Đây là khiêu khích trắng trợn.
Thẩm Thiển nhìn gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Vưu Nhiên, khóe miệng hơi hơi cong lên, khóe môi như hoa lê nở, còn cả ánh mắt sáng ngời ngẫu nhiên lại sáng lấp lánh kia nữa, trong lòng cô hơi cụt hứng nói: "Anh Vưu, đùa giỡn con gái nhà lành là không tốt đâu đấy."
"Cô Thẩm, tôi giỡn em chỗ nào?"
"Anh... anh bảo tôi cởi áo anh." Thẩm Thiển bắt đầu có chút cà lăm, "Đây không phải đùa giỡn thì là cái gì?"
"À? Ra vậy? Chỉ là tay tôi bị thương, không nâng lên được, mới nhờ em giúp tôi bôi thuốc, không thỏa đáng sao?" Vưu Nhiên làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, giọng điệu ngả ngớn, ánh mắt xen lẫn trêu ghẹo.
Thẩm Thiển tức mà không phản bác được, anh nói rõ ràng đâu ra đấy, nhưng ai nghe cũng thấy anh đang trêu người khác. Nếu anh mượn việc này mà bảo cô ăn đậu hũ thì cô sẽ ăn cho sạch sẽ, để xem anh lần sau có còn dám tùy tiện trêu ghẹo con gái nhà lành hay không.
Thẩm Thiển vừa nổi hứng tạo phản liền không nghĩ tới hậu quả. Cô trực tiếp tới gần anh, cởi từng cái nút áo cho anh. Vưu Nhiên tựa tiếu phi tiếu nói: "Cô Thẩm không phải nói tôi trêu em sao? Em đang làm cái gì vậy?"
Thẩm Thiển giận dữ liếc anh một cái, tức giận nói: "Không phải muốn tôi giúp anh bôi thuốc sao? Tôi đang làm việc thiện đây."
"Cô Thẩm quả nhiên là người giỏi cởi 'đồ' nhỉ." Anh cố ý nhấn mạnh chữ đồ, chỉ tiếc Thẩm Thiển thần kinh thô, vẫn chưa tinh ý nhận ra. Vưu Nhiên hơi hơi cúi đầu, bình tĩnh nhìn Thẩm Thiển cởi từng hột nút cho anh, dường như đã quen với cảnh tượng này.
Lúc cảnh xuân của Vưu Nhiên lồ lộ ra, Thẩm Thiển đã sớm nghĩ đến chuyện có nhìn quen hay không. Cô cũng không phải lần đầu thấy Vưu Nhiên lỏa thể, chỉ có điều cô quên mất cự li cô nhìn anh lúc đó khá xa, cho dù gần thì sự chú ý của cô lúc ấy cũng không ở trên dáng người anh.
Lần này là lần đầu tiên Thẩm Thiển nhìn anh gần như thế. Thậm chí lỗ chân lông trên da cũng có thể thấy rõ. Anh tuy gầy, cơ bắp trên cánh tay có hơi nhão, nhưng sáu múi cơ trên bụng lại rất chắc khiến Thẩm Thiển phải sửng sốt.
Cơ bụng cường tráng như vậy thì chắc vùng eo sẽ khỏe lắm ha! Thẩm Thiển nhìn chằm chằm xuống phần bụng dưới. Vưu Nhiên bị cô nhìn như hổ rình mồi như thế, bụng dưới không khỏi khô nóng hẳn lên, đến gương mặt còn dày hơn cả tường thành cũng đỏ lên theo, dường như không quen bị cô nhìn chăm chú như thế.
Thẩm Thiển thấy phần bụng ấy dao động qua lại thì vô cùng tò mò chọc chọc lên cơ bụng của Vưu Nhiên, thử xem có nhão giống như vùng cánh tay hay không? Lúc chọc vào mới thấy vẫn có chút rắn chắc.
"Em làm gì vậy?" Giọng Vưu Nhiên bỗng nhiên trầm hẳn, hơi khàn khàn hít vào một hơi, khẩu khí bất ổn hỏi.
Thẩm Thiển đờ ra trong giây lát, cô thế mà lại bất tri bất giác chấm mút anh? Cô vội vàng vừa xấu hổ cười, vừa đổ thuốc nước lên bụng dưới Vưu Nhiên, đưa tay lên mát xa, "Mát xa mát xa, tìm huyệt vị."
Thẩm Thiển dùng lực không nhẹ không nặng, nhưng đối với vưu Nhiên mà nói chỉ một cú lướt nhẹ như lông vũ qua da thịt mẫn cảm nơi bụng dưới cũng đủ khiến người ta kích động không ngừng. Mặt anh cũng theo đó mà đỏ lựng, thậm chí anh còn thấy như muốn ngạt thở.
Thẩm Thiển vừa mát xa, vừa suy nghĩ xem vòng eo của Vưu Nhiên rốt cuộc là bao nhiêu? Sao cảm giác còn nhỏ hơn cả cô thế này? Phần eo của anh đến một nốt sẹo lồi cũng không có, cường tráng đến hoàn mỹ. Nếu không cẩn thận quan sát, có lẽ cô sẽ không chú ý.
Cô còn đang suy nghĩ cân nhắc tiến đến, tay không nhịn được mà di chuyển, tính đúng ra thì cỡ khoảng hơn cm. Hai bàn tay "Sờ" linh tinh này của cô khiến Vưu Nhiên phải hô hấp nhanh thêm một chút, anh nghiêm túc nói: "Em lại làm gì đấy? Bôi thuốc mà cũng không nghiêm túc như vậy?"
Thẩm Thiển nghe vậy thì hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Nhiên. Vưu Nhiên cũng cúi đầu nhìn chăm chú. Hôm nay Thẩm Thiển mặc một cái áo cổ mở rộng vai khá mới, phần vai lộ ra tương đối nhiều, lúc này cô lại đang ngồi xổm nên chỉ hơi cúi người là cái “khe” ngực gập ghềnh kia lại bày ra. Vưu Nhiên không khỏi nheo đôi mắt dài nhỏ lại, nín thở.
Thẩm Thiển vẫn còn đang rối rắm vì lời ban nãy của Vưu Nhiên nên không biết mình bị lộ hàng, cô vì hành động ăn đậu hũ đại nghịch bất đạo của mình mà xấu hổ vô cùng, cô ngập ngừng nói: "Thắt lưng cường tráng quá nên tôi nhịn không được..."
"Nhịn không được phải sờ soạng?" Vưu Nhiên bỗng nhiên lạnh nhạt cười, nhìn không có vẻ gì là tức giận lắm.
Thẩm Thiển lại càng xấu hổ, bứt rứt ngồi ở trên sô pha, cảm giác mình không có chỗ nào mà chui xuống được, vô cùng ngượng ngùng nói: "Cái đó... là tôi kìm lòng không đậu, không phải cố ý phạm sắc giới."
Vưu Nhiên lẳng lặng chăm chú nhìn cô hồi lâu, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang xoắn chặt chéo áo của cô. Thẩm Thiển hơi sửng sốt, muốn rút ra, lại bị anh nắm thật chặt. Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy ánh mắt Vưu Nhiên vừa dung túng lại sủng nịch.
Thẩm Thiển bị Vưu Nhiên nhìn chăm chú như vậy thì có chút chống đỡ không được, cô vội vàng cười to che dấu bầu không khí xấu hổ, "Nói, anh đói bụng đúng không?"
Vưu Nhiên gật đầu, Thẩm Thiển liền nói: "Vậy tôi đi nấu gì đó cho anh." Thẩm Thiển vừa mới chuẩn bị vào bếp, bước chân còn chưa bước đến bước thứ hai, Vưu Nhiên lại đúng lúc bắt lấy, anh nói: "Thiển Thiển, anh muốn em."
Thẩm Thiển lúc này hóa đá, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa cố chấp kia của Vưu Nhiên, không thể tin được nói: "Anh Vưu, có phải anh bị người ta đánh vào đầu nên chập mạch rồi không?"
Vưu Nhiên đứng lên, nhìn thẳng vào cô, anh nheo mắt lại cười nói: "Em nói xem?"
"Ha ha, nhất định là vậy." Thẩm Thiển xấu hổ tiếp tục cười nhạo, "Người đàn ông ưu tú như anh Vưu nhất định là sẽ không vừa mắt với cô gái như tôi."
Vưu Nhiên vẫn rất nghiêm túc hỏi: "Em kém cỏi lắm sao?"
Thẩm Thiển há miệng, không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ một chút, "Không xứng với anh đâu."
"Anh xứng với em, được chưa?"
Thẩm Thiển cảm giác Vưu Nhiên đúng là chập mạch thật rồi, cô ngoài cười nhưng trong không cười, vừa muốn nói gì đó thì chuông cửa đột nhiên vang lên, hai người đưa mắt nhìn nhau, Vưu Nhiên tiên phong đi qua mở cửa.
Vừa mở cửa đã thấy Vu Tranh đứng ở ngoài, nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương nhìn Vưu Nhiên.
"Tiểu Tranh?" Vưu Nhiên có chút kinh ngạc. Thẩm Thiển ở phía sau Vưu Nhiên cũng rất là kinh ngạc, vị hôn thê của Tần Hạo nửa đêm gõ cửa nhà đàn ông sống một mình là có ý gì?
"Nhiên, ngày mai em sẽ lên thuyền, em..."
Vưu Nhiên không chờ Vu Tranh nói xong, liền lập tức nói: "Em rốt cục cũng trưởng thành, mau về làm vợ người ta đi, về sau nhớ đối xử tốt với Tần Hạo."
Vu Tranh im lặng không nói chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm Vưu Nhiên, "Anh không thấy tiếc sao? Nếu lúc trước anh đồng ý lấy mình, tài sản của ông ngoại anh đều đã là của anh hết rồi." Trong giọng nói của cô lại có một chút cầu khẩn.
"Tần Hạo còn thích hợp được hưởng phần tài sản này hơn anh, anh không thích hợp theo nghề kinh doanh."
"Vưu Nhiên!" Nước mắt Vu Tranh trong nháy mắt như nước vỡ đê, lòng đầy căm phẫn chỉ vào Thẩm Thiển phía sau anh, "Cô ta chỉ có bề ngoài là giống cái người đã chết kia thôi, cô ta không phải là cô gái đó."
Vưu Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vẫn kiên nhẫn nói: "Tiểu Tranh, đây là chuyện của anh, em không cần phải quan tâm, em ngoan ngoãn trở về chuẩn bị lên thuyền, anh sẽ tham dự hôn lễ của em."
Vu Tranh nước mắt như mưa, cắn chặt răng, "Vì sao trong mắt anh chỉ có cô ta? Anh bị tai nạn xe cộ nằm viện, là ai một ngày một đêm chăm sóc anh, là ai hết lần này đến lần khác khuyên anh, vì sao anh có thể si tình với cô ta mà lại tuyệt tình với người tốt bên anh quá vậy?"
Vưu Nhiên không nhẹ không nặng giơ ngón tay giữa lên, trên đó là chiếc nhẫn đã ố vàng, chỉ vào mấy chữ viết ẩn hiện trên đó, anh nói: "Chị em cũng đã thấy chuyện của anh và cô ấy, em có thể đi hỏi cô ấy. Tiểu Tranh, về nhà đi, ngày mai chuẩn bị lên thuyền."
Vu Tranh hơi căm hận phóng ánh mắt đến Thẩm Thiển, Thẩm Thiển nghe đã không hiểu đầu cua tai nheo, bị ánh mắt hung ác này nhìn trúng lại càng hoang mang lo sợ, chẳng hiểu tại sao.
"Em không yêu Tần Hạo, em lấy anh ấy, chỉ vì anh ấy là em họ anh."
Vưu Nhiên thở dài, "Tiểu Tranh, nếu em còn không chịu về, anh sẽ gọi điện cho Tần Hạo, hoặc là ba em đấy."
Vu Tranh nắm hai tay, cúi đầu, răng cắn thật chặt, "Xin lỗi, em mất tự chủ." Dứt lời, cô xoay người rời đi. Vưu Nhiên giữ cửa lặng im nhìn cô chăm chú thật lâu. Xoay người lại vừa khéo đối diện với Thẩm Thiển.
Thẩm Thiển ngượng ngùng cười: "Thật ra có thể nhìn thấy cô ấy thực sự rất thích anh."
"Vậy còn anh?" Vưu Nhiên hỏi lại, "Em có thể nhìn ra anh thích ai không?"
Ai mà không biết Vưu Nhiên thích ai? Cô bạn gái trong truyền thuyết kia, cô gái đã độc chiếm Vưu Nhiên trong quá khứ ấy. Thẩm Thiển nghĩ như thế trong lòng lại thấy buồn, cô cười: "Cô nữ sinh đó thật sự rất giống tôi sao?" Vưu Nhiên bình thường vô cùng thân thiết với cô có phải là vì "mượn vật nhớ người" không.
"Không giống, một chút cũng không." Vưu Nhiên miễn cưỡng cười nói: "Nếu anh nói muốn cô ấy, cô ấy sẽ lập tức nhào tới, thỏa mãn cho anh, không giống em, nói anh chập mạch."
"..." Thẩm Thiển vẻ mặt đầy hắc tuyến, mồ hôi ướt đẫm. Cô gái này mạnh mẽ thật, cô bội phục.
"Ngày mai phải lên thuyền, em cũng đi ngủ sớm một chút đi." Vưu Nhiên cất bước đi lên cầu thang rồi hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, "Ngủ ngon, Thiển Thiển."
Thẩm Thiển trong lòng bất ổn, lo sợ bất an.
Chiếc du thuyền xa hoa này đi hết một vòng quanh thế giới cũng phải mất sáu mươi sáu ngày. Trong sáu mươi sáu này, chỉ cần trên tay có vé là mọi khoản ăn mặc đều được miễn phí. Thẩm Thiển vốn đã hẹn gặp Lý Mỹ Lệ ở bến tàu. Cô ngồi trên sô pha gọi điện cho Lý Mỹ Lệ, nào ngờ Lý Mỹ Lệ lại ưu thương nói qua điện thoại: "Nếu có thêm vé nữa thì tốt rồi, bỏ mặc ông xã ở nhà mình thật không đành lòng."
Thẩm Thiển đang lúc cảm thấy đáng tiếc thì Vưu Nhiên từ trên lầu đi xuống, đưa một vé cho cô, "Không cần nhăn mặt như vậy."
Thẩm Thiển mừng rỡ, báo tin vui cho Lý Mỹ Lệ ở đầu dây bên kia. Cúp máy xong, Thẩm Thiển trong lòng muốn cám ơn mà nói không nên lời, Vưu Nhiên lại nói, "Vé này chính là chuẩn bị cho em, không ngờ em tích cực như vậy, tự kiếm được vé cho mình, em đem cái giấy mời em kiếm được cho chồng Lý Mỹ Lệ rồi dùng cái này đi."
Thẩm Thiển mím miệng, vô cùng ngượng ngùng, thấy tấm thiếp mời này so với cái của cô còn đẹp hơn một chút, "Anh Vưu thật tốt."
"Đi thôi, chúng ta cùng đi đi."
"Uhm."
Phải nói ngày đó ở bến tàu tụ tập rất đông người còn có rất nhiều xe hàng hiệu, gần như mọi chiếc xe sang đều kéo hết về con đường này, bọn họ đều từ trong xe đi ra, gặp người quen liền lập tức chào hỏi. Chiếc du thuyền xa hoa cỡ bự cũng neo ngay cạnh bến tàu, nhìn thấy nó Thẩm Thiển bỗng có cảm giác mình chỉ nhỏ bé như một con kiến. Vưu Nhiên đưa Thẩm Thiển đến bến tàu, rồi lái xe đến chỗ anh cần đi.
"Thiển Thiển." Lý Mỹ Lệ cõng bao lớn bao nhỏ gì đó, kéo chồng chạy tới, cười hớ hớ nói: "Mình tới rồi nè, cảnh tượng này đúng là làm cho người ta sục sôi mà, nhà giàu xa xỉ thật sự là không thể so sánh."
Thẩm Thiển gật đầu, ánh mắt dừng ở trên đống bao lớn bao nhỏ gì đó trên người Lý Mỹ Lệ, "Cậu làm gì vậy? Dọn nhà hả?"
"Cái này gọi là chuẩn bị đầy đủ." Lý Mỹ Lệ nhún nhún vai xốc đống đồ trên lưng, "Thuyền này tuy là du thuyền xa hoa, nhưng vẫn chia khoang hạng nhất, hạng hai, hạng ba, cậu nói xem chúng ta có phải là ở khoang hạng ba không? Nghe nói đồ ở khoang hạng ba không có đầy đủ? Cho nên mình đã chuẩn bị sẵn sàng hết luôn."
Thẩm Thiển ngẫm lại cũng cảm thấy đúng.
Rốt cuộc còi thuyền cũng vang lên, thuyền chuẩn bị xuất phát. Thẩm Thiển vội vàng đưa thiếp mời cho Lý Mỹ Lệ. Lý Mỹ Lệ hề hề nói: "Đại đội trưởng đúng là có năng lực."
Sau đó một đám người bắt đầu chen chúc đi vào cửa, Thẩm Thiển bị chen chật cứng như nêm, lại đi tách khỏi Lý Mỹ Lệ một đoạn, Lý Mỹ Lệ dẫn đầu cầm thiếp mời đi vào, bị một đám người đẩy tọt vào bên trong, cô thét to: "Thiển Thiển, mình vào trước, cậu vào rồi thì gọi điện cho mình."
Thẩm Thiển cuồng cuồng gật đầu, vất vả lắm mới đến phiên cô xét thiệp mời, vị kiểm phiếu nói: "Ngại quá, đây là cửa vào khoang hạng hai, thiệp của cô là khoang hạng nhất, xin mời đến cửa bên kia."
Thẩm Thiển lúc này muốn hộc máu, cô vất vả lắm mới chen được vào, mà lại bảo cô lại đi ra ngoài? Cô vội vàng nói: "Cửa này vào không được sao?"
"Không được, vào cửa sẽ có người phát thẻ phòng, nếu ai cũng giống như cô thì sẽ rất mất trật tự, tàu Elizabeth số tổng trọng tải hai mươi vạn tấn, sức chứa đến . khách, mong cô hiểu cho." Thẩm Thiển cũng hết cách, chỉ có thể như ốc sên lết ra ngoài, đổi cửa đi vào.
Cô gần sắp đến lối vào, bỗng nhiên phát hiện Vưu tư lệnh đang đứng ở cửa bắt chuyện cùng một người đàn ông, hai người nhìn rất hòa ái, người đàn ông kia đưa lưng về phía Thẩm Thiển, nhưng ông ta cũng mặc quân phục, dáng người thẳng tắp, cương trực công chính. Trên vai ông có một ngôi sao vàng lấp lánh.
"Thiên Dương, chúc mừng."
"Ôi, Vưu tư lệnh, con bé này không có phúc vào được nhà anh, tác hợp thế nào cũng không được."
"Đừng nói như vậy, Hạo Hạo cũng không tồi, con gái anh rất có phúc đấy."
"Hắc hắc, đúng vậy, đúng vậy."
Thẩm Thiển cúi đầu, né sát theo người bọn họ mà đi qua.
Vưu tư lệnh sửng sốt, nhất thời không thể nói rõ, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng của Thẩm Thiển. Vu Thiên Dương cũng thấy kỳ quái, hỏi: "Vưu tư lệnh làm sao vậy?"
"Thẩm Thiển?" Vưu tư lệnh thì thào nói nhỏ.
Vu Thiên Dương bỗng nhiên quay đầu, đã không thấy bóng dáng Thẩm Thiển đâu, lại quay đầu hỏi: "Mối tình đầu của Tiểu Nhiên? Không phải đã chết rồi sao?"