Bạch Bích Vi Hà

chương 89: ấm áp h

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chiếc thuyền bằng phẳng vượt qua con sóng trắng xoá, đến ngoài rìa của rặng đá ngầm khổng lồ.

Bùi Tu Vân dẫn đầu, nhảy xuống thuyền, sau đó neo thuyền lại trên sóng biển cuồn cuộn.

“Đưa tay cho ta!” Chàng mở bàn tay ra trước mặt Tống Tích.

Nàng nắm chặt nó rồi nhảy về phía trước, bàn tay siết chặt ngọc bội, vỗ ngực thở phào.

“Ôm chặt ta.” Bùi Tu Vân đan tay với nàng, dắt nàng leo lên tảng đá ngầm.

Hai người ngồi cạnh nhau, nhìn thấy mây trắng bay phấp phới, biển trời trùng điệp.

Ở chân trời xa, mặt trời trải dài trên mặt biển như gương phản chiếu, tỏa ra ánh sáng lung linh.

Mặt trời lặn dần về Tây, màn đêm dày đặc bao phủ sắc cam còn sót lại.

Mặt trời đỏ rực giấu nửa mình sau biển rộng, trên bầu trời chỉ còn lại một nửa chiếc quạt màu cam ấm áp.

“Lại một ngày nữa trôi qua.” Bùi Tu Vân lẩm bẩm.

Tống Tích ôm cánh tay của chàng, tựa đầu và thì thầm: “Được ở bên tiên sinh dường như nhiều hơn một ngày nữa.”

Chàng xoa mái tóc đen mượt và mềm mại của Tống Tích, cúi đầu hôn lên trán nàng.

Ánh chiều tà ở phía chân trời cuối cùng cũng bị màn đêm nuốt chửng, vầng trăng sáng dần dần xuất hiện.

“Tiên sinh, có khi nào trăng lên mà Ngân Nguyệt Thảo vẫn không xuất hiện không ạ?” Tống Tích kéo cổ áo nhưng vẫn không ngăn được cái lạnh vào người.

“Không đâu.

Tích Nhi, dựa vào lòng ta này.” Pei Xiuyun cầm chiếc vợt lưới trong tay nàng và đặt nó bên cạnh.

Tống Tích dịch đến trước người chàng, được anh ôm vào vòng tay dài.

Tựa lưng vào lồng ngực hao gầy, hơi thở ấm áp của Bùi Tu Vân đốt cháy tai nàng.

“Còn lạnh không?” Chàng dịu dàng hỏi.

“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Nàng xoa xoa tay, thở vào lòng bàn tay.

Nhưng chút hơi ấm này đã bị gió lạnh khắp nơi thổi bay.

“Vi sư có một cách khiến muội không lạnh.” Khóe môi của chàng nhẹ cong trong đêm tối.

“Muội có muốn thử không?” Trước gió biển thét gào, giọng nói của chàng trở nên mơ hồ.

“Có.” Tống Thiến sốt ruột đáp.

Bùi Tu Vân luồn tay xuống cặp mông tuyết rồi nhấc mạnh lên, đặt cô ngồi lên đôi chân thon dài của mình.

Chàng vén vạt áo của hai người ra, giải phóng thịt căn thô dài rồi vén mạnh lớp vải, cắm vào hoa tâm.

“Tiên… tiên sinh…” Tống Tích bối rối.

Mặc dù hoa tâm kẹp chặt thứ thô to như thế nhưng nàng không cảm thấy lạnh thật.

Hô hấp dần nặng bên tai, chàng khẽ động eo, cắm vào rút ra hoa tâm, dấy lên xúc cảm ngưa ngứa.

“Tích Nhi, vi sư vẫn có thể khiến nàng ấm hơn nữa,” Chàng dán môi bên vành tai của Tống Tích, “Vi sư đã luôn muốn thử tư thế này.”

“Nhưng… đây là trên biển!” Tống Tích cuống quít nói, trên trán chảy ra một ít mồ hôi.

“Trăng soi trên biển, cảnh đẹp khiến lòng người càng thêm hứng thú.” Hơi thở nóng bỏng của chàng chui vào tai nàng.

Cách một lớp vải dệt, bàn tay chàng bao lấy hai bầu ngực mềm, eo nhịp như sóng vỗ, thịt căn thô dài ra vào trong hoa tâm ẩm ướt, khiến nước tuôn đầm đìa, thấm ướt áo nàng.

Hơi thở của Tống Tích rối loạn, nghiêng đầu dựa vào lòng.

Tuy được gió biển lạnh lẽo lau mồ hôi trên trán nhưng nàng lại một ngọn lửa cuồng nộ khác như bùng cháy trong cơ thể, truyền hơi ấm đến tứ chi.

“Ấm không?” Đôi môi ấm áp ẩm ướt hôn lên gò má hơi nóng của nàng, đầu lưỡi mềm mại liếm láp khóe môi.

Thịt căn dưới đũng quần càng lúc càng cứng, chạm tới chỗ sâu nhất của hoa tâm, phần đầu cứng nóng thong thả cọ xác từng thớ thịt non bên trong.

Hang động ướt khẽ co giật, dòng nước trắng xóa rỉ ra, để lại một ướt đẫm ngay chỗ hai người giao hợp.

Trăng treo giữa trời như một viên minh châu trên mặt biển.

Nước biển trong xanh, trăng đã gần kề, vô số Ngân Nguyệt Thảo nhô lên khỏi mặt biển, tắm trong ánh sáng bạc mềm mại.

Ngân Nguyệt Thảo xòe như rẻ quạt, tỏa ra ánh huỳnh quang mờ ảo.

Mặt biển vô ngần phản chiếu bầu trời đầy sao, chiếu rọi ngân hà.

Bùi Tu Vân bóp chặt đôi gò bồng mềm mại, gốc rễ chôn sâu trong hoa tâm run rẩy, bắn ra chất lỏng đặc sệt màu trắng đục.

Chàng rút ra, chỉnh lại y phục cho Tống Tích rồi đỡ nàng đứng dậy.

Đôi chân mảnh khảnh khép chặt lại, bấy giờ mới ngăn dòng tinh chảy ra ngoài.

Khuôn mặt của chàng mãn nguyện, cầm chiếc vợt lưới ra biển.

Ngân Nguyệt Thảo nằm gọn trong mảnh lưới lấp lánh.

“Có phương thuốc thứ ba rồi!” Tống Thiến hớn hở.

Thôi toang… tinh dịch trong hoa huyệt lại chảy xuống chân nữa rồi.

Truyện Chữ Hay