Ngói xanh mành đỏ, gió thổi rèm thơm, hàng trăm lồng đèn vải lụa lay động trong đêm.
Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng ríu rít như ca.
Trên bục cao của tầng một có một mỹ nhân đeo mặt nạ, ôm chiếc đàn tì bà, chậm rãi gảy đàn, tiếng trầm tiếng cao.
Trên lầu hai lại có vài cô nương xinh đẹp dựa vào lan can, phe phẩy cây quạt nhỏ che nửa khuôn mặt phấn hồng.
Tống Tích chợt cảm thấy quái dị.
Một mỹ nhân mặc áo bào màu khói lam, phối cùng váy hoa đi đến, ngọc bôi vang tiếng ‘leng keng’.
Y trầm thấp hỏi: “Hai vị khách quan mới đến lần đầu đúng không?”
Tống Tích kinh ngạc, không ngờ mỹ nhân cao gầy trước mặt lại là một người đàn ông!
Bùi Tu Vân thản nhiên nói: “Cho một gian phòng thượng hạng, gọi ca kỹ giỏi nhất đến.”
“Mời khách quan vào trong.” Mỹ nhân khom người đón chào.
Tống Tích nắm chặt tay chàng, lòng bàn tay tháo mồ hôi hột.
Lúc đi ngang những mỹ nhân đứng dựa lan can trên tầng hai, nàng sững người nhận ra họ đều là những chàng trai phong lưu, tuấn lãng!
Sau khi vào phòng, nàng nhỏ giọng hỏi: “Thanh lâu ở sông Tần Hoài toàn là đàn ông ạ?”
Bùi Tu Vân phất áo bào, vắt chân ngồi xuống, nhướng mày đáp: “Ta tưởng lu giấm [] như muội sẽ không muốn thấy ta bước vào thanh lâu thông thường.
Thế nên ta đành rộng lượng, dẫn muội đi mở mang tầm mắt vậy.”
Tống Tích kéo cái ghế tròn, đang muốn ngồi kế chàng thì bị chàng nhấc chân lên, cản chân ghế, “Đừng có dựa gần ta.” Chàng lạnh nhạt nói.
“Ò.” Nàng ngượng ngùng ngồi xuống.
Nàng đặt hai tay trên chân, đung đưa vài cái.
Lúc quay lại thì thấy Bùi Tu Vân đang cầm tách trà sứ màu đen trên bàn lên, chậm rãi vân vê dưới ánh nến mờ ảo.
Vị mỹ nhân kia đi một lát liền quay lại, dắt theo bốn vị công tử, “Đây là tứ đại công tử của thanh lâu chúng tôi.”
“Thính Phong công tử, làn gió dịu êm chờ ngài lên giường.”
Y hất tay về phía trước, vị công tử ôm đàn tỳ bà chân trần bước đến, khom lưng hành lễ.
Mặt mày của người nọ dịu dàng nhu mi, rực rỡ như minh châu.
“Vọng Tuyết công tử, y phục trắng tuyết sạch sẽ mời ngài.”
Y vừa dứt lời, một tay cầm nghiên mực, tay còn lại cầm bút lông ra hiệu cho công tử kia đi đến hành lễ.
Mi thanh mục tú, yêu kiều tựa ngọc.
“Chước Sương công tử, sậy non phấp phới, sương sớm vừa rơi.
Người luôn nhung nhớ, đương bên kia bờ.” Vị công tử mặc y phục màu xanh đậm cúi người hành lễ, giữa kẽ tay kẹp một cây sáo ngọc.
Khuôn mặt trong sáng như trăng, mặt mày thanh tú.
“Vấn Vân công tử, mây quy về tụ, trọn vòng tay ai.” Vị công tử ăn mặc bí ẩn cúi đầu, bàn tay siết chặt.
Y có hàng mày sắc bén và đôi mắt lạnh lùng, trên tay còn cầm một thanh kiếm không vỏ.
“Không biết khách quan muốn vị nào?” Mỹ nhân nhẹ nhấc gót sen, ngón tay điểm qua từng vị công tử.
“Tất cả.” Bùi Tu Vân chớ hề nâng mắt, chỉ lạnh lùng đáp.
“Tất cả?” Vị mỹ nhân kia hơi bất ngờ, “Bốn công tử này đều là cực phẩm của thanh lâu, giá cả cũng…”
Bùi Tu Vân lấy một nén bạc trong ngực áo rồi ném cho y.
Mỹ nhân lập tức giơ tay, đón nhận nén bạc rồi cười cười, rời khỏi phòng.
“Tiên sinh, đó là một nén bạc lận đó!” Tống Tích trợn mắt đến nỗi con ngươi muốn rớt ra ngoài, trong lòng vô cùng hối hận.
Đối với bốn vị công tử mỗi người một vẻ trước mặt, nàng không khỏi xấu hổ.
“Không sao cả, muội vui là được.” Bùi Tu Vân không có hứng thú, chỉ chống cằm, khép hờ mi mắt.
Tống Tích mắt to nhìn mắt nhỏ với bốn người nọ, cũng không biết gọi họ đến đây làm gì nữa.
Nàng hắng giọng nói, chỉ chỉ, “Huynh, đàn tỳ bà.
Huynh, vẽ tranh.
Huynh, thổi sáo.
Còn huynh, múa kiếm.”
“Vâng.” Bốn người đồng thanh đáp.
Lúc Bùi Tu VÂn mở mắt ra, công tử măc thường phục đang ngồi xếp bằng trên đấy, nửa người ôm cây đàn tì bà, cung đàn lạnh ngắt.
Công tử mặc y phục màu xanh đứng bên cạnh thổi sáo hoà với tiếng đàn, vô cùng điêu luyện.
Còn công tử mặc y phục đỏ thì vẩy mực, múa bút vài câu nổi tiếng.
Về phân công tử mặc y phục màu ám tối thì múa kiếm theo tiếng nhạc, kinh động bốn phương.
“Tích Nhi, đây là những gì muội xem trong hoạ bổn đấy à?”
Tống Tích lắc đầu, “Chẳng giống gì hết nhỉ…” Thanh lâu của sông Tần Hoài quả thực danh bất hư truyền, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Bùi Tu Vân dùng chân móc một chiếc ghế đẩu qua rồi đá về phía bốn người nọ.
“Các người đứng sau cái ghế này, dùng cách của mình để lấy lòng thê tử nhà ta đi.” Giọng nói của Bùi Tu Vân rất lạnh, không chút bất thường.
“Không… Đừng…” Tống Tích vội xua tay, mặt nóng lên.