Ánh chiều tà le lói, tia sáng cuối cùng nơi chân trời rốt cuộc cũng bị màn đêm nuốt chửng.
Sống lưng cứng ngắc lúc lâu của Bùi Tu Vân xiêu vẹo, cả người chàng nhào lên lưng ngựa, hai tay buông thõng.
Mất đi sự thúc giục của chàng, con ngựa giảm hẳn tốc độ, chậm chạp đi về nhà.
Một bóng người to lớn đứng ngay cổng viện, hai tay giấu trong ống tay áo.
Nương theo ánh trăng mới ló, có thể thấy được đó là một người đàn ông trung niên nho nhã, người mặc trường sam, tóc mai hai bên đã điểm bạc, đôi mắt hẹp dài tinh anh.
“Tu Vân!” Thấy Bùi Tu Vân nằm trên lưng ngựa, người nọ vô cùng hoảng sợ vội vàng chạy đến.
Bùi Tu Vân khẽ giơ tay lên, sắc mặt chàng trắng bệch, yếu ớt nói: “Cháu bị phát độc rồi, không thể hành lễ với chú được.”
“Haiz, đã là lúc nào rồi còn lễ với chả nghĩa.” Bùi Hoằng Văn vươn cánh tay, dìu chàng xuống ngựa.
Ông vén ống tay áo chàng lên tránh đụng tay vào mạch máu.
“Sao lại thế này? Chẳng phải độc tính trong người cháu đã lặng xuống mấy năm nay rồi ư, tại sao lại bộc phát nặng như vậy?” Bùi Hoằng Văn nghiêm mặt hỏi.
Bùi Tu Vân kéo áo bào ông, miễn cưỡng đứng thẳng, “Gần đây… cháu không thể yên lòng được.”
Sắc mặt Bùi Hoằng Văn chợt trầm xuống, ông khiển trách: “Đã mang độc lạ trong người, cháu quên lần phát độc năm năm trước rồi sao? Cháu phải luôn luôn tu dưỡng cơ thể mới có thể khống chế được độc tính trong người.”
“Chú, cháu sợ không làm được… Chắc chắn là chú có cách đúng không?” Hơi thở Bùi Tu Vân yếu ớt.
Bùi Hoằng Văn thở dài, ông dìu chàng vào phòng để châm cứu trước.
“Mạng là của cháu, cháu không thể tính toán mọi chuyện chu toàn hết được.” Bùi Hoằng Văn châm kim vào mấy huyệt lớn, lúc này ông mới thở dài nói.
“Lẽ nào cháu đã hiểu sai ý trong bức thư của chú viết cho cháu rồi chăng?” Bùi Tu Vân dựa người vào tường, nhìn ánh trăng trong như nước và gió lay cành trúc ngoài cửa sổ.
“Cũng không phải sai…”
Bùi Tu Vân co chân lên, uể oải nói: “Rời xa Trường An nhiều năm, cháu chẳng còn nhớ nỗi thế giới phồn hoa của Trường An nữa rồi.
Bao năm ở Tiền Đường, cháu đã từng nghĩ đến cuộc sống của một người bình thường, cưới vợ rồi cùng nhau sinh con dưỡng cái.”
Khoé mắt Bùi Hoằng Văn ươn ướt, “Hận thay những lục đục đấu đá trong thành Trường An, đến một đứa trẻ như cháu mà họ cũng có thể xuống tay.
Hận thay cháu còn nhỏ tuổi đã phải gánh chịu đau đớn nhường này.”
Bùi Tu Vân chậm rãi lắc đầu, “Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, hiện thực vẫn phải tiếp diễn.
Bao năm nay chú có thăm dò được tin tức gì không?”
Bùi Hoằng Văn gật đầu, “Ta nghe nói có một phương thuốc cần sáu loại dược liệu.
Nhưng sáu loại dược liệu này lại sinh trưởng ở các vùng khác nhau, vô cùng hiếm thấy, thậm chí người bản địa cũng chưa từng nghe bao giờ.
Nếu muốn làm thuốc giải e là phải phái người đến sáu vùng này một chuyến.” Ông rút một tờ giấy Tuyên Thành được gấp gọn trong tay áo ra, đặt lên tay Bùi Tu Vân.
Bùi Tu Vân cúi đầu định mở ra xem thì bị Bùi Hoằng Văn đè tay lại, “Khoan đừng vội, còn một chuyện nữa.”
“Người nói đi.” Bùi Tu Vân ngồi nghiêm chỉnh.
“Quý Thái y trị thương cho con năm đó giờ đã là Thái y Thư Lệnh.
Phương pháp châm cứu nhà họ Quý của ông ấy rất nổi tiếng, được mệnh danh có thể giải bách độc.
Nếu ông ấy có thể châm cứu cho con thì sẽ không cần hao tổn sức lực đi tìm sáu loại dược liệu ấy nữa.”
Bùi Tu Vân chậm rãi vuốt tờ giấy Tuyên Thành, ánh mắt thoáng vẻ nặng trĩu, “Cha đã mất, cháu lại chẳng có địa vị gì, sao có thể mời được ông ấy…”
“Trong gia tộc vẫn còn vài người làm quan ở Trường An, nếu nhờ họ ra mặt thì chuyện này cũng không hẳn không có khả năng.” Đáy lòng Bùi Hoằng Văn cũng cảm thấy mù mịt.
Vị Quý Thái y ấy là người có danh vọng rất cao ở Hạnh Lâm, nhưng tính tình lại không hề xứng với y thuật của ông ta.
“Để cháu suy nghĩ thêm.” Bùi Tu Vân siết chặt tờ giấy trong tay.
Chàng rời xa Trường An đã lâu, cũng không biết sau khi phụ thân từ quan thì vị Quý Thái y đó phụ tá cho ai.
Nếu đi tìm ông ta, chàng sẽ khó tránh khỏi thị phi chốn quan trường.
Bùi Hoằng Văn rút kim châm trên người chàng ra, nghiêm nghị nói: “Dù thế nào đi nữa thì có hy vọng vẫn tốt hơn không có.
Dù cháu quyết định thế nào, nếu cần chú giúp cứ việc nói ra.”
“Cảm ơn chú.” Bùi Tu Vân gắng gượng đứng dậy, định hành lễ thì bị Bùi Hoằng Văn nhấn lại giường.
“Không cần làm mấy nghi thức xã giao này, cháu hãy nghỉ ngơi cho tốt.
Nếu sáng mai cháu không sao thì ta sẽ về Hội Kê.” Ông cất kim châm rồi đứng dậy.
Góc áo khẽ phất, cửa đã đóng lại một cách yên lặng.
Qua khung cửa sổ hé mở, chàng nhìn vầng trăng khuyết sáng ngời bên ngoài.
Chàng đã nhìn thấy ánh trăng lạnh lẽo vô số lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên chàng cảm nhận được sự ấm áp của ánh trăng.