Gió thu nhẹ thổi, hồng nhạn bay về phía Nam.
Hai người lên đường đi về hướng Bắc để đến Bồng Lai.
Truyền thuyết kể răng, đêm đó có Tam Thần Sơn xuất hiện trên núi.
Nếu trời quang mây tạnh, Ngân Nguyệt Thảo sẽ xuất hiện trên biển, đua nhau phát sáng cùng ánh trăng.
Ngân Nguyệt Thảo giống như động vật nhỏ, rất sợ con người, chỉ có thể ngắm từ xa chứ không thể đến gần.
“Không biết khi nào Tam Thần Sơn mới xuất hiện nhỉ? Ngân Nguyệt Thảo sợ người như thế, phương thuốc này đúng là khó lấy.” Tống Tích uể oải nói.
“Khách quan, mì của ngài ạ!” Tiểu nhị bưng hai bát mì Bồng Lai nghi ngút khói, mỉm cười đi đến.
Tống Tích nhận đũa, gắp một đũa mì sợi óng ánh.
Cách luồng khí mờ mịt, sắc mặt của Bùi Tu Vân rất bình thản, dù trường hợp nào đi nữa, Tống Tích cũng chưa từng thấy tiên sinh sốt ruột.
“Sợi mì được kéo bằng tay, mỏng và chắc.
Nước súp cá được làm từ gia vị với hoa hồi, hạt tiêu, rượu Thiệu Hưng và gừng, ăn kèm với hàu biển, nấm, trứng và rắc hành lá băm nhỏ…” Chàng tinh ý đánh giá, lần lượt nói ra các nguyên liệu trong món mì.
Tống Tích trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn chàng.
Bùi Tu Vân thất vọng lắc đầu, “Món canh cá này không thể thay thế bằng cá ở Tiền Đường, e là ta không thể nấu món này cho Tích Nhi được.”
Tống Tích liên tục xua tay, “Không quan trọng, tiên sinh biết nấu nhiều món lắm rồi ạ!”
Trên đường đi, mỗi lần nếm thử đặc sản địa phương, tiên sinh đều học hỏi một chút nên bị các dì trêu chọc, ví như “Đàn ông sao có thể xuống bếp?” Mỗi lần như vậy, Bùi Tu Vân luôn rất bình thản đáp lời: “Ta muốn nấu cho phu nhân nhà ta.”
Khiến Tống Tích đỏ bừng cả mặt.
“Tam Thần Sơn!”
“Tiên nhân đến rồi!”
Nghe thấy bên ngoài la hét ầm ĩ, hai người nhìn nhau, đồng loạt buông đôi đũa trúc rồi đi đến đám đông đang đứng cạnh bờ biển.
Trên biển mênh mông khói sóng, gió nổi mây bay, hiện ra ba ngọn núi Thương Sơn sừng sững giữa trời.
Vách đá dựng đứng, đỉnh núi xanh tươi, thẳng tắp chọc thấu trời xanh.
Dải màu đan xen, phủ lên đỉnh núi, khúc xạ thành một cầu vồng.
Tống Tích chỉ về phía chân trời, kích động hô lên: “Tiên sinh, Tam Thần Sơn có thật kìa! Muội thấy Tam Thần Sơn rồi!”
Bùi Tu Vân khoanh tay dưới ống tay áo, từ tốn nói: “Bồng Lai, Doanh Châu, Phương Trượng quả là danh bất hư truyền.”
Ba toà ngọc các dần xuất hiện trên trời, mái gói màu lục khúc khuỷu bao quanh toà các.
Dao Đài Quỳnh Thất nằm ở đỉnh của ba ngọn núi, có thể quan sát đại dương mênh mông.
“Đó là cung điện của tiên nhân ạ?” Tống Tích túm chặt tay áo của Bùi Tu Vân, đôi mắt sáng ngời, hưng phấn hỏi.
“Ừm.” Bùi Tu Vân gật đầu.
Từ trước đến giờ, chàng thừa biết đó chỉ là một ảo ảnh, nhưng thôi, nàng vui là được.
“Chúng ta vừa đến Bồng Lai thì tiên nhân đã tới rồi! Nhất định là tiên nhân đã nghe được lời triệu hồi của muội đó!” Nàng cười nói.
“Đúng vậy.” Bùi Tu Vân kéo nàng vào lòng, cánh tay dài ôm bả vai nhỏ nhắn, gác cằm trên đỉnh đầu của nàng.
Gió biển thét gào, thấu tận xương tuỷ.
Thân hình cao lớn của chàng chắn đi tất thay gió lạnh, tay áo màu lục bích rũ xuống, bọc người nàng lại.
Tống Tích chỉ lộ ra khuôn mặt hồng hào, đồng tử đen nhánh chớp chớp vài cái.
“Tiên sinh, tiên nhân đã tới rồi, bệnh của người nhất định có thể chữa khỏi!” Tống Tích nghiêm túc nói.
“Ừm, là tiên nhân do Tích Nhi gọi đến.
Có Tích Nhi bên cạnh, bệnh của ta nhất định sẽ được chữa khỏi.”
Đang nói, núi xanh trên trời khuất dạng, trời nổi mây, sương mù càng ngày càng dày đặc.
Muôn vàn tia nắng chiếu xuống, cuốn trôi bảy sắc cầu vồng.