Lương Hoài An lặng người, em nhìn cô, cô nằm yên trên giường. Tô Ngạn đã dùng sức lực cuối cùng của mình để gọi chi Lương Hoài An, nhưng hồi âm chỉ là âm thanh lạnh lẽo của tiếng tút dài. Giây phút ấy, Tô Ngạn đã hụt hẫng đến nhường nào, đã mất đi hoàn toàn hy vọng đến nhường nào. Tô Ngạn là một bác sĩ giỏi và có tâm với nghề, cô luôn là người trọng nghiệp và trên tất cả mọi thứ, được cầm dao mổ là nguyện vọng lớn nhất cuộc đời cô. Bây giờ không thể cầm dao mổ nữa, Tô Ngạn phải làm sao đây? Mọi thứ của cô phải như thế nào đây?
Lương Hoài An bước đến, nắm lấy đôi tay không còn cảm giác, kề sát vào má của em, chẳng hiểu từ đâu nước mắt đã rơi xuống. Em hiểu rồi, thật ra tình cảm những năm qua chưa từng mất đi, chỉ là thói quen đã lấp đầy tình yêu ấy, khiến em quên mất rằng mình đã từng khó khăn lắm mới chinh phục được trái tim Tô Ngạn. Tô Ngạn đến bên cạnh em là vì tình yêu, không phải vì trách nhiệm. Lần này, Hoài An sai rồi, em thấy mình sai rồi.
Tống Di đứng ở cửa, cứ nhìn hoài hình ảnh này của hai con người đáng thương, trước đây, cô đã từng có một tình yêu đẹp như thế, nhưng sau lần đó thì đã không còn nữa, ngoài nỗi cô đơn và dằn vặt thì chẳng còn lại gì nữa.
" Tay phải của cậu ấy vì va đập mạnh mà đã ảnh hưởng đến dây thần kinh và gân cổ tay. Có khả năng rất cao sẽ không thề dùng được nhiều sức nữa. Phần đầu của cậu ấy, lúc va chạm đã ảnh hưởng đến khối u ở tuyến yên, e rằng thị lực của Tô Ngạn sẽ giảm mạnh thậm chí sẽ không nhìn thấy được. Em phải biết, cậu ấy đã từng bị thương ở mắt, đã từng là người không thấy được ánh sáng. Lương Hoài An, đừng bỏ rơi Tô Ngạn"
Tống Di nói xong đã quay người rời đi. Tô Ngạn mạnh mẽ như vậy, kiên cường như vậy, nhưng sẽ không thể chịu được đả kích lớn như vậy, vì cả đời Tô Ngạn đều dành cho y học, đều cống hiến để cứu người, vậy mà lại không thể làm được điều đó, có phải tàn nhẫn quá rồi không? Em cứ nhìn cô suốt, không rời. Lương Hoài An biết được cô cần em lúc này, ít nhất là chỉ ở bên cạnh cô thôi.
Tống Di vừa ra khỏi cửa đã thấy Trần Nhiên và Trịnh Khánh Ân đứng chờ trước cửa, Khánh Ân liền chạy đến giữ lấy tay của cô lo lắng
" Bác sĩ Tống, tình hình của viện trưởng thế nào rồi ạ? có còn nguy hiểm đến tính mạng không?"
" Tạm thời có thể giữ được tính mạng, nhưng để qua cơn nguy kịch thì còn trông chờ vào Tô Ngạn." Tống Di lắc đầu, thở dài một tiếng rồi rời đi.
Lúc này, khuôn mặt Trần Nhiên có chút kì lạ, ánh mắt sắt lạnh có phần thất vọng, bàn tay giấu trong túi áo đang nắm chặt lại để che giấu đi cơn giận trong lòng. Khi trời đã gần tối, Trần Nhiên mang một phần thức ăn vào bên trong phòng bệnh, thấy Hoài An đang gục trên giường bệnh, cô liền dịu dàng đánh thức em, mỉm cười nhìn Hoài An
" Chị nên ăn chút gì đi, mới có sức khỏe chăm sóc cho viện trưởng, em có làm một ít thức ăn chị thích ăn nè. Mau qua đây ăn lúc còn nóng"
Lương Hoài An lắc đầu, thở dài từ chối " Chị ăn không nổi, Tô Ngạn như vậy, chị làm sao có tâm trạng nào mà ăn"
" Như vậy là không được, chị không ăn thì lấy đâu sức mà lo cho viện trưởng. Đợi đến khi viện trưởng tỉnh lại mà chị lại ngất đi thì phải làm sao? Em không thể ăn nói với chị ấy đâu" Trần Nhiên trực tiếp nắm lấy tay Lương Hoài An dẫn qua bên bàn, cẩn thận lấy thức ăn ra cho cô " Phải ăn một chút gì đó, một chút thôi cũng được"
Em gật đầu ngồi ăn một chút, Trần Nhiên đứng lên bước đến bên giường bệnh nhìn Tô Ngạn. Không còn là ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn Hoài An nữa, mà lần này là ánh mắt của kẻ thù nhìn Tô Ngạn. Trong lòng Trần Nhiên thầm nghĩ tai nạn lớn như vậy mà Tô Ngạn không chết, thật sự mạng rất lớn.
" Tô Ngạn, Lần này là do cô mạng lớn không chết, nhưng cô yên tâm đi. Tôi sẽ để cô đi tìm mẹ của Lương Hoài An sớm thôi. Còn bệnh viện, và Lương Hoài An, để tôi thay cô chăm sóc"
============