Bậc Thầy Chế Tạo Ma Thuật

chương 136: cùng với nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + Edit: Hito

Đôi lời: Tháng sau gặp lại :V

______________________________________

Chiếc khinh khí cầu của Jin từ từ đáp xuống trung tâm của quảng trường sau khoảng 10 phút bay qua hồ Tosmo.

Anh cảm thấy nhẹ nhõm. Anh đã thực hiện phần thuyết trình của mình mà không hề tập luyện qua lần nào, nhưng nó lại diễn ra suôn sẻ đến mức không ngờ. Trong túi của anh có một thứ Laojun đã đưa cho trước lúc anh rời đi.

(Ông ta nói cái này đã được ép ma thuật siêu nhẹ cân, nhưng mình thấy mừng vì đã không dùng đến nó)

Mặc dù Ma Thuật Trọng Lực vẫn đang trong quá trình phân tích, nhưng ông ta vẫn xoay sở để tái tạo lại Giảm Trọng Lượng.

Ngay cả khi chiếc khinh khí cầu có bị rơi đi chăng nữa, thì cứ sử dụng ma thuật này sẽ làm giảm trọng lượng đến mức gần như bằng không và tránh có thương vong.

Khi chiếc khinh khí cầu tiếp đất, khán giả bùng lên một tràng pháo tay cổ vũ.

“Lần tiếp theo cho tôi đi nhé!”

“Không, tôi đi trước!”

“Tôi!!”

Cả khu vực trở nên hỗn loạn vì mọi người giành giựt để đi lần tiếp theo.

“W-Wow, cái này tuyệt vời quá đi”

Saki cũng có hơi không nỡ khi bước xuống.

Ai mà chẳng có mơ ước được bay trên bầu trời chứ.

“Xin hãy trật tự!”

Người thông báo tại nơi đó đã hét lên nhưng đã bị lấn át bởi tiếng nói của khán giả.

Đúng lúc đó...

“Im lặng!”

Giọng nói của Nữ Hoàng vang vọng khắp khu vực.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là tiếng nói đầy uy quyền. Khán giả ở khán đài đã bình tĩnh lại và lắng xuống.

“Ta hiểu cảm giác của mọi người. Nhưng xin hãy giữ trật tự!”

Nhìn vào thời gian dành cho phần thuyết trình của mình, anh chỉ có thể chở một người trên một chuyến nữa thôi. Mặc dù có những vị khách thấy bất mãn, nhưng anh vẫn xoay sở để họ chấp nhận được tình hình.

Và rồi người tình nguyện tiếp theo cho buổi lái thử đã được chọn. Nữ Hoàng sẽ chỉ định một cái tên. Không còn phương pháp lựa chọn nào khác mà khán giả có thể chấp nhận cả.

Nữ Hoàng chỉ định một người quý tộc già. Jin không hề quen biết gì với ông ta cả.

Nhưng hình như Saki có biết ông ta và lộ vẻ kinh ngạc trên mặt của mình trong chốc lát. Cô lập tức quay mặt đi và trở về khán đài. Mặc dù có vẻ cô biết ông ta, nhưng chắc chắn là cô không có ấn tượng tốt về ông ta.

Trái lại, người quý tộc đó có vẻ muốn nói gì đó với Saki. Nhưng cô đã chạy đi mất mà không hề cho ông ta cơ hội mở lời.

Người quý tộc đó bị hói đầu với vóc người cao ngất ngưỡng. Nhưng ông ta lại gầy kinh dị, và nước da của ông ta cũng không được tốt lắm. Trọng lượng cơ thể của ông ta có vẻ rất nhẹ.

“Tôi sẽ nhờ cậu chăm lo”

Người quý tộc nhã nhặn gật đầu với Jin và từ từ lên khinh khí cầu.

“Đ-Được rồi, đi thôi”

Jin lại lên khinh khí cầu. Người quý tộc đó lặng lẽ nhìn xuống mặt đất cho đến khi họ đến độ cao nhất định.

(Cái này khó xử quá...)

Jin không biết mình nên nói cái gì. Nhưng trước sự ngạc nhiên của anh, người quý tộc đó đã phá vỡ sự im lặng và bắt đầu nói chuyện với anh.

“Um, cậu nói tên mình là Jin nhỉ? Phương tiện này thật là xuất chúng”

“V-Vâng, cảm ơn ngài. Nó được gọi là khinh khí cầu”

“Tôi hiểu. Mới nãy cậu có đề cập. Nó đúng là một chiếc thuyền bay trên bầu trời. Phương tiện có tên ‘Khinh Khí Cầu’ đã tấn công Vương quốc Cline và Vương quốc Egelia không thể so bì với phương tiện này nhỉ?”

“Xin thứ lỗi cho tôi, nhưng có lẽ nào ngài có liên quan đến mảng quân sự?”

Jin hỏi ông ta vì anh thấy tò mò bởi thái độ của ông ta đối với mình là nhẹ nhàng mặc dù khí chất của ông ta có hơi khác biệt.

“Um, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân mình. Tôi là Hầu Tước Gueren Theodoric von Eisen. Tuy bây giờ thì đã nghỉ hưu rồi, nhưng tôi là trung tướng trong quân đội”

“...!”

Ông ta chính là ông của Saki, người đã nói là muốn cưới Elsa về làm vợ. Tuy nhiên, ấn tượng có hơi khác với những gì anh đã nghe kể. Ông ta có vẻ nghiêm túc và cũng không có vẻ gì là ngạo mạn cả.

“Cho tôi hỏi cái nhé, nhưng chiếc khinh khí cầu này có thể bay nhanh đến mức nào? Cậu có thể cho tôi thấy tốc độ tối đa chứ?”

“V-Vâng”

Jin chỉnh Thiết Bị Đẩy Ma Thuật lên mức công suất tối đa. Chiếc khinh khí cầu lướt qua những cơn gió. Nó tăng tốc khá nhanh vì có sự trợ giúp của những luồng gió yếu.

“Oh, nhanh quá đó! Phải cỡ 100km/h nhỉ?”

Ở thế giới này, phương tiện có thể chạy tốc độ cỡ 100km/h gần như không hề tồn tại. Lũ ngựa chạy nhanh nhất có thể cũng tầm 70km/h mà thôi.

Đáng lẽ Hầu tước phải thấy ngạc nhiên, nhưng ông ta vẫn kiên trì giữ bình tĩnh để đưa ra đánh giá của mình. Hẳn là dựa vào lý do trên mà Nữ Hoàng mới chọn ông ta.

“Nó có thể bay được bao xa?”

“Ừm, tôi chưa từng thử qua nữa, nhưng nếu người trên boong không có vấn đề gì thì tôi nghĩ là nó có thể bay mãi mãi”

Nhưng nguồn nước và những nguồn khác có thể là vấn đề, nếu nó bay khoảng 12 tiếng với tốc độ 100km/h, thì nó sẽ bay được quãng đường 1.200km. Đó là một khoảng cách hợp lý.

“Hmm, nó có thể chở được bao nhiêu kg?”

“Để xem nào. Nó có thể chở được khoảng 6 người. Tính theo trọng lượng, thì sẽ lên đến khoảng 500kg”

“Hmm, như vậy vẫn chưa đủ”

Quả nhiên, ông ta đang nghĩ những ứng dụng trong quân sự của khinh khí cầu.

Khinh Khí Cầu(Hot Flying Ball) chở nhiều nhất cũng chỉ được 200kg, nhưng Hầu tước có vẻ là không biết chi tiết đó.

“Mỗi chiếc có giá bao nhiêu... À không, chắc đó là vấn đề khác rồi”

Hầu tước nói với Jin rằng ông ta đã hỏi xong những gì mình muốn biết, nên ông ta muốn tận hưởng chuyến bay thêm chút nữa. Jin bay một vòng lớn trên hồ Tosmo.

“...”

Hầu tước, người đã im lặng trong một lúc, lại hỏi một câu khác.

“... Cậu có quan hệ tốt với Saki nhỉ?”

“Hử?!”

“Cậu chưa nghe con bé kể à? Tôi là ông của nó. Lo lắng cho đứa cháu gái đáng yêu của mình cũng là chuyện bình thường thôi mà?”

“C-Chắc vậy”

Hầu tước vừa vuốt mái đầu chả có lấy một cọng tóc vừa bật ra tràng cười giễu cợt bản thân.

“... Rõ ràng là tôi sẽ không sống được bao lâu nữa. Tôi chỉ mong sao đứa cháu gái của mình được hạnh phúc... Rồi, cậu nghĩ sao về Saki?”

“Um, Saki-san à... tôi nghĩ cô ấy là một giả kim thuật sư xuất sắc”

Khi nghe câu trả lời đó, Hầu tước đưa tay ra hiệu trong khi cắt lời của Jin.

“Không, không, không phải thế. Ý mà tôi đang hỏi cậu là cậu nghĩ con bé thế nào với tư cách là một người phụ nữ”

“Với tư cách là một người phụ nữ à...?”

Thành thật mà nói, Jin chưa từng khao khát một người phụ nữ nào kể từ lúc anh đến thế giới này.

“Ừm, cô ấy là một người bạn tốt của tôi...”

Hầu tước thở dài với Jin vì đã trả lời một cách do dự.

“Tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ quả không sai mà...

Con bé không phải là một người phụ nữ đúng nghĩa... con bé chẳng có một tí hấp dẫn tình dục nào. Mà cũng không thể gọi con bé là đàn ông được. Về phần mình, tôi muốn được thấy mặt đứa cháu của mình khi vẫn còn sống”

Jin lo lắng về những gì Hầu tước liên tục đề cập đến và quyết định hỏi thẳng ông ta.

“Um, thưa Ngài. Ngài mắc bệnh gì sao?”

“Hmm? Ừ, đúng vậy. Trong năm qua tôi đã sụt mất 80kg. Đến cả Trị Liệu Sư cũng không thể chữa bệnh cho tôi. Chắc đây là số phận rồi”

Hầu tước mỉm cười dịu dàng. Jin để ý thấy vàng da sclera ở mắt của Hầu tước và lòng bàn tay ông ta ửng đỏ.

“Ngài có tình cờ nhìn thấy mạch máu sưng lên ở bụng của mình không?”

Câu hỏi của Jin chỉ là phỏng đoán, nhưng sắc mặt của Hầu tước đã thay đổi sau khi nghe thấy.

“Sao? Sao cậu lại biết chuyện đó? Tôi chưa từng nói cho ai nghe kia mà!”

Thực ra, Jin có đọc qua về căn bệnh như vậy trong một bộ manga có một vị bác sĩ đen[note28368]. Triệu chứng này được đặt cho cái tên Medusa’s Head[note28369].

“Hẳn là sơ gan rồi...”

Bệnh gan đó có thể là do virus, rượu bia, hoặc thuốc lá gây ra. Lý do tại sao Jin có thể chẩn đoán đó là bệnh gan là do triệu chứng vàng da.

“Cậu có biết gì về căn bệnh này sao?”

Hầu tước có hơi phấn khích nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Ông hỏi Jin thêm chi tiết về căn bệnh.

“Vâng, tôi cho rằng thôi nhé. Thứ lỗi, liệu ngài có bận tâm nếu tôi thực hiện một cuộc kiểm tra y tế bằng Ma Thuật không?”

“Hử? Cậu cũng có thể làm chuyện đó ư? Nếu cậu làm được thì tôi không phiền đâu, xin hãy cứ tự nhiên”

“Thứ lỗi cho tôi... Reiko, làm đi”

Jin ra lệnh cho Reiko, người đang điều hành Thiết Bị Đẩy Ma Thuật ở phía sau giỏ khoang hành khách.

“Dạ. ‘Chẩn Đoán’... Quả nhiên, ở gan có một sự bất thường ạ”

Hầu tước thấy Reiko lần nữa với đôi mắt long lanh.

“Um, cô bé này là gì thế? Cô bé không phải là con người đâu nhỉ? Nó là Automata à?”

“À, vâng”

“Cô bé dễ thương lắm. Trẻ con đúng là thật tuyệt”

Hầu tước nhìn Reiko với ánh mắt dịu dàng.

(Đúng thật là ông ta có vẻ thích trẻ con, nhưng thế này thì...)

Jin tự hỏi liệu ý định của Hầu tước có phải là được truyền đạt theo một cách méo mó hay không.

“Hồi Saki còn nhỏ ấy, con bé rất thích tôi... Có vẻ tôi đã quá nghiêm khắc với nó, và giờ đây con bé đã hoàn toàn ghét tôi”

Hầu tước lẩm bẩm lời nhận xét như thế. Nhìn vào vẻ cô đơn đến cực điểm của ông ta, Jin không thể không hỏi.

“Thưa Ngài, ngài có biết Elsa Randall chứ?”

Khi nghe thấy tên Elsa, Hầu tước có vẻ bị cứng má trong giây lát nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh trở lại.

“... Elsa à? Vâng, tôi có biết cô ấy. Cô ấy khá dễ thương. Tôi muốn cưới cô ấy về làm vợ mình, nhưng tôi hết thời gian rồi”

(Thì ra lời đồn ông ta muốn cưới Elsa là sự thật...)

Ấn tượng của Jin về danh tiếng của Hầu tước đã giảm đi một chút - à không, giảm rất nhiều.

“S-Sao lại là thiếu nữ chứ?”

Cùng với dòng chảy của cuộc trò chuyện, Jin quyết định hỏi ông ta lý do.

“Hmm? ... Ừm, cũng có nhiều lý do. Mà quan trọng hơn, cơ thể tôi thì sao?”

Hầu tước hoàn toàn né tránh câu hỏi và kêu Jin nói cho ông ta biết kết quả chấn đoán.

“... Tôi không biết nguyên nhân là gì, nhưng cơ quan có tên là gan trong cơ thể ngài đã bị tổn hại”

Truyện Chữ Hay