Đệ bát thập chương: Anh cả và này nọ
Chu An hỏi rất thẳng, sau câu mở đầu chính là, "Em thích con gái?"
Đối mặt với ca ca, Chu Nguyên cũng không muốn nói dối, chỉ đáp một câu, "Chắc là vậy." Nàng không biết có phải mình chỉ thích con gái hay không, nhưng nàng biết mình thích Tô Mộc Nhiễm, hay nói đúng hơn là yêu Tô Mộc Nhiễm.
Có mở đầu như vậy, cuộc đối thoại sau đó trở nên dễ dàng hơn nhiều, Chu An nghe em gái không phủ nhận suy đoán của mình, cũng rất thẳng thắn rất thành khẩn, nhiều ít cũng hiểu nên trải lòng nói chuyện. Trầm mặc hồi lâu, Chu An mới gián đoạn nói ra suy nghĩ của mình.
Ví dụ như thanh thiếu niên thời kỳ này rất dễ dàng không rõ ràng xu hướng tính dục của mình, đương nhiên ca ca không nói em thích con gái là sai hay nói em chỉ thích con gái, thế nhưng em phải biết độ tuổi này rất dễ phạm sai lầm.
Ví dụ như hiện tại rất nhiều đứa trẻ nói mình là đồng tính a chờ lớn thêm một chút thì hiểu ra, ca ca cũng không hy vọng em giống như họ, tuy biết em còn trẻ còn thanh xuân nhưng sợ em sẽ phạm phải sai lầm.
Lại ví dụ như. . .
Nói chung là rất dài dòng, Chu Nguyên ừ rồi ừ nghe hơn mấy tiếng mới xong, đại khái cũng biết ca ca đang lo lắng cho mình, lo lắng nàng bị người ta lừa gạt, cũng sợ nếu như chuyện này bị người khác biết nàng sẽ bị dèm pha thế nào, cũng lo lắng phản ứng của cha mẹ sau khi biết chuyện.
Nói chung a, sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện, Chu Nguyên cho ra kết luận:
Một, anh trai sẽ không nói với cha mẹ. Hai, anh trai không ngăn cản nhưng hy vọng bản thân nàng hiểu rõ ràng rằng mình thật sự thích hay chỉ thích chơi chơi. Ba, đó chính là Chu Nguyên phải chú ý một chút, đừng để người đó lấy chuyện này ra để hãm hại mình. Tuy thế hệ x sau này hủ nam hủ nữ cả đống, thế nhưng công chúng vẫn nhìn đồng tính luyến ái bằng ánh mắt kỳ thị.
Hắn còn nói với Chu Nguyên, nếu như thật sự thích người ta, đừng gây trở ngại cho quan hệ xã hội của đối phương. Ví dụ như biểu lộ oanh oanh liệt liệt trước mặt mọi người là chuyện không nên làm. Nói chung, một nửa là bày tỏ lo lắng một nửa là khuyên bảo, cũng vì muốn có thể khiến Chu Nguyên cân nhắc.
Vì để sinh nhai chuyện gì mà chưa thấy qua? Mấy năm trước muội muội của bạn thân Chu An bị ép comeout, lúc đó cả nhà chấn kinh, người bạn thân còn cho muội muội một cái tát, kết quả hôm sau muội muội bỏ nhà đi, gia đình tìm mấy ngày mấy đêm không thấy, hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ người bạn thân đó hai mắt đỏ bừng ở trước mặt mình, mãi lẩm bẩm rằng nữ thích nữ thì sao, coi như có một muội muội biến thành đệ đệ, chỉ cần nó trở về là tốt rồi, tôi thề không làm chuyện hồ đồ nữa.
Khi đó Chu An vẫn chưa thể hiểu được tâm tình của người bạn thân, chỉ khuyên giải an ủi nói là sẽ tìm được người thôi. Hôm nay mình cũng gặp phải chuyện như vậy. . . haiz, thật đúng là một lời khó nói hết.
Đêm qua chơi mạt chược tuy mặt không biến sắc trước mặt cha mẹ, nhưng ở trong lòng lại trăn trở vấn đề của Chu Nguyên. Nếu như muội muội là đồng tính thì làm sao bây giờ. . . việc này không thể nói với cha mẹ, cũng không thể thương lượng với muội muội song thai, haiz. . . vì vậy hắn tìm đến bạn thân của mình lắp ba lắp bắp nói không rõ ràng hỏi chuyện cả đêm, mới quyết định gặp thẳng mặt Chu Nguyên. Miễn cho đêm dài lắm mộng. . . càng nhiều chuyện hơn!
Sợ tiểu muội bị người ta lừa, cũng sợ tiểu muội không hiểu chuyện lừa người ta. Càng sợ tiểu muội vô ý bị người đời dèm pha. Tuy Chu Nguyên không phải cùng một mẹ sinh ra, thế nhưng so với đứa em ruột hắn quan tâm Chu Nguyên hơn, không nói đến Dung Thanh thương yêu hắn và Chu Ninh còn nhiều hơn Chu Nguyên, quan trọng nhất Chu Nguyên là đứa em từ nhỏ hắn đã nhìn nàng lớn lên.
Bản thân tuổi mới có được một đứa em gái, - tuổi còn cõng nàng lên lưng đi chơi, lên đại học thì mỗi năm trở về đều mua quà cho nàng, sau khi xuất ngoại cũng có gửi quà về. Huống chi Chu Nguyên hiểu chuyện hơn các muội muội thông thường, thành tích học tập khỏi phải nói, nhân phẩm khỏi phải bàn. Nhớ trước đây sinh nhật của hắn muội muội hiểu chuyện còn gọi điện thoại đàn bài chúc mừng sinh nhật cho hắn nghe, thậm chí gần đây còn mua quà sinh nhật tặng lại cho hắn, chẳng hạn năm ngoái nhận được một cái bật lửa, không quý, nhưng nghe cha mẹ nói là con bé tự mình làm công kiếm tiền mua, muội muội đáng yêu như thế làm ca ca sao không thể không lo.
Năm ngoái lúc sinh nhật con bé, bên cạnh có một đám công tử bột muốn làm quen, lúc đó hắn giúp đỡ em mình cản người ta còn phát sầu sợ sau này con bé quen phải mấy thằng khốn nạn thì làm sao bây giờ, hiện tại thì hoan hô, không sợ gặp phải thằng khốn nào, chỉ lo con khốn nào. . . haiz. . . làm ca ca thật khổ.
Vừa nói có chuyện gì cũng có thể tìm ca ca thương lượng, Chu An nhìn muội muội thấp hơn mình cm vẻ mặt sầu khổ ngồi đối diện, thu liễm gương mặt tính toán, lúc này thanh niên tuấn kiệt ngồi ở quán đón gió uống nước lã cũng chỉ là một đại ca quan tâm muội muội mà thôi, hắn nhìn Chu Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến mình nói nhiều như vậy lại chưa hỏi nguyên do.
Ngón tay dài gõ xuống mặt bàn, Chu An nhẹ ho một tiếng, "Cái kia, Tiểu Nguyên."
"Vâng?" Chu Nguyên vẻ mặt nghi hoặc nhìn ca ca muốn nói lại thôi, chôn giấu nỗi vui vẻ cố ức chế trong lòng.
"Người con gái em quen là người như thế nào?" Hắn nhíu mày, cố gắng giả ra một người anh trai nghiêm túc. Hắn không có hiếu kỳ thật sự không có hiếu kỳ! Người phụ nữ được đứa em gái ở trong mắt ai cũng đều ưu tú của hắn thích là người như thế nào!
"Sặc, chính xác mà nói, vẫn chưa chính thức quen nhau. Tối qua em vừa bộc bạch, chưa nhận được câu trả lời." Chu Nguyên vươn ngón trỏ xoa xoa thái dương, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
". . ." Tối qua, mới tỏ tình đã bị phát hiện, hắn nên nói vận khí của mình quá tốt hay Chu Nguyên quá xúi quẩy? "Khụ, vậy à." Chột dạ bưng cốc cafe lên uống một miếng. Ở trước mặt người nhà Chu An khiến người khác cảm thấy hắn vẫn chỉ là một cậu nhóc to con.
"Ừm, phải. Muốn biết cô ấy là một người như thế nào thì, em kể cũng được." Chu Nguyên suy nghĩ một chút, đơn giản nói hết toàn bộ cho ca ca, dù không nói ra thì cái tên này cũng sẽ điều tra vì hiếu kỳ mà thôi, Tô Mộc Nhiễm là ai nhất định có thể tra ra.
"Cô ấy tên Tô Mộc Nhiễm, lớn tuổi hơn em một chút. . ."
Ồ, người trưởng thành nha. . .
"Là một người phụ nữ rất dịu dàng, chính là kiểu có thể chăm lo gia nghiệp, ra phòng khách vào phòng bếp đều tốt trong mắt đại bá mẫu."
Ừ, nghe có vẻ là người tốt. . .
"Có một đứa con tuổi, nhưng mà con bé mồ côi cha, cho nên không phải em thích người đã có chồng. . ."
Chờ một chút, có một đứa con tuổi, lớn hơn em một chút là lớn hơn em bao nhiêu a?!
"Chờ một chút, Tiểu Nguyên, không phải em nói người đó chỉ lớn tuổi hơn một chút thôi sao?" Chu An nhìn muội muội, có hơi mất bình tĩnh rồi. . .
"Ừm, là lớn tuổi hơn một chút, cô ấy lớn hơn em khoảng tuổi, hoặc tối đa là tuổi cỡ đó." Chu Nguyên gật đầu, nói tiếp.
"À, còn nữa, cô ấy là lão sư của trường em. Coi như là đồng nghiệp của mẹ. . ."
Sư. . . sư sinh luyến?! Không thể nghi ngờ, Chu Nguyên lại giáng một cú sét và anh mình!
Má ơi, lớn tuổi, sư sinh luyến, đồng tính, đều là quan hệ ngược với đạo đức trái với luân thường a, trời ơi, em gái của hắn mấy năm nay rốt cuộc đã trải qua những gì, vừa phi công lại thời thượng như vậy có ổn không thế?!
Mỗi một người đàn ông đều có một trái tim bà tám, nhất là Chu An. Cẩn thận nghe những chuyện vụn vặt phát sinh giữa Chu Nguyên và Tô Mộc Nhiễm, ánh mắt Chu An nhìn em mình khá là phức tạp.
"Anh cảm thấy, em có cơ hội không?" Đây là lần đầu tiên, Chu Nguyên nói cho người khác nghe cảm giác của mình đối với Tô Mộc Nhiễm. Tơ vương, ái mộ, nảy sinh tình cảm với một người phụ nữ, đều không phải nàng chưa từng băn khoăn, cũng không phải chưa từng thất lạc đau lòng thậm chí là mất phương hướng, cũng không phải không muốn nói hết với một ai, chỉ là chuyện tình cảm của mình, chuyện riêng tư như thế nàng không biết nên chia sẻ với người khác thế nào, coi như online tìm một người khá thân kể hết ra cũng là chuyện không thể.
Nàng chôn Tô Mộc Nhiễm trong đáy lòng, ở nơi rất sâu rất sâu, sâu đến nàng cũng không muốn chạm đến. Coi như là sẽ bị tổn thương, sẽ đau khổ, nàng cũng tình nguyện một mình gánh chịu. Nhưng mà có đôi lúc, vẫn cần phải phát tiết, cần kể ra. Nàng cũng biết bất an, cũng sẽ giống như đứa trẻ lạc lối muốn tìm một sợi dây dắt mình về nhà, trong lúc lạc lối có người chỉ dẫn đường đi cho nàng.
Cho nên, khi ca ca Chu An muốn cùng nàng nói đến đề tài mà trong mắt người Trung Quốc bình thường là khác lạ, đồng thời còn bày tỏ mình có thể hiểu được và tôn trọng, không có phản đối thậm chí có khuynh hướng giúp đỡ, nàng không giữ được. Nàng cũng không phải là một người rất kiên cường, giữ hết tất cả ở trong lòng sẽ không thể thở, vì vậy dục vọng muốn nói ra tất cả giống như nước lũ được xả ra, phút chốc vỡ òa như thác nước.
Nàng muốn từng chút từng chút nói ra cảm giác của mình với một người, cũng muốn có người thay nàng phân tích một chút, tình cảm của nàng có cơ hội được đáp lại hay không. Người ta nói, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, mặc kệ những lời này có hữu dụng hay không, nhưng ít ra, chí ít là bây giờ, có thể khiến nàng tỉnh lại giữa mê man không biết, không còn thấy sợ hãi giữa vòng xoáy này nữa.
Chu An nhìn Chu Nguyên, nhìn gương mặt vẫn luôn giả bộ không có biểu tình cao quý lãnh diễm kỳ thực lại dịu dàng này để lộ ra nỗi bất an, thở dài một hơi. Không ngờ, trở thành cố vấn tình cảm. Dựa theo tính cách của em gái mình, hơn nữa nó lại không có nhiều bạn bè, việc này, có lẽ chưa từng kể với ai. Nghĩ tới đây, Chu An không đành lòng nói ra đáp án của mình.
Giật giật khóe môi, Chu An vẫn quyết định trả lời, "Cơ hội, không lớn." Kỳ thực hắn muốn nói, là hoàn toàn không có cơ hội. Một người từng kết hôn còn có con sự nghiệp thành công vóc dáng xinh đẹp, cùng một học sinh còn học đại học vẫn ăn nhờ cha mẹ, hơn nữa đối phương còn là một đứa con gái nhỏ hơn mình tuổi, mặc kệ là vì bản thân hay vì con cái, từ xã hội học đến tâm lý học hay lo lắng suy xét thế nào cũng sẽ không chấp nhận đối phương theo đuổi.
Mặc kệ đối phương là một đứa trẻ ưu tú thế nào. . . dù có ưu tú cũng chỉ là một đứa trẻ. Huống chi, coi như đồng ý, không thể bên nhau lâu dài. Vả lại, từ trong lời em gái mình nói, trong ánh mắt, cũng có thể thấy được nàng có bao nhiêu nghiêm túc với người phụ nữ đó, càng nghiêm túc, tổn thương càng nhiều. Nếu như người kia thật sự là một người phụ nữ tốt như vậy, tuyệt đối sẽ từ chối nàng, bởi vì đau dài không bằng đau ngắn. Nhìn thế nào Chu An cũng cảm thấy em gái mình cuối cùng cũng sẽ bị thương.
"Ừm, em cũng thấy vậy." Chu Nguyên cười cười, mang theo vẻ cay đắng, "Đổi ngược là em, cũng không chấp nhận được."
Không phải nàng chưa từng tự hỏi, càng là tự hỏi, càng cảm thấy con đường phía trước thật xa vời. Chu Nguyên như vậy, đổi ngược lại nàng là Tô Mộc Nhiễm cũng không có khả năng lựa chọn. Bên cạnh Tô Mộc Nhiễm có biết bao người theo đuổi, chỉ cần nàng đồng ý, tìm một người đàn ông ưu tú kết hôn thật sự không có vấn đề gì. Chỉ cần vừa nghĩ đến đó, thật đúng là tuyệt vọng. Nhưng mà, cũng chỉ cần nghĩ đến nếu như Tô Mộc Nhiễm cũng thích nàng, có phải còn có chút hy vọng không, ôm suy nghĩ đó, thế nào cũng tốt, cũng có thể được một lần tỏ tình.
Tình yêu chưa nói kịp ra đã héo úa, thật quá đáng buồn.
Có lẽ vẻ mặt của muội muội quá mức tuyệt vọng, đặt hai tay lên mặt bàn ngồi trước mặt hắn cúi đầu cố gắng nở nụ cười làm hắn quá lo lắng. Chu An nhìn nàng suy sụp cũng cảm thấy chát, lập tức từ bỏ ý nghĩ có tốt hơn người phụ nữ kia cũng không thích Tiểu Nguyên đi, vươn tay tới vội vàng vội vàng an ủi em út nhà mình.
Hắn đưa tay, vỗ vỗ đầu Chu Nguyên, cười sang sảng, "Ngốc này, đừng có uể oải như thế, không phải chưa trả lời sao? Dù có bị từ chối cũng không sao, nếu cô ấy cũng thích em thì tỏ tình một lần nữa.
Trước đây ca ca đi học có một lão sư từng nói, nếu như một người phụ nữ không thích em, thì cho dù mỗi sáng em có mua điểm tâm cho nàng, trời mưa giúp nàng quét dọn, thi cử giúp nàng ôn bài, vì nàng đánh nhau vì nàng đi tìm chết chân mày nàng cũng không thèm nhíu lại, nàng không thích em chính là không thích em, em làm chuyện gì cũng là sai, cũng là không tốt.
Nếu như người phụ nữ đó thích em, thì dù em nghèo nàn cái gì cũng không có nàng cũng bằng lòng sống cùng em, dù em không thích nàng tránh nàng trốn đến lớp băng dày nhất bắc cực, nàng cũng có thể vượt đại dương đào ba thước đất tìm em lên nói yêu em. Nếu là nàng thích em, dù em là một kẻ khốn kiếp, chơi với xã hội đen vào tù nàng cũng sẽ canh giữ ở ngoài cửa, chờ em ba năm lại ba năm.
Phụ nữ chính là sinh vật thần kỳ như thế, nếu là nàng thích em, thì nàng thật sự có khả năng bằng lòng với em. Dù em cái gì cũng không có, tuổi nhỏ lại là một người con gái nàng cũng sẽ theo em gặm lương khô."
Chu An hào hùng vạn trượng văn vẻ tuôn trào, cứ như thế bùm bùm nói với Chu Nguyên, nhưng thật ra có thể khiến Chu Nguyên cười, nàng ngẩng đầu, nhìn cánh tay đối phương đặt trên đầu mình, vẻ mặt cổ quái nhìn ca ca.
Còn trẻ như thế lời cảm khái vạn nghìn lại tuôn ra từ trong miệng ca ca, nghĩ thế nào cũng thấy quái quái, cảm xúc sâu sắc như vậy chẳng lẽ lúc ca ca học đại học từng yêu một người không thương mình cho nên mới có kết luận như vậy chăng.
"Trách không được Tĩnh tỷ nói anh dài dòng." Nàng gạt cánh tay ca ca ra, nụ cười trở lại, giả bộ không chịu nổi. Chu An thấy nàng cười, cũng cười theo, giống như khi còn bé xoa xoa đầu nàng, "Tuy anh không hy vọng em thích cô ấy, nhưng mà đó là người em thích anh cũng không có cách nào, anh không có biện pháp ngăn cản em thích cô ấy cũng chỉ có thể giúp đỡ em thật nhiều, chỉ là sau này có bị ủy khuất gì thì tìm anh, tuy ca ca là một người đàn ông, nhưng ca ca chính là ca ca, dù là chuyện gì cũng có thể nói. Tiểu Nguyên, anh sợ em chịu ủy khuất lại không chịu nói ra."
Chu An thở dài một hơi, nói ra chính là lời lẽ đè nặng tâm tư.
Từ nhỏ Chu Nguyên đã như vậy, còn bé thì sợ người lạ, lần đầu tiên đến nhà trẻ vừa khóc vừa nháo, nhưng lúc đó Chu An và Chu Ninh đều ở nhà, hai anh chị đều không nỡ để bảo bảo khóc, nên nói với Dung Thanh dạy nàng học ở nhà, không đi nhà trẻ nữa, kết quả vì vậy sau khi nàng ở nhà học đánh vần ghép chữ một năm, trực tiếp lên năm hai.
Khi đó tuổi còn nhỏ, lại sợ người lạ, cho nên bị bạn trong trường bắt nạt, bị vẽ lên mặt, bị xé vở, bị giật tóc, về đến nhà cũng không hé răng. Nếu như lúc đó Chu Ninh không đi đón nàng thì sẽ không phát hiện em mình bị bạn bắt nạt đến như vậy.
Từ nhỏ nàng đã kỳ lạ không thích cười, nhất là khi hai anh chị đều lên đại học thì càng trầm trọng hơn. Người khác giày vò nàng thì coi như có rớt răng nàng cũng nuốt vào bụng. Tuy năm nay đã hoạt bát không ít, cũng nói nhiều hơn một chút, nhưng họ vẫn sợ nàng sẽ giống như trước đây cả người đầy thương tích cũng lắc đầu nói không có gì.
Trong nhà bận rộn, bận rộn không thể để mắt đến nàng, nhưng mà một gia đình, từ đáy lòng để ý nhất vẫn là đứa em này. Mắt thấy nàng đã lớn hơn so với một năm trước, lại càng sinh thêm lo lắng, đều nói anh cả như cha, anh cả như cha dù rất ít khi tâm sự với em gái, nhưng cũng ngầm quan tâm để ý.
Nào là lấy được giải thưởng rồi, lại ra ngoài chơi rồi, thậm chí năm nay trở về nghe nói mắt nàng bị thương thì lo sợ hết một phen, oán giận với cha vì đã giấu giếm hắn. Thậm chí trước lúc về nghe nói nàng lại chạy đến vùng núi thì tiếp tục sốt ruột một hồi, những việc này hắn chẳng bao giờ nói với Chu Nguyên, chỉ cần nghe nói Chu Nguyên sắp trở về thì cũng thức trắng đêm không ngủ như Dung Thanh, tuy rất lo lắng rất quan tâm, nhưng mà cách nhau quá lâu, thời gian quá dài, cũng không biết cách biểu đạt như thế nào.
Bởi vậy, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện được lâu như thế với em gái của mình, cũng nói chuyện sâu sắc như vậy. . .
Thế nào lại không nghe được nỗi lo lắng trong lời của anh trai, Chu Nguyên cảm thấy mũi mình chua xót, hốc mắt cũng cay xè muốn khóc, "Vâng." Nàng gật đầu, giọng nói nghẹn ngào có phần không thành tiếng.
Nàng cho rằng việc này sẽ một mình chôn trong đáy lòng thật lâu, ủy khuất cũng được, chịu đựng cũng được, tìm không được người lắng nghe thì chôn trong đáy lòng, nhưng lại chưa từng nghĩ trên thế giới còn có người mình có thể chia sẻ ưu sầu, mà đó lại là người nhà của mình, người anh trai duy nhất. . . kỳ thực, có một anh trai vẫn là rất tốt không phải sao?
Cảm thụ được sự ấm áp đã vắng mặt từ lâu, Chu Nguyên cười cười, nghĩ như vậy.——-——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ca ca là ca ca tốt. . . Chu gia ai cũng đều rất tốt.
Nói như thế nào đây, có lẽ Chu Nguyên quái gở một thời gian dài, sau đó lại khép lòng mình để cha mẹ không có chỗ nào lo lắng. Thời kỳ nổi loạn của nàng thật ra rất dài, chôn rất sâu.
(lược)
Về Tô Mộc Nhiễm. . . ta cảm thấy Chu Nguyên không có xứng nha. . . tuy Chu Nguyên rất si tình. . . vậy thì sao? Ai da, huống chi, Tô lão sư của ta tốt như vậy. . . ta hựn Chu Tiểu Nguyên. . . ma, thấy nàng đau khổ thế cũng thỏa mãn. . .
Từ đó về sau ca ca phía bên chiến tuyến của Chu Nguyên rồi. . .
Đã lâu như vậy, cũng muốn nói một câu, đã chương rồi, phần văn này chính là lịch trình Chu Nguyên bày mưu tính kế, tình thân a, tình yêu a, tình bạn phải tới phiên ngoại mới viết.
Gia đình a các loại, xem như là phỉ nhổ và ai oán chuyện mình không có cảm giác tồn tại.
P/s: Lúc viết chương này mẹ ta ở bên cạnh xem TV, ta muốn khóc mà không thể khóc, chỉ có thể dùng khăn tay lau nước mũi. . .
Hiếm khi có được một chương quá chừng dài, Cầu! Biểu! Dương!
===
Đậu xanh quả thật, hiếm khi có một chương quá dài, cho nên Ta! Không! Ngờ!
Lỡ dại hứa chương làm cho hộc mật xanh, xong từ h soát lại (bảo đảm còn sót, lúc nào cũng vậy vừa làm xong mà soát liền luôn sót!) đến giờ mới xong để post! Hầy!
Được rồi, than xong rồi, Chu ca ca tiếu quá!
"hiện tại thì hoan hô, không sợ gặp phải thằng khốn nào, chỉ lo con khốn nào"