Trans + Edit: Hito
Đôi lời: Tháng sau gặp lại nhé :V
__________________________________________
Toa Eschenbach, gia chủ của nhà Eschenbach, là một giả kim thuật sư. Con gái ông, Saki Eschenbach, cũng có thể được coi là có đủ kiến thức thông qua quá trình quan sát để tự gọi mình là giả kim thuật sư.
Giả kim thuật là công cuộc nghiên cứu nhằm tạo ra những thứ kim loại quý giá như vàng từ kim loại cơ bản như chì. Nói chung, thì đó là thực nghiệm để xác định bản chất của một chất và từ nó mà tạo ra chất mới.
Thế nhưng, khi thời gian qua đi, phạm vi của nó mở rộng ra, và trở thành một môn học xoay quanh vấn đề nghiên cứu và vận dụng nó.
Vẫn còn một số giả kim thuật sư tập trung vào việc rèn vàng hay tạo ra robot hình người nhưng giả kim thuật chính thống không khác gì mấy so với ‘hóa học’ của thế giới chúng ta.
Điểm khác biệt duy nhất chính là ma thuật vẫn được sử dụng trong giả kim thuật.
“Saki-sama, đến giờ ăn rồi ạ”
Lawton, người hầu của nhà Eschenbach, đứng bên ngoài phòng thí nghiệm gọi cho cô.
“......”
Nhưng không có lời đáp lại nào cả. Người hầu quyết định mở cửa phòng thí nghiệm.
“......!”
Anh ta bắt gặp một mùi hương kì lạ.
Một cái đĩa thép chứa đầy thứ bột màu vàng đặt ngay giữa phòng thí nghiệm. Có một ngọn lửa đang cháy bên dưới cái đĩa ấy. Có thể thấy Saki đang ngã ngửa trên sàn ở bên cạnh nó.
“Saki-sama!”
Lawton nín thở và nhảy vào phòng. Anh ta bế Saki ra ngoài, và đóng cửa lại.
“Hah, hah, hah”
Saki thở từng hơi nặng nhọc. Thế nhưng cô vẫn còn ý thức.
Lawton đợi 5 phút cho đến khi nhịp thở của cô đã quay trở lại bình thường rồi mới nói.
“Saki-sama! Ngài đang nghĩ cái gì vậy?!”
Anh ta lớn tiếng chỉ trích. Sự bất cẩn của cô ấy có thể phải đánh đổi bằng cả tính mạng.
“À, ừm, tôi xin lỗi, Lawton. ...Tôi đang thích thú quan sát khói bốc lên từ lưu huỳnh bị đốt làm cho cánh hoa phai màu, và chuyện là vậy đó”
Khí SO2 (lưu huỳnh dioxit)... tính khử của nó có thể làm màu của mọi thứ biến mất, nhưng đó cũng là một loại khí độc không nên hít vào. Tệ nhất, là nó gây suy giảm hô hấp rồi dẫn đến tử vong.
Phòng thí nghiệm hiện đang chứa đầy khí độc cần phải mở cửa sổ ra để thông khí trong khoảng 2 ngày trước khi nó an toàn trở lại để sử dụng.
****
“Này, Esse-san, tôi mới lấy được một thứ kỳ lạ lắm”
Một người nông dân cầm xô đã gõ cửa.
Esse là tên viết tắt của tên gia đình Eschenbach mà mọi người sống quanh đây hay sử dụng.
“Hm? Là thứ gì vậy?”
Saki mở cửa và ló mặt ra.
Người nông dân đặt cái xô xuống gần cửa.
“Đây ạ, nó là hòn đá kỳ lạ tôi kiếm được ở hồ”
Đó là hòn đá gần như trong suốt. Trông như nó đã bị đập nát chút xíu và nó có dạng hình khối. Có một vài viên đá trong suốt như vậy trong xô.
“Ban đầu thì đây là một hòn đá. Khi tôi tách ra, thì nó vỡ thành nhiều mảnh, mà hình dạng của tất cả những hòn đá bị vỡ ấy đều như nhau cả”
“Wow, thú vị ghê. Để tôi mua chúng nhé”
Nói đoạn, Saki móc ba xu bạc ra từ trong túi. Người nông dân hài lòng nhận tiền và để cái xô có chứa những mảnh đá vỡ lại.
“Hmm, hmm, nếu mình đập vỡ nó như thế này... oh, nó vỡ mà hình dạng vẫn như vậy kìa! Cái này gọn thật chứ”
Saki vô tình đặt mảnh đá nhỏ mà cô đã làm vỡ lên trên cuốn sách đang mở. Cuốn sách được viết bởi cha của Saki, Toa Eschenbach, và có tên là Giới Thiệu Về Giả Kim Thuật. Đó là cuốn sách bán chạy nhất trong giới giả kim thuật, và phần doanh số ấy vẫn tiếp tục chảy về túi của nhà Eschenbach. Thực ra, ba xu bạc mà Saki mới rút ra khi nãy là đến từ doanh thu này.
Nhìn hòn đá mà cô đặt trên cuốn sách, Saki bỗng dưng nhảy dựng trên ghế trong sự ngạc nhiên.
Đây là vì cô có thể thấy chữ viết qua hòn đá trong suốt ấy, có điều, kích cỡ chữ viết được nhân đôi.
“Wha, cái gì đây?! Không thể nào, hòn đá này có thể nhân đôi gì đó ư?!
Hôm sau, Saki ngủ quên và đã nghiên cứu hòn đá đó mà không nghỉ ngơi tí nào. Dẫu vậy, cô chẳng hiểu tí gì về nó cả.
“Ojou-sama!”
Garth, một người hầu khác, đã để ý đến tình trạng của Saki và vội đến bên cô.
“Hmm, tôi buồn ngủ ... và đói meo... tôi muốn ăn gì đó...”
Saki lẩm bẩm.
Garth thở dài.
“Vậy ngài muốn ăn hay muốn ngủ? Xin hãy quyết định đi ạ...”
****
“Tên em là Rona. Hân hạnh được gặp ngài ạ”
Một cô gái khoảng chừng 17, 18 tuổi đã lịch sử cúi đầu. Em ấy là người hầu mới thuê của nhà Eschenbach.
“Chị là Saki. Hân hạnh được gặp em, Rona”
Cho đến tận bây giờ, toàn bộ người hầu được giao cho Saki đều là nam giới, nhưng người hầu mới lần này lại là một cô gái, nên Saki đang cố đón chào và ân cần hơn.
...Đó là hồi lần đầu mới gặp Rona.
Còn bây giờ thì...
“Dậy đi, Saki-sama. Sắp trưa rồi ạ!”
“Hmph, thôi đi... để chị ngủ thêm chút nữa coi... chị thức đến tận bình minh mà...”
Saki đã thức khuya và ngủ đến tận trưa trời trưa trật.
“Saki-sama! Hôm nay ngài vẫn chưa ăn cái gì, phải không?!”
“Oh, uhm, xin lỗi. Chỉ là, hòn đá này thú vị quá, nên là...”
“Ý ngài là sao chứ! Bữa trưa đã đặt ở đó cho ngài rồi kìa. Em đã nói với ngài khi mang đến mà. Và giờ thì sắp đến tối luôn rồi ạ!”
Saki đâm chìm trong nghiên cứu mà quên luôn cá ăn uống.
“Rona, chị xin lỗi. Hình như tháng này chị lại không có tiền nữa rồi...”
“Cái gì, nữa ư? Tính tới giờ là đã hai tháng rồi em chưa được trả lương đó”
“Chị rất lấy làm xin lỗi. Để tháng sau chị trả tiền nhé”
Thấy Saki xin lỗi như vậy, Rona trông có vẻ không biết phải làm gì.
****
“Hmm, mình tự hỏi liệu chất lỏng này có thể dùng làm sơn hay không đây?”
Một cái xô chứa đầy chất lỏng dinh dính màu đen. Đó là nhựa cây được thương gia lưu động mang đến sau khi nghe tin đồn về nhà Eschenbach.
Họ được biết đến như những người cực kỳ thích thú với những thứ hiếm có.
Cô dùng thìa múc một ít lên và phết lên tấm ván gỗ. Thứ chất dính ấy dường như là lan rộng ra. Điều này đồng nghĩa thứ đó là lớp phủ mỏng.
“Wow, có chút xíu thôi mà đã bao phủ cả một vùng lớn rồi”
Đây là điều mà Saki hy vọng nhựa cây có thể làm được, nhưng ngày hôm sau, nhựa cây đen không khô đi. Cô chọt thử, và nó dính lên đầu ngón tay cô.
Sau vài lần, Saki lỡ gãi má bằng ngón tay ấy. Cô vội lấy vải lau nhựa cây đi, nhưng đêm hôm đó, khuôn mặt của cô ấy cứ có cảm giác ngứa ngáy.
“Hmm, ngứa quá đi. Không biết tại sao lại vậy nữa?”
Cô không chịu được nữa và cuối cùng là cứ gãi trên mặt. Tuy cơn ngứa ngừng lại trong chốc lát, nhưng ngay sau đó thì lại ngứa tiếp. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Saki không thể ngủ được.
“Ojou-sama, chào buổi sáng ạ...!”
Rona đến đánh thức Saki dậy đã mở to mắt. Phần nửa bên phải khuôn mặt của Saki đã sưng và có vài chỗ bị phồng rộp.
Máu rỉ ra từ những chỗ cô đã gãi. Cảnh tượng đó khá là khủng khiếp.
“K-Kyaaa!”
Rona hét lên. Khó mà có thể trách cứ em ấy vì đã làm vậy.
“Oh, sướng quá đi”
Khi Saki làm mát khuôn mặt mình với chiếc khăn ướt mà Rona đưa cho, cơn ngứa đã dần giảm đi. Thế nhưng, Rona vẫn giữ khoảng cách với cô. Em ấy nghĩ rằng khuôn mặt của Saki bị sưng và ngứa là do bị bệnh gì đó.
Rồi sau đó Rona nói với Saki rằng em ấy muốn xin nghỉ việc.
“Thật là vinh hạnh khi đã làm việc cho ngài”
“Này, Rona, liệu em có thể cân nhắc lại không?”
“Em xin lỗi ạ. Đừng hỏi em như thế. Em đã tới giới hạn rồi. Xin hảy chăm sóc cho bản thân ạ, Saki-sama. Hãy gửi lời cảm ơn của em đến cha của ngài”
Rona cúi đầu thật sâu và đi luôn mà không thèm ngoảnh mặt lại.
“...Geez, đó là người thứ ba à? Hay là người thứ tư? Không có người hầu nào ở bên thì đúng là rắc rối thật nhỉ...”
Đây là tất cả những việc đã xảy ra vào ba ngày trước lúc Ehr được chế ra.