Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai xóa tan màn đêm, sương sớm dần dần tan biến.
Tống Tích bước trên con đường được lát bằng đá xanh, ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Minh Đức đang đứng trước cửa học đường, chân đá viên sỏi nhỏ.
Tay cậu cầm một thanh kiếm, dưới ánh ban mai tỏa ra tia sắc lạnh.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt hoang mang của Tống Tích.
Cậu dừng chân, tay xoay kiếm giấu ra phía sau, “Tống Tích, ta đã hay tin rồi, muội đúng là bắt nạt người quá đáng!”
“Hả?” Tống Tích chỉ vào chính mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đúng, muội lấy chổi đuổi đánh bà mối mà ta mời đến, đã vậy còn đánh ngay giữa chốn đông người.
Không ngờ vừa quay đi, muội đã lập tức hứa hôn với tiên sinh.
Muội nói đi, có phải muội và tiên sinh thông đồng với nhau cố ý đùa bỡn ta không?” Cậu tức giận quát.
Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, bờ vai khẽ run, những vết sưng đỏ trên mặt không những không giảm, mà còn trở nên méo mó, dữ tợn hơn.
“Ai đùa bỡn huynh? Tự nhiên gây sự.” Tống Tích nhíu mày nói.
“Hôm Tết Đoan Ngọ, rõ ràng muội đã nhận lời ta, đồ lừa đảo!” Cậu bước chân rời đi.
Tống Tích tiến lên túm lấy cậu, “Nhận lời cái gì? Không được đi, huynh nói rõ cho ta.”
Triệu Minh Đức giật mạnh một cái, kéo tay áo mình về, “Lời là muội nói ra, chẳng lẽ trong lòng muội còn không biết? Các người đều là đồ lừa đảo, ta đi tìm tiên sinh quyết đấu!”
Tống Tích vội vàng ngăn cậu lại, giữ lấy cánh tay mảnh khảnh của cậu, “Ta đã nói cái gì? Huynh dựa vào đâu mà đòi quyết đấu với tiên sinh?”
“Muội nhận lời gả cho ta!”
Tống Tích nhanh chóng kiễng chân bịt miệng cậu lại, ngó nhìn xung quanh.
Triệu Minh Đức cạy tay nàng ra, “Đừng nhìn nữa, hôm nay nghỉ học nên không có ai đến học đường đâu.”
Nàng giẫm chân mình lên chân cậu, tức giận nói: “Ta đâu có thích huynh, sao có thể đồng ý gả cho huynh được?”
Triệu Minh Đức vốn đang buồn bực, nghe nàng nói vậy cơn bực tức lại càng tăng thêm.
Cậu đẩy nàng ra rồi xoay người chạy đi.
Tống Tích chạy đuổi theo ở phía sau, “Huynh đứng lại cho ta!”
“Muội đừng đuổi theo ta!” Cậu tức giận quát.
“Triệu Minh Đức, hôm nay nếu huynh không dừng lại, ta sẽ đánh chết huynh!” Bóng dáng Tống Tích lướt trên đường như một cơn gió.
Triệu Minh Đức quay đầu, thấy nàng đuổi theo bèn rẽ vào hẻm nhỏ, bay qua một bức tường thấp rồi bỏ chạy.
Thấy bức tường này còn cao hơn mình, Tống Tích dậm chân quay đầu bỏ chạy.
Bùi Tu Vân đang nằm dưới giàn hoa tử đằng, hai chân vắt chéo, mái tóc đen xõa trên ghế mây.
Hoa tử đằng giống như thác nước, từng cánh bay nhẹ xuống mày, tóc và bạch y của chàng.
Triệu Minh Đức chạy một mạch đến ngoài viện,đạp mạnh cửa.
Không bao lâu sau, Bùi Tu Vân ra mở cửa, dáng người chàng manh mai, sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ.
“Tiên sinh, người và ta quyết đấu! Hãy giải quyết vấn đề theo cách của đàn ông đi.” Nhìn thấy dáng vẻ nhàn hạ của Bùi Tu Vân, cậu cảm thấy vô cùng tức giận.
“Con chắc chứ?” Ánh mắt Bùi Tu Vân uể oải, không hề để tâm.
“Chắc chắn, nếu ta thắng thì Tống Tích không được lấy người, còn nếu người thắng ta sẽ đồng ý nhường Tống Tích.” Triệu Minh Đức hất cằm nói.
Nghe vậy, Bùi Tu Vân khẽ cười, “Con nghĩ con là ai?”
“Nói nhảm ít thôi, tiếp chiêu!” Cậu chĩa kiếm đâm về phía Bùi Tu Vân.
Đây vốn là một thanh kiếm không sắc, bởi vì dù rất tức giận nhưng cậu cũng không muốn làm ai bị thương.
Bùi Tu Vân rất bình tĩnh, chàng dùng hai ngón tay giữ lấy mũi kiếm, dùng dáng vẻ Phật Tổ hiểu rõ lòng người, thâm trầm nhìn cậu như đang âm thầm chế nhạo.
Triệu Minh Đức đã dùng hết sức lực nhưng vẫn không thể đâm kiếm lên thêm.
“Không thể thế được, ta đã tìm người dạy kiếm giỏi nhất, luyện biết bao ngày….” Triệu Minh Đức tỏ ra thắc mắc.
Ánh mắt Bùi Tu Vân quét qua vai cậu, lạnh lùng nói: “Người nhà của con đến rồi.”
Triệu Minh Đức vừa quay đầu thì có một bàn tay mập mạp nhéo tai cậu, “Triệu Minh Đức, con đang làm cái gì đó, còn không mau xin lỗi tiên sinh!” Một người đàn bà có thân hình đẫy đà, cài trâm vàng đương nổi giận mắng.
Bùi Tu Vân giấu tay trong tay áo, lạnh lùng nhìn người đàn bà ấy hung dữ mắng Triệu Minh Đức.
Triệu Minh Đức buông kiếm trong tay xuống, cúi đầu, hai mắt đỏ lên.
Thấy cậu không lên tiếng, người đàn bà kia đành thay cậu nói mấy câu xin lỗi, sau đó mắng xối xả lôi cậu đi.
“Mẹ đã nói với con rồi, nhà họ Triệu chúng ta không chào đón nó, con bị ăn một cái tát vẫn chưa đủ, giờ còn mặt dày để nó tát thêm một cái nữa sao? Con thấy mình có hèn không?”
Cuối cùng Tống Tích cũng chạy đến, vừa hay đi qua chỗ họ.
“Con nhỏ ti tiện.” Không biết có phải ảo giác hay không nhưng nàng nghe thấy một tiếng mắng chửi khó nghe.