Tô Ngạn đã ở bên trong phòng cấp cứu hơn giờ đồng hồ. Các y bác sĩ cũng đã thấm mệt vì giành lại sự sống cho cô. Tô Ngạn đã bị vỡ khối u tuyến yên trong não vì va đập mạnh, dịch tràn não đang gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hệ thần kinh. Bác sĩ Trương nhìn các bác sĩ khác rồi thở dài.
" Trường hợp của viện trưởng thực sự rất nguy kịch. Bác sĩ khoa ngoại thần kinh giỏi nhất chỉ có thể là bác sĩ Tống, chỉ có cô ấy mới đủ khả năng cứu sống được viện trưởng"
" Chúng ta phải liên lạc gấp cho bác sĩ Tống, nhờ cô ấy trở lại. Viện trưởng là bạn thân nhất của cô ấy, tôi tin chắc cô ấy sẽ cứu được viện trưởng" bác sĩ Lý lập tức ra ngoài gọi điện cho Tống Di.
Tống Di nghe tin liền trở về bệnh viện, cô chạy một mạch đến phòng phẫu thuật, nhìn Tô Ngạn bất động với những vết thương trên người nhíu mày. Ánh mắt đảo quanh phòng phẫu thuật để tìm bóng dáng Lương Hoài An, nhưng tìm hoài cũng không thấy em xuất hiện. Bác sĩ Trương ấp úng một lát cũng lên tiếng " Viện trưởng đang rất nguy kịch, bác sĩ Tống, cô mới là người có thể cứu cô ấy. Mọi chuyện còn lại... để sau đi"
Tống Di do dự một lúc, nắm chặt đôi tay gật đầu. Cô tiến đến rửa tay sát khuẩn, nhìn khuôn mặt mình trong tấm gương lớn, người đang giành lấy sự sống là Tô Ngạn, là người bạn duy nhất của Tống Di đến tận bây giờ. Cho dù bất kể chuyện gì xảy ra, cô sẽ không để bản thân phạm thêm một lỗi lầm nào nữa, cô phải thay Tô Ngạn giành lại sự sống cho bản thân Tô Ngạn.
Tống Di nhìn dao phẫu thuật, đôi tay kiên định cầm chặt lấy cây dao mổ chuẩn bị cuộc chiến với thần chết. Tiêu Khách Ân bên ngoài phòng cấp cứu cứ đi qua đi lại, lo lắng nhìn bảng đèn sáng trước cửa, em đang lo cho Tô Ngạn. Nhưng, đáng lẽ người đứng ở vị trí này là Lương Hoài An mới đúng, sao bây giờ lại không phải là em? Lại là một người khác mà không phải là người Tô Ngạn mong đợi?
Ca phẫu thuật đã kéo dài giờ đồng hồ, Tống Di và các y bác sĩ đang cố gắng nỗ lực hết mình để cứu được Tô Ngạn. Vì Tô Ngạn là cả hy vọng của Tống Di, để cô có thể cầm được con dao phẫu thuật một lần nữa thực không hề dễ dàng, Tống Di muốn cứu sống Tô Ngạn, như cứu sống cả cuộc đời làm bác sĩ của cô.
Lúc này, Lương Hoài An say mèm trở về căn nhà của mình, em lơ đãng nhìn những bức ảnh vô cùng hạnh phúc trên tường, mỉm cười mà chẳng hiểu tại sao nước mắt lại rơi. Tô Ngạn đâu rồi? Hôm nay lại bỏ mặc em say một mình như thế, lúc em cần thì cô ở đâu hả? Em loạn choạng bước qua sofa ngã người nằm xuống, nhắm mắt tìm kiếm điện thoại trong túi xách, điện thoại từ lúc nào đã có rất nhiều cuộc gọi từ bệnh viện gọi đến, em kéo mãi mới thấy được một cuộc gọi nhỡ của Tô Ngạn. Chỉ một cuộc thôi sao?
Lương Hoài An nhếch mép, cười khẩy một tiếng rồi nhấn gọi lại, nhưng chỉ là tiếng tít kéo dài rồi tắt hẳn, em giận rồi. Ngay cả điện thoại của em mà cô cũng không nghe. Lương Hoài An quăng chiếc điện thoại sang một bên, nhắm mắt thiếp đi lúc nào chẳng hay. Cơn say kéo em ngủ đến tận tối ngày hôm sau, lúc em tỉnh dậy cũng là chiếc sofa đấy, đêm qua Tô Ngạn không về nhà. Em vội vàng chạy vào phòng tìm kiếm gì đó, đúng thật là Tô Ngạn không về nhà cả đêm qua, cô đã đi đâu rồi? Tôi Ngạn bình thường sẽ chờ em về mà?
Lương Hoài An cầm điện thoại lên gọi cho y tá Lý, giọng nói có chút khó chịu " Viện trưởng đang có trong phòng làm việc không?"
" Bác sĩ Lương, tại sao bây giờ chị mới nhất máy? Viện trưởng gặp tai nạn nghiêm trọng đến giờ vẫn chưa qua cơn nguy kịch" giọng nói có phần buồn của y tá bên kia như đánh thức Hoài An.
Em gác máy, nước mắt cứ thế lăn dài trên má, tại sao? Em cứ trách cô, vậy mà lúc này em lại không ở bên cạnh cô, em đã biến tình yêu này thành thế nào rồi? Lương Hoài An lái xe đến bệnh viện, bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, đứng người nhìn Tô Ngạn đang nằm im trên giường bệnh với những thiết bị xung quanh. Tống Di ngồi bên cạnh vừa thấy em đã bước đến, chẳng mở lời nói câu nào đã tát vào mặt em một cái, nhíu mày
" Điều tệ hại nhất của một bệnh nhân chính là lúc cần người bên cạnh nhất lại không thấy ai cả! Lương Hoài An, từ khi nào em bỏ Tô Ngạn sang một bên của trái tim em rồi?"
" Tô Ngạn...chị ấy sao rồi?" Lương Hoài An giọng đã bắt đầu run lên, bước đến nắm lấy tay Tô Ngạn hỏi Tống Di. Em chỉ muốn biết, người đang nằm đây đã phải trải qua những gì...
" Em nhìn đi, nhìn xem Tô Ngạn ra bộ dạng gì rồi, cả đời này... CẬU ẤY KHÔNG THỂ CẦM DAO PHẪU THUẬT ĐƯỢC NỮA!"
______________
Like page đọc mấy câu nói của tui đi.