Đệ bát thập ngũ chương: Học muội và này nọ
Vì chiếc dù quá nhỏ, Chu Nguyên che cho Tô Mộc Nhiễm đến khi vào xe, bờ vai không khỏi bị ướt nước. Tô Mộc Nhiễm vào xe trước, đợi Chu Nguyên xếp dù đi vào sau đương nhiên là nhìn thấy được nửa cánh tay ướt nhem của Chu Nguyên.
Nhìn Chu Nguyên lật đật xếp dù đóng cửa xe, nàng mở túi tìm được bao khăn giấy, xé mở, giúp Chu Nguyên lau nước trên tay. Chu Nguyên vừa xếp dù cảm giác được có gì chạm vào vai, vô thức rụt lại, tránh né Tô Mộc Nhiễm.
Tô Mộc Nhiễm cầm khăn giấy, khựng lại, đơ giữa không trung. Chu Nguyên quay đầu về, hai người nhìn nhau, bầu không khí xấu hổ cứ như thế lan ra. Cũng chính là trong nháy mắt như vậy, Chu Nguyên cười cười, đưa tay nhận lấy miếng khăn giấy trong tay Tô Mộc Nhiễm, nhẹ giọng nói, "Cám ơn lão sư, để em tự làm."
"Ừm." Nhẹ mím môi, Tô Mộc Nhiễm gật đầu, đưa cả bao khăn giấy cho Chu Nguyên, "Cho em."
"Cám ơn." Nàng lại nói một tiếng cám ơn.
Tô Mộc Nhiễm quay đầu, chuyển tầm nhìn về phía trước, đeo xong dây an toàn, định khởi động xe, "Đã đưa dù cho em che rồi, em xem đi, giờ lại ướt nhem. Sau khi về nhà nhớ nấu nước gừng uống, lúc tắm nhớ để nước nóng một chút, biết chưa?"
Nàng căn dặn, lời cũng nhiều hơn bình thường một chút, dường như là làm vậy có thể đè nén gì đó khác lạ vừa rồi sinh ra trong đáy lòng. Chu Nguyên gật đầu, ngoan ngoãn trả lời, "Vâng."
Nếu là hai tháng trước nàng có thể giống như không có việc gì mà nói đại loại như nếu em không chuyển dù thì cô sẽ bị ướt rồi a, nhưng hiện tại nàng không thể nói. Nàng chỉ có thể cố gắng duy trì tình trạng hiện tại, duy trì tình trạng như cả hai chỉ mới quen nhau, duy trì khoảng cách, dè dặt từng chút không cho Tô Mộc Nhiễm có cảm giác nàng không thích hợp ở bên cạnh mình. Nàng sợ, nàng sợ mình sẽ giống như trước đây muốn đến gần thêm một chút Tô Mộc Nhiễm sẽ cách nàng càng xa.
Nếu như không muốn bị chối từ một lần nữa, vậy những ngày sau này, nàng phải học cách nắm bắt có chừng mực.
Cài xong dây an toàn, Chu Nguyên đặt tầm nhìn về phía trước, giống như lần đầu tiên ngồi lên chiếc xe này, đặt hai tay lên đầu gối, mím chặt môi. . .
Quan hệ của hai người, đã trở về điểm xuất phát, so với lúc mới bắt đầu thì có hơi khác biệt, ví dụ như Chu Nguyên sẽ vô tình cố tình quan sát sở thích của Tô Mộc Nhiễm, lúc nói chuyện phiếm cũng khá chú ý vào chủ đề nào làm nàng thích thú, không giống như lúc trước, chủ đề chỉ toàn là Lạc Lạc.
Chu Nguyên nghĩ, có lẽ nàng đã hiểu Tô Mộc Nhiễm như là một người phụ nữ mà nàng yêu, chứ không phải là Tô Mộc Nhiễm mẹ của Lạc Lạc. Sự thay đổi lặng thầm cứ thong thả phát triển như thế gần như là một tháng sau, Chu Nguyên cảm thấy mình lại hiểu Tô Mộc Nhiễm sâu hơn một tầng.
Nàng yêu Tô Mộc Nhiễm vì gì? Có lẽ biết có lẽ không, nhưng có một điều không thể nghi ngờ chính là nhất cử nhất động của Tô Mộc Nhiễm đều khiến nàng mê muội say sưa.
Chu Nguyên thích đọc sách, nhất là sách hay, - là tuổi nàng điên cuồng đọc sách nhất, mỗi ngày đều ngâm mình trong thư phòng, lật đủ loại sách, xem say mê, nếu như thấy một quyển sách hay, bỏ bữa là chuyện thường xuyên, cận thị cũng từ đó mà bắt đầu.
Tâm tình lúc đó không cách nào kể ra với người khác, mà hôm nay, dường như nàng tìm lại được cảm giác đó, đối mặt với Tô Mộc Nhiễm, nàng giống như quay về tuổi mình còn điên cuồng đọc sách, với nàng mà nói Tô Mộc Nhiễm giống như một quyển sách, một quyển sách hay, làm nàng mê mẩn, làm nàng say sưa, trên người Tô Mộc Nhiễm luôn có thứ làm nàng thấy hiếu kỳ, đồng thời nhìn trăm lần cũng không ngại.
Không nhớ rõ đã bao lần nàng ghé vào hành lang ngắm nhìn bóng lưng xinh đẹp của Tô Mộc Nhiễm rời khỏi dãy phòng học, nàng mím môi cười vô tri vô lo.
Đối với Chu Nguyên hiện tại mà nói, dõi theo bóng lưng của Tô Mộc Nhiễm nàng đã thấy rất thỏa mãn, từ sau lần tỏ tình bị từ chối, tình trạng của nàng vẫn không thể nào ổn định, nhưng hiện tại cũng tốt, không đến nỗi. Nàng không rõ mình có được tính là thương tâm sau khi bị cự tuyệt hay không, hay là trầm càng sâu trong con suối mang tên Tô Mộc Nhiễm.
Bất kể là thế nào, nàng một lần nữa thông suốt, dưới ánh mặt trời ấm áp tháng , cảm thấy trầm luân cũng tốt, lạc mất đường đi cũng được, chỉ cần là Tô Mộc Nhiễm nàng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Thành phố Z đầu tháng , bắt đầu có nhiệt huyết của mùa hè. Buổi tối trời quang chỉ mặc một chiếc áo mỏng dài tay là vừa đủ mát mẻ dễ chịu.
Có gió thổi qua, bầu không khí khô nóng ban ngày để lại đều tản đi hết, Chu Nguyên đeo balô, đi dưới con đường cây, bên cạnh còn có một Kiều Vũ Vi.
Hai người gặp nhau ở cửa thư viện, đối phương bắt chuyện trước, sau đó thì đi cùng nhau. Đối với tiểu học muội từng bày tỏ thích mình, thật ra Chu Nguyên không có nhiều cảm giác, chỉ là còn ngại ngùng, dù sao cũng là nàng tàn nhẫn từ chối đối phương như vậy.
Nhưng mà thật ra tiểu học muội rất tự nhiên thoải mái, đi bên cạnh nàng vẫn hoạt bát như xưa. Hai người cùng đi một quãng đường, cơ bản đều là Kiều Vũ Vi chít chít meo meo nói chuyện, Chu Nguyên không quá biết cách đối đáp với người hơi quen lại rất nhiệt tình, vì vậy chỉ khô khan đáp lời, ừ, à, các loại.
Nhưng thật ra đối phương không quá để ý, chỉ rất hăng say hỏi Chu Nguyên vài chuyện hoặc nói đề tài mình thích, ví dụ như quán mới mở gần trường đồ ăn rất ngon vân vân, hoặc là học tỷ khi nào rảnh rỗi cùng đi dạo phố vân vân.
Chu Nguyên lắng nghe suốt dọc đường đi, chỉ là khi đến bãi đậu xe thông với con đường đến dãy phòng học thì hỏi một câu, "Em phải về KTX à?"
Bên trái là bãi đậu bên phải là KTX, hai bên cách nhau một đoạn đường, Kiều Vũ Vi sửng sốt một chút, cười gật đầu, "Ừm, phải."
"Ừm." Chu Nguyên gật đầu, rất tự giác rẽ bước qua bên phải. Tuy nói trong trường đèn đuốc sáng trưng, nhưng để Kiều Vũ Vi về KTX một mình chung quy nàng vẫn thấy không nên.
Kiều Vũ Vi nhìn hành động của nàng, kinh ngạc vô cùng, "Học tỷ muốn đến KTX tìm ai ạ?"
"Ờ, kiểu vậy." Chu Nguyên cũng không nói thẳng ra, vì thế nào đối phương cũng sẽ bảo không cần em có thể tự mình đi về vân vân, sau đó nàng lại phải giải thích, nghĩ sao cũng thấy phiền a, đơn giản mập mờ trả lời đáp án nào cũng được.
Kiều Vũ Vi thông minh đương nhiên nhìn thấu nàng, cũng không lật tẩy, cười cười, đi theo bên cạnh nàng. Lưng đeo balô, cúi đầu suy tư một chút, vẫn là quyết định mở miệng, "Khoảng nửa năm sau học tỷ xuất ngoại hả?"
"Ừ, phải." Thẳng thắn dứt khoát, đây là thái độ nàng đối với rất nhiều người.
"Ở nước ngoài bao lâu?" Kiều Vũ Vi không quan tâm nàng lạnh nhạt, ngẩng đầu trông gương mặt nàng, ánh mắt cong thành trăng non, cười nói.
"Không biết, có lẽ năm." Chu Nguyên nghiêng đầu, trả lời như thế. Kỳ thực đã quyết định từ sớm rồi, lấy được bằng thạc sĩ mới trở về, nhưng cho đến hôm nay, nàng có chút do dự. Vừa là vì gia đình vừa là vì chuyện của mình, cho nên chuyện này nàng định sau khi xuất ngoại rồi mới hạ quyết tâm.
"Vậy, học tỷ đi lâu thế Tô lão sư làm sao bây giờ? Lẽ nào cô ấy định để chị ở đất khách quê người như vậy?" Bất thình lình, Kiều Vũ Vi ném cho Chu Nguyên một trái bom.
Quả nhiên, một khắc sau người vẫn mang vẻ mặt trầm tĩnh như nước thần sắc vô cùng kinh ngạc, trả lời một câu cũng khiến nàng thấy kinh ngạc, "Liên quan gì đến Tô lão sư?"
"Ế?" Lần này đến phiên Kiều Vũ Vi kinh ngạc, nàng ngẩng đầu, đầy quan tâm nhìn Chu Nguyên, "Không phải học tỷ và Tô lão sư quen nhau sao? Chuyện xuất ngoại quan trọng như thế chẳng lẽ không liên quan đến người yêu của mình? Hay là. . ."
"Ai nói với em chị quen cô ấy?" Chu Nguyên dừng bước, xoay người đối diện với Kiều Vũ Vi, giọng điệu sắc bén. Lẽ nào lại có tin đồn không tốt nào giống như lần trước?! Nhưng mà thân phận của Tô Mộc Nhiễm là lão sư, chuyện như vậy truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy. Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Chu Nguyên lại khó coi hơn vài phần.
". . ." Làm như bị giọng điệu của Chu Nguyên dọa, Kiều Vũ Vi sửng sốt một lát, vẻ mặt kinh ngạc. Song phương nhìn nhau một giây, Kiều Vũ Vi cúi đầu, tự hỏi bản thân một chút, sau đó thấp thỏm hỏi, "Tô lão sư không phải người yêu của chị?"
"Đương nhiên không phải." Chu Nguyên gật đầu, thấy vẻ mặt của đối phương vừa rồi bị mình làm sợ đến sửng sờ, giọng điệu của Chu Nguyên cũng dịu lại, "Chị và lão sư không có quan hệ khác, cho nên em đừng hiểu lầm." Loại chuyện này nếu truyền ra ảnh hưởng đến Tô Mộc Nhiễm thế nào Chu Nguyên biết rõ, vì vậy có cơ hội thì phải giải thích cho rõ ràng.
Nhưng Chu Nguyên lại không biết nàng giải thích như thế thật ra lại làm cho người khác hiểu lầm. Tuy Kiều Vũ Vi đã định buông tay, nhưng nghe được câu em đừng hiểu lầm đó thì vẫn thấy mừng rỡ, nỗi mừng rỡ lan tràn trong lòng, nàng nói, "Em còn tưởng. . . nhưng mà, không phải học tỷ thích lão sư sao?"
Chữ thích ấy làm Chu Nguyên giật mình, suy nghĩ một chút, Chu Nguyên trả lời, "Ừm, không sai chị thích cô ấy." Như nghĩ đến cái gì, Chu Nguyên cười tự giễu, "Nhưng mà cô ấy không có cùng cảm giác với chị, cho nên lúc tỏ tình đã bị từ chối rồi." Nàng vẫn luôn rất thản nhiên, người khác không hỏi nàng không nói, người khác hỏi, có thể nàng sẽ nói ra.
". . ." Mới vừa rồi còn mừng rỡ, Kiều Vũ Vi nghe chính miệng nàng thừa nhận, vẫn bất đắc dĩ tự giễu bản thân, "Vậy à." Thì ra đã tỏ tình a, còn bị từ chối? "Học tỷ đừng quá đau lòng, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu." Nàng cười cười, vẫn nói một câu an ủi đối phương.Nghe nàng nói như vậy ngược lại khiến Chu Nguyên thấy ngại ngùng. Mím môi, Chu Nguyên có lòng nói, "Cũng là chuyện mấy tháng trước rồi, muốn đau lòng cũng đã sớm đau rồi."
". . ." Mấy tháng trước? Vậy tháng trước hai người còn che chung một dù thân mật như vậy, nàng còn tưởng. . . Kiều Vũ Vi nhìn Chu Nguyên, tràn đầy khó hiểu. Không phải bị từ chối sao? Lại còn có thể thản nhiên đối xử tốt với người phụ nữ đã từ chối mình? Con người này, quả nhiên dịu dàng quá mức.
"Học tỷ đúng là người rộng lượng." Càng nghĩ, nàng cũng chỉ có thể cảm khái một câu như thế.
"Em mới vậy, nhìn thấy chị còn có thể vui vẻ chào hỏi, nói thật ra, chị rất ngại." Nghĩ đến vừa rồi gặp nàng bản thân không được tự nhiên, Chu Nguyên mím môi nói như vậy.
"Hả?" Nghĩ đến vừa rồi nàng lạnh lùng, Kiều Vũ Vi hiểu ra, "Không có gì a, dù sao tỏ tình thất bại cũng đâu có nghĩa cả đời không qua lại với nhau đúng không, huống chi học tỷ lại là người tốt, chẳng lẽ học tỷ đối xử với Tô lão sư được như thế?" Nàng thừa nhận, câu cuối cùng nàng mang theo tư tâm. Mỗi một người con gái đều có tính đố kị, nàng cũng là con gái, không thể nào không đố kị người phụ nữ được người mình mến thích.
"Cô ấy. . . cô ấy khác." Cho nên, mình làm sao có thể cả đời không gặp cô ấy chứ. Chu Nguyên mím môi, lắp bắp nói.
Dáng vẻ mối tình đầu tiên này làm Kiều Vũ Vi thấy chướng mắt. Khi cảm giác đó nảy lên trong lòng, Kiều Vũ Vi cười tự giễu, chẳng biết tại sao mình lại đố kị với một người phụ nữ không quen thân, mà huống chi người phụ nữ đó vẫn là chủ nhiệm lớp của mình, lúc nào mình cũng giống như một nữ sinh bụng dạ hẹp hòi. Điều chỉnh lại tâm tình một chút, nàng hít sâu một hơi, mới mím môi cười khẽ, "Với em mà nói, học tỷ cũng khác."
". . ." Nỗi cô đơn bất thình lình tỏa ra của nàng làm Chu Nguyên giật mình, nhìn tòa KTX đã gần ngay trước mắt, nàng ngừng bước, nhẹ giọng nói, "Ừm, đến ký túc xá rồi, em nhanh một chút trở về đi, chị cũng phải đạp xe về nhà."
"Vâng, cám ơn học tỷ, đi đường cẩn thận." Kiều Vũ Vi cười cười, vẫy tay với Chu Nguyên, "Bái bai."
"Bái bai." Chu Nguyên nhìn theo nàng bước về phía thang lầu, cũng vẫy tay.
"Đúng rồi." Lúc sắp đến thang lầu, Kiều Vũ Vi xoay người, nhìn về phía Chu Nguyên vẫn đứng chờ ở đó, cao giọng nói, "Ngày - trường chúng ta có một giải vũ đạo, em định tham gia, hôm đó học tỷ có thể đến xem không?"
Chu Nguyên đứng tại chỗ, có chút do dự. Kết quả đối phương cười nói thêm một câu, "Coi như, đền tội hôm nay học tỷ không có phản ứng với em! Có thể đến không?"
Nàng nói như thế làm Chu Nguyên nhớ đến lần từ chối thứ hai với nàng hồi giáng sinh, trước đó không lâu bị Tô Mộc Nhiễm từ chối nàng cũng hiểu được cảm giác ấy, nếu như người con gái này thật sự thích nàng, chắc là, rất khó chịu đúng không. Lúc đó mình, thật tàn nhẫn a, Chu Nguyên mím môi. Vì vậy nàng nhoẻn miệng, nở một nụ cười dịu dàng đã lâu không giành cho ai khác, hứa, "Ừm, chị sẽ đến, lúc đó sẽ mang theo camera chụp ảnh cho em." Coi như là, đền tội. . .
Chỉ là bù đắp, lúc từ chối em, không kịp nói ra câu, xin lỗi. . .===
Mình hứa, vai của học muội là để khích Tô lão sư ghen (và lão sư thật sự ghen) máu chó như vậy mình sẽ ngừng edit tuần!!!! >:(