Đệ bát thập tứ chương: Cơn mưa phùn và này nọ
Hơi ấm ngày ấy Tô Mộc Nhiễm ôm mình, Chu Nguyên vẫn còn nhớ rõ, nỗi đành chịu trong lời nói của nàng Chu Nguyên vẫn còn nhớ rõ, chính là trong khoảnh khắc ấy, Chu Nguyên lờ mờ cảm giác được, Tô Mộc Nhiễm, có tình cảm với mình.
Dù chỉ là ảo giác cũng tốt, rất kỳ diệu, sau khi ý nghĩ này được sinh ra, trái tim vốn xao động bất an đột nhiên bình tĩnh lại. Chu Nguyên không biết cảm giác của Tô Mộc Nhiễm có giống như của mình hay không, thế nhưng hành động của nàng không việc nào không lộ ra sự quan tâm của nàng đối với Chu Nguyên là sự thật.
Tô Mộc Nhiễm quan tâm nàng, biết được việc này nỗi ủy khuất của Chu Nguyên chẳng hiểu sao cứ như thế tiêu tan. Có thể là đã khóc một hồi, những gì đè nặng trong đáy lòng cũng đã tuôn hết ra, sau đó lại có thể nói chuyện với nhau, hai bên buông lơi không ít, nói chung, trong lúc hai người bận rộn liên tiếp nhiều tháng đến có phần đần độn, cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.
Sau hai ngày về nhà ngủ li bì, trạng thái của Chu Nguyên cuối cùng cũng trở về mấy tháng trước. Nỗi bất an đè nặng trên người như biển sâu cũng khôi phục, toàn thân như một mặt hồ phẳng lặng, cuối cùng cũng yên tĩnh và thanh bình.
Tiết thanh minh rất nhanh đã đến, ngày hôm đó Chu Nguyên đi theo Dung Thanh và Chu Hoàn tảo mộ ông bà ngoại. Ông bà ngoại Chu Nguyên mất sớm, lúc nàng tuổi bà ngoại qua đời, lúc tuổi ông ngoại cũng đi theo bà. Cho nên thân thích bên mẹ khá nhiều nhưng cơ bản không trực hệ.
Ngày và tảo mộ và tế tổ Chu gia, gốc gác Chu gia là ở thành phố Z, ngoại trừ gia gia còn có rất nhiều thúc thúc và bá bá, nói chung, rất giống một siêu cấp đại gia đình. Vì vậy, dằn vặt càng nhiều hơn.
Ngày thanh minh cứ dằn vặt như thế, sau khi trở về Chu Nguyên cảm thấy mình mệt đến không dậy nổi. Chưa hết, sau ngày tảo mộ là ngày đi học đầu tiên, nàng nằm úp lên mặt bàn vẻ mặt tôi muốn ngủ bù đừng ai làm phiền.
Ôn Lương ngồi bên cạnh nàng, nhìn bộ dạng của nàng thì đưa tay chọt chọt, lo lắng đầy cõi lòng hỏi, "Tối qua bị nữ quỷ đè trên giường à, sao sắc mặt hôm nay xấu thế."
Chu Nguyên đang chôn gương mặt vào giữa hai tay, cũng không ngẩng đầu lên lười biếng đáp, "Dì cả kiếm. . ." Đương nhiên, cái này là nói đại.
"Mấy người cũng có dì cả á?!" Ôn Lương kinh ngạc, quan sát Chu Nguyên từ trên xuống dưới một hồi rồi tấm tắc nói, "Nhìn không ra nha, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đàn ông thời nay cũng có kinh nguyệt hả? Hôm nay rốt cuộc cũng mở rộng tầm mắt rồi. . ."
Bị nàng đâm chọt không phải chuyện ngày một ngày hai, trước đây tóc ngắn nàng nói Chu Nguyên cản trở nàng nhận thức giới tính nữ cũng không sao, hiện tại tóc đã dài nàng cũng nói xem ra ngay cả nhận thức giới tính cô cũng mất hết rồi. Chu Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, cười lạnh một tiếng, "Ờ, cậu gặp qua đàn ông dáng vẻ xinh xắn như thế này rồi à?"
"Gặp rồi a, không phải là cô sao." Ôn Lương cũng không bực mình, hì hì cười, đưa tay khoác lên vai Chu Nguyên, "Tiểu thụ xinh xắn như này, nhất định sẽ có rất nhiều cậu trai khuynh đảo vì cô."
Chu Nguyên giật giật bờ vai, muốn vứt cánh tay của người kia đi, "Cậu mới là đàn ông, tớ không phải." Nàng suy nghĩ một hồi mới vất vả nói ra được một câu như thế.
"Tôi là con gái, ngực nè!" Ôn Lương ưỡn bộ ngực nàng rất săn sóc ra, dõng dạc nói. Nhưng thật ra nói như thế có khiến Chu Nguyên cam tâm tình nguyện ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua ngực Ôn Lương, giật khóe miệng, cuối cùng cũng nghẹn ra bốn chữ, "Ngực bự không não."
Nàng nói như vậy Ôn Lương càng xấu xa, đưa tay nựng nựng gò má nàng, híp mắt cười vẻ mặt phởn đời, "Đừng có hâm mộ nha, Thái Bình công chúa chỉ có tiểu não."
Trời ơi cái câu này hao tâm tổn sức nhất hôm nay Thái Bình công chúa này không phải công chúa Thái Bình trong lịch sử thật(mà mình lại tưởng thật), mà là nghĩa QUÁ BẰNG PHẲNG đó chết tiệt!
". . ." Chu Nguyên quay đầu đi, coi như không nghe thấy, xoay mặt về phía cửa sổ, bên ngoài đang lất phất mưa, giật mình một chút, "A, trời mưa rồi."
"Mưa nãy giờ, vừa vào lớp đã bắt đầu mưa, chỉ cô không chú ý thôi." Ôn Lương xua xua tay, không để ý, "Thanh minh lúc nào cũng có mưa mà, xem ra cơn mưa còn muốn kéo dài nhiều ngày, haiz, nam phong thiên, ôi quần áo của tôi." Nâng cằm nhìn ra cửa sổ, hiếm khi vẻ mặt Ôn Lương lại phiền muộn.
Ý chỉ trời ẩm thấp
Chu Nguyên nhún vai, vẻ mặt không quan tâm. Dù sao nhà nàng cũng ở cao ốc không cần lo tủ quần áo bị ướt hay này nọ, chỉ là. . . cơn mưa muốn kéo dài liên tiếp mấy ngày như thế thì đúng là không tốt, cảm giác âm u ẩm ướt thật sự chịu không nổi.
Chuông vào lớp vang lên, Phan lão sư chạy về phòng làm việc uống nước đúng giờ quay lại lớp, mở sách giáo khoa bắt đầu giảng bài. Một tay Chu Nguyên xoay viết, một tay nâng cằm, đem ánh mắt dời ra bên ngoài cửa sổ.
Mưa ngoài cửa càng ngày càng nhỏ, cọ rửa sạch sẽ tàng cây bạch quả sắp vươn đến hành lang, cảnh sắc tươi mát trong cơn mưa, Chu Nguyên nhìn ra cửa sổ, có chút thất thần.
Nàng không thích mưa dầm, nàng nghĩ.
Thích hợp với nàng, chắc là tinh không vạn lí.
Bầu trời quang đãng trải dài vạn dặm
Không sai, chính là như vậy.
Mùa mưa lúc nào cũng làm người ta chán ghét, nhẹ nhàng rơi lộp bộp cả ngày, nhưng không ngờ, đến buổi chiều thì mưa to lại kéo đến. Sáng sớm ra ngoài Ôn Lương không có mang theo dù, buổi chiều nhìn bầu trời cứ tí tách tí tách mà nâng cằm phát sầu, dựa theo lịch, hôm nay tới phiên nàng nấu cơm, Chu Nguyên thấy nàng lo lắng như thế thì đưa dù của mình cho nàng mượn, dù sao nhà Chu Nguyên cũng gần, lại có thể đến phòng làm việc chờ Dung Thanh tan tầm rồi về cùng.
Nhưng đợi đến khi nàng đội mưa chạy đến phòng làm việc của Dung Thanh thì nàng khổ rồi. Vốn hôm nay Dung Thanh nên ở phòng làm việc, nhưng công việc của nàng đã xong nên về nhà từ sớm rồi, dù sao khí trời âm u như thế nhìn một hồi cũng thấy phiền, chi bằng về nhà khô ráo ấm áp.
Chu Nguyên từ dãy phòng học chạy đến phòng giáo viên, lúc này đứng ở cửa, nhìn cơn mưa không ngừng rơi ở trước mắt, phát sầu. Chờ hay không chờ?! Dầm mưa hay không dầm mưa cũng là một vấn đề.
Ngay lúc nàng đang xoắn quẩy phân vân có cần lao ra chạy vội về nhà hay không thì một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.
"Chu Nguyên."
Nghe có người gọi, Chu Nguyên quay đầu lại, vừa nhìn quả nhiên là Tô Mộc Nhiễm. Cười một chút, nàng bắt chuyện với đối phương, "Vâng, Tô lão sư, vừa tan tầm à?" Vào lúc như thế này hẳn là Tô Mộc Nhiễm cũng ở nhà chờ lão sư chở Lạc Lạc về, vì vậy thấy Tô Mộc Nhiễm còn ở trong trường Chu Nguyên có hơi ngạc nhiên.
"Ừm." Nàng đi về phía Chu Nguyên, gật đầu.
"Hôm nay trễ vậy, cô không cần ở nhà chờ Lạc Lạc sao?" Cho đến bây giờ Chu Nguyên vẫn là quai bảo bảo, không hiểu thì hỏi, tín điều này nàng vẫn trung thực chấp hành năm.
"Lạc Lạc gọi điện nói hôm nay đến nhà em chơi với Nhuận Nhuận, cho nên hôm nay sẽ về muộn." Tô Mộc Nhiễm cười giải thích, đi đến bên cạnh Chu Nguyên, hỏi, "Em thì sao? Chưa về nhà, đang đợi ai sao?"
"Ừm, không phải." Chu Nguyên lắc đầu.
Tô Mộc Nhiễm đi đến, lúc này mới thấy trên áo nàng có vết nước, hơn nữa trên tóc có vài giọt nước nhỏ, có chút ngạc nhiên, "Sao em ướt sũng vậy, em dầm mưa sao?" Nàng nhìn Chu Nguyên lưng đeo balô trên tay lại không cầm gì, mới hiểu ra, "Em quên mang dù?"
"À, ừm, kiểu vậy." Nàng gật đầu không có phủ nhận. Không phải nàng quên, chỉ là đem dù cho người ta mà thôi.
"Hèn chi giờ này rồi mà chưa về." Tô Mộc Nhiễm hiểu ra, lại có chút trách cứ liếc nàng một cái, "Không mang dù có thể dùng chung với bạn mà, dầm mưa như vậy bị cảm là không tốt. Em từ lớp chạy đến đây?"
"Ừm." Bàn tay đút trong túi quần ngại ngùng vuốt vuốt, nàng gật đầu, cảm thấy xấu hổ, "Em tới, tìm mẹ." Đầu ngón chân vô thức cọ xuống đất, Chu Nguyên cúi đầu, lúc này trông giống như một thiếu niên không rành thế sự.
"Tìm Dung lão sư về cùng? Vậy giờ em đang đợi chị ấy à?" Tô Mộc Nhiễm hỏi lại một câu, thấy Chu Nguyên lắc đầu, nói, "Không phải, mẹ em về rồi."
"Vậy là bây giờ em đang. . ." Đợi mưa tạnh? Nói đến đây, Tô Mộc Nhiễm buồn cười liếc mắt nhìn Chu Nguyên, "Em không có dù không thể về cứ nói thẳng với cô là được rồi, thôi thôi, cô cũng về nhà, theo cô về đi. Thuận tiện cô đi đón Lạc Lạc nữa. . ."
Nói xong, nàng lấy trong túi ra một cây dù, bung ra, giục Chu Nguyên, "Không còn sớm, em chậm chạp nữa là khỏi ăn cơm."
Mưa càng lúc càng lớn, từ tí tách trở thành rào rào, Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn cây dù trên tay Tô Mộc Nhiễm, có chút do dự. Cây dù nhỏ như vậy, hai người che chung sẽ bị tạt ướt, như vậy khác gì không có dù?
Tô Mộc Nhiễm thấy nàng vẫn không nhúc nhích, thì ngẩng lên nhìn nàng, thấy bộ dạng nàng vẫn dửng dưng cũng hiểu được nàng nghĩ gì, thở dài một hơi, Tô Mộc Nhiễm nói, "Cây dù tuy nhỏ một chút, nhưng che cho một mình em thì vẫn dư mà. Nhanh lên, còn chần chừ nữa về nhà không còn cơm ăn." Dứt lời, cũng không quản Chu Nguyên có phản ứng gì, một tay dắt lấy nàng kéo vào trong dù, sau đó một tay che một tay túm người, lao ra màn mưa.
Nước mưa đập lên nóc dù, bộp bộp bộp tiếng rất lớn. Nước mưa không được dù che trút xuống vai phải Tô Mộc Nhiễm, làm đầu vai nàng ướt nhem. Gió lạnh kéo đến, cảm giác được đỉnh đầu có dù che Chu Nguyên rất nhanh phản ứng về, đưa tay cầm lấy cây dù trong tay Tô Mộc Nhiễm, nhẹ giọng nói, "Lão sư, em cầm cho."
Sau đó Tô Mộc Nhiễm liền cảm giác được bầu trời sáng sủa bị ngăn cách, giây tiếp theo bờ vai phải ướt nhem đột nhiên cảm thấy gì đó ấm áp chạm đến. Chu Nguyên một tay che dù một tay nắm bờ vai Tô Mộc Nhiễm, kéo cơ thể nàng đến trước người mình, với một tư thế an toàn vô cùng bọc lấy nàng, nhìn những giọt mưa trượt trên đỉnh dù xuống trước mắt, nghiêng dù về phía Tô Mộc Nhiễm, nhẹ giọng hỏi, "Tô lão sư có thể chạy không?"
"Hả?"
"Chúng ta chạy nhanh một chút, đến bãi đậu xe sẽ không bị ướt nữa." Nàng nhẹ giọng, nói với Tô Mộc Nhiễm ý kiến của mình.
"Ừm, có thể." Tô Mộc Nhiễm hiểu ý, đương nhiên gật đầu. Ngày hôm nay không mang giày cao gót, cho nên có thể chạy.
Nghe được câu trả lời của nàng, Chu Nguyên thỏa mãn nhoẻn khóe môi. Ôm nàng vào lòng, nâng chiếc dù nhỏ bắt đầu chật vật chạy giữa màn mưa.
Hai người một dù, bên ngoài mưa gió đầy trời, dưới dù lại có không gian khô ráo ấm áp. Kiều Vũ Vi chống dù, đứng bên con đường cây nhìn hai người kia cùng che chung một chiếc dù, với một tư thế thân mật chạy vội dưới mưa, giật mình ngây ra tại chỗ.
Lá trên cành bị mưa đánh ướt sũng, nước mưa chảy dọc theo mái dù, bắn tung tóe xuống đất làm ướt chiếc giày cao gót của nàng. Gió thổi làm mái tóc nàng tán loạn, có vài sợi dính bên môi, siết chặt cây dù trong tay, Kiều Vũ Vi nhìn hai người ôm nhau chạy càng lúc càng xa, sắc mặt có chút không tốt.
Đã lâu nàng không gặp Chu Nguyên, Chu Nguyên bận rộn nàng có biết, nhưng chưa từng nghĩ, lần kế tiếp gặp nhau lại là thấy tình cảnh này, hai người kia chạy qua trước mặt nàng, lại làm như không thấy nàng, chạy đi cũng tốt, tránh mưa cũng tốt, tư thế thân mật như vậy. . . là đã quen nhau sao?
Quả nhiên, là quen nhau sao?
Nàng nhìn bờ vai trái bị mưa làm ướt sũng của Chu Nguyên, nghĩ như vậy. Chu Nguyên là một người dịu dàng, dù là phụ nữ như Tô Mộc Nhiễm cũng không thể chối từ sao. . . thì ra, chị ấy thật sự thích Tô Mộc Nhiễm a. Kiều Vũ Vi nghĩ đến rất nhiều lần vô tình gặp mặt, khi nàng nhìn lão sư khóe miệng luôn mang theo ý cười. Cười khẽ.
Như vậy. . . cũng tốt.
Bất quá, ngại ngùng cũng đủ rồi, có phải nên tìm một thời điểm để thẳng thắn? Dù sao, chị ấy cũng có thể xem là, người đầu tiên mình động lòng.
Chiếc giày cao gót dưới chân chuyển một vòng, Kiều Vũ Vi chống dù, đi về hướng ngược lại với hai người.
Cơn mưa cuối mùa xuân còn đang tầm tã, có một số việc vừa kết thúc, nhưng mà có một số việc vừa mới bắt đầu, ví dụ như hoa nở, ví dụ như kết quả, ví dụ như tình cảm chẳng biết từ đâu trỗi dậy. . .===
@@ viết văn ghét nhất ba cái câu ăn nói một nửa, nói vắn tắt (như mình thường nói) lắm nha, tốn thời gian quá chừng chỉ vì chữ >:(
Mình đi coi allstar đây, có lỗi nhắn lại.