Trans: Hito
Edit: Ass2008
Đôi lời: chủ nhật hàng tuần gặp lại :V bye
BOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOM
____________________________________________
Reiko đi đến chỗ mà Neon đã múa.
“Tôi là Reiko. Tôi hy vọng tiết mục này sẽ giúp mọi người đỡ chán hơn”
Thực hiện một màn khẽ nhún gối cúi chào, em ấy bắt đầu múa.
“...Đây là...!”
“Eh...!”
Vũ điệu của Reiko không khác gì của Neon.
Thực tế thì cảm giác mạnh hơn và trên hết, chuyển động mượt mà vô cùng.
Hơn thế, em ấy bắt đầu vừa múa vừa hát. Quả nhiên, giai điệu tương tự như Neon từng hát.
“Xuân trôi qua mau~ Hè đi để lại những dấu ấn của nó ~ Thu qua nhanh ~ Và Đông vội vã đến ~”
Lời bài hát có ý nghĩa ẩn sau.
“Đất đai luôn dõi theo hoạt động của con người ~ Nước cứ thế trôi đi ~ Những ngọn lửa ấm áp bùng cháy chiếu rọi ~ Cơn gió thổi qua vạn vật ~”
Mọi người đều dán mắt nhìn Reiko.
Rồi màn múa hát đã hết.
“Cảm ơn mọi người vì đã xem”
Lại nữa, em ấy khẽ nhún gối cúi chào và thể hiện sự kính trọng của mình.
Và lặng lẽ về chỗ Jin. Mọi người đều lặng im.
“Otou-sama, thấy sao ạ?”
Câu hỏi kéo nhận thức của Jin lại.
“Ah, hay lắm, Reiko. Không hổ là con”
Anh vừa nói vừa xoa đầu làm Reiko mỉm cười hạnh phúc.
“T....Tuyệt quá!”
Belche cuối cùng cũng có lại nhận thức đã hét lên.
“Reiko-chan, làm tốt lắm!”
Reinhardt nói.
Matheus nói thêm.
“Ngã mũ chào thua thôi!”
Đến cả nữ tiếp viên của khách sạn cũng vỗ tay.
“Tuyệt lắm cơ, Rayko-chan! Em học từ lúc nào vậy?”
Belche phấn khích hỏi.
“Neon-san cho tôi thấy ví dụ đó”
Reiko thờ ơ trả lời.
“Eh?”
“...Nhìn qua mỗi một lần thôi sao?”
Mọi người đều ngạc nhiên thế nhưng Reiko thậm chí còn có thể ghi nhớ một phần ma thuật cấp cao chỉ bằng cách nhìn hay làm thử một lần.
“Thấy chưa? Anh bảo em rồi mà, phải không, Belche? Reiko-chan là con Automata vi diệu lắm!”
Reinhardt khoe khoang như thể đang nói về chính mình.
“Cảm ơn cô nh-iều. Nhưng mọi thứ đều là nhờ Otou-sama, người chế ra tôi ấy”
Với mỗi một câu đó, Belche còn ấn tượng hơn.
“Tuyệt quá đi! Giống hệt con người- à không, hệt như bé gái luôn! Jin-sama, hãy làm bạn với Reinhardt-sama mãi nhé”
“Ừ, đương nhiên”
Jin cũng trả lời với một nụ cười.
Bữa tiệc họp mặt kết thúc và ai về phòng nấy.
Jin đã nghĩ Reinhardt và Belche sẽ ở cùng phòng thế nhưng rồi lại nhớ đến cuộc trò chuyện.
“Hôm nay chúng ta ở cùng phòng nha?”
“K-K-K-Không đời nào em lại làm cái chuyện đáng xấu hổ đó đâu!!”
Rồi Belche từ chối với khuôn mặt đỏ chót.
“Giờ thì chắc mai ta sẽ về làng. Đêm nay thì nghỉ cái đã”
“Dạ, Otou-sama”
“Hôm nay con đã vất vả rồi, Reiko ạ. Ta rất tự hào đó”
Jin nói, xoa đầu em ấy. Reiko nở nụ cười vui vẻ trên mặt.
****
“.....”
Belche ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào Neon.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
“Mời vào”
Neon đi và mở cửa.
“Xin lỗi vì đã đến vào lúc muộn thế này”
Reinhardt bước vào.
“Reinhardt-sama, có chuyện gì sao? Trước hôn lễ... anh biết mà, bọn mình không thể đâu?”
“Không, không phải chuyện như thế. Chỉ là anh hơi lo cho em thôi”
“... Tuy là có hơi bị tổn thương khi anh cứ vậy mà gạt đi với câu 'chuyện như thế'....”
“Ah, x-xin lỗi. Không, anh đang nói là...”
Reinhardt hốt hoảng khi Belche lườm anh. Thấy thế, Belche đã sớm bật cười và nói.
“Đừa thôi. Reinhardt-sama, anh lo cho em à... tại sao thế?”
Belche hỏi với vẻ mặt nghi ngờ, nói rằng cô không nhớ mình đã làm gì để khiến anh lo lắng.
“Hmm, chuyện đó, anh đang nói... về Neon ấy”
“Neon?”
“Ừ. Anh bảo em khi nãy rồi, phải không? Rằng Jin là một vị Magi Craftman đặc biệt lắm. Cá nhân anh nghĩ anh ta giỏi nhất thế giới. Rằng không có vị Magi Craftman nào trên thế giới này có thể vĩ đại hơn Jin”
Reinhardt bắt đầu nói chuyện nhiệt tình. Thấy vậy, Belche nói với nụ cười cay đắng.
“...Geez, anh làm quá lên khi chuyện liên quan đến Jin-sama nhỉ. Người ta có thể sẽ hiểu lầm nếu họ không biết rõ về anh đó”
“Eh? Eh?”
Reinhardt hơi bối rối, vì anh nhớ Matheus cũng đã hiểu lầm. Nhưng mà, sau khi thấy Belche nở một nụ cười tinh ranh, anh biết là mình đang bị trêu đùa.
“Thôi nào, đừng lấy anh làm trò cười chứ. Dù sao thì tại anh biết em quan tâm sâu sắc đến Neon thế nào nên anh thấy hơi lo thôi”
“Lo?”
“Ừ. Thấy Reiko-chan của Jin, anh lo rằng có thể là em sẽ không còn thích Neon nữa”
Nghe thế, Belche mở to mắt trong một khắc, trông có vẻ ngạc nhiên. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô đã bật ra một tràn cười và nói.
“Ufufu, Reinhardt-sama, anh nghĩ thế ư?”
Và sau khi cười thêm một lúc nữa thì.
“...Xin lỗi vì đã cười nhiều quá. Nhưng, anh thấy em thế à? Nếu là vậy thì em thấy hơi buồn đó”
Cô đã nói xong và trông có vẻ buồn.
“Không có chuyện em hết thích Neon đâu. Con Neon này, là thứ anh tặng em mà”
Neon là con Automata mà Reinhardt đã nhờ đệ tử của sư phụ anh, Gebalt Ackerman, làm trước lúc rời nước với tư cách là nhà ngoại giao.
Belche nói tiếp.
“Em chỉ nghĩ là sao Neon và Rayko-chan lại khác biệt thế”
Nói rồi, cô gọi Neon với tay mình, để bé ngồi cạnh và ôm lấy bé ấy. Họ trông như cặp song sinh ấy.
“Anh... hiểu rồi. Thế thì được thôi. Xin lỗi vì đã nghi ngờ em nhé... Neon, ngươi hẳn là thấy vui lắm khi có vị chủ nhân tuyệt vời này nhỉ?”
“Vâng, Reinhardt-sama. Chủ nhân của thần là nhất trên đời này ạ”
Neon cười nói.
“Cái cô Rayko-san kia là một người tuyệt vời. Thần muốn làm bạn với cô ấy ạ”
Reinhardt cũng mỉm cười khi nghe thế.
“Ta hiểu rồi. Ta phải dẫn anh ta đi chu du vùng đất này nên ta sẽ nói với anh ta sau vậy”
Anh vừa nói vừa xoa đầu Neon.
Nhưng Belche ngồi cạnh anh đã bĩu môi.
Đọc chính xác cái bầu không khí đó, Reinhardt nói.
“Vậy thì, xin lỗi vì đã làm phiền nhé”
Rồi anh hôn trán Belche.
“Ah-k-không, không sao đâu, Reinhardt-sama”
Belche đỏ mặt và rối bời vì cô đã mất cảnh giác. Sau đó, cô hoảng hốt dứng dậy và thấy Reinhardt đang ra khỏi cửa.
“Chúc ngủ ngon, Bell”
“Chúc ngủ ngon ạ”
Và cánh cửa lặng lẽ khép lại.
Đêm đó, có lẽ Belche đã mơ một giấc mộng đẹp.