôi vô tình làm vỡ chiếc bình ngọc bích mà cậu tặng cho nhà họ Cố, anh ta suýt chút nữa bóp tôi.”
Bùi Túc Nguyệt ngẩn người.
Cậu lập tức đứng dậy, cầm bừa một chiếc bình vô giá có lịch sử ngàn năm tuổi, dùng hai tay đưa cho Tô Dĩ Trần.
“Làm gì vậy?” Tô Dĩ Trần khó hiểu nhìn cậu.
“Tô Tô, ở đây em có rất nhiều bình cổ. Miễn là anh vui, anh có thể đập bao nhiêu cũng được. Tô Tô đập hết, em lại mua thêm cho anh đập.”
Tô Dĩ Trần cầm lấy chiếc bình, nhìn chất liệu, có thể thấy chiếc bình trong tay có giá trị hàng triệu đô, là đồ xa xỉ chỉ có những gia đình quý tộc mới có, vô cùng quý giá, đắt gấp mấy lần so với cái mà anh làm vỡ ở nhà họ Cố.
Anh mới nghe nói về việc Thanh Văn xé quạt*.
*Tình tiết trong “Hồng Lâu Mộng”.
Chứ anh chưa bao giờ nghe nói đến việc đập vỡ bình để lấy lòng người khác cả.
Tô Dĩ Trần nhìn Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt cũng đang si mê nhìn anh.
“Chiếc bình này trị giá hàng trăm triệu, đập nó rồi không phải rất phí sao?”
Tô Dĩ Trần mỉm cười.
Sau đó, anh nhẹ nhàng đập cái bình xuống đất, vang lên một âm thanh trong trẻo, đó là tiếng vỡ vụn của tiền bạc.
Tô Dĩ Trần muốn nhìn thấy sự tiếc nuối trong mắt Bùi Túc Nguyệt.
Nhưng không ngờ, Bùi Túc Nguyệt thấy anh vui vẻ, cậu cũng vui theo, thậm chí còn hưng phấn đi lấy thêm vài món đồ cổ trong bộ sưu tập quý giá đưa cho anh, ánh mắt sáng lên: “Tô Tô, đều là của anh, anh cứ đập bất cứ thứ gì anh muốn, chỉ cần anh vui thì anh muốn làm gì cũng được.”
Tô Dĩ Trần ngẩn người, anh không có sở thích đập phá đồ đạc, anh chỉ muốn xem biểu cảm của Bùi Túc Nguyệt.
Nhưng Bùi Túc Nguyệt lại không hề có điểm giới hạn, cậu luôn chiều chuộng anh, luôn đồng ý với bất cứ điều gì anh yêu cầu.
Lúc đầu anh nghĩ Bùi Túc Nguyệt trêu đùa anh, nhưng không ngờ…
Tại sao Bùi Túc Nguyệt lại có chấp niệm với anh đến vậy?
Trên đời này, thật sự có một người yêu người khác nhiều đến mức đó sao?
Trong mắt Tô Dĩ Trần liền hiện vẻ bối rối.
“Tôi sẽ không đập, đặt lại chỗ cũ đi. Khi không lại đập đồ làm gì?” Tô Dĩ Trần bình thản nói, anh nhìn chiếc bình vỡ vụn dưới đất, không khỏi hối hận.
Đây là mấy triệu đó, Bùi Túc Nguyệt không tiếc nhưng mà anh tiếc.
“Lại đây.”
Bùi Túc Nguyệt cất xong mấy chiếc bình, lập tức quay trở lại.
Tô Dĩ Trần mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, ngồi ở mép giường để lộ đôi chân thon dài, đôi chân nhẹ nhàng đặt lên sàn nhà.
Bùi Túc Nguyệt hiểu ý, bước đến quỳ xuống trước mặt anh.
“Cậu…” Tô Dĩ Trần dùng đôi chân trắng nõn từ từ nâng cằm Bùi Túc Nguyệt lên, anh nghiêng đầu, cong môi cười nhẹ: “Thích như vậy à?”
“Thích.”
Bùi Túc Nguyệt chăm chú nhìn vị vua đang ngồi trên ngai vàng, Tô Tô là vua của cậu, chỉ cần là chuyện Tô Tô làm cho cậu, dù đau đớn hay hạnh phúc, cậu cũng đều thích đến phát điên.
Cho có dù chết, cậu cũng sẽ bên cạnh Tô Tô.
“Em muốn Tô Tô yêu em…”
Tô Dĩ Trần đặt chân lên vai Bùi Túc Nguyệt, cúi đầu nhìn cậu: “Nếu những người khác biết thiếu gia cao quý nhà họ Bùi có sở thích quỳ dưới chân thế thân của mình, hèn mọn cầu được yêu thương, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”
“Em không quan tâm người khác nghĩ gì, trong mắt em chỉ có Tô Tô thôi.”
Ngón tay thon dài của Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng nắm chân Tô Dĩ Trần, dịu dàng mỉm cười.
Tô Dĩ Trần hơi nhướn mày.
Bùi Túc Nguyệt hôn lên mu bàn chân và mắt cá chân của anh.
Tim Tô Dĩ Trần đập loạn, anh muốn rút chân ra, nhưng đã quá muộn.
Chân anh bị một con điên không vâng lời giữ lấy, cẩn thận nhấm nháp, ăn tủy mới biết mùi vị.
Cả người anh nóng bừng, khẽ rên rỉ ra tiếng.
Tô Dĩ Trần ngẩng đầu lên, chiếc cổ thon dài lộ ra độ cong hoàn hảo, nhẹ nhàng thở ra.
Bùi Túc Nguyệt nắm cổ chân anh, cậu cong môi, đẩy Tô Dĩ Trần lên giường, nói: “Tô Tô, em ăn chưa đủ, còn muốn ăn thêm.”
…