Trans + Edit: Hito
_________________________________________________
Sau khi rời khỏi suối nước nóng, Saki và Elsa quay về Lâu Đài Nidou. Vì Jin cũng đã thức dậy...
“Jin-nii, em muốn lên sân thượng ngắm cảnh nữa ạ”
Elsa xin phép anh để đi lên tầng sáu.
Sau đó thì...
“...”
“Ahh, phew”
“...Hai người chậm thật đó”
Elsa có sức đề kháng vật lý mạnh nhất trong ba người.
“Ooh, chỗ này ngắm cảnh đẹp quá”
“Ừ, đứng từ đây ngắm cảnh đẹp lắm”
Những ngọn núi phía đông được bao phủ bởi màu xanh tươi đầu hè. Sông Erme trải dài khắp phía nam, và xa xa có thể thấy Đèo Togo.
Khu rừng nguyên sinh trải dài dọc theo phía tây. Có thể thấy bóng dáng Làng Kaina ở phía bắc, với những núi băng nằm ở xa hơn.
“Thật là khung cảnh tĩnh lặng và đẹp đẽ”
Saki chỉnh lại kính trong khi nói thế.
“Saki-nee, em có thể xem 'kính' của chị không?”
“Hử? Ah, được chứ. Đây nè”
“Cảm ơn”
Elsa kiểm tra cấu trúc của mắt kính ngay khi mới nhận.
“Hiểu rồi. Đây là lần đầu em thấy thứ như thế này. Thì ra những thấu kính lõm này được dùng để điều chỉnh độ cận...”
Và cô ấy nói tiếp.
“... Nhưng mà...”
“Hử?”
“Chúng nhìn không hợp với chị lắm đâu, Saki-nee”
“...Uh”
Những lời đó cứ như xe tải tông thẳng vào Jin. Anh mới tự ý thức được khiếu thẩm mỹ của mình thiếu thốn.
“Jin-nii, anh có thể biến đổi kiểu mẫu chút xíu không ạ?”
Sau khi nghe lời đó, Jin đề nghị Elsa làm hộ. Đó là dịp tốt để thực hành mà.
“Được thôi, để em thử xem”
Nhưng điều đó phải đợi đến khi họ ăn xong bữa sáng.
Bữa sáng họ có tamagoyaki và cháo lúa mạch. Sau đó dùng cá sông nướng. Và citran dùng làm tráng miệng. Belle phụ trách việc chuẩn bị bữa sáng.
“Hmm, trứng tráng ngọt ư?”
Khi Saki nhận xét về tamagoyaki, có vẻ Jin đang thưởng thức nó như thể món đó lâu rồi anh không ăn. Elsa chú ý điều này, và nói.
“Nè, Jin-nii, phải chăng món này đến từ quốc gia của anh?”
“Hử? Ah, ừ. Đó là món rất nổi tiếng”
Dù cho anh dường như thấy buồn vì không có nước tương dùng làm gia vị. Nó thực sự sẽ mang lại hương vị.
“Hmm, citran? Chúng ngon lắm”
Citran được mang đến từ Đảo Hourai. Hương vị của chúng thật sự là tuyệt vời.
Ngoại trừ citran, toàn bộ bữa sáng rõ ràng đã cho thấy kỹ năng nấu nướng của Belle đã tiến bộ tới mức nào.
Jin gọi Belle và dám chắc phải khen ngợi sự tiến bộ của em ấy. Elsa và Saki cũng nói với em ấy rằng họ thực sự thưởng thức bữa ăn.
“Cảm ơn mọi người nhiều! Em đã luyện tập rất nhiều và em rất vui vì được đền đáp!”
Belle đón chào những lời khen ngợi của họ với một nụ cười và khom người xuống trước ba người họ.
“Vậy thì, hãy xem em có thể làm mắt kính này không”
Giờ họ đang ở công xưởng của Jin, nằm trong nhà Martha, ở Làng Kaina.
Đầu tiên, Elsa kiểm tra vật liệu. Có một số nguyên liệu quý hiếm được mang đến từ Đảo Hourai.
Trong số chúng, Elsa tìm một chút nhôm.
“Hmm, thì ra em vừa mắt với thứ đó hử?”
Jin thấy ấn tượng. Thay vì nhôm, ngày nay, trên Trái Đất, người ta thường dùng Titan vì nó không có khả năng gây ra dị ứng với kim loại, cộng thêm việc nó là loại vật liệu nhẹ, khiến nó trở nên hoàn mỹ để làm gọng mắt kính.
Rồi, Elsa chọn vật liệu mà cô ấy sẽ dùng làm tròng; loại tinh thể tương tự với tinh thể Jin đã chọn hồi anh làm mắt kính cho Saki.
“<>, <>”
Sau khi dành ra một lượng nhôm cần thiết, cô bắt đầu xử lý chúng. Cấu trúc cơ bản dựa trên mắt kính làm bởi Jin.
“...Hmm”
Jin ấn tượng bởi kiểu dáng. Hình elip tròn, ngang. Gần giống kiểu dáng của quả bóng bầu dục.
Nguyên mẫu của Jin làm từ bạc 925, nhưng còn đây được làm từ nhôm, vật liệu cứng hơn và cho phép hoàn thiện mảnh hơn.
Rõ ràng là kiểu dáng của Elsa vượt trội hơn Jin. Chuyện này hơi khác với kỹ thuật, nên Jin thua ván này cũng chẳng lạ gì.
“<>. <>”
Kế tiếp là tròng. Elsa biến đổi tinh thể thành dạng tròng lõm, nhưng mà...
“...?”
Chẳng biết phải làm gì với độ cận của tròng kính; cô lặng lẽ nhìn chăm chăm vào Jin. Nhận thấy chuyện mà cô đang cố làm, Jin đưa ra lời khuyên.
“Trước tiên làm hình dạng thô đã, rồi hãy điều chỉnh cho phù hợp”
“...Hiểu rồi ạ. <>”
Elsa bắt đầu làm tròng kính lại. Sau đó, Jin lại chen vào.
“Đợi đã, Elsa. Thử tạo ra 'thấu kính lồi-lõm' đi”
“Thấu kính lồi-lõm?”
Người đạt câu hỏi là Saki.
“Ừ. Thấu kính lồi lõm kiểu như vầng trăng khuyết ấy”
“Trăng khuyết?”
Vầng trăng của thế giới này không có biến tượng. Giờ Saki còn thấy bối rối hơn.
“Ah...Reiko, giải thích dùm ta đi”
“Vâng, thưa Otou-sama”
Để việc giải thích lại cho Reiko, người đang thấy khá là cô đơn vì đến giờ chỉ đứng xem, Jin ưu tiên đưa ra hướng dẫn cho Elsa. Điều này không có nghĩa là anh lờ Saki đi. Rốt cuộc thì cặp kính này là cho Saki mà.
“Ừm, em làm thấu kính lồi-lõm thế này nè. <>”
“... Em hiểu rồi”
Có vẻ như trong lúc <> hôm bữa, cô đã học được cách dễ dàng bẻ cong thấu kính.
Thế nhưng, trong khi Jin có vẻ tự hiểu được gì đó, Elsa mau chóng làm ra tròng kính mà cô đang nghĩ đến.
Thấy thế, Jin bỗng dưng nghĩ đến gì đó.
“Oh, anh hiểu rồi. Kính bảo hộ”
Khi vận hành một số máy móc thiết bị, chẳng hạn như máy tiện với máy phay, những mảnh kim loại hay gỗ vụn có vẻ bay ra. Kính bảo hộ rất hữu dụng nhằm vào việc bảo vệ mắt của bạn khỏi các mối nguy hại như vậy.
Dường như cặp kính này không thể thiếu đối với giả kim thuật sư như Saki. Dĩ nhiên, chúng cũng sẽ hữu dụng với Elsa và Jin.
Giao hết việc liên quan đến chế tạo mắt kính vào tay Elsa, Jin quyết định tạo ra vài cái kính bảo hộ.
Anh sẽ dùng Muscovite thông dụng làm vật liệu. Sử dụng <>, anh loại bỏ mọi tạp chất, khiến nó càng nguyên chất càng tốt.
“Được rồi, thế này đây”
Chúng không có tí độ cận nào cả, nên rất dễ tạo ra. Cuối cùng, vì Muscovite là loại vật liệu mềm, anh phải dùng <> và <>.
Việc kính bảo hộ bị vỡ và mảnh vỡ lọt vào mắt bạn đơn giản là do chúng không đủ cứng hay bền, vấn đề đó không có gì đáng cười cả.
Jin tạo ra 10 chiếc kính này theo cùng một cách.
Ngay khi Reiko giải thích xong, Saki tình cờ nhìn Jin, và rơi một giọt lệ từ đôi mắt tròn của mình.
“...Haah... tôi biết Jin khác biệt mà, nhưng có vẻ tôi yếu mềm quá rồi...”
Saki thở dài một hơi.
“...Xong”
Gần như cùng lúc đó, Elsa đã hoàn thành cặp mắt kính.
“Đeo thử đi, Saki-nee”
“Ooh, vậy đây là mắt kính mà em làm cho chị à, Elsa? Chị vui lắm!”
Sau khi nói thế, Saki đeo kính lên.
“Chị nghĩ sao ạ?”
“Hmm... Chị rất xin lỗi, nhưng chẳng dễ dàng để chị thấy người khác”
Nghe thấy thế, đôi vai Elsa trùng xuống. Để khích lệ cô, Jin nói.
“Elsa, nếu mắt kính không hợp với khuôn mặt, thì cô ấy khó có thể nhìn ngắm với chúng. Đó là lý do tại sao điều chỉnh là quan trọng đó”
“Em phải làm như thế nào?”
Vì Jin không nắm rõ lý thuyết để dễ dàng giải thích điều đó với lời nói, anh quyết định thể hiện những gì mình nói qua việc thực hành.
Để làm thế, anh nhờ Reiko hỗ trợ.
“Ngồi đây nè, Saki. Reiko, đứng trước cô ấy đi”
“Vâng, thưa Otou-sama”
Reiko đứng trước mặt Saki, người hiện đang ngồi xuống.
“Được rồi, Reiko. Kiểm tra tâm tròng kính so với tâm đồng tử của Saki đi”
“Đã rõ”
Sau lần nỗ lực đầu tiên để chế ra mắt kính, Jin đã tự hỏi làm sao để điều chỉnh chúng phù hợp hơn với thị lực của Saki.
Bản thân Jin có thể giải thích đó, có điều, vì anh cảm thấy hơi xấu hổ khi nhìn chăm chăm vào đôi mắt của một người phụ nữ trẻ quá lâu, anh chọn giao việc đó lại cho Reiko.
Lúc này đây, anh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Đôi mắt của Reiko có nhiều chức năng, một trong số chúng là khả năng đo lường với độ chính xác cao. Khả năng đó ngang tầm với Magi Craft Meister như Jin.
“Tròng kính bên trái cần phải xuống 5 milimet. Tròng kính bên phải giờ đứng chỗ đó là được rồi”
Căn bản thì đó là để giảm thiểu độ chênh lệch giữa tâm tròng kính với tâm đồng tử.
“Elsa, để Saki đeo vào và từ đó, em hãy điều chỉnh đi”
“Dạ”
Dưới sự hướng dẫn của Jin, Elsa điều chỉnh tròng kính, điều chỉnh góc của gọng kính, và định vị lại miếng đệm mũi.
“Giờ thì sao nào?”
“Vâng, tốt hơn nhiều rồi. Giờ chị thấy rõ rồi!”
Vì cả hai cái tròng kính đều có cùng độ cận, nên chúng không có cảm giác khó chịu tí nào.
“Cảm ơn em, Elsa”
“Em mừng vì chị thích chúng!”
“Vậy tôi đoán là cô không cần cặp kính cũ này nữa nhỉ?”
Saki hưng phấn vẫy tay cự tuyệt bình luận của Jin.
“Vớ vẩn! Đây là cặp kính anh làm cho tôi mà, Jin. Tôi sẽ luôn trân trọng chúng!”
“T...Tôi hiểu rồi”
Với mọi người, biết những thứ mình làm ra được trân trọng thì đó chính là niềm vui lớn nhất.
Tuy không nói ra, nhưng tận sâu bên trong Jin cảm thấy rất vui vì Saki nói thế.