Thẩm Thiển nhận được thẻ phòng số . Nghe nói khoang hạng nhất có một ngàn phòng, sao cô lại được phân phòng này? Thẩm Thiển rất là buồn bực. Cô gọi điện cho Lý Mỹ Lệ báo tình hình, ở đầu dây bên kia Lý Mỹ Lệ tru lên, "Mình cũng vừa tới, cậu ở khoang hạng nhất, mình ở khoang hạng hai, đây là cái ý gì chứ?"
"Cái này... Mình cũng không biết."
"Đại đội trưởng bất công."
"Ớ..."
Lý Mỹ Lệ càu nhàu một tràng, liếng thoắng như đại bác, Thẩm Thiển cũng không thể nào mà nghe rõ bèn vội vàng cúp máy. Cô mở cửa phòng, đi vào cái gọi là khoang hạng nhất xa hoa. Căn phòng sang trọng thật đúng là chuẩn bị cho tiệc hỉ, chưa nói đến giấy dán tường đỏ rực, sô pha rèm cửa, ly rượu, đồ trang trí gì cũng đỏ rực, duy chỉ có ra giường là trắng tinh không tì vết. Thẩm Thiển ngồi trên sô pha thử xem tính đàn hồi, cảm giác cũng không tệ lắm.
Lúc này điện thoại vang lên, cô xem số gọi đến, bất giác mỉm cười, bắt máy.
"Đến phòng chưa?" Vưu Nhiên ở đầu dây bên kia mỉm cười nói.
"Đến rồi, phòng tiệc hỉ đặc trưng." Thẩm Thiển tươi cười nói, Vưu Nhiên "ừ" một tiếng, anh nói: "Anh ở phòng , có chuyện gì có thể tìm anh."
"Uhm... À, việc đó cám ơn anh đã cho tôi may mắn được ở phòng sang trọng."
"Thật ra là anh muốn để em ở cùng anh kia."
"..." Thẩm Thiển cười gượng một hồi, "Anh Vưu lại nói đùa rồi."
"Nếu em muốn đến thì lúc nào cũng hoan nghênh." Vưu Nhiên ở đầu bên kia cũng cười, "Lát em thu dọn xong, chúng ta đến nhà hàng ăn gì đó nhé?"
"Tôi không đói, không muốn ăn lắm." Người đang bận rộn, thường sẽ không có khẩu vị, giống như cô vậy, sáng sớm đã phải dậy thu dọn hành lý, chen vào cửa, lảo đảo lên thuyền, cả một loạt chuyện khiến cô cũng quên đến chuyện no bụng.
Vưu Nhiên nói: "Em vẫn đến một chuyến đi, Thiển Thiển nhà anh gần đây có chút bất thường."
Nhắc đến chó, Thẩm Thiển lại thấy vô cùng có lỗi với Lông Xù, cô vì lần du lịch vòng quanh thế giới này mà quẳng Lông Xù vào bệnh viện thú y, đi vui vẻ một mình. Thẩm Thiển trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác tội lỗi, Vưu Nhiên đối với Thiển Thiển thật đúng là tốt, đi đâu cũng không rời.
"Vậy được rồi, lát nữa tôi sẽ đến phòng anh, trước khi đến tôi sẽ gọi."
"Ừ."
Cúp máy, Thẩm Thiển liền bắt đầu thu dọn hành lý. Phải ở trên thuyền hơn ngày, chẳng là một cuộc sống tạm bợ sao. Cô đi tham quan căn phòng sang trọng của mình một vòng. Ngoài việc trang trí cho tiệc hỉ quá đáng thì đồ dùng gia đình đều đầy đủ, ngoài những thứ được chuẩn bị đầy đủ đó, thứ duy nhất làm cho Thẩm Thiển kích động, sững sốt chính là phòng tắm siêu lớn. Trong phòng tắm là một cái bồn tắm cỡ lớn, ít nhất phải hơn hai mươi mét vuông, độ sâu cũng không thua gì bể bơi, muốn bơi trong đó cũng được. Thẩm Thiển bước bàn chân trần vào, tìm một tư thế rồi nằm xuống, hài lòng nhắm mắt lại. Tiện thể cô đặt tay lên thành bồn tắm, bỗng nhiên "Đinh" một tiếng, hình như là đụng trúng nút gì đó. Thẩm Thiển còn chưa nhìn kỹ, cái TV treo trên tường bỗng nhiên mở ra, một cô phục vụ lễ phép mỉm cười với màn hình, "Xin hỏi quý khách cần phục vụ gì ạ, gọi cơm xin ấn số , massage xin ấn số , tư vấn xin nhấn số .
Chỉnh tề chẳng khác nào kênh . Thẩm Thiển nhíu mày, nhưng trong lòng đột nhiên có chút tò mò, liền xem xét những cái nút trên thành bồn tắm, tất cả đều là nút cảm ứng...
Thẩm Thiển chọn số , nhân viên xuất hiện trên màn hình nói, "Xin chào quý khách."
Thẩm Thiển trừng lớn mắt, không khỏi kinh ngạc, "Hay quá ta."
"Xin hỏi chị có cần hỗ trợ gì không ạ?"
Thẩm Thiển sửng sốt, hóa ra đây là đối thoại trực tiếp? Cô chỉ có thể nói linh tinh, "Xin hỏi, gọi cơm là có ý gì? Massage là sao?"
"Gọi cơm chính là vào gọi món online, sau đó đồ ăn sẽ được đưa đến phòng tắm cho chị." Thẩm Thiển vừa nghe liền nhất thời xấu hổ, đang tắm rửa mà ăn cái gì chứ? Nhân viên phục vụ lại nói: "Còn massage là tìm cho chị một nhân viên chuyên nghiệp đến massage chân."
Người phục vụ này đúng là chu đáo. Thẩm Thiển cám ơn, điện thoại liền ngắt, tivi lại bắt đầu phát tin truyền hình. Thẩm Thiển cảm thấy vừa tắm vừa xem tivi, rất có phong cách. Cô đứng lên, đi chân trần thong thả bước lên giường, thoải mái lăn một vòng, rồi ngủ như chết. Đến lúc cô tỉnh lại, nhìn qua cửa sổ đóng kín mới thấy trời đã tối.
Thẩm Thiển thầm kêu không ổn, cô đã nói sau bữa trưa sẽ đi tìm Vưu Nhiên, mà hiện tại cũng đã qua bữa tối. Cô vội vội vàng vàng lấy di động ra gọi một cú, nhưng mãi không có ai nghe, Thẩm Thiển lại gọi, vất vả lắm mới có người nghe, "Alo?" Nhưng không phải giọng Vưu Nhiên? Thẩm Thiển nhìn màn hình di động, đúng là đang gọi cho Vưu Nhiên, cô hỏi: "Anh là?"
"Cô tìm anh Vưu sao? Anh ấy ở phòng trong, nhưng không tiện nghe điện thoại."
Không tiện nghe điện thoại? Thẩm Thiển khởi động trí óc một vòng. Ở phòng trong lại không tiện nghe điện thoại, sau đó một anh chàng xa lạ nghe điện thoại? Thẩm Thiển càng nghĩ càng thấy kinh hoàng sợ hãi, cuối cùng miệng tự động chuyển thành hình chữ "O". Lẽ nào Vưu Nhiên lại thích đàn ông? Nhìn cái dáng vẻ tiểu thụ của anh, không tiện nghe điện thoại, không phải là đang mải nở cúc hoa đó chứ? Thẩm Thiển nghiến răng, rũ bỏ suy nghĩ méo mó này của mình.
"Hiện tại tôi đến tìm anh ấy có tiện không?" Thẩm Thiển nói với cái điện thoại mà đến mí mắt cũng giật mạnh.
"Để tôi đi hỏi, cô chờ một lát." Một lát sau, anh chàng lễ phép đáp lời, "Anh Vưu nói: "Chờ anh ấy mặc đồ xong, khoảng phút."
Mặc đồ xong? Thẩm Thiển rốt cuộc cũng muốn rớt cằm, cô vuốt vuốt tóc mái, "Được rồi, mười phút sau tôi sẽ qua."
Thẩm Thiển chịu không được phút, mới phút sau đã đứng dậy đi ra ngoài. Cô đối với vị trí trong du thuyền không quen thuộc lắm nên phải đi từ từ, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy được phòng Vưu Nhiên, ngược lại còn tự làm mình hồ đồ. Cô đành phải tùy tay tóm lấy một nhân viên tạp vụ, "Xin hỏi phòng đi thế nào?"
"Qua hành lang này, quẹo phải lại quẹo phải, lại quẹo trái, phòng đó nằm ở cuối."
Thẩm Thiển lại càng hôn mê choáng váng, tuy rằng không hiểu rõ ràng lắm, nhưng vẫn nhớ kỹ lời anh ta chỉ, sau khi gật đầu đi theo chỉ dẫn. Cô vừa quẹo phải thì đúng lúc từ trong căn phòng đầu tiên có một người đi ra va thẳng vào cô, Thẩm Thiển bị va cho lui về sau mấy bước, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy là Tần Hạo?
Anh ta cũng giật mình, có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Thiển, thất thanh cười: "Sao cậu lại tới đây?"
"Hả?"
"Đây là khoang hạng nhất, hơn nữa khu vực này đều là khách quý ông ngoại tôi mời, cậu tới đây... tìm tôi hả?"
"..." Thẩm Thiển căn bản không nghĩ đến việc tìm Tần Hạo. Cô xấu hổ cười, "Thật ra..."
"Thiển Thiển, cậu có thấy buổi lễ đính hôn này hoang đường không?"
Thẩm Thiển hơi kinh ngạc, Tần Hạo rất ít khi biểu lộ quá nhiều cảm xúc ở trước mặt cô, mà lúc này, ánh mắt anh ta lại có chút u buồn. Sau đó Thẩm Thiển lại nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua Vu Tranh nửa đêm đến tìm Vưu Nhiên, chẳng lẽ Tần Hạo biết bọn họ có gian tình?
"Tôi đang định đi bơi, cùng đi đi." Lúc này cô mới phát hiện, Tần Hạo đang cầm khăn tắm trong tay, trên người ăn mặc rất tùy ý, T-shirt màu nâu, quần đùi năm phân, dép lê màu đen.
"Vợ cậu đâu?" Thẩm Thiển rất tự nhiên nhìn vào căn phòng anh ta vừa đi ra, Tần Hạo nhíu mày, "Còn chưa kết hôn nên không ở chung."
"À." Thẩm Thiển ngây ngô cười hai tiếng, "Cậu biết bơi? Có phải lần trước nguy hiểm đến tính mạng khiến cậu nhận ra biết bơi rất quan trọng không?"
"Vẫn chưa, tôi đang tính dùng phao bơi." Tần Hạo cười tủm tỉm.
Thẩm Thiển bỗng nhiên hắc tuyến rơi đầy đầu, đúng là khó mà tưởng tượng, một đại nam nhân, nửa đêm ôm phao ra hồ bơi mà bơi lội. Thẩm Thiển nghĩ dù sao vẫn còn một chút thời gian, lại thấy anh chàng cô từng thầm mến nhiều năm buồn rầu như thế nên đi theo.
Tần Hạo đưa Thẩm Thiển đến hồ bơi, vừa vặn đi ngang qua phòng của Vưu Nhiên, Thẩm Thiển hơi ngừng lại trước căn phòng rồi lại đuổi theo Tần Hạo. Nào ngờ đi lên cầu thang bên hông phòng là đến boong tàu, hồ bơi cũng nằm ở đó.
Tần Hạo lấy một cái phao từ trên bục, cười hớ hớ nói: "Thiển Thiển, có muốn cùng xuống nước không?"
Cô thuận thế cúi đầu, nhìn ánh trăng xiêu vẹo trên sóng nước, chiếu sáng khắp không gian, bốn phía không có một bóng người, nếu cô và Tần Hạo cùng nhau xuống nước thì không ổn. Vì thế, Thẩm Thiển lắc đầu với Tần Hạo. Tần Hạo cũng không miễn cưỡng, bắt đầu cởi quần áo, chuẩn bị xuống nước.
Tần Hạo vóc dáng rất cao, dáng người tam giác ngược kia lập tức bày ra trước mặt Thẩm Thiển, cô sửng sốt đột nhiên nhớ tới một câu của Lý Mỹ Lệ, "Thiển Thiển, vì sao cậu lại thích cậu ta?"
"Vì cậu ta quá đẹp trai."
"Cậu ta là anh chàng ba tốt... Diện mạo tốt, gia thế tốt, dáng người tốt."
Khi đó, cô chỉ biết anh ta có hai tốt, còn cái tốt thứ ba đến hôm nay mới phát hiện. Chỉ thấy anh ta xuống nước, muốn hụp đầu xuống nhưng vướng cái phao khiến anh ta không để hụp xuống được. Anh ta hết cách nói: "Thiển Thiển, tôi muốn quẳng phao đi, cho tôi thể nghiệm lại cảm giác hụp đầu xuống nước một lần được không?"
"Đây là chuyện của cậu, hỏi tôi làm cái gì?" Thẩm Thiển rất thích nước, cô đã sớm ngồi ở bên hồ bơi, hai chân ngâm ở trong nước, đu đưa qua lại.
"Tao muốn thoát khỏi mày, nếu tôi không nổi được, cậu nhớ cứu tôi."
"..." Thẩm Thiển trợn trắng mắt, "Đồ này hôm nay tôi mới thay, không muốn bị ướt."
"Thoát khỏi mày." Anh ta chắp tay trước ngực, trên mặt không có vẻ gì thành kính, mà chỉ có cợt nhả. Anh ta cấp tốc vứt phao, nhào đầu xuống nước, sau đó vẫn không nổi lên. Thẩm Thiển "quát" một câu, "Tần Hạo."
Không có ai trả lời.
"Ê... Chuột nhắt." Thẩm Thiển lúc này đúng là rất sốt ruột, cô thả di động để bên cạnh, không nói hai lời, nhảy vào trong nước, vừa xuống nước, Tần Hạo liền đột nhiên xông ra, cười ha ha, "Thiển Thiển, cậu bị lừa rồi."
Thẩm Thiển sửng sốt, giận dữ trừng mắt, "Cậu biết bơi?"
"Vốn tính để cậu cứu lên, chúng ta lại một lần nữa làm hô hấp nhân tạo, đáng tiếc cậu phản ứng quá chậm, tôi ở dưới nước chờ không nổi, không nín được nên đành phải lên đây."
"A!" Thẩm Thiển cáu kỉnh đập xuống nước, "Đồ khốn." Sau đó hai tay vốc một vốc nước, hắt thẳng vào mặt Tần Hạo, Tần Hạo phá lên cười ha ha sảng khoái.
Thẩm Thiển tức giận, quay đầu chuẩn bị lên bờ. Lúc này điện thoại Tần Hạo đặt ở trên bờ không ngừng rung lên. Tần Hạo cũng lên bờ, còn không kịp lau nước trên người đã bắt máy.
"Ông nội, có chuyện gì ạ? À? Giờ đã muốn gặp con?" Tần Hạo lén liếc nhìn Thẩm Thiển đang vắt nước trên người, anh ta nói: "Dạ, con qua đây."
Tần Hạo đưa khăn tắm anh ta mang đến cho Thẩm Thiển, "Cậu lau đi, tôi đi trước." Anh ta dừng lại một chút, muốn nói lại thôi, cân nhắc một chút rồi nói, "Bye bye." Anh ta vừa quay người lại, liền nhìn thấy Vưu Nhiên đang đứng tựa vào cửa hầm. Ánh mắt lạnh như băng, nét mặt không chút thay đổi, không hề chớp mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Tần Hạo đi qua, lễ phép chào một tiếng, "Anh họ, anh đi bơi à?"
"Không, vừa nghe thấy có người la to nên đến xem thôi." Vưu Nhiên nhẹ nhàng quét mắt qua Thẩm Thiển, không nhẹ không nặng nói.
Tần Hạo gật đầu.
"Cậu mau đi đi, ông ngoại đang tìm đấy."
Tần Hạo sửng sốt, "Sao anh biết ông nội tìm em?"
"Cậu không phải mới vừa nghe điện thoại sao?" Vưu Nhiên khóe miệng hơi hơi cong lên thành hình cung, như cười như không. Tần Hạo không khỏi ngẩn ngơ, mặc dù anh ta và Vưu Nhiên không quen thuộc lắm, nhưng biết ông nội anh ta nhận nuôi hai người con, một người là ba anh ta, một là mẹ Vưu Nhiên. Mẹ Vưu Nhiên mất sớm, nên đến lúc này tình thân cũng đã sớm phai nhạt đi rất nhiều.
Nhưng ít ra anh ta biết người anh họ này cho dù không có cảm tình với người ta thì gương mặt vẫn sẽ mỉm cười nhẹ nhàng. Lúc này, Tần Hạo lại cảm thấy trong nụ cười hờ hững kia lại còn ẩn chứa băng lạnh khiến anh ta không khỏi rùng mình. Sau khi gật đầu anh ta lập tức rời đi.
Thẩm Thiển cầm khăn tắm hết sức chăm chú lau tóc, vẫn không chú ý đến Vưu Nhiên vẫn sừng sững chỗ cửa hầm. Bỗng nhiên di động Thẩm Thiển vang lên, Thẩm Thiển nhấc máy, quen miệng nói: "Alo?"
"Em ở đâu?"
Thẩm Thiển sửng sốt, nhìn thời gian, phát hiện đã qua phút, nếu cô nói cô đi bơi, Vưu Nhiên chắc là sẽ không vui, bỏ mặc anh lâu như vậy? Cô theo bản năng mà nói dối, "Tôi đang... ở trong phòng, tôi qua ngay."
"Ừ, nhanh nhé, anh chờ em." Vưu Nhiên trực tiếp cúp máy, nhìn bóng dáng Thẩm Thiển ướt sũng cách chỗ mình năm mươi mét, lạnh lùng xoay người đi xuống, trở về phòng...
Thẩm Thiển thở ra một hơi, qua quýt lau phần tóc bên dưới, tựa vào lan can hong gió biển. Cô lười trở về thay quần áo, cứ ở ngoài này hong khô cũng được. Cô không ngừng giũ quần áo trên người, hong cho đến khi thấy chỉ còn hơi âm ẩm liền tiến cửa hầm, quẹo đến phòng của Vưu Nhiên, ấn chuông cửa, Vưu Nhiên liền ra mở.
Thẩm Thiển thực ngượng ngùng nói: "Để anh đợi lâu."
"Vào đi." Vưu Nhiên liếc cô một cái, xoay người đi vào.
Thẩm Thiển vô cùng sửng sốt, Vưu Nhiên rất ít khi lạnh lùng với cô như thế, chẳng lẽ đang trách cô đến trễ? Cô vội vàng vào phòng, thuận tay đóng cửa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có lẽ chuyến đi du thuyền này sẽ rất dài, cho nên mâu thuẫn đều phát sinh ở trong này...
Từ từ sẽ đến...
Còn nữa, tôi nói Nam Nam tên Trầm Nam hồi nào? o(╯□╰)o Nam Nam là chị Vu Tranh, tất nhiên phải tên là Vu Nam ~~