Bậc Thầy Chế Tạo Ma Thuật

chương 34: thủ phạm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch Giả: Tsumimoto

Chỉnh Sửa: Hito, Ass2008

BOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOM

======================================

“Ahahahaha!”

“Cậu đâu cần cười thế chứ”

“Ah, xin lỗi. Nhưng, khi tớ nghĩ cậu lo về việc tớ với Jin đã “ấy ấy” thì tớ không thể ngừng được”

Tóm lại, Matheus lo rằng Reinhardt đã bị đồng tính.

“Nh-Nhưng...Haa...”

“N-Ngay từ lúc bắt đầu đã là lỗi của cậu rồi! Cậu nhốt mình trong xe với anh ta lâu quá đấy...”

Mặt Matheus hóa đỏ khi anh ta giải thích. Nhưng điều đó chỉ khiến Reinhardt cười thêm thôi.

“Đ-Đủ rồi! Tớ về phòng đây!”

Matheus rời phòng đóng sầm cửa lại.

“Haha, không biết nên giải thích với Jin sao nữa...”

********

Jin và Reiko đã đến điểm xe đậu.

Những chiếc rèm bao bọc lấy xe Matheus và vài người cấp dưới của anh ta đang qua đêm tại đó. Matheus, quản gia anh ta, hầu nữ và bốn người cấp dưới đã qua đêm trong thành phố và số còn lại thì ở lại đây.

Và đó là lúc Jin gặp một người không ngờ đến.

“Không phải Jin-sama đây sao”

“Adberg-san?”

Đó là quản gia trước của Elsa, Adberg.

“Cũng lâu rồi nhỉ. Từ lúc Elsa Ojou-sama mất tích, nếu tôi không nhầm”

“Đúng đó chứ. Thật mừng khi thấy ông vẫn khỏe”

Jin nhớ Reinhardt đã nói anh ta chạm mặt Adberg và Helman và mang họ đi cùng luôn.

“Cái bà Mine đó... đã làm chuyện khá ngu xuẩn. Không biết giờ Elsa-sama có ổn không nữa”

Dù đã bị duổi việc, bởi ông đã chăm sóc Elsa từ thuở bé, nên ông vẫn còn lo cho cô.

“Giờ ông sẽ làm gì, Adberg-san?”

“Ngài thấy đấy, tôi già lắm rồi. Ở quê hương, tôi vẫn còn đứa con trai với đứa con gái nên khi về đó, tôi sẽ nghỉ hưu luôn”

Adberg vừa nói vừa ngước nhìn bầu trời đêm với vẻ mặt có phần cô đơn.

“Ah, nhắc mới nhớ, Helman đâu rồi?”

“Ah, Helman à, anh ta ở kia kìa”

Nói đoạn, ông chỉ về phía Helman.

“Hmm? Đứa trẻ kia là sao thế?”

Bên cạnh Helman là một bé gái khoảng 10 tuổi mặc bộ đồ dơ dáy.

“...Ăn xin, có lẽ vậy”

Adberg nói mà chẳng hề có lấy cảm xúc nào.

“Sau cùng thì Helman tốt với trẻ con lắm, tại nó làm anh ta nhớ đến con gái mình mà”

Hình như Helman cho bé gái gì đó. Bé gái cúi đầu, xoay đi và lượn đi mất.

Nhưng cách bé ấy bước đi kỳ lạ thật đấy. Kiểu như bé ấy đang kéo lê chân phải đi. Có lẽ là đau chân chăng.

Vì đó là một đứa trẻ, Jin không thể nhắm mắt làm ngơ. Nên anh đi về phía xe mình. Jin vào trong để lấy vài lọ dược phẩm hồi phục mà anh đã chuẩn bị.

“Laojun chắc đã chuẩn bị kỹ lắm”

Họ có thể về Đảo Hourai nhưng chắc là sẽ có người thấy nên họ không thể làm vậy trừ những trường hợp khẩn cấp.

Vào những lúc thế này, dược phẩm Laojun chuẩn bị sẽ rất hữu ích.

Dưới ghế ngồi là Máy Nạp Hạt Năng Lượng tiện lợi. Đương nhiên, thứ đó cũng có chức năng tủ lạnh để giữ mọi thứ tươi mát nữa.

“Giờ thì, bé gái đó đi đâu nhỉ?”

Khi anh hỏi Reiko, người đang chờ bên ngoài, cô chỉ về phía bé gái đã đi và họ cùng theo sau bé ấy.

“Ah, kia kì....Eh?”

Từ kiểu tóc đến bộ trang phục đang mặc, chẳng lẩn vào đâu được, đó là bé gái khi nãy. Nhưng, khoảnh khắc bé ấy rẻ vào góc phố tại một ngôi nhà tồi tàn, bé ấy bắt đầu đi lại bình thường- à không, thậm chí còn hăng hái ấy chứ, như thể việc kéo lê chân khi nãy chỉ là giả vờ thôi.

“.....”

Đoán được ẩn ý, Jin thở dài một hơi.

“Thế giới nát thật...”

Vì tiền, họ kêu gọi lòng thương hại. Và đứa trẻ như thế mà đã nghĩ vậy – chỉ khiến Jin thấy buồn rầu.

“Mình có thể làm gì cơ chứ...”

Vẫn giữ dược phẩm, Jin về lại xe. Reiko lặng lẽ theo sau anh.

“Haa...”

Về đến xe, anh dựa lưng vào ghế và nhắm đôi mắt lại.

“Tiền thì mình có nhưng... chẳng như tình hình sẽ được giải quyết nếu mình cho con bé đó chút đỉnh...”

Đó chỉ là biện pháp ngăn chặn tạm thời thôi, khi tiền đã hết, họ sẽ quay lại nơi xuất phát.

“Chắc đó là trại khổ sai cho những người lưu dạt...”

“Otou-sama, trại khổ sai cho những người lưu dạt là sao ạ?”

“Ah. Ừm, nơi đó... là bắt những người phạm tội nhẹ hay người vô gia cư và huấn luyện họ để đẩy họ về lại xã hội... Chắc thế”

Trại khổ sai được làm ở Đảo Ishigawa. Đó là sự kiện lịch sử có thật.

Vào lúc -không, đến giờ luôn, đó là một hệ thống cách mạng vô song.

“Ta muốn Hoài Niệm thực hiện ý tưởng này”

Nghĩ thế, Jin ra lệnh Steward không được để ai vào xe này và cùng Reiko bước đến Đảo Hourai.

(Thần hiểu rồi, trại khổ sai cho những người lưu dạt và phạm nhân à. Thần nghĩ sẽ tốt để tập trung những người muốn làm việc nhưng lại không thể, mà trẻ mồ côi cũng được, và dạy họ)

Laojun cũng đồng ý với Jin, nên anh giao chi tiết và mọi thứ lại cho Laojun.

“Không phải một tổ chức giữ cân bằng trong việc làm cũng được sao?”

Đề nghị à. Ngắn gọn lại là Hello Work. [note14983]

“Phải rồi ha. Sẽ cần thông tin để làm điều đó. Chúng ta sẽ để Hoài Niệm làm vậy”

Và như thế, bởi Jin đã hạ lệnh, Hoài Niệm bắt đầu bắt đầu xâm nhập vào xã hội và gia tăng tầm ảnh hưởng lên.

Trong suốt lúc ấy, Jin ngâm mình trong bồn tắm Đảo Hourai, và nhàn nhã để thời gian qua đi.

********

Cái ngày Jin hội ngộ với Reinhardt.

Tại một thành phố của Vương quốc Cline, Prense.

Đó là căn cứ của Bá Tước Walter, kẻ có kha khá tiếng xấu.

Trong nhà lãnh chúa, một cuộc trò chuyện bí mật đang diễn ra.

“Ý ngài là đám người đang làm việc tại mỏ Inado?”

“Ừ. Chúng ta sẽ lén thả chúng ra và dụ chúng đến Làng Kaina”

“Thế có ổn không?”

“Ta không quan tâm. Chuyện sẽ diễn ra thế này. 'Lũ phạm nhân trốn thoát khỏi khu mỏ đã tấn công Làng Kaina. Lính của ta sẽ cấp tốc đến cứu làng. Nhưng họ chỉ trễ chút thôi và dân làng đã bị giết sạch. Lính ta giết lũ phạm nhân và đã trả thù cho dân làng'”

“'Đã chết thì không thể hát', phải không?”

“Thật mừng vì ngươi đã hiểu”

Đi xe mất 5-6 ngày. Đi ngựa mất 2-3 ngày. Và chưa đến một ngày với bồ câu.

Đó là khoảng cách của mỏ Inado.

Đây là một trong những trung tâm cung cấp nguồn tài nguyên khoáng sản quý giá của Vương quốc Cline, nằm ở phía đông nam Làng Kaina.

“Chúng ta thực sự làm thế sao?”

“Ừ. Tuy nhiên, nếu ngươi đi đâu đó thì hãy đến ngôi làng phía bắc. Bởi phía nam có lính mà”

“Nếu có thể tự do thì tôi không cần biết mình phải sống nơi đâu!”

Tại Vương quốc Cline, nơi có nguồn lao động ít ỏi, tất cả những tên phạm nhân, trừ những kẻ gây ra tội ác cực kỳ tàn bạo, đều bị buộc phải lao động.

Chúng được đặt dưới quyền của lãnh chúa khu đó để làm việc tại hầm mỏ hoặc phát triển đất đai. Chuyện thường khi họ phải lao động nặng nhọc.

“Fuhihihi, tôi sẽ làm cho!”

“Ah, ừ, ở đó cũng sẽ có phụ nữ, phải không?”

“Thức ăn ngon, giường tốt, và phụ nữ nữa. Còn đòi hỏi gì hơn nữa”

'Đã chết thì không thể hát', nghĩa của nó trên thế giới là, 'người chết thì không còn tiết lộ bí mật được nữa'.

Truyện Chữ Hay