Bậc Thầy Chế Tạo Ma Thuật

chương 119: biển cả thật bao la

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + Edit: Hito

Đôi lời: Tháng sau gặp lại :v bye

_________________________________

“Otou-sama, đã dọn bữa trưa lên xong rồi ạ”

Reiko báo cho cả nhóm đang nghỉ ngơi trên bãi cát và ngắm biển biết.

Mới hơn 1 giờ chiều có vài phút thôi. Kết quả đó được tính ra sau khi đã cân nhắc đến cách biệt múi giờ giữa Làng Kaina và Đảo Hourai.

Miếng vải trải trên cát để cho họ ngồi, cùng những chiếc giỏ lớn đặt ngay bên cạnh. Đến cả tấm bạt cũng đã dựng lên.

Tấm bạt là một miếng vải được dùng để che chắn ánh mặt trời. Nó thường được dựng bằng cách sử dụng những đạo cụ đơn giản và độ căng của dây.

Đã là tháng Sáu rồi, và vì Đảo Hourai nằm ở vùng phía Bắc, nên từ trên cao, ông mặt trời đang soi rọi khắp muôn nơi.

“Ooh, giờ thì thoải mái rồi đó”

Vì tấm bạt chắn ánh nắng rất tốt nên bên dưới thật mát mẻ. Che nắng ở đây khá là quan trọng bởi càng gần bờ biển, nhiệt độ càng cao mà.

“Này mọi người, thích thứ gì thì cứ thoải mái chọn đi, có nhiều thứ lắm”

Reiko nói trong khi mở nắp giỏ ra.

“Oohh…”

Sandwich, thịt hun khói, trứng luộc, pelshika và citran, mỗi giỏ đựng một loại.

Và trong cái giỏ cuối cùng chính là…

“Onigiri?”

Onigiri, cơm nêm muối và bọc trong rong biển ăn được.

“Jin, món gì đây?”

Reinhardt nhìn nó rồi hỏi với vẻ tò mò.

“Ahh, thứ đó được gọi là ‘Onigiri’. Được làm bằng cơm chín và bọc với một loại rong biển có tển ‘táo tía’”

Nói thế rồi, Jin là người đầu tiên cắn Onigiri. Reiko, người quan sát từ cạnh bên, đã rót trà từ bình giữ nhiệt ra cho anh.

Một miếng thôi đã thấy Onigiri nêm nếm với muối rong biển của Đảo Hourai thật ngon lành rồi.

“Hmm, ngon quá đi!”

Saki là người thứ hai ăn thử sau khi thấy Jin vui vẻ nhồi nhét Onigiri vào miệng. Cô cắn một miếng và nói.

“Oh-món này ngon lắm luôn. Tuy đơn giản nhưng lại có hương vị sâu sắc”

Nghe thấy thế, Elsa, Reinhardt, và Belche cũng ăn thử.

Tuy vẻ ngoài vì rong biển mà trông đen thui nhưng bên trong lại trắng tinh.

“Jin-nii, món này ngon quá. Mùi hương cũng thơm nữa”

“Ohh, đúng lắm đó! Thứ này là… râu… à không, gạo!” (Trans: [Awn] = râu (ở đầu hạt thóc) nhé)

“Jin-sama, không như vẻ ngoài, kết cấu và mùi vị khá là tốt”

Có vẻ 3 người họ thực sự thích nó rồi. Jin vui vì họ thích mùi vị của rong biển.

“Cảm ơn. Đó là hương vị của quê hương tôi đấy… Reiko, món này là do Laojun làm à?”

Jin hỏi với nụ cười toe toét. Những bất ngờ do Laojun mang lại có phần đượm buồn vì chúng làm anh nhớ về quê hương.

“Vâng, thưa Otou-sama”

“Ta hiểu rồi, quả nhiên, nó ngon lắm”

Jin nuốt miếng thứ tư xuống.

“Món này cũng ngon nữa”

Belche nói trong khi àn sandwich.

“Món trứng luộc này ngon quá đi, dù chỉ là trứng luộc bình thường với muối thôi. Có phải loại muối này không phải muối chúng ta thường dùng không?”

Reinhardt ăn thử trứng luộc và ngạc nhiên bởi vị ngon của nó.

“Cái nào, cái nào vậy? …Hmm, Jin, đây không phải muối bình thường, phải không nào?”

Saki cũng phụ hoạ cho câu hỏi của Reinhardt. Họ khá là nhạy bén.

“Ừ. Đó là muối rong biển, có thể thu hoạch chúng ở xung quanh khu vực này”

Jin trả lời trong khi chỉ về phía Vịnh Tatsumi.

“Làm ra chúng bằng cách đốt rong biển thu được từ chỗ này, rồi hoà tan trong nước và phơi khô lớp cặn trên bề mặt chất lỏng”

“Hmm, nếu làm thế, nghĩa là trong rong biển ở chỗ này có trộn lẫn thứ gì đó nhỉ?”

“Chính xác. Đó là muối có vị Umani nằm trong rong biển”

Dù rằng nếu dùng không đúng cách thì vị cũng chả ngon lành gì, nhưng có vẻ dùng chung với trứng luộc thì lại khá được.

“Nhân tiện, muối dùng trên thịt hun khói cũng thu hoạch từ vùng biển này đó”

“Dù sao thì đây cũng là vùng biển trong sạch mà”

Khi Saki nói vậy trong lúc nhìn ra biển, Aqua-33 bỗng dưng trồi lên mặt nước.

“Uwaah!”

Saki bị bất ngờ tới mức bật ngửa trên tấm vải. Những người khác cũng rất ngạc nhiên, nhưng không tới mức như cô.

“Đó là Aqua, một Golem hầu nữ. Nó phụ trách phát triển đại dương. Có vẻ nó vừa mới thu hoạch đuọc táo tía”

Vì Aqua bỗng dưng xuất hiện với loài táo tía mà họ đều đã nghe nói, tất cả đều cùng nhìn vào bàn tay của Aqua-33.

Nó đang cầm một lượng lớn tảo tía khô.

“Đó là rong biển ư?”

“Nó thực sự là rong biển sao?”

“Anh làm sao để chế biến nó thành thứ ăn được vậy?”

Quả nhiên, Saki là người hỏi đến công thức. Jin trả lời câu hỏi của cô.

“Sau khi rửa sạch và phơi khô để khử nước biển, băm nhỏ rồi lại cho nó vào nước thường. Sau đó, lọc nó bằng bình gỗ và tấm thoát nước rồi mới lại đem đi phơi khô”

Lời giải thích đó khá là phức tạp nhưng Saki có thể hiểu đôi chút về quá trình.

“Tôi hiểu rồi. Vậy là, căn bản, sau khi cắt chúng thành mảnh vụn, thì chắt nước và phơi khô chúng, phải không? Thú vị thật”

Chính vào lúc đó, Jin đã quyết định để lát nữa thảo luận về việc làm giấy với Saki.

Sau bữa trưa, khi họ đang dùng trái cây, thì Hydro-2 và 3 từ bên ngoài trở về.

Reinhardt đã từng một lần ngồi trên chúng vào lúc hỗn loạn do Thống Nhất Quân gây ra nhưng Belche với Saki thì lại là lần đầu trông thấy chúng.

“J-Jin-sama, chiếc thuyền gì thế kia?! Không có người chèo với mái chèo mà nó vẫn di chuyển được kìa!”

Quả nhiên, vì có một chút kiến thức về thuyền bè, Belche ngạc nhiên khi thấy hệ thống động lực của Hydro.

“Thứ đó được gọi là Phản Lực Nước Ma Thuật, nó tiến lên phía trước bằng cách phun nước biển ra”

Tuy anh đã giải thích đơn giản dễ hiểu rồi nhưng Belche lại chẳng thể khái quát được.

“Marine-2, 3, hôm nay các ngươi đã tuần tra xong chưa?”

Chúng quả quyết trả lời trước câu hỏi của Jin.

“Rồi ạ, thưa Chúa Tể”

Thực chất, chính Laojun đã khôn khéo xử lý lịch trình mà thậm chí còn không cho Marine biết.

Ngay từ đầu, thật là lạ khi chúng lại trở về nơi đây, tại bãi cát này, dù rằng có cầu cảng cách đó không xa.

Dĩ nhiên, Jin cũng để ý nhưng không nói ra thôi.

“Nếu là vậy, ngươi chở chúng ta đi một vòng nhé?”

“Vâng ạ, bất cứ lúc nào, bất kể nơi đâu, miễn đó là mệnh lệnh của người, thưa Chúa Tể”

Hydro có 4 chỗ. Vì Hydro đang điều khiển chiếc thuyền, nên Jin, Elsa, Saki, và Reiko(người có dáng người nhỏ nhắn, ngồi giữa hai người được) ngồi Hydro-2. Và Reinhardt, Belche và Neon thì ngồi Hydro-3.

Thật không may, lần này Ehr, Edgar, và Noir phải ở lại rồi.

“Được rồi, đi thôi nào”

“Tuân lệnh”

Và như thế, Hydro-2 và 3 bắt đầu di chuyển.

“O-o-ohh, đây là-!”

Saki bị gia tốc làm cho ngạc nhiên.

“Kyaa-! Gì thế này?! Tốc độ này?!”

Belche cũng chẳng khác gì.

Đến cả Reinhardt, người từng ngồi qua, cũng không giấu được sự ngạc nhiên.

“Tôi cũng muốn thử chế một chiếc, nhưng tôi nên bắt đầu với tàu hơi nước chạy bằng guồng cái đã…”

Reinhardt biết rõ khả năng của mình.

Hydro-2 và 3 đang di chuyển với tốc độ tầm 50km/h.

“Jin-nii, thế này nhanh quá đi. Tuyệt ghê”

Elsa nói trong khi cảm thấy sáng thoái bởi những đợt gió biển.

Vì mặt trăng ở thế giới này nhỏ nên khác biệt giữa lúc thuỷ triều dâng hay hạ đều chẳng khác gì nhau.

Hơn nữa, bởi vì bão hiếm khi xuất hiện, nên biển ở đây cũng yên ắng.

Và hôm nay cũng vậy, chuyển động của những cơn sóng thật nhẹ nhàng. Hydro theo kiểu dáng tàu hai thân đã bộc lộ sự ổn định tới mức ấn tượng với tốc độ đó.

“Jin, cảm giác sướng quá đi! Chiếc thuyền này tuyệt vời lắm! Tôi biết mình nói được đến thế thôi, nhưng làm sao tránh được chứ!”

Saki phấn khích hò hét. Hydro 2 và 3 lướt qua đại dương xanh biếc, bao la, bất tận, trong khi để lại vệt bọt nước trắng xoá.

Sau tầm nửa tiếng lướt nhanh qua biển cả, họ quay trở về Vịnh Tatsumi.

“Chào mừng trở về”

Edgar, người đang trông coi hành lý, đã chạy đến bãi biển để chào đón họ. Về phần Ehr, nó đang cùng Aqua-33 làm muối rong biển. Còn Noir thì đang cố định một tư thế như thế đang bảo vệ hành lý.

Jin cảm thấy điều này thật thú vị, vì từ vai trò của chúng mà có thể nhìn ra tính cách.

Họ uống nước ép Pelshika mát lạnh, cổ họng khô khốc đã có nước và họ thấy thật sáng khoái, ngay cả dưới mặt trời nóng bức.

Sau khi uống hết phần nuóc ép còn lại, cả nhóm trở về xe hơi và quay lại phòng thí nghiệm của Jin.

Truyện Chữ Hay