Trans + Edit: Hito
Đôi lời: Kịp Eng, xong 4 chương của 2 tháng rồi, bộ Kujonin thì để từ từ :3, cày tiếp Chàng Rể Ma Giới thôi, bye... :)
_______________________________________
Ngày 2 tháng Sáu, Jin và Saki rời khỏi lãnh địa gia tộc Randall.
“Vậy thì, Reinhardt, hẹn gặp lại”
“Belche... à không, bà Randall, hy vọng hai người đều khỏe”
“Hehe...!”
Khuôn mặt Belche đỏ bừng. Jin đang cố nói trong tuyệt vọng, “Đêm qua vui thật đấy!”.
Ngay sau đó, Jin, Saki, Reiko, và Ehr lên xe của Jin.
“Này, Jin, xe của anh cuối cùng đã trở nên tốt hơn rồi đó. Mà cũng chẳng ngạc nhiên gì”
“Cuối cùng hử?”
“Aw, đừng nói thế chứ. Chuyện đó có gì xấu hổ đâu! Cái hồi anh mới đưa tôi mắt kính ấy, với tôi mà nói, chúng là những thứ mới lạ đến mức tôi chẳng còn để ý tới thứ gì khác. Đó là lỗi của anh đó, biết không?”
“Giờ cứ đi tranh luận về ích lợi của nó à”
“Hehe, là anh nói đó nha”
Sau chuyến đi đầy những cuộc tán dóc như thế, họ cuối cùng đã đến nhà Saki.
“Vậy thì, giờ tôi nên làm gì đây?”
“À, đem theo hành lý xách tay là được rồi. Nếu cô cần gì, thì tôi sẽ sắp xếp đem theo sau cho”
“Cổng Dịch Chuyển, phải không? Tôi thật mong đợi được trực tiếp trải nghiệm tạo tác”
Saki đang cao hứng đã biến mất vào trong ngôi nhà cùng với Ehr, và quay lại sau vài phút. Tốc độ của họ có phần nhờ vào sự siêng năng của Ehr.
Ehr hiện đang mặc đồ quản gia màu đen. Saki thì vận áo sơ mi và quần dài thanh mảnh. Họ không chỉ sạch đẹp, mà còn trông khá bình thường nữa.
Jin chẳng màng đến chuyện thay đồ, bởi tất cả những gì anh cần đều ở nơi họ sắp đến mà.
“Được rồi, chúng ta đi nhé?”
Trong khi Saki sắp sửa vào nhà, Jin đã để xe mình vào chuồng ngựa. Đối với cỗ xe, lối vào chuồng ngựa quá nhỏ, nên anh đành lén phá hủy lối vào trong giây lát rồi sửa lại.
“Hmm, thì ra anh đã để xe vào chuồng ngựa rồi hử? Cái chuồng này hiếm khi có công dụng vì bọn tôi có gì để đặt vào trong đó đâu, nên cũng được”
“Steward, ta sẽ quản lý cỗ xe”
“Vâng, thưa Chủ Nhân”
Saki nhìn vào cuộc trao đổi giữa chủ nhân và thuộc hạ với ánh mắt sác bén.
“Con Golem này có vẻ rất có năng lực, dù cho cái vẻ bề ngoài đó của nó hử?”
“Ừ”
Jin nhẹ nhàng trả lời khi anh mở cửa của Cổng Dịch Chuyển được lắp đặt bên trong xe.
“Ừm, Saki, nắm tay tôi. Reiko, nắm tay Ehr đi”
“Vâng, thưa Otou-sama”
“Tôi hiểu rồi, thì ra là không thể sử dụng được trừ khi có cùng Khuôn Ma Lực với Jin à? Nhưng, ma lực là gì vậy?”
Jin lẩm bẩm, “Dạng như giả kim thuật' để làm lời đáp, và dùng tay kéo Saki đi khi anh bước vào Cổng Dịch Chuyển.
Lần này là ngoại lệ, cánh cổng đã được điều chỉnh để có thể đi thẳng đến Làng Kaina mà không cần tạt qua căn cứ. Điểm cuối của cánh cổng là nơi trú ẩn.
“Ehh? Tôi mới dịch chuyển à? Tôi chẳng cảm thấy gì cả, nhưng tôi dám chắc là mình đang ở nơi khác!”
Sau khi sự phấn khích của Saki phai mờ, có vẻ cô ấy đã định thần lại để nhìn xung quanh.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Giọng của Saki chứa đầy sự hứng thú. Bên trong nơi trú ẩn sáng sủa nhờ vào Bóng Đèn Ma Thuật tự động bật lên khi cảm thấy có ai bên trong đây.
“Đây là hầm trú ẩn bên ngoài Làng Kaina...Là nơi sơ tán được chuẩn bị phòng trường hợp thiên tai xảy ra”
“Hmm, thì ra là không gian sống dưới lòng đất. Dường như cũng có nơi dự trữ thực phẩm. Ở đây có rất nhiều ý tưởng”
Saki phân tích công dụng của hầm trú ẩn trong khi không ngừng ngó qua ngó lại.
“Vậy thì, chúng ta đi ra ngoài chứ?”
“Được, đi thôi”
Hai người họ rời khỏi hầm trú ẩn.
“Hử?!”
Thứ đầu tiên khiến cô thấy chú ý chính là Lâu Đài Nidou, tòa tháp trước mắt cô.
“Này, Jin, công trình kia là gì vậy?”
“À, đó là lâu đài của tôi, Lâu Đài Nidou”
“M...Một tòa lâu đài ư...?”
“Ừ. Tôi sẽ dẫn cô đi xem sau, nhưng bây giờ, vào làng thôi nào”
“Đ...Được”
Jin đi thẳng đến Làng Kaina trong khi kéo Saki đi cùng, đôi mắt của cô vẫn còn dán trên Lâu Đài Nidou.
Cách biệt múi giờ giữa Làng Kaina và Vanne xấp xỉ 3 tiếng. Họ rời đi để đến Làng Kaina lúc 11 giờ rưỡi sáng, nên giờ mới có 3 giờ chiều thôi.
Dân làng cũng dần làm xong công việc cho hôm nay và đang về nhà.
Saki, Ehr, và Reiko đi cùng Jin, và thấy Rock đang trên đường về sau khi làm xong.
“Ồ, Jin, mừng cháu quay lại! Còn bạn cháu là ai đây?”
“Chào chú Rock. Đây là Saki”
“Hân hạnh được gặp chú”
“Ồ, chú là Rock. Cũng hân hạnh được gặp cháu”
Sau khi gặp mặt vài người khác và có cuộc trò chuyện tương tự với mỗi người, họ cuối cùng đã đến nhà Martha.
“À, mừng anh quay lại, Onii-chan!”
Hannah đang đứng ngoài nhà đã mau chóng nhận ra Jin. Phát âm của bé ấy đã tốt hơn nhiều rồi vì răng đã mọc lại.
“Chào em, Hannah”
“Bạn anh là ai vậy?”
Lần này, Saki tự giới thiệu bản thân.
“Chào em, chị là Saki. Hân hạnh được gặp em. Chị có thể gọi em là Hannah-chan chứ?”
“Umm... cứ gọi là Hannah là được rồi ạ”
“À, chị hiểu rồi. Con bé đẹp thật đó, Jin. Con bé là em gái anh à?”
Saki hỏi Jin với nụ cười trên khuôn mặt. Jin cười cái và trả lời.
“Ừ. Tuy rằng bọn tôi không có quan hệ ruột thịt gì. Và còn có đứa nữa như con bé...”
“Hehe, vậy sao? Tôi thật không thể đợi đến lúc anh giới thiệu nó với tôi đấy”
Sau khi nghe cuộc trò chuyện của họ từ trong vườn, Elsa đã lộ diện.
“Ồ, Jin-nii, anh về rồi? ...Eh? Saki... nee?”
“E...Elsa?”
Cả Elsa và Saki đều cạn lời. Rốt cuộc thì hai người họ có dự đoán là sẽ gặp nhau tại đây đâu.
“Sau khi nói chuyện với Reinhardt, bọn tôi tán thành để Elsa trốn ở đây”
Saki cuối cùng cũng phản ứng lại sau khi nghe lời Jin nói.
“T...Tôi hiểu. Tất nhiên rồi. Lâu rồi không gặp, Elsa. Chà, em đã lớn rồi ha!”
“Saki-nee...!”
Elsa chạy thẳng đến chỗ Saki và ôm cô. Saki đáp lại cái ôm ấy, nhẹ nhàng xoa đầu Elsa.
“Chị rất xin lỗi em, Elsa... Vì lão Hầu Tước dam dang ấy, mà em phải ở ẩn”
“Không, đừng lo ạ. Em đã vứt bỏ tên Randall rồi. Giờ em chỉ là cô gái được gọi là Elsa sống ở ngôi làng này mà thôi. Mẹ cũng sống ở đây với em, nên em không thấy cô đơn gì đâu”
“Mẹ?”
“Vâng. Mẹ Mine”
Nghe thế xong, Saki gật đầu tán thành.
“Chị hiểu, thì ra Mine là mẹ em à, Elsa. Chẳng biết sao, chị lại nghĩ vậy cũng hợp tình hợp lý...”
Đúng lúc đó, Mine trở về. Bà dùng một tay cầm rổ rau củ.
“Saki-sama?”
“Mine! Lâu rồi không gặp! Có vẻ bà vẫn khỏe nhỉ!”
“Phải rồi! Chắc là đã hai năm từ lúc chúng ta gặp nhau sau chuyến đi đó nhỉ?”
“À, có lẽ bà nói đúng”
“Ah, sao mọi người lại đứng nói chứ, vào trong đi nào!”
Jin giải thích tình hình với Martha, người đến xem có chuyện gì xảy ra trong vườn.
Sau đó, tất cả đều vào nhà Martha.
Martha rót trà Percha ngay khi nước mới sôi.
Bánh quy được dùng chung với Wileys phơi khô. Wileys có vị chua như dâu tây nhưng khi phơi khô, chúng lại trở nên ngọt và ngon.
Jin bắt đầu giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra từ khi anh khởi hành vào hôm bữa.
“Saki-nee đã giúp em rất nhiều hồi còn ở quê nhà. Chị ấy là giả kim thuật sư biết nhiều thứ lắm”
Elsa là người giới thiệu Saki với mọi người.
“Hehe, chị rất vui khi em nói điều như vậy về chị đó, Elsa ạ. Nhưng kể từ khi gặp Jin, ngày nào chị cũng nhắc nhở rằng mình thiếu kinh nghiệm đến mức nào”
Sau khi nói thế, cô ấy cởi mắt kính ra và đặt chúng lên bàn.
“Chúng được gọi là 'mắt kính'. Jin đã làm cho chị đấy. Khi đeo lên, chị có thể thấy rõ thế giới luôn mờ nhạt trong mắt mình. Chị không biết cảm ơn anh ta sao cho đủ nữa”
“Rốt cuộc thì đó là Jin-nii mà”
“Ừ. Chị rất vui và nhẹ nhõm khi em là em nuôi của anh ta đó, Elsa”
Lúc Saki tiếp tục uống trà, chú ý của cô chuyển sang Edgar, con Automata đứng đằng sau Elsa.
“Nhân tiện, Elsa... con Automata kia là gì thế?”
“Ồ? Nó à? Đây là con Automata lần đầu em chế ra ạ. Tên nó là Edgar”
“Tôi là Edgar. Thật hân hạnh được quen ngài”
Có vẻ Saki đã bị bất ngờ sau khi nghe những lời đó.
“Gì cơ?! Em tự mình làm ra nó sao, Elsa? Em đã trở thành Magi Engineer rồi à?”
“Dạ. Jin-nii dạy em đó”
Saki gật đầu đồng ý vài lần sau khi nghe câu trả lời đó.
“Chị hiểu, chị hiểu. Mà, với Jin là thầy giáo, thì chắc chắn em sẽ tiến bộ thần tốc thôi”
“Và con Automata đằng sau chị là gì thế ạ, Saki-nee?”
Lần này, Elsa nhìn vào Ehr.
“À, đây là Ehr. Jin, Reinhardt và chị đã cùng nhau chế ra nó, nhưng đa phần là do Jin làm thôi”
“Tôi là Ehr. Hân hạnh được gặp ngài, Elsa-sama, mọi người”
Sara đứng đằng sau Mine, và Reiko đứng cạnh bên Jin. Saki thì có Ehr, và Elsa được Edgar theo sau.
Những Automata và Golem này cứ như anh chị em vậy, hay kiểu như anh em họ. Chúng dường như đang có một cuộc trò chuyện thầm lặng, trao đổi lời chào chỉ bằng đôi mắt.
Tất cả điều này làm cho nơi đây trở thành không gian vô cùng thoải mái.