Sau khi về nhà không lâu, Tống Tích loáng thoáng nghe được tiếng bước chân ngoài sân.
Nàng mở cửa sổ, đẩy buồng lá chuối rậm rạp sang một bên, nhìn thấy một người phụ nữ quấn khăn xếp màu chàm.
Mắt nàng sáng rỡ, vừa cầm lá chuối vừa vẫy, “U ơi!”
Nghe thấy tiếng gọi của nàng, Triệu Vân lập tức vét váy, vội vàng đi vào phòng nàng.
“Đi Kim Lăng về một chuyến, suýt thì u không nhận ra con nữa!” Triệu Vân vừa nắm cổ tay của nàng, vừa sờ váy lụa mềm mượt.
“U, đẹp không ạ? Tiên sinh mua cho con đó!” Tống Tích xoè váy ra, xoay một vòng.
“Rất đẹp, còn đẹp hơn y phục của tiểu thư nhà giàu ở trấn trên nữa!” Bà tán thưởng, khoé môi đầy nếp nhăn cong lên.
Tống Tích cười, ôm eo và úp mặt trên vai bà, “Tiên sinh đối xử với con tốt lắm ạ.”
Triệu Vân vỗ về vai nàng, “Từ nhỏ con đã có chủ kiến, đương nhiên người có thể lọt vào mắt con sẽ không kém.”
Đột nhiên, bà khựng tay lại, nghiêng người hỏi: “Tích Nhi, gần đây… con có cảm thấy buồn nôn không?”
“Dạ?” Tống Tích bối rối lắc đầu.
“Thì… con và tiên sinh đã viên phòng chưa?” Triệu Vân hơi thẹn thùng, hỏi.
Gò má của Tống Tích đỏ lên, khẽ gật đầu.
“Bao lâu rồi?”
Tống Tích vội bịt miệng lại, lắc đầu lia lịa.
Triệu Vân kéo tay nàng, nắm trong tay, thâm thuý nói: “Con sắp xuất giá rồi, chuyện này nhất định phải do u chỉ bảo con.
Con không thể cái gì cũng hkông biết, nó sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của con sau này.”
“Thật ra… mùa xuân năm nay, con đã cùng tiên sinh…” Tống Tích không nói nổi nữa, nhấp môi trộm nhìn Triệu Vân.
Triệu Vân thoáng kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì bây giờ, hôn sự gần như đã định, không cần truy cứu vấn đề sớm muộn.
Bà hạ tay xuống, xoa cái bụng nhỏ của Tống Tích, nhíu mày hỏi: “Tính đến giờ cũng được vài tháng rồi, sao vẫn không có động tĩnh gì nhỉ?”
“U à!” Tống Tích hất tay bà ra, nhảy lùi ra sau, dán lưng lên tường, lắp bắp nói: “Con… còn nhỏ mà…”
“Nhỏ cái gì mà nhỏ!” Triệu Vân trừng mắt, “Sắp gả chồng đến nơi, đương nhiên sẽ phải sinh con rồi.
Làm sao lại không có con được?”
“U…” Tống Tích đang muốn phản bác, Triệu Vân lại nói: “Không đúng, thời gian cũng lâu vậy rồi, chuyện này ắt có vấn đề… Tích Nhi, con nói cho ta biết, các con viên phòng với nhau như thế nào?”
“Con…” Khuôn mặt của Tống Tích đỏ bừng, mím chặt môi dưới.
Thấy nàng kiên quyết không chịu nói, Triệu Vân hỏi thẳng: “Tiên sinh có dùng thứ đó cắm vào trong con không?” Vừa hỏi, bà vừa vỗ nhẹ cái bụng.
“U… u đừng nói nữa mà…” Tống Tích tránh đi, lui vào tường, vùi mặt trong khuỷu tay của mình, vành tai đỏ lên.
Triệu Vân hoàn toàn ngó lơ, vẫn truy hỏi: “Tiên sinh có bắn vào trong con không?”
Tống Tích kinh ngạc.
Nghĩ kỹ lại thì lần nào tiên sinh cũng rút ra rồi mới bắn chất dịch trắng đục kia lên đùi của nàng.
“Không có sao?” Triệu Vân nghiêm nghị hỏi.
Tống Tích khẽ gật đầu.
Triệu Vân bắt lấy bả vai của nàng, chặt đến mức khiến Tống Tích nhíu mày.
“Tích Nhi, đó là ý của con à?”
Nàng ngơ ngác lắc đầu.
Sắc mặt của Triệu Vân rất nghiêm trọng, “Tích Nhi, nhớ kỹ, chuyện này không được tuỳ ý cho qua.
Nếu một người đàn ông không muốn để con sinh con nối dõi cho họ, tức là lòng họ không có con.”
“Không thể nào!” Tống Tích thốt lên, đồng tử hơi co lại.
Trong lòng tiên sinh có nàng hay không, đặt nàng ở vị trí nào, nàng rất rõ ràng.
“Nếu trong lòng cậu ấy có con thì tại sao lại không muốn để con mang thai?” Triệu Vân trầm mặt hỏi.