Đệ thất thập cửu chương: Đáng yêu và này nọ
Trong tay Chu An cầm theo hai ly rượu, hắn vốn đã cao hơn Chu Nguyên lúc này cách ba bậc thang ngẩng đầu nhìn hắn thì càng thêm vẻ cao to. Chu Nguyên nắm điện thoại đứng trên bậc thang, đương nhiên là thấy bất an. Nàng không biết Chu An đã nghe được bao nhiêu, nếu đã nghe toàn bộ, vậy nàng phải comeout với ca ca rồi? Comeout với ca ca xong hắn không thể chấp nhận, hoặc đi nói cho cha mẹ nghe, trời. . . Chu Nguyên lúc nào cũng có thể giữ bình tĩnh lúc này cũng không khỏi luống cuống lên.
Chu An liếc mắt nhìn muội muội, nhoẻn miệng cười, "Năm mới đến khui sâm banh chúc mừng a, em lại chạy ra ngoài đây gọi điện cho người ta, bên ngoài trời lạnh, vào nhà với ca ca nhanh thôi. Không hiểu chuyện như vậy, coi chừng một lát đường tỷ phạt em."
"Ừm."
Nghe đối phương nói thế nàng cũng không thể đoán ra hắn đã nghe được bao nhiêu, Chu Nguyên thấy anh mình không khác bình thường, tạm thời kiềm nén suy nghĩ muốn hỏi, gật đầu, theo đối phương quay về phòng khách.
Con cái đã từng tuổi này cả rồi, nhưng Dung Thanh thì ngược lại càng ngày càng ầm ĩ, kéo con trai con gái và cả cháu gái quẩy cùng mình, từ sớm đã đuổi chồng về phòng ngủ, nửa đêm chơi mạt chược cho tới giờ sáng. Đến lúc mọi người đều tản đi, tiếng pháo hoa ngoài phòng cũng khẽ hơn rất nhiều. Sau khi vui vui vẻ vẻ đánh mạt chược cả tối, Dung Thanh chui vào mền con gái chiếm giường của người ta bắt đầu ngủ.
Chu Nguyên nhìn mẹ mình, bất đắc dĩ lắc đầu, rửa mặt thay đồ ngủ xong thì nằm xuống mặc kệ nàng. Về phần ca ca có nghe được cuộc đối thoại kia hay không, nàng cũng không có cách nào khác, nàng muốn nói nhưng ca ca không hỏi nàng cũng đành giả vờ câm điếc.
Năm mới mùng một không ăn mặn, chỉ ăn chay, vì vậy bữa sáng có chè trôi nước và phở. Bốn người chơi mạt chược suốt đêm qua ngủ thẳng cho đến trưa, đại bá mẫu nhìn con mình và em dâu cùng nhau quậy phá, bất lực lắc đầu thở dài.
Nhưng cũng may là trước lúc bốn người rời giường, chồng bà đã ra ngoài cho nên không có cơ hội than thở.
Buổi trưa giờ, bốn người lười biếng mệt mỏi cuối cùng cũng thức dậy, thay đồ sau đó ngồi vào bàn cơm, Dung Thanh há miệng ngáp đợi Chu Hoàn lấy bữa sáng cho mình. Tuổi đã cao thức khuya không có gì tốt, nhưng mà chưa xong, vừa thức dậy Dung Thanh liền đau đầu, Chu Hoàn đứng sau lưng nhìn vợ cúi đầu múc bánh trôi ăn, vừa đưa tay xoa huyệt thái dương cho nàng, vừa không ngừng càm ràm trách cứ.
Thấy tình cảnh như vậy Chu Tĩnh đương nhiên phỉ nhổ nhị thẩm và nhị thúc, lải nhải như thế sao ngài lại chịu được đại loại vậy. Đương nhiên Chu An cũng bị lôi vào, giống như Tiểu An nhất định là vì quá nhiều lời nên mới không có cô nào chịu gả cho nó để mắc công bị lải nhải. Ba người Chu Tĩnh - Chu An - Chu Ninh tuổi tác không kém nhau là mấy, huynh đệ tỷ muội hơn tuổi nhưng ở trước mặt Dung Thanh thì đều là nít ranh.
Tuy Chu An không nói lại đường tỷ của mình thế nhưng nói nàng một tiếng bà già thì vẫn có thể. Vì vậy ngày đầu năm mới, hai người trưởng thành nhưng như một đứa con nít mười mấy tuổi hăng hái đấu võ mồm. Đương nhiên, vì hôm nay là đầu năm, để cát tường đại lợi, mọi người chửi nhau rất có nghệ thuật. Chu Nguyên nhìn ca ca tỷ tỷ nhà mình miệng nở đầy hoa, nghĩ thầm hai vị này quả nhiên là con gia đình nhà giáo, để đạt được mục đích coi như sơn đạo mười tám vòng cũng muốn nói nó xinh đẹp.
Bốn vị trên bàn ăn hăng say a, Chu Nguyên thì vùi đầu ăn phở, cũng hăng say không để ý ai.
Tay phải cầm đũa tay trái cầm di động, Chu Nguyên vừa nhắn tin vừa ăn phở ăn thật vui vẻ.
【Cung hỉ phát tài, lì xì cho em đi.】 Nàng gửi cho Tô Mộc Nhiễm một tin nhắn, biểu cảm rất ung dung.
Không ngờ đối phương trả lời lại rất nhanh, vài giây sau Chu Nguyên đã nhận được hồi âm, 【Năm mới vui vẻ, em mới dậy à?】
Thấy tin nhắn của nàng, nháy mắt Chu Nguyên liền vui vẻ, tay trái nhẹ nhàng chạm lên màn hình, chỉ chốc lát liền trả lời đối phương, 【Vâng, mới thức, sao cô biết vậy?】
【Đoán mò.】 Chỉ vẻn vẹn hai chữ, nhưng mà Chu Nguyên nhìn màn hình điện thoại hiếm khi lộ ra biểu tình sung sướng. Thoạt nhìn lời tỏ tình hôm qua không có gì ảnh hưởng, hay nói đúng hơn là cục diện bế tắc đã được đánh vỡ, giống như sau mấy ngày trời nàng bị Tô Mộc Nhiễm bỏ vào tủ lạnh cũng đã nhận được thái độ đối xử nhẹ nhàng.
Ở trong mắt của cô ấy, hiện tại mình cùng lắm chỉ là một người ái mộ bình thường, có thể vẫn là bạn, thế nhưng, làm sao có được quan hệ khác. Hiện tại, không phải tốt sao? Nghĩ tới đây, Chu Nguyên cười cười, ngón tay nhanh chóng múa may trên màn hình điện thoại, 【Ăn gì chưa?】
【Rồi, em thì?】
【Đang ăn, sáng. . .】
【. . .】
Một loạt dấu chấm kia cỡ nào bày tỏ tâm tình câm nín của đối phương a, Chu Nguyên thấy vậy, thì phì một tiếng mém tí bật cười.
【Hôm qua mấy giờ mới ngủ?】 Sau đó đối phương lại nhắn một câu.
【 giờ.】
【. . .】
【Tuổi trẻ đúng là tốt.】 Nhìn câu trả lời đối phương nhắn đến, Tô Mộc Nhiễm thở dài một hơi, bất đắc dĩ trả lời. giờ. . . theo trí nhớ của bản thân, thì lần nàng thức suốt đêm chính là chuyện của tám năm trước. Haiz, tuổi trẻ đúng là tốt.
【Ừm, mẹ em cũng có phần.】 Làm sao nàng không nhìn ra một lời hai nghĩa đó, người phụ nữ này lúc nào cũng nhắc nhở nàng về vấn đề chênh lệch tuổi tác. Chậc, Chu Nguyên húp mì, cười thập phần nham hiểm, lộ chiếc răng nanh nhỏ bên phải. Nói em còn trẻ, nhưng mẹ em lớn tuổi hơn cô mà vẫn có sức sống đó thôi? Cho nên mới nói. . .
【Dung lão sư thật có sức sống. . . 】 Thức suốt đêm với con gái, à không đúng, dựa theo tình cảnh nhà nàng, nhất định là Dung Thanh lại lôi kéo Chu Nguyên thức suốt đêm. Bị phản pháo một câu Tô Mộc Nhiễm lắc đầu cười, nhắn lại.
【Cám ơn, mẹ em nghe được sẽ rất vui vẻ, đương nhiên, cô cũng có sức sống, cũng rất trẻ trung.】 Chu Nguyên cười cười, nghiêm trang nhắn lại.
【Cám ơn.】 Thật là, cạn lời. . .
【Không cần khách sáo.】 Chu Nguyên liếm liếm chiếc răng nanh, cười vô hại. Ở trước mặt người khác nàng giả làm quai bảo bảo riết quen rồi, nhưng mà không biết tại sao, ở trước Tô Mộc Nhiễm, nàng lại muốn tháo chiếc mặt nạ đó xuống, làm yên ba phôi.
Có tâm chú thích lại, đây là ý lù đù vác lu mà chạy...
Đúng là yên ba phôi a, nhìn Tô Mộc Nhiễm bị mình phản pháo không đáp trả được, Chu Nguyên vô cùng xấu xa nghĩ.
【Lạc Lạc đang làm gì vậy? Hôm nay hai người có ra ngoài chơi không?】 Suy nghĩ một chút, Chu Nguyên vẫn tiếp tục kéo dài cuộc đối thoại. Dù sao cũng hiếm khi được nói chuyện với Tô Mộc Nhiễm, nói nhiều thêm mấy câu luôn luôn tốt.
【Ừm, đang chơi với đứa bạn hàng xóm, hôm nay ở nhà, không ra ngoài.】 Nhìn thoáng qua con gái đang chơi vui vẻ không biết trời trăng với tiểu bằng hữu nhà hàng xóm trên tấm thảm, lại quay đầu nhìn màn hình TV đang chiếu bộ phim vô cùng buồn chán, Tô Mộc Nhiễm nắm điện thoại kéo chiếc gối ôm vào lòng. Hiếm khi có được ngày nhàn nhã thong dong, không chơi với con mà tự mình len lén lười biếng chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ.
【Ừm hửm, là Đậu Đậu hàng xóm?】
【Ừm.】
【Cô chụp cho em một tấm Lạc Lạc đang chơi đi, em muốn thấy nó.】
Yêu cầu của đối phương rất đơn giản, Tô Mộc Nhiễm cũng không do dự. Dù sao nàng cũng nhìn ra Chu Nguyên thật sự đối tốt với con mình. Vì vậy mở camera, cẩn thận quay qua gương mặt ngây thơ của con gái, ấn nút chụp, gửi qua cho Chu Nguyên .
【Ừm, thấy được rồi, càng ngày càng đáng yêu, không như Nhuận Nhuận, về nhà nội có hai ngày đã phát phì rồi.】
【. . .】
【Nè, đáp lễ cho cô.】 Còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau khi nghe Chu Nguyên phỉ nhổ Tô Mộc Nhiễm liền thấy Chu Nguyên chẳng hiểu sao lại nhắn đến một câu như thế, ngay sau đó, lại gửi một tấm ảnh. Vô thức Tô Mộc Nhiễm bấm mở ra, kết quả vừa nhìn thấy tấm hình đó, phì một tiếng, bật cười.
Chu Nguyên trên tấm hình, mái tóc trước trán bị buộc lên, gương mặt bị ai đó dùng bút vẽ mặt mèo, phối với gương mặt than vô cùng không hợp đó, tất cả hòa lại trông giống như một chú mèo đen poker face, vậy mà lại có điểm đáng yêu.
Mặt đơ/không có biểu cảm
【Rất buồn cười.】 Lấy tay che miệng, Tô Mộc Nhiễm vui vẻ nhắn cho Chu Nguyên ba chữ. Khóe mắt cũng chảy cả nước, Tô Mộc Nhiễm đưa tay lau đi, biểu hiện ấy có biết bao vui vẻ từ tận tâm tràn ra ngoài.
【Ừm, cười rồi đúng không, cười rồi cô đưa cho Lạc Lạc xem với.】 Nhưng thật ra Chu Nguyên không ngại gửi tấm ảnh hủy hình tượng như này cho Tô Mộc Nhiễm, dù sao chơi mạt chược thua thê thảm bị người ta vẽ lên mặt hay này nọ nàng vẫn có thể chịu được, huống chi, nếu có thể khiến giai nhân nở nụ cười, nàng cảm thấy cái này không tệ.
Phở trong chén đã bị thủ tiêu sạch sẽ, nhìn ca ca và tỷ tỷ vẫn còn đấu võ mồm với nhau, Chu Nguyên nhún vai, đột nhiên nghĩ tới một việc. Trong lúc Tô Mộc Nhiễm còn chưa trả lời, lại nhắn cho đối phương một câu, 【Đáng yêu không?】
【Có, rất đáng yêu.】
Câu trả lời nằm trong dự liệu, cũng tốt, hùa theo câu đấy, Chu Nguyên tiếp tục, 【Nếu đáng yêu, vậy yêu nha.】
Tô Mộc Nhiễm vừa dịu dàng vừa đáng yêu như thế, nàng thật lòng muốn dụ dỗ đối phương về nhà. Nói đúng hơn, nàng ở nhà một mình, cũng quá cô đơn a.
Chu Nguyên đợi thật lâu, vẫn chưa thấy đối phương trả lời. Không quản được nhiều như vậy, trước tiên điền đầy Miếu Ngũ Tạng của mình đã, cho nên lại đi lấy một chén chè trôi nước.
Mọi người trên bàn lo chít chít meo meo, không ai để ý đến Chu Nguyên nãy giờ vẫn lo nhắn tin. Chu Tĩnh thấy Chu Nguyên lại ăn một chén chè, liền hỏi, "Tiểu Nguyên, em đói lắm à? Bánh trôi ăn nhiều không tốt, sẽ đầy bụng."
Bánh trôi Chu gia do đại bá mẫu làm, hoàn toàn bằng thủ công, bánh trôi gạo nếp, ăn nhiều tất nhiền sẽ đầy bụng. Rốt cuộc Chu Tĩnh cũng rảnh rỗi ngó qua em gái, thấy Chu Nguyên lại ăn thêm một chén chè, có tâm nhắc nhở.
"Ừm, em biết rồi." Đối với ca ca tỷ tỷ trong nhà, nàng vẫn trước sau như một ngoan ngoãn không nhiều lời.
"Cơ mà em đang trong thời kỳ trưởng thành, ăn nhiều một chút cũng bình thường. Tiểu Nguyên em cao bao nhiêu rồi?" Nhìn Chu Nguyên ở đối diện cao một cách kỳ cục, Chu Tĩnh đăm chiêu hỏi một câu.
"Gần mét ."
" mét . . . cao đến thế a, tuy nói con gái cao một chút cũng tốt, nhưng cao quá thì khó tìm bạn trai." Chu Tĩnh nhìn Chu Nguyên, giả một bộ dạng ăn nói sâu xa.
". . ." Bạn trai và này nọ, có phải chị nói hơi trễ rồi không?
Đối với những lời này Chu Nguyên không có phản ứng gì, nhưng ngược lại Chu An nghe xong thì có chút đăm chiêu nhìn Chu Nguyên.
Hỏi hay không hỏi, cũng là một vấn đề a.
Cho nên sau khi ăn cơm xong, trong lòng có tâm sự. Sau bữa ăn Chu Tĩnh có hẹn với bạn, Chu Hoàn và Dung Thanh ở nhà tiếp khách với cụ ông. Phía bên kia, Chu An chưa bao giờ cùng ra ngoài với muội muội, hôm nay lại chở muội muội đi chơi. Chu Nguyên thấy Chu An chở nàng đến một quán cafe, sau khi gọi đồ uống thì vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng lộp bộp một chút, cũng đoán được đối phương muốn nói gì.
Bất quá như thế nào thì hôm nay cũng chỉ có thể bình tĩnh đối mặt mà thôi. Sau đó xảy ra cái gì thì không biết được, tình cảm còn chưa được đáp lại, đã bị anh cả nghĩ ngợi lung tung, chuyện Chu Nguyên có thể làm cũng chỉ là bình tĩnh. Ở trong chỗ sâu không rõ hiểm nguy, ngoại trừ giữ vững lý trí, cũng chỉ có thể nhấc bước từng đi chậm rãi mà thôi.
Nàng không sợ anh cả biết được, cũng không sợ cha mẹ biết, chỉ sợ người mình yêu đến cuối cùng cảm thấy nàng không đáng để yêu, không yêu được. . .
Hơn cả comeout, không thể yêu Tô Mộc Nhiễm mới là chuyện làm nàng sợ hãi. Nhưng mà, càng sợ hãi lại càng kiên định, chuyện hôm nay nàng sợ nhất cũng có thể cắn răng tiếp tục cố gắng, thì lo gì những lời vu vơ anh trai thẩm tra mình?
Bởi vậy, cửa ải này, đối với nàng mà nói, rất dễ dàng.
Chu Nguyên nhìn ca ca, thả lỏng dây thần kinh vừa rồi căng thẳng, khôi phục dáng vẻ vốn có. Rất nhanh người phục vụ đã đưa cafe đến, Chu An đưa tay, nâng tách cafe lên môi nhấp một ngụm, đánh vỡ sự yên tĩnh, "Đêm qua, lúc em gọi điện thoại, ca ca bất cẩn nghe được một việc. . ."
Hắn chậm rãi nói, nhưng mà mỗi câu rơi vào lòng Chu Nguyên cũng đều không khác gì tiếng sấm vang. Quả nhiên. . . nàng đã đoán được, người anh trai đêm qua 'tám bề bất động, bốn phương lả lướt' kia, cái gì cũng nghe được.
Nhưng mà, thì sao chứ?===
Ối trời ơi, cái đoạn nhắn tin đó.... ối trời ơi, Chu vô lại thật sự quá phúc hắc điiiiiiiiiii, ghi chép câu đó vào sổ, mai mốt bắt chước đi các bợn (੭ु ›ω‹ )੭ु⁾⁾♡
P/s: Mấy chữ như 'phản dam' 'comeout' thật tình... không nghĩ được từ nào khác, nhưng hiểu mà đúng không?! Hiểu được mà đúng không?!
Chiều tối thêm một chương.