Tống Tích rất buồn vì những câu hỏi ấy, cả đêm lo lắng bất an.
Đêm đã khuya, nàng vẫn trằn trọc khó ngủ, thế là ra ngoài sân đi dạo.
Nàng hái một đoá hoa cúc trắng vẫn còn đọng sương rồi ngồi dưới mái hiên, sau đó miết từng cánh hoa.
“Hoa cúc này, mi nói xem, vì sao thành thân thì phải sinh con chứ?” Đầu ngón tay thon thả bứt cánh hoa ném xuống đất, mùi hương quẩn quanh tay áo.
“Haiz… ta biết trong lòng tiên sinh chắc chắn có ta, nhưng lời nói của u cũng rất có lý.
Ta nên làm gì bây giờ?” Tống Tích bứt hết cánh hoa, rầu rĩ ném cành hoa trụi lủi xuống đất rồi ôm đầu mình, liên tục than ngắn thở dài.
“Bịch —” Một viên đá bay từ ngoài tường vào, nhanh như chớp lăn tới gần chân nàng.
Tống Tích nhíu mày, không lẽ là mèo hoang?
“Bịch —” Lại có thêm một viên nữa bay vào.
Tống Tích cả kinh, cầm cái chổi cạnh tường lên rồi đi tới cửa, thấp giọng hỏi: “Ai ở ngoài đấy?”
“Là ta, Triệu Minh Đức.
” Giọng nói lí nhí từ bên kia cửa vang lên.
Tống Tích thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ra, dựng cái chổi đứng trên mặt đất và chống nạnh nói: “Trễ thế này rồi còn tìm ta làm gì?”
Mấy tháng không gặp, cậu đã gầy hơn, dưới ánh trăng mờ sương, trông người cậu mỏng như giấy như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
“Chậc, gần đây khoẻ không?” Hàng mày giãn ra của Tống Tích lại nhíu chặt.
Triệu Minh Đức cởi túi hành trang trên vai rồi phủi phủi vài cái, đôi mắt sáng rực, “Tích Nhi, chúng ta bỏ trốn đi!”
Tống Tích trợn mắt, “Tại sao ta phải bỏ trốn với huynh chứ? Ở đâu ra chuyện này vậy?”
“Bởi vì chúng ta đều là kẻ bị bức ép…” Cậu thấp giọng nói.
Tống Tích không hiểu chuyện gì, “Kẻ bị bức ép?”
“Đúng, mẹ của ta bắt ta cưới vợ sinh con, nhất định là muội cũng bị bức ép nên mới gả cho tiên sinh, không bằng…”
Bị ánh mắt lạnh giá của nàng nhìn chằm chằm, Triệu Minh Đức ấp úng nói: “Người trong thôn đều nói rằng tiên sinh lấy một ngàn lượng vàng làm sính lễ hỏi cưới muội là vì tiên sinh bất lực phương diện kia, cũng không thể sinh con nên mới dùng tiền để bịt miệng nàng.
”
Tống Tích giận đến mức mặt mày xanh mét, nắm chổi quật xuống người cậu, “Bọn đàn bà lắm chuyện này! Cả ngày chỉ biết khua môi múa mép!”
Triệu Minh Đức đau đớn, dù loạng choạng lùi về sau mấy bước nhưng vẫn kiên quyết nói: “Tống Tích, ta đến đây là để cứu muội! Muội đừng cố chấp nữa!”
“Rốt cuộc là ai cố chấp hả?” Tống Tích suýt bị chọc cười, chỉa chổi vào mặt cậu.
“Triệu Minh Đức, ta không cần huynh giải thích khi bọn họ nói xấu sau lưng ta và tiên sinh, nhưng huynh có thể đừng nối giáo cho giặc được không hả?”
Nàng ngẩng mặt lên, ánh trăng lạnh lẽo phủ xuống làm khuôn mặt của nàng càng thêm giá rét.
Nàng quét chổi thành một đường dưới đất như biên giới Hán – Sở, ngăn cách giữa hai người.
“Ta và huynh không giống nhau.
Đương đầu với khó khăn, sao huynh lại có thể từ bỏ, trở mặt nối giáo cho địch? Sau này, huynh không phải là bạn của Tống Tích ta nữa.
” Nàng cao giọng chất vấn, hàng mày sắc như cánh ưng, nhìn chằm chằm Triệu Minh Đức đến mức cậu phải chột dạ.
“Ta không có…” Cậu còn muốn biện giải nhưng bị Tống Tích hất chổi, bụi bay đầy mà cắt ngang.
“Người xưa hễ đoạn tuyệt quan hệ sẽ cắt đứt y phục, nhưng ta tiếc y phục này, để mặt huynh bị bẩn vậy!” Nàng quét đất với tốc độ nhanh như gió, bụi bặm bay phần phật.
Triệu Minh Đức che mặt sau tay áo, tức giận nói: “Đồ không biết xấu hổ!”
“Cút nhanh!” Nàng giơ cái chổi lên, giả vờ muốn ra tay.
Triệu Minh Đức quải túi hành trang, bóng người nhỏ gầy chạy vào màn đêm.
Tống Tích đặt cái chổi trong tay xuống, thu lại nanh vuốt của mình.
Nỗi ấm ức trào dâng trong lòng nàng.
Mây khẽ che lấp trời sao thưa thớt, mưa nhuộm ướt trăng.
Tống Tích khoanh tay nhìn chiếc bóng trải dài trên mặt đất.
Tiên sinh, nếu người ở đây thì tốt rồi…