Trans + Edit: Hito
Đôi lời: Đến hẹn lại lên :3, tuy lên trễ nhưng không sao nhỉ :V
_____________________________
Ngày hôm sau, đúng như dự tính, Jin dẫn Reinhardt, Belche với Saki tới Đảo Hourai. Khỏi nói cũng biết, Elsa và Edgar cùng Ehr, Noir với Neon cũng đi theo.
Hannah từ chối không đi và ở lại Làng Kaina, vì còn có khách khứa.
Lý do tại sao Jin dẫn họ thẳng tới Đảo Hourai thay vì đến Đảo Kunlun trước là vì anh tin tưởng Belche và Saki.
Đương nhiên, anh cũng có niềm tin là không chuyện gì có thể rung chuyển Đảo Hourai.
“Tôi thừa kế nơi này từ sư phụ của mình. Đảo Hourai”
Jin nói vậy ngay khi họ vừa mới đặt chân đến sảnh đằng trước Cổng Dịch Chuyển.
[Mừng ngài đã về, thưa Chúa Tể. Và cả những vị khách của chúng tôi, chào mừng tới Đảo Hourai]
Giọng nói của Laojun chào đón họ.
“Jin, giọng ai thế?”
Saki hỏi với vẻ bối rối. Belche cũng có vẻ tương tự khi cô không ngừng nhìn ngang ngó dọc để tìm xem giọng nói tới từ đâu.
“Đó là bộ não ma thuật thống nhất cả Đảo Hourai, Laojun. Một Golem tự trị dạng não có hiệu suất rất cao, nói thì là vậy đấy”
Vì anh đã giải thích tới mức đó, có vẻ ít ra thì Saki đã hiểu được sơ sơ rồi nhưng còn Belche thì không được như thế.
Reinhardt không thể cứ đứng không mà nhìn Belche như thế được, nên anh nhỏ giọng giải thích cho cô biết. Nghĩ rằng họ không thể đứng như trời trồng trong phòng Cổng Dịch Chuyển như vậy, Jin gọi cả nhóm và dẫn họ ra ngoài.
“Chào mừng”
Họ bước ra sảnh vào.
Tại nơi đó, trước mắt họ, là đầu cuối di động của Laojun – Laozi, Soleil, Luna, 5 vị thủ lĩnh của 5 Golem màu, thủ lĩnh lực lượng chiến đấu LSA (Land – Lục Quân, Sea – Hải Quân, Air – Không Quân), Smith-1 và Butler-1 đã xếp thành hàng để chào đón họ.
“Uwaa…”
Belcche và Saki cạn lời. Và, dù Reinhardt đã từng đến Đảo Hourai, thì đây vẫn là lần đầu anh thấy nhiều con Golem tụ lại như thế này.
“Anh chất lắm đấy, Jin…Cái mức này là đã vượt qua cả một vương quốc luôn rồi”
Reinhardt nắm bắt được rằng sức mạnh quân sự tiềm tàng của Jin dễ dàng vượt qua một vương quốc.
“Tôi vui mừng từ tận đáy lòng vì anh là bạn đấy, Jin ạ”
Sau đó, họ đi qua sảnh vào để bước tới khu vườn phía trước.
“Uwaah, rộng quá đi. Thì ra đây là khu vực nghiên cứu của Jin… tôi ghen tỵ lắm đó, thật đấy”
Saki vừa nói vừa đi lên phía trước trong khi ngó qua ngó lại.
“Jin-sama, gì thế kia?”
Belche hỏi trong khi chỉ vào nhà của Jin. Nơi đó là căn nhà một tầng mang hơi hướng Nhật Bản.
“Ah, đó là nhà của tôi. Hồi còn ở Đảo Hourai, tôi sống ở đó. Đó là căn nhà mang phong cách Nhật Bản”
“Nó khá là khác biệt nhỉ?”
“Chúng ta phải ở đó qua đêm nên để lát nữa tôi dẫn mọi nguòi tham quan nhé”
Và nghe thấy thế, Belche yêu cầu Jin dẹp bỏ cái cách nói câu nệ không hoàn chỉnh đó đi và hãy nói chuyện với cô như cách anh nói chuyện với Reinhardt.
Jin nhìn Reinhardt, bật cười rồi gật đầu.
“Hiểu rồi, Belche…thế này được chưa?”
“Vâng, tuyệt hảo lắm rồi. Đối đãi câu nệ với mình tôi thì có hơi lẻ loi xíu”
Jin trả lời cùng với một nụ cười.
“Vậy thì, hãy bắt đầu như một chuyến tham quan nào”
Jin nhờ Reiko đem xe ra khỏi gara.
Anh đã chế tạo chiếc xe chạy với 4 động cơ Golem đó trước khi lên đường đi cùng Elsa với Reinhardt.
“O-ohhhh!! Jin, thứ gì đây?!”
Đó là một chiếc xe 6 chỗ có trang bị lốp cao su và thân xe làm bằng nhôm. Tính từ lúc ra lò, nó đã được nâng cấp kha khá rồi – giờ với hệ thống treo tay Golem và Lõi Điều Khiển đã làm cho nó có thể tự động lái.
“Đây là một chiếc xe hơi”
Jin đã nghĩ tới việc sử dụng máy bay trước, nhưng sau khi nghĩ rằng thứ đó ắt hẳn là công nghệ quá cao, anh đã làm chuyện hiếm khi làm, đó là kiềm chế bản thân lại.
Bên cạnh đó, có thể nói tham quan Đảo Hourai trên mặt đất thì tốt hơn.
“Giờ thì, lên xe đi nào”
Vì xe có 6 chỗ, Ehr, Edgar, Neon, và Noir đi chiếc khác. Jin để 3 con trong số đó đi dạo quanh đảo.
Anh để Reiko lái chiếc kia. Neon có vẻ thấy vui vì chuyện đó.
“Otou-sama, bữa trưa của người đây ạ”
Soleil và Luna để đồ ăn vào cái giỏ lớn. Trông như sắp có tiệc vậy. Họ rời Làng Kaina vào khoảng 8 giờ sáng và cách biệt múi giờ là 2 tiếng nên lúc này đã sắp 10 giờ rồi.
Khoảng cách giữa phòng thí nghiệm và điểm đến, Vịnh Tatsumi, tầm 25km. Lái xe với tốc độ 30km/h là vừa khớp rồi.
“Vậy thì, lên đường thôi”
Lái xe trên nền đất đã được sửa sang, làm cứng thì thật dễ dàng. Con đường cong vẹo dọc theo bờ sông dẫn tới đích đến.
“Ara, xung quanh khu vực này có đồng lúa mì nè”
“Ohh, bên kia còn có vườn cây ăn quả luôn hả? Tôi thấy có trồng cả đống quả trông như Pelshika kia kìa!”
Phong cảnh có hơi hướng nông thôn đôi xíu, thật hoàn hảo khi lái xe ngang qua. Họ cũng có thể thấy được vài con Golem hầu nữ đang làm việc đồng áng.
“Oho? Đây là vùng ngập nước à?”
Họ đang tới gần vùng ngập nước. Cây lúa – Nogi vừa mới được gieo trồng cách đây không lâu.
“Tôi chưa từng thấy qua loài quả này… khoan đã nào, đó có phải là…?”
Reinhardt nhận ra loài cây đang được gieo trồng tại đó.
“Jin, chúng là nogi sao?!”
“Chính xác. Đó là cây lúa, nói cách khác, nogi”
“Từ khi nào mà anh… Nah, dù gì thì cũng đang nói về anh cơ mà”
Reinhardt đã tự hiểu ra.
Con đường biến thành con dốc hơi nghiêng, và chưa tới một tiếng nữa họ đã có thể thấy đại dương rồi. Saki là người háo hức được thấy biển nhất.
“Oo-ohhh! Jin, đó-đó là biển, phải không? Đúng rồi, đúng rồi, nó mênh mông quá đi! Thật xanh làm sao!”
Saki chòm người ra khỏi xe khi nhìn về phía biển.
“Nguy hiểm lắm đó. Chúng ta sẽ sớm tới đó thôi, nên ngồi xuống đi”
Vì Jin cảnh báo, mà khuôn mặt của Saki trở nên đỏ chót và cô ngồi xuống lại.“Ahem, ngại quá. Tôi chưa từng đi ra khỏi nước bao giờ cả. Ừm, tuy trong nước cũng có biển nhưng tôi chưa từng đi xa đến thế. Tôi chỉ biết vùng ngoại ô của hồ Tosmo thôi”
Nói thế, Saki nhớ lại hồi ức của mình.
“Elsa, em từng tham gia cuộc đua thuyền Golem ở Port Rock nhỉ?”
“Dạ. Chuyện đó vui lắm cơ. Với thuyền của Rai-nii và Lorelei… còn em là tay đua… Nhưng chúng em vẫn thua đội của Jin-nii”
Elsa nói với vẻ hoài niệm. Jin cũng nhớ sự kiện ở Port Rock. Có vẻ Reinhardt cũng không khác gì.
“Ah, chuyện đó làm tôi thấy hoài niệm ghê. Bây giờ nghĩ lại, nếu không tham gia cuộc thi đó thì chắc tôi sẽ không gặp được Jin đâu nhỉ?”
Reinhardt vừa nói vừa nhìn ra biển.
Trong khi nhìn lại quá khứ như vậy, họ đã tới gần bờ biển. Chẳng mấy chốc, xe của Reiko cũng tới.
“Aah, ở đây có thoang thoảng một mùi hương. Có phải là mùi của biển không vậy?”
Saki chạy thẳng ra bờ biển. Ehr cũng đi theo cô. Jin và những người khác cũng thế.
“Reiko, con lái xe vất vả rồi”
Jin cảm ơn Reiko và xoa đầu em ấy trong khi họ bước đi. Reiko có vẻ hạnh phúc hơn mọi khi. Có lẽ là vì em ấy có thể cảm thấy gần gũi với Jin hơn sau khi lắp đặt xúc giác.
“Thần thấy vui vì Reiko-san đã lái xe đưa chúng thần tới đây ạ”
Neon đang trò chuyện như vậy với Belche. Edgar cũng đang trò chuyện với Elsa về chuyện gì đó.
Schwarz Ritter Noir thì lặng lẽ đi theo cạnh bên Reinhardt.
Saki, người đã chạy đi từ trước, đã giậm chân xuống bãi cát và… ngã nhào. Có vẻ cô đã kẹt chân trong cát.
“Saki-sama!”
Ehr kịp thời kéo Saki lên trước khi khuôn mặt của cô va vào cát.
“Ehr, cảm ơn ngươi. Kufu, có vẻ ta có hơi phấn khích quá rồi”
“Oii, Saki, cậu không sao chứ?!”
Reinhardt cũng kêu lên với giọng điệu lo lắng. Saki trả lời trong khi vẫy tay.
“Ừ, tớ ổn. Ehr đã cứu tớ đấy”
Và rồi cô nhìn lại biển. Cô nở nụ cười hoàn toàn thảo mãn.
“Yep, đúng như những gì tôi được nghe kể, đường chân trời có hình cầu. Thế giới này thực sự tròn nhỉ…”
Jin, Reinhardt, Saki, Belche và dĩ nhiên là cả Elsa cũng biết thế giới hình tròn rồi. Thế nhưng, biết và cảm nhận nó hình tròn là hai chuyện khác nhau.
“Thực sự có hình tròn…”
Với Belche, thì có vẻ đây cũng là lần đầu, vì cô đã lẩm bẩm với cảm xúc sâu lắng.
“Ừ, giờ tôi lại muốn mau chóng chế ra tàu hơi nước chạy bằng guồng quá đi”
Sống với cái danh tên ngốc cuồng chế tạo, Reinhardt đưa ra một lời nhận xét như vậy.