Editor: chenqiucao
Cửa sắt của sân thượng đột nhiên bị người đẩy ra, cửa sắt làm bằng inox va vào tường, phát ra tiếng kêu lớn, va chạm qua lại mấy cái, cuối cùng dừng lại.
Một bóng người chậm rãi xuất hiện phía sau cửa, gương mặt lạnh nhạt, khi thấy được vết thương trên mặt Tưởng Viện Viện thì con ngươi lóe lóe, cuối cùng tối tăm.
Tần Mặc từng bước từng bước đi về phía đám thiếu nữ kia, mỗi khi bước đến gần một bước, họ lại cảm thấy lạnh lẽo một phần, rõ ràng vẫn chưa tới mùa thu, lại làm cho bọn họ cảm thấy đã vào đông rồi.
Chậm rãi tiến tới gần các thiếu nữ, trên người tản ra sát khí nồng nặc, mặc dù trên mặt không nhìn ra một chút cảm xúc dao động, con ngươi đen nhánh, lại làm cho người nhìn không khỏi sợ hãi. Ngay cả người dẫn đầu quái đản, cũng không tự giác buông lỏng sự giam cầm Tưởng Viện Viện ra.
Tần Mặc không đi đỡ Tưởng Viện Viện, chỉ đứng ở trước người cô, Tưởng Viện Viện ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng gầy gò của thiếu nữ, kiên định bảo bệ cô ở phía sau. Nhất thời, cô cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"La Khiết. . . . . ."
Vài thiếu nữ kia lo lắng ở sau lưng La Khiết, cô ta không kiên nhẫn phất phất tay, trấn tĩnh nhìn về phía Tần Mặc. [Edit by chenqiucao Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
"Nếu cô tự mình tới, chúng tôi cũng không cần mất công!"
"Có lời cứ nói!"
Thái độ cao ngạo của Tần Mặc làm La Khiết tức giận, cô căn bản không đặt mình vào trong mắt, "Đợi lát nữa xem cô còn phách lối nổi không!"
La Khiết xấu bụng nháy mắt với mấy người phía sau, nữ sinh kia chạy tới đóng cửa lại, hoàn toàn cắt đứt đường lui của Tần Mặc, nhưng như vậy lại không hề ảnh hưởng tới tâm tình của cô.
Mấy người vây Tần Mặc cùng Tưởng Viện Viện vào giữa, Tần Mặc mặt không biến sắc tim không đập mạnh, tay phải khẽ run lên, một khẩu súng loại nhỏ liền xuất hiện ở trên tay.
Sắc mặt mấy người biến đổi, không tự chủ lui về phía sau mấy bước, sắc mặt La Khiết đen lại, "Một đám ngu xuẩn! Đó là món đồ chơi, các người không nhìn ra sao!"
"Hả?"
Đơn âm tiết theo Tần Mặc phát ra, họng súng có trang bị hủy diệt hướng về phía ngực một nữ sinh trong đó, sau đó không khí chấn động rất nhỏ, nữ sinh kia ngã xuống đất không dậy nổi.
"A. . . . . ."
Thét lên một tiếng, các nữ sinh khí thế vốn đang hung hăng lập tức liền sợ mất mật, nhìn đồng bọn ngã xuống đất không dậy nổi, đầu óc của các cô trống rỗng, cuối cùng hóa thành hoảng sợ thét chói tai, rối rít chạy thoát khỏi hiện trường.
"Các người trở lại cho tôi!"
La Khiết sắc mặt trắng bệch nhìn thiếu nữ giơ súng về phía mình, trên mặt của cô mang theo chút mỉm cười, ưu nhã mà lạnh lùng, ngón trỏ dài nhỏ thủ sẵn ở cò súng, vận sức chờ phát động.
Vô luận tránh né như thế nào, họng súng kia vẫn hướng về phía cô, lần này, cô mới ý thức được, mình đắc tội với dạng người gì. Lúc này, cô thật tự trách mình dễ dàng đồng ý yêu cầu của người khác, không điều tra cẩn thận bối cảnh của Tần Mặc.
"Họ có thể đi, cô không được!"
Âm điệu nhẹ nhàng không nghe ra hỉ nộ, thế nhưng giọng ra lệnh lại mang theo bá đạo không cho phép cãi lại, trong con ngươi cô có nụ cười thản nhiên, lại thấy La Khiết kinh hãi không thôi.
Giống như thoáng cười, vậy mà lại là một đóa hoa đẹp lạ thường khát máu tượng trưng cho tử cái chết, mỹ lệ tràn đầy mùi máu tanh, ưu nhã nở rộ nơi địa ngục, chờ hồn của cô ta về.
"Không. . . . . ."
Cô ta lập tức ngất xỉu, cảm giác mặt đất đều đang chuyển động, hai chân như nhũn ra, giống như bãi bùn nhão co quắp trên mặt đất.
Tần Mặc không nhìn vẻ sợ hãi trên mặt cô ta, nhìn Tưởng Viện Viện ở bên cạnh, "Cô ta đánh cậu mấy lần? Đánh trả lại!" [Truyện được đăng chính thức tại DĐLQĐ]
"Tôi. . . . . ."
Tưởng Viện Viện híp mắt, không thấy rõ nét mặt của La Khiết, Tần Mặc thấy mắt kiếng trên mặt cô không biết tung tích, lôi cô đến trước mặt của La Khiết, kéo tay của cô, tát một cái về phía La Khiết.
Một cái tát này sức lực không nặng, nhưng lại làm cho thân thể Tưởng Viện Viện chấn động, Tần Mặc ở một bên, nhìn cô gò má, hình như biết trong lòng cô do dự, lãnh khốc nói, "Ở trong thế giới người ăn thịt người này, người yếu vĩnh viễn chỉ có thể bị ức hiếp, muốn không bị khi dễ, cậu sẽ phải học được lòng dạ ác độc, trở nên lớn mạnh! Người khác đánh cậu một cái tát, cậu phải đánh mười cái để đòi lại! Nếu không, vĩnh viễn chỉ có thể bị đánh, chỉ có thể bị người ta bắt nạt!"
Thân thể Tưởng Viện Viện cứng ngắc căng thẳng, La Khiết ngã trên mặt đất, nghe Tần Mặc nói như vậy, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo.
"Cô dám!"
Âm thanh La Khiết run rẩy, Tưởng Viện Viện vung tay lên, nhắm mắt lại hướng về phía cô ta cho một cái tát, tiếng vang lanh lảnh vọng về bên tai, thật lâu không tiêu tan. Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen-edit by chenqiucao Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
"Đánh lại!"
Âm thanh lạnh lùng vang lên, Tưởng Viện Viện lại vung tay lên, chỉ cảm thấy trong lòng hả giận, không tự chủ lại vung tay lên tát mấy cái về phía La Khiết.
Tần Mặc ở một bên nhìn, nhìn vẻ mặt Tưởng Viện Viện bắt đầu thay đổi, tựa hồ đang thổ lộ cảm xúc nào đó, trải qua thời gian dài bị áp bức tức giận lập tức liền bộc phát ra, khống chế được lý trí của cô.
Cô kéo tay Tưởng Viện Viện, "Đủ rồi" , lại nhìn hai má sưng đỏ của La Khiết, lạnh lùng nói, " Hiện tại La Bang loạn trong giặc ngoài, nếu cô còn muốn làm tiểu thư, thì an phận một chút cho tôi!"
La Khiết vội vàng gật đầu, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vì cô hiểu được tình trạng của La Bang, cũng chẳng quan tâm tới sự đau rát trên mặt, vừa lăn vừa bò trốn đi.
Mặc dù cô có sĩ diện, nhưng mấy câu nói ngắn ngủn của Tần Mặc, khiến cô kinh hồn bạt vía, trong nội bộ La Bang chia năm xẻ bảy, người ngoài đều nhìn chằm chằm, cô vẫn không muốn bị người ta cả ngày đuổi giết!
Sân thượng trong nháy mắt yên tĩnh lại, Tưởng Viện Viện lấy lại tinh thần lúc này mới ý thức được, mới vừa rồi mình làm cái gì, cảm giác không thể tin được.
"Giải quyết rồi hả?"
Bùi Thiểu Y thò đầu ra, huýt sáo, mới vừa rồi cậu nhìn tình cảnh La Khiết bị đánh, trong lòng kêu gào đã quá.
"Ừ, cậu đỡ cậu ấy trở về đi!"
Bùi Thiểu Y lầm bầm một tiếng, mặc dù không nguyện ý, nhưng vẫn dắt Tưởng Viện Viện, "Vậy cậu cẩn thận một chút!"