Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký

chương 37: 37: bọ cánh cứng 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trộm mộ không phải là trò trẻ con, trong lĩnh vực này cũng phải bàn về dẫn chứng khoa học, cũng không phải chỗ nào cũng có xác chết vùng dậy, cương thi nhảy khắp chốn, bọ ăn xác bò khắp nơi như trong phim diễn.

Thời gian mấy ngàn năm, phần lớn xương cốt đều đã nát thành bã.

Đi theo quán đỉnh xuống mộ đạo, Ngọc tỷ lắc tới lắc lui đèn đội đầu, cô ấy đang quan sát một số chi tiết có thể đã bị chúng tôi bỏ qua.

Nếu không nói người trong nghề trộm mộ đều bảo Diêu sư gia là giỏi nhất, thì chỉ nhìn người phụ nữa Diêu Ngọc Môn này đều cảm thấy cô ấy không đơn giản, đi đến phần cuối của mộ đạo, nhìn bức tường đá kia một lúc cô ấy lại phát hiện ra vấn đề.

“Mọi người nhìn xem, nhìn chỗ này”, cô ấy ngồi xổm xuống chỗ góc tây bắc của tường đá quay đầu kêu chúng tôi đi qua.

“Ngọc Môn, đây là nét chữ?” Diêu Văn Sách trước giờ luôn kiệm lời giờ lại nói chuyện.

Tôi tò mò ngồi xuống xem thử.

Chỉ thấy chỗ ngón tay của Ngọc tỷ có một phần bên ngoài của tảng đá bị tróc ra, nước tích trong huyệt sau khi rút bớt đi trên góc tường có một ít bùn bị khô, tôi loáng thoáng nhìn thấy giống như nét chữ.

Cô ấy lấy một bình nước từ trong túi ra đổ một ít lên tường.

Tường đá nhanh chóng hút nước, sau khi dùng tay lau qua lau lại một phần nét chữ dao khắc dần dần hiện ra,

“Đây!.

đây là Cổ Kim Văn !.

.

Cửu Điệp Triện!”Tôn lão đại nhìn thấy rõ nét chữ lập tức kêu lên thành tiếng.

Ngọc tỷ cau chặt mày: “Mộ này quá kỳ quái, theo như tôi biết loại văn tự này đã không còn dùng từ cuối thời nhà Thương, sao lại đến thời Tây Chu vẫn có người dùng chứ?”

Chúng tôi lại hắt nước.

Sau đó chúng tôi phát hiện cả bức tường đá chằng chịt mà cân đối, tất cả vậy mà đều là chữ Cổ Kim Văn Cửu Điệp Triện được khắc đầy trên đó!

Tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, Tôn lão đại lúc này liền nói ra một suy đoán, anh ấy nói đây có lẽ nào là văn bia kể về chủ mộ?

“Không sai, có lẽ nào là văn bia kể về chủ mộ không?” Lão tam cũng phụ họa.

Ngọc tỷ sau khi hết kinh ngạc lắc đầu nói: “Khả năng không cao, thời Tây Chu vẫn chưa phổ biến văn bia mộ, chúng ta từng nghĩ tới hay không, rằng bức tường này !.

có thể là một cánh cửa?”

“Cửa? Có ý gì cơ?” Tôi nghe không hiểu.

Ngọc tỷ móc chiếc đèn pin cực sáng từ trong túi, cô ấy sờ bức tường đá, sờ từng tấc từng tấc một.

Mấy người chúng tôi thấy vậy cũng hỗ trợ sờ tường.

Tìm rất lâu, trên dưới trái phải bức tường này đều sờ tới sờ lui những mấy lần, ngoại trừ những chữ Cửu Điệp Triện xem không hiểu kia thì không tìm thấy cái gì cả!.

Tôn lão đại giọng lạnh lùng nói: “Lão tam, trong túi có thuốc nổ không?”

“Đại ca, có mang theo bốn ống.

“Đục lỗ nhét vào, nổ tung cho anh.

” Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Tôn lão đại.

“Mấy người điên rồi!” Ngọc tỷ đứng dậy chặn lại nói: “Dùng thuốc nổ mở quán đỉnh thì thôi đi, đây là ở trong mộ! Anh muốn tất cả chúng ta bị chôn ở đây hả?”

“Thế cô nói phải làm sao?” Tôn lão tam vẫn khá bình tĩnh.

“Lại đi xung quanh tìm thử xem, nếu thật là một bức tường đá chặn đường, lúc thợ thủ công Tây Chu đóng kín của chắc có đặt đá cơ quan đóng lại, xung quanh chắc chắn phải có vách ngăn ẩn do thợ thủ công để lại, nếu không thì bọn hắn phải tự giam chính mình ở bên trong mộ.

“Ngọc !.

.

Ngọc tỷ.

” Tôi giơ tay muốn nói chuyện.

Mấy người đều quay đầu sang nhìn tôi.

Hít sâu một hơi, tôi chỉ vào phía tây nói: “Ngọc tỷ, trong góc tường nhĩ thất Tây có một cái vại sứ lớn, dưới dáy của vại lớn còn có một cái lỗ đen, hình như rất sâu.

“Đi, qua đó xem thử.

” Cô ấy gật đầu trực tiếp đi về phía nhĩ thất tây.

Đã đến chỗ của chiếc vại lớn phòng nhĩ thất tây, Tôn lão đại đi qua đẩy phiến đá xanh đè trên vại ra.

Nhìn thấy cái lỗ đen ở dưới đáy vại, anh ấy quay đâu hỏi tôi: “Vân Phong sao cậu biết cái này?”

***Được dịch và biên bởi iinatrans

Truyện Chữ Hay